Ảnh Trung Trì (Trì Trong Ảnh)

Chương 18: Trọn đời




Ta thật sự xuống tay sao, không, ta chỉ làm dáng một chút thôi. Kỳ thật ta đã không nỡ tổn thương bọn họ, trong khoảng thời gian ở chung ngắn ngủi, liền khiến tâm địa sắt đá mà trăm năm giày vò đã tạo ra cho ta, biến thành một vũng nước.

Ta vô cùng hy vọng bọn họ có thể phát hiện dị thường của ta, nhưng đáng tiếc bọn họ vẫn đối đãi ta như cũ, chưa bao giờ nghĩ tới ta sẽ là kẻ địch của bọn họ.

Bằng hữu như vậy, khiến ta như thế nào nhẫn tâm đi làm hại bọn họ.

Cho nên cuối cùng, khi bọn họ đến cực đảo, ta lựa chọn không chào mà đi.

Cực đảo là nơi lấp đầy ký ức của ta, ở đây cũng có Thiên Thích, sự xuất hiện của ta, sẽ khiến cho rất nhiều chân tướng đã chôn dấu nhiều năm bị vạch trần.

Trong khoảnh khắc bọn họ leo lên cực đảo, ta cắt đứt linh lực liên hệ của Cửu Diệu, lẻn vào cái bóng. Không ngờ, vài ngày sau, cổng địa ngục Hoàng tuyền mở ra, rất nhiều linh hồn bất tử xuất hiện, công kích đệ tử cực đảo.

Ta nhìn Liễu Mộ Đình ở trên biển Hoàng tuyền giao đấu với linh hồn bất tử, bỗng nhiên nhớ tới trăm năm trước ta cùng Yên Trì gặp lại một khắc này, nhưng đáng tiếc đoạn ký tức đó theo năm tháng kéo dài, chậm rãi phai nhạt trong đầu ta, ta thậm chí không nhớ được ta lúc ấy là như thế nào đến bên cạnh Yên Trì. Ký ức cuối cùng để lại cho ta, chỉ có bóng dáng của Yên Trì đứng trước mặt ta. Trái tim ta như bị đao cắt, ta không khỏi rơi lệ, thì ra đã nhiều năm như vậy.

Đáng giá sao? Vì một mình Yên Trì, ta phụ bao nhiêu người, đả thương bao nhiêu người? Dày vò ta chẳng những là nhớ nhung chỉ nhìn được nhưng không thấy được, còn có áy náy giết người.

Còn có một người ta có lỗi thật nhiều, phụ thân của ta.

Ông vẫn còn khỏe chứ? Mấy trăm năm qua ta chưa từng trở về, ông còn nhớ rõ đứa con bất hiều này hay không?

Hay là, ta vào thời điểm này quay về nhìn ông một chút.

Vì vậy, sau khi giúp Liễu Mộ Đành đánh lui linh hồn bất tử, ta theo sau bọn họ về tới địa ngục Hoàng tuyền cách biệt nhiều năm.

Trăm năm không thấy, cảnh còn người mất.

Cầu Nại Hà năm đó Yên Trì bồi hồi còn đó, nhưng du hồn chuyển kiếp đã thay đổi mấy đời.

Về phần phụ thân của ta, đã già.

Phệ Hồn Thú được thả ra, mang đến cho địa ngục Hoàng tuyền ảnh hưởng cực lớn, cổng Hoàng tuyền xuất hiện khe hở, dẫn đến thường thường chưa đủ năm mươi năm liền mở ra. Một ít linh hồn bất tử không phục quản giáo, đã bị âm khí của Phệ Hồn Thú năm đó thả ra ảnh hưởng, trở nên vô cùng phản nghịch, thường xuyên công kích Âm vệ, mà cách một đoạn thời gian, oán khí của Phệ Hồn Thú sẽ tạo thành Âm ma cực lớn, công kích chúng nhân dưới địa ngục Hoàng tuyền.

Mà giờ khắc này, phụ thân của ta liền đang hết sức đối phó với Âm ma do Phệ Hồn Thú sinh ra.

