Anh Trai Nhỏ

Chương 16: Này




Tạ Liễu Liễu sững sờ, khuôn mặt từ trắng chuyển sang đỏ.

Cô vô thức muốn vùng tay Hạc Lâm ra, nhưng tay kia nắm quá dùng sức, ngang ngược bao lấy ngón tay cô, tránh thoát không được.

Cô nhìn vào đôi mắt của Hạc Lâm, nơi đó trừ bóng đêm tối đen ra, còn có vẻ dò xét cẩn thận.

Dường như đang mong đợi câu trả lời khẳng định từ cô.

Nhưng Tạ Liễu Liễu quá căng thẳng, vốn dĩ không để ý tới. Lắc đầu lên tiếng phủ nhận: “Đương nhiên không phải…”

Ai ngờ nói xong rồi nhưng Hạc Lâm không những không buông tay, mà còn khựng lại, đôi mắt cong lên khẽ cười.

Anh thong thả đứng lên, tay vừa hút thuốc xong để vào túi. Giống như chợt nghĩ thông suốt điều gì đó, hay tìm được đáp án gì đó trong lời nói của cô, biểu cảm còn thấp thỏm lúc nãy tan biến không dấu vết, thay vào đó là nụ cười thoải mái. Không chút để ý tới lời phủ nhận của cô, hỏi trắng ra: “Vậy tại sao cậu tới tìm tớ?”

Tạ Liễu Liễu nghiêm mặt: “Bởi vì dì Hạc rất lo cho cậu, đúng lúc tớ thấy tin của cậu trong vòng bạn bè, cho nên…” 

Hạc Lâm: “Cho nên đặc biệt gọi xe đến đây kêu tớ về?”

Tạ Liễu Liễu mím môi, ánh mắt rủ xuống, vừa hay nhìn thấy sợi dây đỏ mà cô tặng trên cổ tay anh. Bên tai cùng với gương mặt nghiêm nghị chợt ửng đỏ, nhưng ngoài miệng vẫn còn muốn ngụy biện: “Dù sao cũng không xa lắm.”

Cho dù không xa, nhưng cô có biết bây giờ mấy giờ không?

11 giờ khuya, cửa hàng về đêm xa hoa truỵ lạc, hạng người gì cũng có.

Nếu như gặp nguy hiểm, cô ngay cả cầu cứu cũng không kịp. Nhưng lại can đảm dám đến tìm anh?

Hạc Lâm rủ đôi mắt xuống nhìn cô nhóc to gan trước mặt. Gương mặt cô được ánh đèn nơi xa xa bao phủ một tầng mỏng, cần cổ mảnh khảnh lộ ra. Có lẽ là do rời khỏi nhà gấp gáp, nên trên người mặc áo đồng phục sạch sẽ, hoàn toàn không hợp với cảnh đêm nhộn nhịp này. Ngón tay lạnh như băng, mặc dù được anh nắm rất lâu nhưng cũng chưa ấm lên.

Hạc Lâm nhớ mấy ngày hôm trước cô không chú ý tới anh, vốn dĩ còn nghĩ mình bị ghét. Chủ động bổ túc cho cô thì không cần, đưa kẹo cũng không ăn.

Mà ngay cả chạm mặt anh trên đường đi học cũng đi đường vòng.

Nếu quả thật chán ghét, thì tại sao quan tâm anh ở đâu chứ?

Hạc Lâm đã không cần đáp án của cô, anh nhếch miệng cười, không nói lời gì nhét tay Tạ Liễu Liễu vào trong túi. Đi ra góc khuất, rời khỏi nơi này, nói: “Được, tớ trở về với cậu.”

“...”

Tạ Liễu Liễu bị anh kéo về phía trước, bước chân lảo đảo chạy theo sau. Nhỏ giọng kêu tên của anh, “Này.”

Cô: “... Hạc Lâm, cậu buông tớ ra trước đi!”

*

Xe taxi dừng ở dưới lầu tiểu khu, đã là 00:48 rạng sáng

Tạ Liễu Liễu lo lắng cha đột ngột trở về, nên xuống taxi liền chạy về nhà.

Mặc dù cha cô nói phải tăng ca đến sáng sớm ngày mai, nhưng khó tránh khỏi sẽ có chuyện gì ngoài ý muốn.

Cô cũng không muốn bị cha mẹ biết nửa đêm không chịu ngủ còn đi ra tìm một người con trai.

Hơn nữa... Gò má và lỗ tai cô còn nóng lên.

Lúc nãy lên xe taxi, Hạc Lâm không biết xảy ra chuyện gì, cứ nắm tay cô ở trong túi kề cà không chịu buông ra.

Sau đó cô sốt ruột, tách từng ngón tay anh ra, mới thành công tránh thoát khỏi tay anh.

Mặt anh vẫn không đổi sắc, khóe miệng nhếch lên nói: “Tay cậu quá lạnh, tớ sưởi ấm giúp cậu.”

...

Ai biết có phải là thật hay không.

