Anh Tốt Nhất

Chương 39




Mấy ngày nay Tôn Điềm Điềm ở nhà theo mẹ học nấu ăn nên bây giờ cô rất có tự tin với chính mình.

Thời điểm nấu cơm trưa, Thẩm Niệm Thâm muốn hỗ trợ, Tôn Điềm Điềm còn đuổi anh đi ra ngoài.

Thẩm Niệm Thâm bất đắc dĩ, đành phải đi ra.

Kết quả mới ra ngoài một lát, trong phòng bếp đã truyền đến tiếng thét chói tai, Thẩm Niệm Thâm sợ tới mức ngực run lên, vội vàng chạy vào.

Tôn Điềm Điềm đang xào khoai tây, thế nhưng cái mớ khoai tây kia lại chưa ráo nước, Tôn Điềm Điềm vừa đảo qua vài cái liền bị dầu bắn lên mu bàn tay, cô sợ tới mức lui về sau vài bước.

Tôn Điềm Điềm muốn bước qua tắt bếp, thế nhưng tay vừa đưa ra thì dầu lại bắn lên.

Thời điểm Thẩm Niệm Thâm tiến vào liền thấy Tôn Điềm Điềm giơ cái nắp chảo, muốn tắt bếp, nhưng lại bị dầu bắn lên làm cho lùi lại, vừa hoảng vừa gấp.

Thẩm Niệm Thâm đi qua, kéo Tôn Điềm Điềm ra sau che chở, sau đó bình tĩnh giảm lửa lại rồi nhận lấy đôi đũa trong tay Tôn Điềm Điềm mà xào vài cái, chỉ một lát dầu trong chảo đã không còn bắn ra ngoài.

Trong phòng bếp có rất nhiều khói dầu, Thẩm Niệm Thâm mở cửa sổ ra, sau đó mới quay đầu lại nhìn Tôn Điềm Điềm, trong mắt không giấu được ý cười.

Tôn Điềm Điềm tránh phía sau Thẩm Niệm Thâm, thấy anh cười, tức khắc có chút buồn rầu, nhỏ giọng nói: "Dầu nhiều thật..."

Thẩm Niệm Thâm bật cười, sủng nịch xoa đầu cô, "Sao lại ngốc như vậy?"

Tôn Điềm Điềm bĩu môi, nhỏ giọng nói: "Em quên mất phải để cho nó ráo nước."

Thẩm Niệm Thâm cẩn thận kiểm tra mặt Tôn Điềm Điềm một chút, lo lắng hỏi: "Có đau không?"

Tôn Điềm Điềm lắc đầu, "Vừa rồi có chút đau, hiện tại không còn nữa."

Thẩm Niệm Thâm lại cẩn thận kiểm tra một lát, xác định không bị phỏng mới buông lỏng, kéo Tôn Điềm Điềm cách xa khỏi bệ bếp mấy mét, "Vẫn nên để anh làm đi, về sau không cho vào phòng bếp nữa."

Tôn Điềm Điềm ngoan ngoãn đứng ở phía sau, một câu cũng không cãi lại.

Thẩm Niệm Thâm xào đồ ăn, bỗng nhiên cảm thấy không thích hợp lắm, quả nhiên, quay đầu lại liền thấy Tôn Điềm Điềm cúi đầu, ủ rũ cụp đuôi đứng ở phía sau.

Thẩm Niệm Thâm nhìnchằm cô chằm chằm một lát, Tôn Điềm Điềm cảm giác được có ánh mắt dừng ở trên người mình vì thế ngẩng đầu, vừa lúc chạm vào đôi mắt cười như không cười của Thẩm Niệm Thâm.

Cô chớp chớp đôi mắt đen bóng, giống như một động vật nhỏ đáng yêu.

Thẩm Niệm Thâm rốt cuộc cũng không nhịn được cười, chỉ chỉ mấy hộp gia vị, "Đem muối lại đây."

Tôn Điềm Điềm vừa nghe có chuyện làm, đôi mắt tức khắc sáng lên, vội vội vàng vàng tìm hũ muối đưa cho Thẩm Niệm Thâm, "Cần mấy muỗng?"

Thẩm Niệm Thâm nhìn đồ ăn trong chảo, nói: "Một muỗng rưỡi đi."