Đáng tiếc, ta không thể tiến lên, phụ thân ta vô cùng quen thuộc với linh khí của ta, ta không thể khiến cho ông nhận ra ta, cũng không thể để cho Âm vệ phát hiện ra ta. Bởi vì ta là tội nhân, ta một khi xuất hiện, liền có nghĩa cha ta sẽ chịu trọng trách mang gặp Thiên đế.

May mà, đám người Liễu Mộ Đình tiến lên trợ giúp phụ thân ta, ta cắn răng ở một bên nhìn, hai mắt đã lấp đầy nước mắt. Phụ thân đã già rồi, màu trắng nhuộm đầy tóc ông, hai đầu lông mày cũng xuất hiện không ít nếp nhăn.

Mà thứ khiến ta đau lòng nhất, đã từng là trụ cột của địa ngục Hoàng tuyền, tấm lưng cao ngất nay đã còng.

Ta im lặng nhìn qua, lệ rơi đầy mặt. Tranh đấu rất nhanh đã kết thúc, phụ thân tiếp đón đám người Liễu Mộ Đình vào nội đường, mà ta chẳng có mục đích, không biết đi con đường nào, dập dềnh phất phơ, liền đi tới chỗ đã từng giam giữ Phệ Hồn Thú.

Ngực đau xót, ký ức năm đó lần nữa cuồn cuộn, Yên Trì thống khổ, Phệ Hồn Thú đáng giận, một màn lại một màn xẹt qua trước mắt ta, xé rách linh hồn ta.

Ta còn phải dây dưa đến khi nào, ta còn muốn đau khổ lựa chọn đến khi nào! Phụ thân đã già, linh lực của ông cũng không đỡ nổi những vết thương chồng chất của linh hồn bất tử. Mà ta đây một tội nhân, trên thế gian tầm thường vô vị, giết hại dân chúng…

Ta phức tạp nhìn về phía Liễu Mộ Đình phía trước, cắn răng một cái, đi theo.

Một lần cuối cùng. Để cho ta thử lại một lần cuối cùng, nếu vận mệnh quyết định như thế, vậy thì Yên Trì, ta và ngươi nếu như không thể đồng sinh, vậy liền đồng tử a!

Đêm hôm ấy, ta tiến vào phòng của Liễu Mộ Đình, đầu tiên vận âm thuật khiến y hôn mê, lại giương lên cốt trảo ta đã tu luyện nhiều năm, chờ một móng vuốt cắt đứt cổ họng hắn.

Nhưng khi bàn tay lạnh băng của ta sờ lên da thịt hắn, ta liền ngừng lại.

Xúc cảm da thịt ấm áp khiến ta bỗng nhiên nhớ tới Yên Trì, trước kia ta rất thích cọ ở trên người Yên Trì, nhưng không cọ lâu, Yên Trì liền bởi vì thân thể lạnh lẽo của ta mà chịu không nổi phát run. Ta gấp đến độ muốn cho Yên Trì ấm áp, cũng không dám ôm y.

Hôm nay ta đã có thân người, đã có nhiệt độ cơ thể, rồi lại không ôm được y.

Tại thời điểm ta xuất thần, Cửu Diệu đã về, ta hoảng sợ lập tức ẩn thân, nhưng không ngờ tại một khắc ta ẩn thân đúng lúc Cửu Diệu tiện tay đánh lên Hồ lửa, đánh tới thạch anh đen ta luôn đeo trên người.

Một tiếng thanh thúy vang lên, ta ẩn thân đi ra. Lúc ta đến một nơi không người, cúi đầu vừa nhìn, ta kinh hãi.

Trăm năm rồi, thạch anh đen này ta vẫn luôn đeo trên người, dốc lòng che chở, có mấy lần thạch anh đen còn giúp ta ngăn cản tai họa, nhưng lúc đó nó đều hoàn hảo không chút tổn hại, thánh khiết như thường, như thế nào hôm nay chịu một kích, thạch anh đen lại xuất hiện vết xướt.

