Anh Xã Già Nhà Em

Chương 48




Cha ruột dù có thân thiết thế nào, cũng không thể thắng nổi ảnh hưởng mạnh mẽ của danh từ “mẹ kế”. Em nhiều nhất cũng chỉ là một người mẹ nuôi, nhưng còn dễ nghe hơn mẹ kế.

“….” Quả nhiên, anh ta lại không nói gì nữa.

“Trước đây tôi không biết sự tồn tại của thằng bé, ngẫu nhiên mới biết chính mình còn có một đứa con trai như vậy, tôi thật sự rất muốn mang thằng bé đến bên mình để bù đắp những thiếu thốn trước kia.” Lưa Bỉnh trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên bắt đầu bước lên con đường thâm tình, cảm khái nói. Nói thật, khi anh ta nói những lời này không giống như đang đóng kịch.

“Sao anh có thể lông bông như vậy, ngay cả chính mình có con trai hay không cũng không biết!” Anh ta nói ra, như vậy em lại càng không yên tâm giao Trần Tư Nam cho anh ta.

“Tôi là bạn học hồi đại học với Tiểu Vũ, tôi vẫn luôn bội phục và ngưỡng mộ cô ấy, nhưng sau khi tốt nghiệp đại học bận bịu nhiều việc, liền ít liên lạc hơn. Tôi vốn định chờ chính mình có thành tựu, có thể cùng ngồi ăn với cô ấy mới đi tìm. Lúc ấy tôi còn ngây thơ quá, không ngờ rằng tôi tiến bộ, cô ấy cũng sẽ tiến bộ, cuối cùng tôi cũng không thể đuổi kịp cô ấy. Hơn nữa, cô ấy vẫn luôn coi tôi như em trai, tôi có thể cảm giác được.” Lưu Bỉnh đột nhiên nói ra một đoạn không đầu không cuối, nói làm em không sao hiểu nổi. Tiểu Vũ mà anh ta nói chính là Mạnh Thi Vũ? Thế thì có liên quan gì tới em chứ? Em không muốn nghe chuyện phong hoa tuyết nguyệt của người khác đâu! Đây là anh ta đang cười nhạo em và và anh xã chưa yêu đã kết hôn đây mà? Có người nào như anh ta chứ?

“Lần đó tôi đi công tác đến thành phố cô ấy sống, vốn là tính thẳng thắn, xem xem cô ấy có thể cho tôi một cơ hội hay không. Lúc ấy tôi coi như cũng có chút thành tựu, tuy rằng không vĩ đại như cô ấy, ít nhất cũng không phải dạng không làm nên trò trống gì. Tôi thật không ngờ tới, tôi còn chưa đi tìm cô ấy, đã tình cờ gặp lại nhau trong một quán bar. Lúc ấy tôi cảm thấy đây chính là duyên phận, vì thế lấy hết dũng khí thổ lộ với người ta, rồi cô ấy đồng ý nhanh chóng, vẫn còn dặn tôi nhanh nhanh cử hành hôn lễ, cô ấy đã đợi rất lâu rồi. Lúc ấy tôi quá mức hồi hộp cùng hưng phấn, căn bản không nhận ra cô ấy không được bình thường.” Vất vả lắm em mới có hứng thú nghe, thế mà anh ta lại đi tạm dừng, hai tay nắm chặt, hình như rất khó chịu. Em đoán chắc là thời gian đó Mạnh Thi Vũ đã sinh bệnh.

“Thời gian tôi đi công tác đó, chúng tôi rất vui vẻ hạnh phúc, giống như bất cứ cặp tình nhân yêu đương cuồng nhiệt nào. Tôi thật là hai mắt như mù, không phát hiện ra cô ấy có gì dị thường, thậm chí ngay cả chuyện vì sao cô ấy thường bận chết đi sống lại mà bây giờ lại có thời gian nghỉ ngơi dài như vậy cũng không nghĩ ra. Công việc xong xuôi rồi, tôi muốn cô ấy cùng trở về với mình ra mắt cha mẹ tôi, sau đó xác lập quan hệ, mau chóng kết hôn. Nhưng cô ấy cứ khăng khăng nói chính mình còn bận công tác không thể tự tiện rời đi, sẽ ở đây chờ tôi trở lại. Tôi biết, một khi cô ấy kiên trì điều gì thì sẽ không buông tha, liền không tiếp tục miễn cưỡng nữa, chỉ có thể nhanh chóng trở về sau đó nói cho trong nhà biết tin tức này. Lúc tôi xử lí chuyện trong nhà và công ty, đi tìm cô ấy, cô ấy đã biến mất. Từ ngày đó tôi vẫn luôn luôn đi tìm cô ấy, tìm điên cuồng, những cũng không có bất cứ tin tức nào. Mấy ngày hôm trước, tôi nghe một người bạn học cũ nói cô ấy sinh bệnh, đang ở trại an dưỡng. Đến trại an dưỡng tôi mới biết cô ấy có một đứa con trai, hơn nữa nhìn ngày sinh của thằng bé, hẳn là con của tôi. Thật là tôi vừa biết sự tồn tại của thằng bé, cũng không phải cố ý mặc kệ con mình.” Anh ta lại đem đề tài chuyển về thằng con cả nhà em.

