Anh Trai, Để Em Yêu Anh, Được Không?

Chương 4




Một ngày mới lại bắt đầu, ngoài kia những đóa hoa linh lan khoe mình trong làn gió, những chú chim nhỏ xinh xắn hòa mình vào bầu trời trong xanh, tiếng hót vang vọng khắp không gian, Hứa Oanh cũng bị âm thanh trong trẻo này đánh thức, cô khẽ dụi mắt, đưa tầm mắt của mình ra phía ngoài cửa sổ, đắm chìm trong vẻ đẹp của thiên nhiên. Bên ngoài phủ một lớp vàng óng ánh, lại nghe thoảng đâu tiếng đàn guitar say đắm lòng người. Cô liếc tầm mắt khắp căn phòng rộng lớn, toàn thể khoác lên mình một màu trắng thuần khiết, đồ đạc và cách bài trí đều rất sống động, càng làm tăng thêm vẻ sang trọng lộng lẫy của căn phòng.

Cô cúi xuống nhìn chính bản thân mình, bộ quần áo đồng phục xộc xệch vướng bụi đã được thay bằng một chiếc áo sơ mi trắng mềm mại, trên áo còn vương lại mùi hương quen thuộc của Du Hạo. Hứa Oanh mường tượng lại cảnh diễn ra ngày hôm qua, cơ thể không khỏi run rẩy sợ hãi, lúc bị đánh, cô nghĩ bản thân mình sẽ chết mất, nếu không cũng gãy chân hoặc gãy tay. Hiện giờ được nằm lại nơi này đúng là rất may mắn, trong lúc hôn mê, cô còn nghe thấy âm thanh của Du Hạo kề bên tai, một giọng nói rất trầm ấm và dịu dàng.

Khi Hứa Oanh muốn bước xuống giường, Du Hạo từ ngoài mở cửa vào, dáng vẻ rất bình thản, không nhanh không chậm, lại rất ôn nhu nhã nhặn, vừa đẹp trai lại mang nét gì đó lạnh lùng quấn hút. Cô nhất thời đắm chìm trong đôi mắt màu đen láy ấy, quên mất hoàn cảnh của bản thân lúc này, trên tay cậu ấy cầm một bát cháo trắng rất thơm, Hứa Oanh chỉ thấy đã muốn ăn ngay, bụng cô đang réo lên cồn cào.

Cho đến khi, Du Hạo cất tiếng nói phá tan bầu không khí im lặng.

"Cậu còn đau không hả ?"

"Mình đỡ nhiều rồi".

"Xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao lại không kêu tôi tới, nếu lúc đó không có tôi, thì hiện giờ cậu ra sao hả? Đồ ngốc!"

Hứa Oanh lúc này đã quên mất cơn đau, toàn thân tuy vẫn hơi nhức nhối nhưng vẫn có thể chịu được, trước đây, những vết thương này đâu có nhằm nhò gì với chuyện cô đã từng trải qua. Nếu nghĩ lại, quả là một cơn ác mộng đáng sợ nhất !

"Dụ Hạo" Hứa Oánh khẽ gọi tên cậu "Cảm ơn cậu rất nhiều".

"Khỏi cần, sau này phải biết tự bảo vệ mình".

Cậu vỗ vài cái vào vai cô, ngay sau đó lấy muỗng đút cháo cho cô "Ngoan , mở miệng ra nào"

Hứa Oanh mỉm cười nhìn hành động đáng yêu của cậu, hai mắt đỏ hoe vì xúc động.

Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên có người đút cháo cho cô, là lần đầu tiên có người đứng ra bảo vệ cho cô, hơn nữa, cậu lại là người đầu tiên coi cô là bạn. Bố mẹ cô đều đã qua đời, cô sống với bác gái, nhưng cũng chưa bao giờ được bác gái yêu thương như vậy, ngược lại suốt ngày đánh đập cô, mắng chửi, còn muốn đuổi cô ra khỏi nhà.

Cô khẽ mở miệng để cậu đút cháo, hai mắt ngấn nước nhìn cậu, Du Hạo đặt bát cháo lên bàn, kéo cả người Hứa Oanh vào lòng. Cậu ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên khóe mi cô.

"Đừng khóc, cậu vốn dĩ đã rất xấu, lúc khóc lại càng xấu hơn".

"Từ giờ tôi sẽ không khóc nữa".

Gương mặt cậu hiện lên ý cười nhàn nhạt, tựa hồ rất vui vẻ "Như vậy thì tốt, sau này tôi cũng đỡ mệt".

...

"Hôm qua, là ai đã thay đồ cho tôi ?".

Trái ngược với suy nghĩ trong sáng của cô, Trịnh Du Hạo thành thật khai báo, cậu nói "Người giúp việc đều xin nghỉ về quê, tài xế và lão bác sĩ đều là nam giới, tôi đương nhiên không để họ thay đồ cho cậu, chính vì vậy nên tôi đã làm".

"Cậu không phải cũng là nam giới sao ?" Gương mặt Hứa Oanh lộ rõ vẻ bất mãn.

"Ờ, lúc ý tôi không nghĩ đến điều này, nhưng cậu với tôi, cũng đâu có khác nhau lắm ".

"Hả, không khác nhau lắm là sao ?".

"Đại khái là không có gì đáng nhìn"

Gương mặt Hứa Oanh méo xệch "Biến thái".

"Cứ xem như là tôi chưa thấy gì hết là được".

Trịnh Du Hạo vuốt ve mái tóc của cô, đưa lên mũi ngửi, mùi thơm thoang thoảng lan tỏa khắp cánh mũi. Hứa Oanh không để ý hành động của Du Hạo, cậu ấy không chỉ ngửi tóc cô, mà còn cúi xuống nhìn chiếc cổ trắng nõn phô ra trước mặt, không trần chừ mà cúi xuống, mùi hương của sữa tắm và cơ thể hòa quện thành một loại hương vô cùng hấp dẫn, đến khi Hứa Oanh phát hiện mới biết ánh mắt Trịnh Du Hạo dường như không đứng đắn. Cô giật mình lùi ra xa, không quên tặng cho Du Hạo ánh nhìn đáng sợ nhất.

"Cậu có vấn đề gì sao?".

Trịnh Du Hạo lắc đầu, cậu đưa bát cháo đến trước mặt Hứa Oanh, lạnh lùng bước ra cửa.

"Tối qua tôi đã tắm cho cậu, chỉ kiểm tra lại xem đã hết mùi hôi chưa thôi".

"..."

"Nếu cậu nghĩ tôi làm chuyện không đứng đắn, vậy thì suy nghĩ của cậu mới chính là không đứng đắn" Du Hạo không quay đầu lại, Hứa Oanh chỉ thấy tấm lưng cậu khuất dần sau cánh cửa, thiên đường trước mặt cô cũng trở nên mù mờ.