Ta không ngừng vuốt ve khối thạch anh đen này, rất lâu rất lâu, lại dường như hiểu ra cái gì.

Nghe nói trăm năm trước, từng có một Lang yêu đã nuốt tim của Linh Đạo Thiên Quân sau chuyển thế, dẫn đến Linh Đạo Thiên Quân một đời về sau, không cách nào chuyển thế cũng không cách nào trở về thiên giới. Thiên đế nghe vậy tức giận, khiến cho người bắt lại Bạch Lang, rút ra mệnh hồn, hồn phách còn lại đều bị đánh tan.

Ta nghĩ, này có phải là trời cao đã tỏ rõ, Linh Đạo Thiên Quân không thể giết, giết sẽ bị chịu trời phạt. Ta không sợ trời phạt, ta chỉ sợ trước khi chịu trời phạt, Yên Trì không ở bên cạnh ta.

Ta bắt đầu dao động, cũng bắt đầu thay đổi ý nghĩ của ta. Cuối cùng khiến cho ta hoàn toàn quyết tâm, thông suốt lời cha ta nói.

Ta không nghĩ tới, thời gian đã qua nhiều năm như vậy, ông vẫn cực khổ tìm kiếm đứa con bất hiếu này, còn nghĩ về an nguy của ta.

Phụ thân ta đã già rồi, mà ta, ta đây đứa con bất hiếu rồi lại vì Yên Trì, chẳng làm nên trò trống gì, hôm nay vẫn bị người quản chế, ta thẹn với phụ thân, thẹn với Yên Trì!

Ta nhìn thân hình tuổi già của phụ thân, lã chã rơi lệ, ta về tới gian phòng ta từng ở, yên lặng nhìn qua mặt đất không nhiễm một hạt bụi, trầm mặc không nói.

Ta là lúc này nên làm ra lựa chọn, đối với ta cùng Yên Trì mà nói, đều có chỗ tốt.

Năm mươi năm, ta dùng thời gian năm mươi năm, ở nơi phụ thân không thấy mà bầu bạn với ông, âm thầm vận chuyển linh lực cho ông.

năm mươi năm, sau năm mươi năm, cổng Hoàng tuyền mở ra, ta lần nữa đi ra khỏi địa ngục Hoàng tuyền. Ta cũng nên kết thúc với Phệ Hồn Thú.

Ta trở lại bên cạnh Phệ Hồn Thú, ta nói cho nó biết ta có cách giết chết Liễu Mộ Đình, cũng giúp nó đạt được lực lượng cường đại, nhưng ta có một yêu cầu, một mình gặp Yên Trì.

Phệ Hồn Thú không chút do dự đồng ý, thả ra linh hồn Yên Trì, nó tránh qua một bên.

Ta mở ra linh giới, ngăn cách ngoại giới, nhìn Yên Trì bồng bềnh giữa không trung, ảm đạm rơi lệ.

Ta vươn tay, xuyên qua khuôn mặt không chạm tới của Yên Trì, tưởng tượng thấy ta vuốt ve khuôn mặt của Yên Trì, một lần lại một lần vuốt ve y —— Tuy rằng, ta sờ không được.

Ta cảm thấy thời khắc này, là hạnh phúc nhất. Là khi được nhìn thấy người trong lòng, vuốt người trong lòng, còn có thể hôn y.

Ta hôn y, cho dù môi ta xuyên qua hồn thể của y, nhưng ta vẫn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể y.

Đây chính là nụ hôn đầu tiên của chúng ta, cũng có lẽ sẽ là lần cuối cùng.

Yên Trì, thạch anh đen ngươi cho ta ta còn đeo, áo bào đen ngươi cho ta ta còn mặc trên người, nhưng cố tình chỉ có ngươi, ta không cảm giác được, chạm không tới.

Ta mệt mỏi rồi Yên Trì, ta không phải không muốn cứu ngươi, mà là ta không muốn tiếp tục hại người. Nếu có một ngày ta buông tha cho việc cứu ngươi, ngươi sẽ tha thứ ta sao?

