Ánh Tà Dương

Chương 5




Tạm biệt Hàn Hữu ra khỏi Lan Đình, phố xá đã rực rỡ lên đèn, gió đêm hè dịu dàng khác thường, nhè nhẹ thổi qua người. Hàn Lương lại thong dong một giờ mới về đến tòa nhà.

Không muốn lên lầu, không muốn vào phòng, Hàn Lương dạo bộ trong gió đêm, vòng vo vài lần quanh mấy ngã tư gần đó, mua ít đồ ăn vặt linh tinh, thấy trời cũng không còn sớm mới chịu thôi, đi về nhà.

Đột nhiên nghe được một tiếng mèo kêu rất nhỏ. Tiếng kêu này cực kỳ yếu ớt, khiến cho dây thần kinh hiếm khi cảm tính của Hàn Lương cũng phải rung lên. Cô chậm rãi đi qua, ở trong góc đường có một con mèo con, giãy dụa nửa ngày cũng không đứng nổi, có vẻ như cảm giác được người đến gần, nó cố gắng sức, muốn tới dựa vào người Hàn Lương.

Hàn Lương ngồi tại chỗ không nhúc nhích, mặt thản nhiên nhìn con mèo nhỏ giãy dụa ở chỗ cũ. Nuôi một con mèo là chuyện rất phiền toái, chẳng dễ hơn nuôi một đứa trẻ là bao. Hơn nữa chiều chuộng một con mèo không phải chuyện cô có thể làm. Đã thế mèo còn là loại động vật biết nhìn mặt đoán sắc mà nịnh nọt, con mèo lại nhỏ như vậy… Thật khó xử, Hàn Lương ngồi im, do dự.

“Nếu trong vòng ba phút, mi có thể đến gần ta, ta sẽ nuôi mi.” Hàn Lương nghiêm túc nói với mèo con. Nhìn đồng hồ, bắt đầu tính giờ, Hàn Lương không chớp mắt nhìn mèo con đang cố gắng di chuyển.

“Tốt lắm tốt lắm, mi rất được, hăng hái ghê nhỉ~” Hàn Lương thấy mèo con chưa đến hai phút đã trườn được đến bên giầy cô, vừa vỗ về vừa khích lệ vừa mỉm cười nói: “Đặt cho mi một cái tên nhé, gọi là… Tiểu Quang đi. Tiểu Quang ngoan nha, về sau chúng ta sẽ là người một nhà.”

Hàn Lương hào hứng đi vào siêu thị 24h mua một đống đồ dùng cho mèo. Sau khi về nhà liền tắm sạch cho Tiểu Quang, đút sữa, làm ổ, nhìn bộ dáng ngủ mê mệt của Tiểu Quang, trong lòng Hàn Lương có một tia thỏa mãn, rốt cuộc căn nhà này cũng đã có thành viên thứ hai.

Sau một tháng, thông qua quan hệ của em họ Hàn Hữu, Hàn Lương lại nhận được một case, ngày đêm điên đảo làm việc, thời gian trôi qua thật có ý nghĩa, công tác khiến cho cuộc sống của cô trở nên phong phú.

Chu Đông Dã thường xuyên uống rượu, say rồi vẫn như cũ, chạy đến nhà Hàn Lương gọi vài tiếng mẹ, ăn hai bữa, tắm rửa một lần, đôi khi tự tắm, đôi khi là Hàn Lương tắm hộ. Nhưng bất kể thế nào, mỗi sớm ngủ dậy Chu Đông Dã đều thần thanh khí sảng, tâm tình khoái trá.

Gửi thư nhắn ở hòm thư trước cửa nhà Hàn Lương trước mỗi lần có tiệc rượu, hành động này khiến Chu Đông Dã rất an tâm, biết rằng sau khi anh uống say sẽ có nơi để về, có người nguyện ý thu nhận gã nát rượu. Tuy rằng chỉ dùng tiền để mua, hơn nữa mua bán còn hơi miễn cưỡng, nhưng mỗi khi nghĩ đến, anh vẫn không tự chủ được mà mỉm cười.

Nếu nói có chuyện gì bực mình gần đây, thì chính là việc chủ nhà mới nuôi một con mèo. Đối với người thích ngủ trần như Chu Đông Dã mà nói, con mèo này quả là một uy hiếp to lớn. Nó thích nhất chui vào ổ chăn của Chu Đông Dã để ngủ, khiến mỗi sáng sớm thức dậy, việc đầu tiên Chu Đông Dã làm là cúi đầu kiểm tra xem cậu nhóc của mình có vấn đề gì hay không. Xác định không có ‘hỏng hóc’, sau khi phục hồi tinh thần lại cảm thấy cả người ngứa ngứa nhói nhói, kiểu gì cũng phải tắm một lần nữa mới yên ổn. Buổi sáng vui vẻ đã bị con mèo này cào mất sạch rồi.

Sau mấy lần gửi giấy khiếu kiện, cuối cùng chủ nhà cũng đồng ý để Tiểu Quang vào phòng ngủ cùng, từ đó kiếp sống say rượu của Chu Đông Dã mới thấy lại ánh mặt trời.

Chu Đông Dã chưa từng gặp mặt chủ nhà, cũng không tìm được tư liệu gì liên quan ở trong căn hộ. Kỳ thực anh cũng hơi tò mò với vị chủ nhà có cách xử sự khá tương tự mình, nhưng nghĩ cho cùng, tốt nhất vẫn nên giữ khoảng cách quan hệ an toàn như vậy.