Tôn Điềm Điềm lập tức múc một muỗng muối thật đầy, Thẩm Niệm Thâm dở khóc dở cười, "Ngốc này, một muỗng vơi vơi thôi."

"A?" Tôn Điềm Điềm vội lắc muỗng cho muối rớt xuống một ít, "Như vậy được chưa?"

Thẩm Niệm Thâm nhìn thoáng qua, "Ừm, được rồi, lại lấy thêm nửa muỗng nữa."

Tôn Điềm Điềm ngoan ngoãn múc thêm nửa muỗng.

Thẩm Niệm Thâm rất nhanh đã xào xong khoai tây, bày lên dĩa rồi đưa cho Tôn Điềm Điềm, "Ngoan, bưng ra ngoài đi."

"Được!" Tôn Điềm Điềm lập tức nhận lấy, vô cùng cao hứng bưng ra ngoài.

"Ôi, cháu nấu à?" Bà ngoại quay đầu lại nhìn, cười hỏi.

Tôn Điềm Điềm cong cong mi mắt, cười nói: "Là A Niệm nấu, con chỉ làm trợ thủ cho anh ấy thôi."

Tôn Điềm Điềm vui vẻ chạy về, thấy Thẩm Niệm Thâm chuẩn bị làm cánh gà chiên coca, vội vàng kéo anh, "Cái này để em làm cho, để em làm có được không?"

Ánh mắt cô trông mong nhìn anh, vẻ mặt khẩn cầu, "Cái này em học rất lâu rồi."

Tôn Điềm Điềm thật sự muốn làm, Thẩm Niệm Thâm đành phải đem vị trí nhường cho cô.

Nhưng lo lắng bị dầu bắn lên nên Thẩm Niệm Thâm không vội đưa xẻng(*) cho Tôn Điềm Điềm, chờ dầu không bắn ra ngoài nữa mới nhường cho Tôn Điềm Điềm lên đứng phía trước.

Cô đảo coca trong chảo, vừa đảo vừa quay đầu lại khoe khoang với Thẩm Niệm Thâm: "Món này em làm cực kì giỏi, mẹ em cũng nói ăn rất ngon đấy."

Thẩm Niệm Thâm khoanh hai tay trước ngực, dựa vào cạnh cửa, mặt mày ôn nhu nhìn cô, "Được, Điềm Điềm nhà ta là lợi hại nhất."

Trong lòng Tôn Điềm Điềm vừa có chút ngọt ngào, vừa có chút kiêu ngạo.

Nhưng mà hậu quả của kiêu ngạo chính là... Cuối cùng một chảo cánh gà chiên coca bị cô chiên đến cháy khét.

Thời điểm Thẩm Niệm Thâm đến nếm thử, Tôn Điềm Điềm chột dạ, gắt gao nắm lấy cái xẻng trong tay, khẩn trương mà nhìn anh, "Thế nào? Còn ăn được không?"

Thẩm Niệm Thâm gật gật đầu, "Ăn ngon."

"Thật không vậy?" Tôn Điềm Điềm có chút không tin, vội cầm lấy đũa nếm thử, kết quả vừa vào miệng liền nhanh chóng phun ra, "Đều khét cả rồi, thật khó ăn."

Vừa rồi cô đã quên nói, lần trước làm ăn ngon là do mẹ ở bên cạnh giúp cô canh lửa, kỳ thật hôm nay chính là lần đầu tiên cô tự tay làm, kết quả không cẩn thận liền làm khét.

Cô bưng đĩa lên muốn đem bỏ, Thẩm Niệm Thâm ngăn cô lại, "Đừng bỏ." Anh nhìn cô, thực nghiêm túc nói: "Lần đầu tiên em làm gì đó cho anh, sao có thể bỏ được."

Tôn Điềm Điềm mấp máy môi, nhỏ giọng nói: "Nhưng mà không thể ăn."

Thẩm Niệm Thâm cười xoa mặt cô, "Anh cảm thấy ăn rất ngon."

Thẩm Niệm Thâm nhận lấy đĩa rồi bưng nó ra ngoài, sau đó lại về phòng bếp nhanh chóng xào thêm hai món và nấu canh.