Vừa rồi anh rất kỳ quái, chẳng hiểu sao đồng ý trở về cùng cô thì bỏ đi, vậy mà dọc theo đường đi anh còn chống cằm cười nhìn ngoài cửa sổ.

Cho nên lái xe không nhịn được quay đầu lại nhìn bọn họ mấy lần. Ánh mắt thương xót, giống như bọn họ không phải là học sinh ba tốt toàn trường, mà là trẻ em có vấn đề, nửa đêm muốn đi làm chuyện xấu.

Tạ Liễu Liễu rất ủy khuất.

Cô bước nhanh về trước một đoạn đường, không nghe thấy sau lưng có tiếng động nào. Quay đầu nhìn lại, liền thấy Hạc Lâm đứng xa xa ở sau, cái bóng dưới chân được đèn đường kéo lê thật dài, đến thẳng dưới chân cô. Anh đứng thẳng người, ánh mắt không rời khỏi cô.

Tạ Liễu Liễu chợt không được tự nhiên, hỏi: “Sao cậu còn chưa đi?”

Hạc Lâm không nhúc nhích, vẫn nhìn cô, giọng nói hòa vào gió đêm yên tĩnh, rõ ràng rành mạch: “Tại sao mấy ngày hôm trước lại tránh tớ?”

Tạ Liễu Liễu cứng đờ, phản xạ có điều kiện phủ nhận: “Tớ không có tránh cậu.”

“Vậy sao.” Hiển nhiên Hạc Lâm không tin, bước từng bước đến Tạ Liễu Liễu, cuối cùng dừng trước người cô. “Vậy tại sao không nói chuyện với tớ?”

Mỗi lần anh ở trường hay ở tiểu khu mà chạm mặt cô, cô đều giống như con hamster chuồn đi rất xa. DiieNNnDaannLEeeQuyyDonn~@#

Vừa không nhìn anh, cũng không để ý tới anh.

Không biết còn tưởng rằng anh đã làm chuyện xấu tội ác tày trời gì rồi.

Bây giờ vất vả lắm mới bắt bớ được, sao có thể bỏ qua cho cô đơn giản chứ?

Ánh mắt Tạ Liễu Liễu tránh né, tâm tư bị Hạc Lâm dồn ép đến buồn bực. Cô nhìn dưới đất, rất lâu không nói lời nào. Cho đến khi Hạc Lâm gọi tên cô một lần nữa, cô mới chậm chạp nói: “Tớ không hy vọng bạn gái cậu hiểu lầm.”

Hạc Lâm sửng sốt, có chút không thể tưởng tượng nổi, “Cái gì?”

Tạ Liễu Liễu: “Nếu như tớ thường xuyên tìm cậu, bạn gái cậu sẽ tức giận.”

Hạc Lâm vội vã ngắt lời cô, “Tớ không có bạn gái.” Rốt cuộc anh đã làm cái gì, mà tạo cho cô loại hiểu lầm này?

Tạ Liễu Liễu ngửa đầu nhìn anh, đôi mắt đen láy ánh lên sự dịu dàng. Không biết có tin vào lời nói của anh hay không, mà chỉ nói: “Tuần trước lúc tớ ra ngoài cổng trường, nhìn thấy cậu đứng kế một cô gái.”

Cô khẽ bĩu môi, giống như có chút ngượng ngùng mở miệng, “Bọn họ đều nói cậu đánh nhau vì nữ sinh kia, cho nên mới bị trường chuyên đuổi.”

Hạc Lâm hồi tưởng, hình như quả thật có một chuyện như thế.

Nhưng sao tất cả đều nói đó là bạn gái của anh chứ?

“Cậu ấy là bạn cùng lớp lúc trước của tớ.” Hạc Lâm giải thích, giọng nói mang theo sự trịnh trọng rõ ràng và thanh minh. “Tớ không có bất kỳ mối quan hệ nào với cậu ấy.”

Tạ Liễu Liễu hỏi: “Vậy tại sao cậu lại đánh nhau vì cậu ấy?”

Nhân lực giáo viên ở trường chuyên của tỉnh rất hùng hậu, thi vào được chẳng khác nào một bước tiến lên đại học danh tiếng.

Anh thà rằng liều mạng nguy hiểm chịu tránh nhiệm như thế, cũng phải ra mặt giúp nữ sinh kia, không có liên quan thì là gì chứ?

Huống chi... Tạ Liễu Liễu nhìn về phía cổ tay phải mang bao tay của anh, tay kia cũng là do bị thương vào lúc đó.

Hạc Lâm biết cô còn chưa tin, mệt mỏi sờ lông mày. “Tớ không có vì cậu ấy.”

Anh nói, dường như đang thở dài, “Tớ là vì chính mình.”

*

Trước kia, nữ sinh đó có một biệt danh trong lớp, tên là “đậu Hà Lan”. Bởi vì đậu Hà Lan là thí nghiệm lai giống của Mendel. 