“Lưu tiên sinh, tôi không có hứng thú với chuyện phong hoa tuyết nguyệt của hai người, tôi hơi mệt, muốn nghỉ ngơi.” Được rồi, em thừa nhận em thực ti bỉ.

“Mẹ mẹ! Mẹ có nhớ con không, có nhớ không?!” Lưu Bỉnh còn chưa kịp mở miệng, con trai cả nhà em lưng đeo túi xách đột nhiên nhảy vào lòng em.

“Nhớ muốn chết à~ Hôn cái nào!” Ánh mắt Lưu Bỉnh hoàn toàn bị sự xuất hiện của thằng bé hấp dẫn, em cuống quít ôm chặt lấy Trần Tư Nam, ngăn cách ánh mắt nóng rát của anh ta. Tiểu tử kia còn rất kích động, chu chu cái miệng chụt chụt hôn loạn lên mặt em, hôn đến khi mặt em dính đầy nước miếng mới bỏ qua.

“Hôm nay sao lại hưng phấn như vậy?” Tiểu tử kia quá nhiệt tình làm cho em không chống đỡ được, theo em đoán, chắc chắn đã xảy ra chuyện tốt gì đó.

“Xem, đây là cái gì!” Quả nhiên, Trần Tư Nam đột nhiên đắc ý dào dạt ưỡn bộ ngực nhỏ vô cùng cao, nhưng mà em quan sát cẩn thận một phen cũng không phát hiện gì ra cái gì khác lạ.

“……” Làm sao vậy làm sao vậy? Ai tới nói cho em, đứa nhỏ này ưỡn ngực cao như thế làm cái gì? Em không hiểu ra sao hướng sang Lưu Bỉnh đang ngẩn người cấu cứu. Nhưng mà khi em nhìn khuôn mặt ngốc hồ hồ kia liền buồn bực, phỏng chằng anh ta còn không bằng em đâu!

“Hoa hồng nhỏ này mẹ mẹ!” Vẻ mặt của tiểu tử kia thật phấn khích, vừa vội nói vừa thẹn thùng.

“Bảo bối đáng yêu của mẹ! Con giỏi quá!”

Rốt cục thì em cũng thấy rõ ràng bông hoa hồng nhỏ trên ngực áo bé. Xin tha thứ cho em không biết, lớn như vậy, lần đầu tiên em tiếp xúc gần gũi với bông hoa hồng nhỏ đại biểu cho vinh dự như vậy, cho nên nhất thời xem nhẹ. Khụ khụ, con người em như vậy, tự nhiên là không có cơ hội được đến hoa hồng nhỏ rồi! Mới trước đây đừng nói đến hoa hồng nhỏ, có thể giúp lớp học không thụt lùi, giáo viên cũng đã thắp hương, niệm a di đà phật rồi.

Trần Tư Nam cũng là lần đầu tiên được hoa hồng, còn không chờ em hỏi, cái miệng nhỏ nhắn đã kể hết sạch sành sanh chuyện thằng bé ở trường học giúp người khác làm vui ra.

“Nam Nam thật sự là bé ngoan!” Nghe xong chuyện xưa, em còn chưa mở miệng, đã bị Lưu Bỉnh giành khích lệ trước. Em lườm Lưu Bỉnh một cái, tỏ vẻ bất mãn mãnh liệt. Nhưng người ta căn bản không có nhìn đến em, đôi mắt nóng bỏng nhìn cậu cả nhà em, cứ việc chỉ có thể nhìn thấy một cái ót.

“Mẹ mẹ ơi, chú này là ai?” Một giây trước tiểu tử kia còn vui vui vