Anh Trai Nhỏ

Chương 3: Bám chặt áo của tớ




“...”

Đương nhiên Tạ Liễu Liễu không muốn đến trễ, nhưng mà, cô thấy chỗ ngồi phía sau xe của Hạc Lâm hoàn toàn trống rỗng. Ngay cả chỗ ngồi cũng không có thì muốn chở cô bằng cách nào đây?

Dường như anh có thể nhìn ra nỗi nghi hoặc của cô, Hạc Lâm thu hồi nụ cười trên môi, khẽ thẳng người lên, nói: “Không có bảo cậu ngồi ở phía sau.”

Anh nhẹ nhàng cong ngón trỏ và ngón giữa lại, gõ lên giá xe đạp phía trước, nói với cô: “Ngồi ở chỗ này nè.”

Tạ Liễu Liễu: “...”

*

Từ tiểu khu tới trường học mất 40 phút, Hạc Lâm đạp xe rất nhanh.

Xe đạp của anh đã từng được anh sửa lại, thân xe nhẹ nhàng, tốc độ xe không giảm. Cho dù chịu tải trọng là hai người, cũng không cảm thấy khó khăn chút nào.

Đặc biệt là dáng người xinh xắn của Tạ Liễu Liễu, càng không mang theo bao nhiêu sức nặng.

Duy nhất có một cái không ổn chính là khoảng cách giữa giá xe và tay lái quá xa, Tạ Liễu Liễu không với tới tay lái, đành phải đỡ ống tuýp xe đạp phía sau.

Chỉ là nếu như vậy thì động tác này thật sự rất thân mật.

Tay Tạ Liễu Liễu cách bên chân của Hạc Lâm không đến 3cm, hơi động một chút sẽ chạm vào nhau. Cô giống như bị điện giật đột nhiên rụt tay về, để ở giữa không trung, không biết phải làm sao.

Đúng lúc xe đạp rẽ vào đường khác, thân xe nghiêng, người cô đảo về một bên.

Tay mắt Hạc Lâm lanh lẹ đỡ bả vai cô, cúi đầu nói một câu gì đó với cô.

Tạ Liễu Liễu không nghe rõ, hỏi: “Cậu nói cái gì?”

Xe chạy rần rần, tiếng gió ồn ào.

Hạc Lâm liền cúi người xuống, ghé sát vào lỗ tai cô, nhắc lại từng chữ:

“Nắm chặt áo tớ.”

Tạ Liễu Liễu chần chừ một giây, nhìn đồng phục màu xanh lam bị gió cuốn lên, cô muốn nói không cần, nhưng xe đạp lại quẹo cua, cô bị nghiêng về trước nên cuối cùng cũng đưa tay nắm chặt hai bên thắt lưng anh.

Vóc người của cậu thiếu niên cao gầy cách càng gần, càng ngửi được mùi hương mát lạnh dễ chịu trên người anh.

Cánh tay anh vòng hai bên cô, giam chặt cả người cô ở trong.

Cái cằm ở trên đỉnh đầu cô, tiếng hô hấp nặng nề thoáng vang bên tai cô, quấn quanh bên tai cô.

Tay Tạ Liễu Liễu nắm chặt vạt áo của Hạc Lâm rồi buông, buông xong thì lại nắm chặt. Giống như đang cầm một củ khoai lang nóng phỏng tay.

Cuối cùng cả hai người đều không nói một lời gì cả.

7:48 phút, rốt cuộc hai người họ cũng thành công đến cổng trường học.

Hạc Lâm bóp thắng, xe vững vàng dừng lại.

Lúc này ở cổng trường không có ai cả, tất cả mọi người đã sớm vào lớp học, chỉ có vài thành viên hội sinh viên cùng mấy học sinh thường xuyên đi trễ.

Tạ Liễu Liễu nắm chặt cặp da, nhảy xuống từ trên xe.

Hạc Lâm đẩy xe đạp chậm rãi đi sau lưng cô.

Bên cạnh có người nhìn thấy bọn họ cùng đi xe đạp thì huýt sáo chọc đùa không ngừng.

Một học sinh trong hội viên hình như biết Hạc Lâm, nhìn thấy anh thì đi đến bên cạnh, cất sổ ghi tên, nhếch miệng cười: “Mới vừa đánh lộn bị đuổi học ở trường tỉnh thì đã đi tán em gái ở trường mới, không tệ không tệ, không hổ là Hạc Gia của tớ.”

Bước chân của Hạc Lâm dừng lại, nhìn cô gái đi ở phía trước, nghiêm mặt, giải thích nói: “Là hàng xóm ở kế bên, mẹ cậu ấy nhờ tớ săn sóc cậu ấy. Sáng nay sắp đến muộn, cho nên tiện đường chở cậu ấy đi một đoạn.”

Nói xong, chỉ chỉ nam sinh trước mặt, cười như không cười cảnh cáo nói: “Đừng có nói lung tung.”