Chủ nhà giống như anh, không muốn gặp mặt trực tiếp, thái độ đó hơi lãnh đạm nhưng cũng khiến người ta an tâm phần nào. Ấn tượng tốt nhất của Chu Đông Dã với chủ nhà chưa từng gặp mặt, thứ nhất là anh đỡ phải xấu hổ, dù sao bộ dạng say rượu của anh vẫn là riêng tư, bị người dòm ngó như vậy thật sự rất khó xử. Thứ hai, chủ nhà thu tiền của anh, cũng chu cấp cho anh vài thứ, ví như đặt một cái đệm lò xo ở góc phòng khách, anh không cần phải ngủ trên thảm nữa. Còn mua một ít đồ giải rượu cho anh dùng, điều này khiến Chu Đông Dã cảm động, có người cầm tiền của anh chỉ vì lo nghĩ cho anh, đây thật là một chuyện khiến người ta hạnh phúc.

Chu Đông Dã hoàn toàn không biết gì về chủ nhà, cũng không có ý định muốn biết. Tình huống này vẫn duy trì đến một tháng sau.

Hôm đó, theo thường lệ, Chu Đông Dã để lại giấy nhắn tối say rượu sẽ về. Nhưng sáng hôm sau tỉnh dậy đã hơn mười giờ, đầu rất đau, cúi xuống nhìn mình, vẫn mặc quần áo ngày hôm qua, vì nằm ngủ mà nhàu nhĩ hết cả. Con mèo Tiểu Quang kia đã béo lên rất nhiều, bây giờ còn kêu to với anh, căn phòng thanh tĩnh nhưng không có chút sức sống, đây là tình huống gì vậy?

Cho Tiểu Quang một ít thức ăn của mèo để nó ngừng kêu meo meo meo meo điếc tai, Chu Đông Dã đi tìm bốn phía, xác định rằng chủ nhân không có nhà. Thật bực mình, tâm tình Chu Đông Dã rất tệ, chủ nhà này, đi đâu cũng không nói một tiếng, mặc kệ mình anh ở đây, cũng không quản cả con mèo nhỏ này nữa, thật quá vô trách nhiệm!! Chu Đông Dã càng nghĩ càng giận, chẳng hiểu vì sao trong lòng lại có cảm giác mất mát như chính anh bị vứt bỏ, rất chua xót. Sau khi phỏng đoán rằng anh chẳng là gì đối với chủ nhà, lại càng không thoải mái.

Đang bực bội, bỗng nhiên nghe thấy tiếng điện thoại, là loại chuông điện thoại cổ điển không hề cách điệu gì, vang lên bất thình lình, thật sự hù chết người. Chu Đông Dã giật mình, sau khi bình tĩnh càng cảm thấy chủ nhà quá biến thái. Anh do dự nửa ngày xem có nên nghe hay không, chủ nhà không ở, nếu anh tự ý nghe điện thoại thì không tốt lắm.

Sau vài tiếng chuông, lời đáp tự động cất lên: “Xin chào, tạm thời tôi không ở nhà, xin nhắn lại sau tiếng bíp.” Chu Đông Dã vừa nghe liền nhíu mày, sao lại là con gái, hơn nữa ngay cả trong lời nhắn điện thoại cũng không lộ ra chút tin tức nào, không phải biến thái thì là gì?!

Sau tiếng bíp, có một giọng nữ nói: “Tôi là chủ nhà, tiên sinh ở trọ, nếu anh ở đó xin cầm lấy ống nghe.”

Chu Đông Dã hắng giọng hai tiếng, cầm điện thoại nói: “Xin chào, tôi là khách trọ.”

“Rất xin lỗi tiên sinh, hôm trước tôi có việc gấp, đi vội quá nên chưa kịp nhắn lại cho anh, phiền anh rồi. Tôi muốn nhờ anh giúp một việc.”

“Vâng, cứ nói.” Tuy trong lòng Chu Đông Dã vẫn bất mãn, nhưng giọng nói của đối phương mềm mại, lại có phần áy náy nên cơn giận cũng vơi đi phân nửa.

“Tôi không ở nhà, không có ai chăm sóc Tiểu Quang, tôi định nhờ tiên sinh…”

Cô còn chưa nói hết, Chu Đông Dã đã kiên quyết ngắt lời: “Tôi không có thời gian chăm sóc cho một con mèo.”

“Ha ha…” Tiếng cười lanh lảnh vang lên: “Tiên sinh hiểu lầm rồi, tôi chỉ nhờ tiên sinh mang Tiểu Quang xuống cửa hàng thú nuôi ở dưới lầu, nơi đó có nhận gửi nuôi thú cưng. Có điều phiền tiên sinh ứng tiền trước giúp tôi, khi trở về tôi sẽ gửi lại, có thể chứ?”

Giọng nói này quen quen, hình như anh đã từng nghe qua. Chu Đông Dã càng nghĩ càng không ra, đành thôi, “Được, à phải rồi, bao giờ cô trở về?”

“Đại khái khoảng nửa tháng sau, trong khoảng thời gian này, mong tiên sinh tự lo liệu cho bản thân.”

Tự lo liệu? Tự lo liệu cái gì? Coi anh là thiểu năng sao? Dùng từ như vậy để nói! Chu Đông Dã thấy đối phương là một cô gái mà cách dùng từ nói chuyện lại hung như thế, không khỏi tức xì khói. Nhưng cúi đầu nhìn quần áo đầy nếp nhăn, vừa hôi vừa bẩn, nửa câu phản bác cũng không nói nên lời.