Sinh nhật Thẩm Niệm Thâm quá đơn giản, cũng không có mời người khác, chỉ có ba người anh, Tôn Điềm Điềm và bà ngoại.

Tôn Điềm Điềm nấu cơm trong phòng bếp, vừa ra tới liền thấy trong phòng nhiều thêm hai người, là lần trước đã gặp qua, hàng xóm của Thẩm Niệm Thâm, Lâm Lị với mẹ của nàng ta.

Trong tay Lâm Lị xách theo bánh kem, mẹ Lâm cười ha hả nói: "Lị Lị nói hôm nay là sinh nhật A Niệm, mới sáng sớm đã chạy đi mua bánh kem cho cậu ấy."

Tôn Điềm Điềm nhìn bánh kem trong tay Lâm Lị, trong lòng tức khắc có chút không cao hứng, nhưng do được tu dưỡng tốt nên không biểu hiện ra, chỉ là đứng ở một bên.

Ngày thường Thẩm Niệm Thâm đi học, mẹ Lâm chiếu cố bà ngoại rất nhiều, tới cửa là khách, cũng không dám nói gì. Bà ngoại cười tiếp đón hai người, "Thật là gây phiền toái cho hai người rồi. Đứa nhỏ A Niệm này không thích ăn sinh nhật, vậy mà hai người vẫn còn nhớ."

Bà ngoại tiến lên nhận lấy bánh kem trong tay Lâm Lị, lại nói với Thẩm Niệm Thâm: "A Niệm, còn không cảm ơn dì Lâm với Lị Lị đi."

Thẩm Niệm Thâm nói: "Cảm ơn dì Lâm."

"Tiểu Mỹ, cô với Lị Lị đều ngồi đi." Bà ngoại tiếp đón khách nhân, lại kêu Thẩm Niệm Thâm, "A Niệm, mau đi lấy thêm hai cái chén nữa."

"Vâng." Thẩm Niệm Thâm đáp lời, nắm tay Tôn Điềm Điềm, nhỏ giọng nói: "Đi với anh."

Tuy rằng Tôn Điềm Điềm không cao hứng nhưng trên mặt vẫn không có biểu hiện ra, cô đi vào phòng bếp với Thẩm Niệm Thâm.

Lâm Lị lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Niệm Thâm nắm tay con gái, cả kinh đến nỗi tròng mắt muốn rớt ra.

Ở trong ấn tượng của nàng, A Niệm rất chán ghét con gái, chưa bao giờ chạm vào bất cứ cô gái nào, cũng không cho bất cứ cô gái nào chạm vào anh.

Nàng gắt gao nhìn chằm chằm hai người nắm tay, rất lâu cũng không phục hồi tinh thần lại, nhịn không được hỏi bà ngoại, "Bà ngoại, cô gái kia là ai ạ?"

Nhắc đến Tôn Điềm Điềm, bà ngoại liền cười đến rất vui vẻ, "Là bạn gái của A Niệm, là một cô bé đặc biệt tốt."

Lâm Lị đã từng gặp qua Tôn Điềm Điềm, lần trước bà ngoại không cẩn thận té ngã, cô đi theo Thẩm Niệm Thâm tới nhà thăm. Nhưng khi đó cô còn chưa phải là bạn gái Thẩm Niệm Thâm.

Lâm Lị gắt gao cắn răng, trong lòng khó chịu tựa như kim đâm.

Tới phòng bếp, Tôn Điềm Điềm liền giãy khỏi tay Thẩm Niệm Thâm, thở phì phì mà xoay đầu đi.

Thẩm Niệm Thâm từ phía sau ôm lấy cô, nhìn sườn mặt của cô mà thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"

Tôn Điềm Điềm "hừ" một tiếng, nói: "Xem ra không chỉ có em nhớ sinh nhật của anh."

Thẩm Niệm Thâm biết cô ghen liền ôn nhu giải thích, "Anh không biết họ sẽ đến, đừng nóng giận."

Kỳ thật Tôn Điềm Điềm cũng không thật sự giận, nhưng Lâm Lị kia vừa nhìn đã biết là thích Thẩm Niệm Thâm, nghĩ đến bạn trai của mình bị người ta nhớ thương, trong lòng liền không thoải mái.

Cô chui ra khỏi lồng ngực Thẩm Niệm Thâm, sau đó đi đến trước tủ lạnh, lấy bánh kem mà cô làm ra.

Thẩm Niệm Thâm sửng sốt, vội vàng kéo cô, "Em làm gì vậy?"

Tôn Điềm Điềm "hừ" một tiếng, "Bánh kem em làm, không cho anh ăn!"

"..."

Tôn Điềm Điềm này ăn dấm xong liền không còn đạo lý, Thẩm Niệm Thâm không khỏi có chút dở khóc dở cười, anh cầm lấy bánh kem, một lần nữa đặt vào tủ lạnh, sau đó nhẹ nhàng ôm Tôn Điềm Điềm, cúi đầu hôn cô, "Ngoan, Điềm Điềm, đừng nóng giận, nha?"

Ánh mắt và thanh âm của Thẩm Niệm Thâm đặc biệt ôn nhu, kỳ thật Tôn Điềm Điềm cũng biết mình ăn dấm bậy, bị anh dỗ một cái, tâm tức khắc liền mềm nhũn, nhịn không được cười, "Em nào có keo kiệt như vậy."

Đẩy đẩy anh, "Anh đi lấy chén đũa đi, khách đang chờ đó."

Thẩm Niệm Thâm thấy Tôn Điềm Điềm cười, nhẹ nhàng sờ sờ đầu cô, nói: "Ăn cơm trưa xong, anh dẫn em ra ngoài chơi."

Lúc này Tôn Điềm Điềm mới cao hứng, gật gật đầu, "Được."

Thẩm Niệm Thâm cầm chén đũa ra, bữa cơm trưa vốn ba người biến thành năm người.

Thẩm Niệm Thâm thường xuyên gắp đồ ăn cho Tôn Điềm Điềm, Lâm Lị ở bên cạnh nhìn, cả kinh đến nói không nên lời, trước nay nàng chưa từng thấy Thẩm Niệm Thâm ôn nhu với cô gái nào đến như vậy.

Không, đừng nói là ôn nhu, nàng căn bản còn chưa từng thấy Thẩm Niệm Thâm tiếp xúc với cô gái nào.

Nàng nhìn Tôn Điềm Điềm, trong lòng bỗng nhiên rất ghen ghét cô. Bởi vì cô xinh đẹp sao?

Nguyên cả bữa cơm, món gà chiên coca mà Tôn Điềm Điềm làm kia bởi vì chiên quá dở nên chỉ có một mình Thẩm Niệm Thâm ăn.

Nguyên một đĩa đầy, Thẩm Niệm Thâm thật sự ăn sạch toàn bộ

Tôn Điềm Điềm ở bên cạnh nhìn có chút lo lắng, nhỏ giọng hỏi: "A Niệm, anh sẽ không bị tiêu chảy chứ?"

Thẩm Niệm Thâm liếc nhìn cô một cái, cười nhẹ, "Dù sao tiêu chảy thì em đến phụ trách."

Khuôn mặt Tôn Điềm Điềm đỏ ửng, "Anh khi dễ người ta."

Thẩm Niệm Thâm cười, nhẹ nhàng nhéo nhéo tay cô ở dưới bàn.

Ăn cơm trưa xong, Thẩm Niệm Thâm muốn đi rửa chén lại bị Tôn Điềm Điềm cản lại, "Anh đừng rửa, hôm nay là sinh nhật anh, để em."

Vừa nói vừa đẩy Thẩm Niệm Thâm ra ngoài phòng bếp.

Thẩm Niệm Thâm nhìn ngón tay trắng nõn của Tôn Điềm Điềm, không nỡ để cô phải rửa chén, anh liền đi vào, "Để anh rửa, nhanh một chút rồi chúng ta đi ra ngoài chơi."

Nói xong liền bắt tay vào rửa.

Tôn Điềm Điềm không ngăn được anh, đành phải ở bên cạnh giúp đỡ lau chén.

Hai người hợp tác, chỉ một lát liền dọn dẹn phòng bếp sạch sẽ.

Thời điểm đi ra, vừa lúc mẹ Lâm muốn dẫn Lâm Lị về, bà nói với Thẩm Niệm Thâm nói: "A Niệm, dì với Lị Lị về trước, chúc con sinh nhật vui vẻ nha."

