Ảnh Trung Trì (Trì Trong Ảnh)

Chương 4: Yên Trì




Tại ta nổi giận đùng đùng muốn làm ra hành động trả thù, y rốt cuộc cho ta lời xin lỗi, ngược lại cũng nói cho ta biết tên của y —— Yên Trì.

“Yên Trì, thật dễ nghe” Ta hoàn toàn bị cái tên này khiến cho mê muội, người này đẹp như vậy, ngay cả tên cũng hấp dẫn người như thế, so sánh với bản thân…

“Còn ngươi, ngươi tên gì?”

Ta ngơ ngác nâng đầu nhìn về phía y, bĩu môi cố rặn ra một chữ: “Không.”

“Không?” Yên Trì dường như rất ngạc nhiên với cái tên của ta, hai hàng lông mày thon dài nhướng lên, “Tên của ngươi chỉ có một chữ sao?”

Ta gật đầu: “Cha ta nói linh hồn bất tử vốn không có thân thể thật sự, đều là hư không, cho nên ta gọi là ‘Không’.”

“A?” Yên Trì gãi gãi cằm của mình, nghiêng đầu hỏi: “Nói như vậy, cha của ngươi chẳng lẽ cũng giống như ngươi, không có thân thể?”

Ta lắc đầu nói: “Không, cha ta có, linh hồn bất tử tu hành đến trình độ nhất định, liền không khác nhân loại, nhưng trăm ngàn năm qua, bởi vì vùng đất sinh sống của linh hồn bất tử bị linh lực chế ngự, có thể đạt tới tình cảnh như thế nhưng là không nhiều lắm.”

Yên Trì dường như rất nghi hoặc đối với những vấn đề này, ta nhìn thấy trong mắt y đều là hiếu kỳ: “Thật thần kỳ, bảo vệ Song Thụ Đảo nhiều năm như vậy, ta thấy linh hồn bất tử hoặc là hình dạng xương khô, hoặc là thân thể u hồn, thật đúng là chưa thấy qua bộ dạng của người a. Không biết hình người của ngươi sẽ như thế nào, thật sự muốn nhìn thấy.”

Ta sửng sốt trong chớp mắt, lại cúi thấp đầu xuống, nhảy đến trên ghế, quơ quơ hai cái chân xương khô, trầm mặc không nói. Linh lực của ta thấp kém, trời sinh liền thiếu căn cơ tu luyện, cho dù ta thử thế nào, đều không thể đột phá bản thân, nếu như ta dựa vào tu hành hóa thành hình người, ta có thể tiếp xúc ánh sáng liền không tệ. Nhưng những lời này, liên quan đến tôn nghiêm của một người nam nhân, ta là nói không ra miệng a.

Yên Trì cũng không hỏi lại, y sờ sờ đầu lâu của ta, cười đến rực rỡ: “Không, rồi sẽ có một ngày ngươi sẽ làm được. Ta bảo vệ Song Thụ Đảo mấy năm, gặp qua không ít linh hồn bất tử, một trong số đó nhìn qua linh lực thấp kém, nhưng lại có lực lượng kinh người, nghe nói chỉ có mấy tháng, liền tu ra linh thể, ngưng hồn thành hình, ngươi cũng sẽ làm được.”

Ta càng thêm trầm mặc. An ủi ta mà nói, từ cha ta nghe được không dưới trăm lượt, với ta mà nói, đều là nói nhảm, cũng không biết vì cái gì, nghe xong lời của Yên Trì, ta không khỏi có một loại động lực, ta đột nhiên cảm thấy, chính mình kỳ thật vẫn có thể.

“Yên Trì, linh lực của ngươi có cao không?”

Yên Trì đối với câu hỏi này của ta cảm thấy rất kỳ quái, hỏi lại ta: “Vì sao lại hỏi như vậy, ngươi đừng nói là ngươi muốn hút linh lực của ta đi?”

Ta lắc đầu nói: “Linh hồn bất tử rất ít hút linh lực cả người, này đối với bọn họ mà nói không hề có ích lợi.” Ta hỏi y linh lực cao, chỉ hy vọng y có thể trợ giúp ta mà thôi, nhưng mà ngẫm lại, đối với một người vừa quen đã hỏi lời này, khó tránh khỏi có chút không ổn, vì vậy ta liền nói sang chuyện khác, không hỏi nữa.

“Trời.” Yên Trì giật mình hô lên, “Ngươi không xạo đi? Ta vẫn cho rằng linh hồn bất tử hút tinh khí của nhân loại để sống, mệt ta bảo vệ Song Thủ Đạo nhiều năm, còn cho rằng do linh lực của ta cao hơn những linh hồn bất tử kia, bọn họ mới không công kích ta.”

Ta nếu có mắt, nhất định sẽ nhìn Yên Trì một cái đầy khinh bỉ, để tránh cho Yên Trì lại tiếp tục hiểu lầm linh hồn bất tử chúng ta, ta liền nói ra từng tập tính của chúng ta cho y nghe, y nghe đến không ngậm được mồm, miệng hơi há ra, bộ dạng vô cùng tức cười, ta nhịn không được liền chọt chọt mặt y, mềm mềm, thật thoải mái.

“A! Không ngươi làm gì vậy!” Yên Trì xoa xoa mặt mình, trở tay lại muốn chọt ngược lại ta, kết quả y dường như không tìm thấy chỗ hạ tay, lại ngượng ngùng thu về, “Mà thôi, bỏ qua cho ngươi, ta xem ngươi cũng không thể ra ngoài, liền ở nơi này của ta đi. Yên tâm, nơi ta ở cực kỳ an toàn, sẽ không có người đến đuổi ngươi đi, chỉ cần ngươi ở trong phòng không chạy loạn không dọa người là được.”

Ta hoảng hốt một cái chớp mắt, theo bản năng liền lên tiếng hỏi: “Yên Trì, ngươi tại sao lại yên tâm cho một người xa lạ như ta ở đây, không sợ ta nửa đêm nuốt luôn ngươi sao?”

“Ha ha ha,” Yên Trì ôm bụng cười to, “Linh hồn bất tử nhà ngươi vừa ngốc linh lực lại vừa thấp lém, có thể làm khó dễ được ta sao? Ngươi không bị đám người sư huynh sư đệ của ta tiêu diệt cũng không tệ lắm rồi.”

…. Tôn nghiêm của ta đã bị chà đạp một cách tàn nhẫn! Ta nổi giận, ta quyết tâm không để ý tới y, y chính là người xấu bề ngoài nhìn như hiền lành, bên trong lại vô cùng đáng giận.

Nếu là người xấu, ta liền muốn trị gian trừ ác, trừng ác dương thiện (*trừng trị cái ác, tuyên dương cái thiện), vì thế, ta quyết định ra tay diệt trừ nguồn gốc của cái ác!

Vì vậy một ngày này, ta ăn hết sạch đồ ăn của y —— cha ta nói, đồ ăn chính là nguồn gốc của sinh mệnh, cho nên đồ ăn chính là nguồn gốc cái ác của Yên Trì, Hừ!

…… Khuôn mặt đen thui của Yên Trì ngày hôm đó, ta suốt đời khó quên.