Nam sinh nghe vậy, khẽ liếm khóe miệng không đồng ý. Nhìn anh, rồi lại nhìn Tạ Liễu Liễu ở phía trước, hiểu rõ nói, “Biết rồi, biết rồi.”

Nhưng có vẻ càng mập mờ hơn.

*

Một tuần này trôi qua gió yên sóng lặng.

Tạ Liễu Liễu không đến trễ, cũng không bị trừ điểm, lớp bọn họ thuận lợi được bình chọn là lớp xuất sắc.

Thứ sáu, trường học bắt đầu phân lớp khoa học xã hội và khoa học tự nhiên.

Khóa này bọn họ có tổng cộng 14 lớp khoa học tự nhiên, 12 lớp khoa học xã hội, mỗi một khoa sẽ có một lớp trọng điểm. Tạ Liễu Liễu bị phân đến lớp (1) khoa học tự nhiên, đúng lúc kế bên lớp trọng điểm tự nhiên, cùng học với cô còn có mấy học sinh chung lớp lúc trước.

Từ Niệm bị phân đến lớp (15) khoa học xã hội.

Trừ lớp trọng điểm là dựa vào thành tích đứng trong top 40 ra, thì lớp thường bọn họ chia theo ngẫu nhiên.

Từ Niệm biết Tạ Liễu Liễu bị phân đến lớp bình thường, không đợi đến lúc tan học, tan tiết thứ nhất đã hùng hổ từ lớp (15) đến cửa lớp (1), chặn Tạ Liễu Liễu ở ngoài cửa:

“Cậu làm gì vậy hả, trước kia cứ luôn ở lớp bình thường thì thôi đi, bây giờ cũng chia khoa rồi, sao cậu vẫn còn ở đây? Thành tích các môn tự nhiên của cậu xếp hạng bao nhiêu thế?”

Tạ Liễu Liễu đang định đi nhà vệ sinh, vội vàng không kịp chuẩn bị đi thì bị cô ấy ngăn lại. Không muốn bạn mới trong lớp nghe được cuộc đối thoại nên cô bèn kéo cô ấy đến một góc nói: “Sao cậu lại tới đây?”

Từ Niệm cũng không nói sang chuyện khác, mà hỏi: “Có phải cậu đứng hạng thứ 41 không?”

Tạ Liễu Liễu không lên tiếng.

Từ Niệm vừa nhìn vẻ mặt cô thì biết mình đoán không sai, lúc này mắt trợn trắng lên, tức gần chết.

Trước kia vẫn chưa phân khoa tự nhiên và xã hội, trường học chỉ có một lớp trọng điểm, điểm của Tạ Liễu Liễu cứ xếp hạng thứ 41 toàn khối. Không có duyên với lớp trọng điểm.

Hiện tại phân khoa tự nhiên và xã hội, Từ Niệm cho rằng sẽ có nhiều cơ hội hơn, cô nhất định có thể được chọn vào, ai mà biết thi môn tự nhiên vẫn xếp hạng thứ 41!

Thành thật mà nói, không phải cô cố ý chứ?

Từ Niệm nói: “Phiếu điểm của cậu đâu? Lấy ra cho tớ xem nào.”

Tạ Liễu Liễu: “...”

“Ở trong lớp.” Tạ Liễu Liễu nói: “Không có mang theo.”

Nhưng thật ra là cô không muốn đi lấy, lấy ra chắc chắn sẽ bị Từ Niệm trách mắng một trận.

Nhưng Từ Niệm không phải là người dễ bị xua đuổi như vậy, cô ấy nói: “Không lấy cũng được, vậy cậu nói cho tớ biết kết quả mỗi môn của cậu thi được bao nhiêu điểm.”

Tạ Liễu Liễu thật không còn cách nào.

Cô biết tính cách của Từ Niệm, là người có đánh vỡ nồi cát cũng phải hỏi đến cùng. Nếu như hôm nay không để cô ấy thực hiện được, thì nhất định cô ấy sẽ liên tục hỏi tiếp.

Cho nên Tạ Liễu Liễu giãy giụa một lát, vẫn báo điểm thật rõ ràng.

Số học 141, ngữ văn 115, môn tự nhiên tổng hợp 274, mỗi môn đều có thành tích thi không tệ.

Duy chỉ có tiếng Anh... 53 điểm.

Từ Niệm khiếp sợ, “Tiếng anh của cậu là dùng não tiểu học sao? Tại sao lại thi kém như vậy?”

Hơn nữa kỳ kiểm tra tiếng Anh lần này trường đã giảm độ khó xuống, điểm bình quân của khối đều ở trên 70 điểm. Từ Niệm cho rằng tạ Liễu Liễu sẽ thi ít nhất là 75 điểm, không ngờ cô lại thi thấp kỷ lục như thế.