Ta si ngốc nhìn Yên Trì, thống khổ nhắm lại hai mắt.

Ta như thế nào đã quên, Yên Trì không tỉnh, cũng sẽ không nói cho ta biết y tha thứ ta.

Đã như vậy, liền để cho ta làm ra quyết định a. Nếu y không tha thứ cho ta, hận ta cả đời cũng được, ít nhất y nhớ kỹ ta.

Ta về sau dựa vào lý do trợ giúp Phệ Hồn Thú chuẩn bị giết Liễu Mộ Đình, bỏ xuống Yên Trì, rời đi Phệ Hồn Thú. Phệ Hồn Thú không để ý ta, ta cũng không biết nó về sau đi nơi nào.

Rất nhiều năm về sau, lúc ta khổ luyện ra phương pháp giết chết Phệ Hồn Thú. Phệ Hồn Thú mới tìm thấy ta.

Ta khi đó mới biết, nó vậy mà thao túng Ngự Linh Tông, liền ý đồ hút hồn phách của chúng đệ tử cùng Hộ pháp trưởng lão của Ngự Linh Tông.

Ta quá sợ hãi, lén truyền tin tức đến cho Liễu Mộ Đình, liền rời đi Ngự Linh Tông.

Từng là đại phái thiên hạ đệ nhất, hôm nay loạn thành không còn hình dáng. Máu chảy thành sông, chúng đệ tử hoặc chết hoặc bị thương, lại vẫn tự giết lẫn nhau.

Ta quản không được nhiều như vậy, vọt tới bên người Phệ Hồn Thú, vốn định chất vất nó muốn làm gì, nhưng nghĩ tới kế hoạch của ta, ta lại nhịn xuống. Chỉ hỏi nó, ta phải làm cái gì.

Nó cho ta câu trả lời đơn giản, bảo ta ở chỗ này, giết Liễu Mộ Đình.

Ta nhìn thoáng qua đám người Ngự Linh Tông vẫn đang tự giết lẫn nhau, đáy mắt buồn bã, đồng ý với nó.

Lúc trước ta đã từng nói qua, lần chuyển thế cuối cùng của Linh Đạo Thiên Quân, bởi vì xuất hiện sai lầm, khiến cho trước khi hắn thành tiên, người từng có quan hệ với hắn sẽ phục sinh, mà người không có liên quan sẽ không bị ảnh hưởng. Bởi vậy đệ tử Ngự Linh Tông đều nhận ảnh hưởng mà phục sinh, trên thực tế, dựa theo niên đại lúc này để tính, bọn họ từ mấy trăm năm trước đã chết rồi, Ngự Linh Tông cũng là tại mấy trăm năm trước đã xuống dốc.

Ta biết tất cả cái này, cũng biết Ngự Linh Tông mặc dù không cần Phệ Hồn Thú nhúng tay, cũng sẽ bởi vì đệ tử tranh đấu mà diệt vong, cho nên đối với chuyện tình đã định trước số mệnh, ta không có tâm đồng tình nhiều như vậy.

Ta cứ chờ, chờ đến khi Liễu Mộ Đình đến, chờ đến lúc bọn họ kinh ngạc phát hiện ta phản bội. Nhưng, rồi lại không đợi được đến một khắc bọn họ giết chết ta.

Tất cả mọi người, trước lúc sắp giết chết ta, buông tay.

Ta cười khổ nhìn những người trọng tình trọng nghĩa này, lập tức cảm thấy mình chính là kẻ tiểu nhân âm hiểm.

Bọn họ không xuống tay được, ta cũng sẽ không tiếp tục tổn thương bọn họ.

Ta sẽ dùng toàn bộ linh lực của ta, đi cứu bọn họ.

Bọn họ rốt cuộc đối mặt với Phệ Hồn Thú, ta nói rồi, Linh Đạo Thiên Quân là Thiên quân do số trời đã định, ai cũng không thể giết.

