Anh Trai, Để Em Yêu Anh, Được Không?

Chương 7




Nơi đây chưa nhiều kỉ niệm tươi đẹp, nhưng cũng là nơi kết thúc chuỗi ngày hạnh phúc đó. Đã từng là hạnh phúc, bởi vì cô có một gia đình êm ấm. Trong gia đình đó có cha, có mẹ, còn có một người anh trai hết mực yêu thương cô. Bất chợt xảy ra sóng gió, gia đình yên ấm của cô chỉ trong một đêm đã biến mất mãi mãi...

Tất cả đều tan biến... cha cô, mẹ cô, cả những bông hoa hồng trắng kia cũng bị chôn vùi dưới lớp cát biển... Và người anh trai đó, dường như cũng không còn tồn tại.

Qúa khứ đó với cô vẫn là một nỗi ám ảnh. Khi cô bị mất đi trí nhớ, những giấc mơ đáng sợ vẫn luôn hiện về, dày vò cô trong suốt những năm tháng đã qua. Từng ngày trôi qua với kí ức mới được tạo lập, nó hoàn toàn khác, hoàn toàn là một chuỗi ngày bất hạnh và đau khổ. Điều làm cô bị ám ảnh nhất chính là gương mặt người phụ nữ kia, người bác gái luôn hành hạ và đánh đập cô nếu không hoàn thành công việc trong nhà. Người thân thiết nhất với cô, không ngờ chỉ là một kẻ xa lạ.

Những giây phút cô đau khổ nhất, luôn bị bạn bè bắt nạt, chế giễu, anh rốt cục đang ở nơi nào ? Anh từng nói sẽ bảo vệ cô, chăm sóc cho cô, vì vậy hãy đẩy nỗi sợ hãi đó sang cho anh. Nhưng vào giây phút anh biến mất, mọi bức tường bao bọc quanh cô đều sụp đổ. Cô là đứa trẻ mồ côi, không cha không mẹ, một đứa trẻ bất hạnh và đen đủi nhất.

Và rồi, anh xuất hiện, bù đắp những mất mát to lớn ấy. Anh thấy hối hận vì đã bỏ rơi cô ? hối hận vì không thực hiện lời hứa của mình, rằng sẽ mãi ở bên cô, sẽ chăm sóc tốt cho cô, và cả những bông hoa hồng trắng kia một lần nữa sẽ trở về bên cô, nở rộ trong lòng bàn tay bé nhỏ ấy như đã từng. Và như trước kia, không bao giờ còn sự đau khổ bủa vây lấy cô nữa. Nhưng để làm gì chứ ? Trái tim cô vào giây phút anh xuất hiện đã rung động. Tình cảm kìm nén trong lòng vào thời khắc nụ hôn chấm dứt dường như được giải phóng hoàn toàn. Trái tim cô, đã in đậm hình bóng của một người con trai. Không phải là người trước đây từng ra sức bảo vệ cô, từng đem đến tiếng cười và sự hạnh phúc cho cô, mà là người con trai hiện tại, người đó đã cướp mất trái tim cô. Trịnh Du Hạo... Trịnh Hứa Oanh... Tại sao ? Tại sao ? Tại sao ông trời luôn thích đùa cợt với số mệnh con người. Tại sao biến tất cả những yêu thương chân thành của cô trở thành một trò đùa định mệnh... tại sao khiến tình cảm đó trở nên sai trái ?

...

Cô nghe thấy tiếng bước chân đang dần dần tiến đến, rồi cánh cửa bật mở, ánh sáng từ ngoài hắt vào căn phòng u tối. Căn phòng trống rỗng và lạnh lẽo, mỗi bước chân của anh, đều khiến trái tim cô rỉ máu.

Nếu trước đây anh nói cho cô biết mọi chuyện, có lẽ sẽ chẳng ai trong hai người phải đau lòng, sẽ chẳng ai trách cứ gì số mệnh đã định sẵn này.

Căn phòng này trước kia luôn đầy ắp tiếng cười nói, nô đùa của trẻ thơ, giờ lại im ắng đến đáng sợ. Ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào sẽ rất đẹp, từ đó hướng ra ngoài còn nhìn thấy mặt biển nhấp nhô với những con sóng lúc nhẹ nhàng êm ru, lúc ồn ào dữ dội, nhìn thấy mặt trời buổi sáng nhô lên khỏi mặt biển... Nhưng giờ lại được đóng kín mít. Cô còn nói với anh rằng căn phòng này thật trật trội, vì vậy cần phải cơi nới rộng ra... nhưng hiện tại, cô chỉ cần một góc nhỏ bên trong, dấu mình thật sâu, cúi gằm mặt xuống đất, mong rằng sẽ không ai phát hiện ra mình...

"Oanh" Tiếng anh chậm rãi vang lên, anh đưa cánh tay lên vuốt ve mái tóc cô, đến khi chạm vào cằm cô, lại thấy một dòng nước mắt nóng hổi lăn dài, nhẹ nhàng nhỏ giọt xuống nền nhà phía dưới.

"Hứa Oanh, sao em lại khóc ?"

Cô không trả lời, cố thu mình lại, ép sát vào góc tường, tựa như muốn lảng trốn anh, phân chia giới hạn giữa hai người.

Trịnh Du Hạo vẫn kiên nhẫn nhìn cô, lặng lẽ thu hết hình bóng bé nhỏ này vào đáy mắt. Sống mũi anh cay cay, trước đây cũng là như vậy, bây giờ cũng là như vậy, cô luôn luôn là đứa trẻ mít ướt. Nhưng anh không thích cô như bây giờ, đứa trẻ ngày xưa luôn nũng nịu đòi anh dỗ dành, giờ lại muốn lảng tránh sự quan tâm của anh.

"Hứa Oanh, lỗi là do anh, em đừng buồn, từ giờ về sau, anh sẽ không làm em buồn nữa. Anh sẽ luôn ở bên em, quan tâm tới em, sẽ không để em phải cô đơn".

Bây giờ nói những lời này còn có ý nghĩa gì ? Khi cô cần anh nhất, anh đang ở đâu ?

Du Hạo kéo cô lại gần mình, ôm chặt lấy cô. Hứa Oanh đưa tay đẩy anh ra xa, đau khổ nói "Em muốn được yên tĩnh, anh đi đi, em không muốn nhìn thấy anh".

Đây là lần đầu tiên, anh thấy lòng mình đau như vậy.

Cô không cần anh, thực sự không còn cần tới sự quan tâm và che chở của anh nữa ?