Thẩm Niệm Thâm vội nói: "Cảm ơn dì."

Chuyện Lâm Lị thích Thẩm Niệm Thâm, mẹ Lâm là người rõ ràng nhất, nếu Thẩm Niệm Thâm có thể làm con rể bà, bà tất nhiên là cầu mà không được, cho nên thường xuyên tới chiếu cố bà ngoại Thẩm Niệm Thâm là muốn giúp con gái tạo ra cơ hội.

Nhưng bây giờ người ta đã có bạn gái, tất nhiên chỉ có thể chặt đứt ý niệm, chào hỏi bà lão và Thẩm Niệm Thâm xong, bà liền dẫn con gái về nhà.1

Bà ngoại đã lớn tuổi, ăn cơm trưa xong liền muốn nghỉ ngơi một lát, bà nói với Thẩm Niệm Thâm: "A Niệm, cháu dẫn Điềm Điềm ra ngoài chơi đi, bà về phòng ngủ một lát, không chơi với hai đứa được."

"Vâng, bà ngoại nghỉ ngơi đi ạ."

"Ôi." Bà ngoại từ trên sô pha đứng lên, đi đến trước mặt Tôn Điềm Điềm, cười vỗ vỗ tay cô, "Điềm Điềm với A Niệm đi chơi vui nhé."

Đôi mắt Tôn Điềm Điềm cong cong, gật đầu nói: "Con biết rồi, bà ngoại."

Thẩm Niệm Thâm chuẩn bị dẫn Tôn Điềm Điềm ra ngoài chơi, tắm rửa một cái trước, sau đó mới trở về phòng thay quần áo.

Thời điểm về phòng, Tôn Điềm Điềm nằm ở trên giường anh, di động giơ cao, đang chơi trò chơi.

Thẩm Niệm Thâm mặc áo khoác vào, sau đó mới đi đến mép giường kéo Tôn Điềm Điềm dậy, "Ngoan, đi nào."

Tôn Điềm Điềm nằm bất động trên giường, hai tay mở ra, "Anh ôm em."

Thẩm Niệm Thâm lắc đầu, cúi người ôm cô lên, "Vui chưa?"

Tôn Điềm Điềm ôm cổ anh, nhếch miệng cười ngây ngô, "Vui."

Thẩm Niệm Thâm ôm cô xuống giường, sau đó mới đặt cô đứng trên mặt đất.

Đi đến bàn học, cầm ví tiền cùng chìa khóa, sau đó nắm tay Tôn Điềm Điềm ra ngoài.

Rất nhanh đã rời khỏi ngõ nhỏ, Tôn Điềm Điềm đột nhiên hỏi: "Buổi tối chúng ta trở về ăn cơm sao?"

Thẩm Niệm Thâm nói: "Buổi tối ăn bên ngoài đi."

"Em muốn đi lấy bánh kem! Anh chờ em một chút!" Tôn Điềm Điềm nói xong liền chạy về.

Thẩm Niệm Thâm theo bản năng đi theo, lại không nghĩ mới đi vài bước, liền nghe thấy có người ở phía sau kêu anh.

"A Niệm."

Thẩm Niệm Thâm dừng chân một chút, quay đầu lại, "Có việc gì sao?"

Lâm Lị nhìn anh, "Anh thật sự ở bên cô ấy?"

Thẩm Niệm Thâm "ừ" một tiếng.

"Cô ta ngoại trừ xinh đẹp thì có gì tốt? Cánh gà chiên coca kia có phải là cô ta làm không? Thiên kim tiểu thư đến cơm cũng không biết làm, mười ngón tay không dính chút nước bẩn, anh ở bên cô ta, là muốn hầu hạ cho cô ta hay sao?"2

"Đúng thì thế nào?" Thẩm Niệm Thâm ngước mắt nhìn nàng ta, ngữ khí vô cùng nghiêm túc kiên định, "Cô ấy ở bên tôi, vốn dĩ không cần làm bất cứ chuyện gì cả."4

Một câu kiên quyết như thế, khiến cho Lâm Lị không còn gì để nói, nàng mấp máy môi, sau một lúc lâu mới nhẹ giọng hỏi một câu, "Vì sao?"1

Thẩm Niệm Thâm nói: "Bởi vì tôi yêu cô ấy."