Cho nên, Phệ Hồn Thú thất bại, bị thất bại triệt triệt để để. Nhưng mà nó bất tử bất diệt, nó bại không có ý nghĩa chút nào.

Đáng tiếc nó thấy ta.

Phệ Hồn Thú thống khổ giãy giụa, tại một khắc cuối cùng, nổ tung chính huyết nhục của mình, cũng phun ra Hấp hồn văng về phía Liễu Mộ Đình.

Ta lộ ra nụ cười sầu thảm với Liễu Mộ Đình, xông tới xô y ra, rất nhanh rút ra Hồn quỷ tháp, thả ra tất cả oán linh, lập tức cắn nuốt hồn phách của Phệ Hồn Thú. Nhưng cùng lúc đó, Hấp hồn văn của Phệ Hồn Thú văng ra, hung hăng nện xuống người ta, một khắc này, cả người ta chịu đau đớn xuyên tim, mệnh hồn bị rút ra, thống khổ!

Oành! Huyết nhục của Phệ Hòn Thú như thuốc nổ nổ tung trước mắt ta, ta nghe thấy âm thanh chói tai, lộ ra nụ cười sầu thảm, toàn thân huyết nhục của ta tại một khắc đó bị nổ không còn.

May mắn, ta là xương khô không sợ chết. Nếu rơi vào người Liễu Mộ Đình, chỉ sợ hắn sẽ bị nổ đến thịt nát xương tan.

Liễu Mộ Đình hoảng sợ chạy tới, hỏi ta vì sao làm như vậy. Cửu Diệu qua tới giúp ta tiếp máu, giúp ta khôi phục huyết nhục.

Tại môt khắc ta khôi phục huyết nhục, ta nở nụ cười, ta kể cho hắn nghe một câu chuyện tình yêu thê mỹ (*vừa đẹp vừa buồn), nói cho hắn nghe những thống khổ nhiều năm qua của ta.

Liễu Mộ Đình cho ta một cái tát, vứt vòng tay của phụ thân xuống người ta, nghiêm nghị mắng ta.

Ta vẫn ở đó cười, cười khổ.

Ta nói: “Nếu như ta chết rồi, đem linh lực của ta, cho phụ vương a…”

Phụ vương của ta, là con mắc nợ người cả đời.

Mà Yên Trì đâu rồi, Phệ Hồn Thú hồn phi phách tán, Yên Trì đương nhiên cũng tan thành khói bụi.

Đã không có Yên Trì, thế gian này cũng không còn Ảnh Không…

Tử vong, đối với ta mà nói, là một loại giải thoát.

Ta là người lưng đeo tội nghiệt nặng nề, nếu như họa là do ta gây ra, liền để cho ta kết thúc.

Chẳng qua là Yên Trì, ta rốt cuộc vẫn không thể cứu ra ngươi, thậm chí hy sinh ngươi.

Ngươi sẽ trách ta sao? Không, ngươi đương nhiên không trách ta, bởi vì ngươi vẫn không có cơ hội nói ra lời quở trách, đã bị ta hy sinh.

Con đường tình yêu này, đi được quá cực khổ.

Nếu có kiếp sau, Yên Trì, ngươi cũng đừng cùng ta gặp nhau. Như vậy, ta vẫn là xương khô nhỏ ngu ngốc kia, ngươi vẫn là đệ tử tâm đắc nhất của Thiên Thích trên Thiên cực đảo, ta và ngươi không có quan hệ, liền không có thống khổ như hôm nay.

Đáng tiếc, trên đời không có nếu như.

Hồn phi phách tán, đã định trước ta và ngươi vĩnh viễn không có kiếp sau.

Ta nhìn từng vòng sáng trên không trung, chỗ đó nhất định có mảnh vỡ của hồn phách Yên Trì.

Ta nhàn nhạt nở nụ cười, linh hồn Hoàng tuyền yêu phải nhân loại, ta không biết là sai hay đúng.

Nhưng mà, ta tuyệt đối không hối hận.

Yên Trì, Yên Trì…

Chúng ta vĩnh viễn… không thấy.

Vĩnh viễn… không gặp.