Tạ Liễu Liễu che lỗ tai, nhoài người ra ngoài lan can hành lang, “Tiếng anh của tớ vốn không tốt… Tớ thật sự đã nhìn mấy thì hoàn thành điền vào chỗ trống mấy lần, nhưng cũng không hiểu rốt cuộc had done và have done có gì khác nhau. Không phải đều là chia động từ ở thì hoàn thành sao. Có thể trời sinh tớ không thích hợp học tiếng anh… dù sao sau này tớ cũng không có ý định ra nước ngoài học.”

Giọng điệu mang vẻ không chịu cầu tiến.

Nhưng có những chuyện không phải cô muốn bỏ là có thể bỏ.

Thi tốt nghiệp trung học thì phải thi tiếng anh, giống như trời phải đổ mưa, gái lớn phải lấy chồng, không thể ngăn được.

Từ Niệm hít sâu một hơi, bắt đầu khuyên cô: “Cậu vẫn nên cố gắng học tiếng anh đi, sau này trường của chúng ta sẽ chia lại lớp trọng điểm qua mỗi học kỳ. Chỉ cần tiếng anh của cậu thi cao một chút, thì tiến vào lớp trọng điểm sẽ không thành vấn đề.”

Đáng tiếc là Tạ Liễu Liễu không hào hứng lắm: “Có vào lớp trọng điểm hay không thì liên quan gì đến tớ? Tớ ở đây cũng có thể học rất tốt, còn không có loại áp lực song song đó.”

“Cậu...”

Từ Niệm bị ý nghĩ không hề có chút ý chí chiến đấu của cô làm kinh ngạc đến ngây người, dùng một ngón tay chỉ về phía một nam sinh trong lớp (1), hỏi: “Lớp trọng điểm có dạng học sinh này sao? Có cậu ấy trong lớp chẳng lẽ không ảnh hưởng đến học tập của cậu à? Hay là cậu cảm thấy sau này có thi đại học được hay không cũng không liên quan đến cậu?”

Nam sinh bị cô ấy chỉ là một người có vóc dáng cao cao, nhuộm tóc màu bạc hà.

Nam sinh dựa vào bên cạnh bàn trên bục giảng, hai tay để ở trong túi, đang ngả nghiêng cười đùa cùng với nam sinh hàng đầu tiên.

Hình như cậu biết có người đang bàn luận về cậu nên quay đầu lại, cái đầu chói lọi càng thêm rực rỡ dưới ánh mặt trời.

Ánh mắt mang vẻ tìm kiếm, rơi ở trên người Tạ Liễu Liễu.

“Tiểu ve sầu...”

Cậu vừa định gọi, thì ngoài cửa đột nhiên xuất hiện một người đàn ông trung niên khoảng ba, bốn chục tuổi mặc áo sơ mi sọc ca rô. Đeo mắt kính không gọng, trong cơn giận dữ nhìn cậu: “Lam Thiếu Khâm, em lại nhuộm tóc thành bộ dạng này hả!”

Sắc mặt Lam Thiếu Khâm thay đổi, ngừng nói.

Chủ nhiệm lớp bước tới phòng học, “Trưa hôm nay em lập tức đi nhuộm lại cho tôi!”

Ai ngờ cậu vừa khẽ động, bước tới vỗ vỗ bả vai của nam sinh nói, “Người anh em, một lát giúp tớ nộp bài tập nhé.”

Sau đó bóng người thoáng vụt qua, chạy ra ngoài!

Chủ nhiệm lớp tức giận đến mức rống to: “Em đứng lại đó cho tôi!”

...

Tạ Liễu Liễu: “...”

Từ Niệm: “...”

Chuyện như thế đều diễn ra một lần mỗi tuần ở trong lớp, hai người đã sớm quen khi nhìn thấy.

Đợi đến khi phòng học yên lặng trở lại, Tạ Liễu Liễu nói tạm biệt với Từ Niệm, mới đi vào bên trong.

Cùng lúc đó, ở cửa lớp tự nhiên (0) kế bên.

Một nam sinh ôm bài tập, hỏi người đứng ở cửa: “Hạc Lâm, thầy toán gọi cậu đến phòng làm việc của thầy kìa, sao cậu còn đứng ở đó? Sắp lên lớp rồi đấy!”

Hạc Lâm khẽ thẳng người lên, cười với cậu: “Đi liền đây.”

Sau đó dùng đầu lưỡi đẩy trong quai hàm, giống như thuận miệng hỏi: “Đúng rồi, cậu biết tổng điểm của người xếp cuối cùng lớp chúng ta là bao nhiêu không?”

Nam sinh trêu chọc, “Sao thế, người đứng nhất lớp như cậu còn quan tâm đến một bạn học khó khăn sao?”

Anh cong môi, nói: “Tùy tiện hỏi thôi.”

Nam sinh nói: “Được chứ, nói cho cậu biết. Người xếp cuối cùng chính là tớ đây, tổng điểm là 595.”

Nam sinh: “Cậu hỏi cái này để làm gì?”

Hạc Lâm không nói gì thêm, con ngươi chuyển động tới lui, nhìn về chỗ Tạ Liễu Liễu vừa mới đứng, dường như đang suy tư.

Chỉ kém có 12 điểm.