Cô không có cha, từ nhỏ do mẹ nuôi lớn lên. Gia cảnh không tốt lắm, mẹ cô phải làm công việc “phơi thịt” để sinh sống.

Nam sinh trong lớp đều chọc ghẹo cô, rất hay đùa giỡn chuyện của mẹ cô.

“Con gái của kỹ nữ”, “Mẹ mày bao nhiêu tiền một đêm hả”, những lời nói này cứ truyền khắp trong lớp.

Giống y đúc những lời Hạc Lâm nghe thấy hồi nhỏ.

Nhà Hạc Lâm ở Duy Đôn, là một vùng sông nước xa xôi.

Khi Hạc Lâm ba tuổi, cha của anh đã rời đi, đi được năm năm thì quay trở về ly hôn với mẹ anh.

Người trong nhà đều nói cha của anh tìm được một người phụ nữ có tiền có thế ở bên ngoài. Cho nên mới không cần mẹ con bọn họ nữa. Mẹ Hạc Lâm vì không muốn để Hạc Lâm nghe thấy mấy chuyện vô căn cứ không tốt này, bèn tự mình dẫn anh rời khỏi quê hương, đến thành phố bây giờ.

Chỉ là một người phụ nữ độc thân dẫn theo đứa con, trước sau vẫn không sống tốt lắm.

Trừ vấp phải chuyện tìm việc làm xung quanh ra, Hạc Lâm cũng thường xuyên bị bắt nạt ở trường học.

Lúc mới đến anh không hiểu tiếng phổ thông, hơn nữa khi đó dáng người thấp bé, người trong lớp đều giễu cợt anh.

- - Nhưng những điều này cùng với những công kích anh không cha mà chỉ có mẹ thôi, thật không đáng kể chút nào.

Trẻ con mãi mãi không biết lời mình nói có bao nhiêu ác độc, chỉ trích theo phong trào, vô tâm mắng nhiếc, mỗi ngày đều có những từ mới không giống nhau lọt vào tai.

Hạc Lâm lớn lên trong hoàn cảnh như thế.

Có đôi khi mặt mũi anh bầm dập về nhà, mẹ Hạc lo lắng hỏi anh sao thế. Anh cũng chỉ cười một cái, nói đánh nhau cùng với bạn học.

Trước đến giờ không nói rõ nguyên nhân đánh nhau với bà.

Sau này mẹ Hạc mở một tiệm hoa tươi, làm ăn không tệ lắm.

Bà chuyển Hạc Lâm vào trường tốt hơn, khi anh chuyển cấp, thi vào được trường chuyên của tỉnh, mới dần dần thoát khỏi những lời bàn tán kia.

Thành tích của Hạc Lâm ưu tú, chiều cao ngất ngưởng, nói chuyện cùng với những người khác ở đây, không ai có tư cách tiếp tục giễu cợt anh.

Nhưng mà ở trường mới lại nghe thấy lời nói giống như vậy.

Lần này không phải nhắm vào anh, mà là một người nữ sinh khác.

Mấy nam sinh bao vây nữ sinh vào giữa, ngôn ngữ lỗ mãng lại khinh bỉ: “Mẹ của mày nuôi mày lớn, không biết đã ngủ chung với bao nhiêu đàn ông. Mày còn giả bộ thanh cao cái gì? Khó trách mày không có cha, tao mà là cha của mày cũng sẽ mau chóng vứt bỏ hai người…”
     
Hạc Lâm không cho cậu ta có cơ hội nói tiếp, đánh một quyền làm gãy sống mũi của cậu ta.

Cảm xúc bị giày xéo trước kia, anh căn bản không khống chế nổi mình.

Không phải anh giúp nữ sinh kia,

Mà anh chỉ căm hận người nói những lời này.

Một người dựa vào gì mà có thể khoa tay múa chân chỉ trỏ cuộc đời của người khác.

Vì vậy anh đánh gãy xương sườn và sống mũi của nam sinh đứng dầu, khiến đối phương phải nhập viện.

Mà tay anh bị đạo cụ mang theo bên người của nam sinh kia gây thương tích, để lại rất nhiều vết sẹo sâu. Bây giờ mặc dù đã khỏi hẳn, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ đau nhức.

Học sinh đánh nhau, căn bản không lớn cũng không nhỏ.

Không may là trong nhà nam sinh bị thương kia có chút điều kiện, cũng có quan hệ với trường học.

Hiệu trưởng vì để dàn xếp ổn thỏa, bất đắc dĩ lựa chọn giải quyết nghỉ học.

Cho nên anh mới chuyển đến trường trung học tư nhân.

Gặp phải Tạ Liễu Liễu.

“Tớ không biết người khác nói gì với cậu.” Hạc Lâm nói, từng chữ từng chữ đều rất nghiêm túc.

Anh nhìn vào mắt Tạ Liễu Liễu, giọng nói rất nhẹ: “Tớ không thích cậu ấy.” Anh nói: “Cô gái tớ thích không phải mẫu người đó.”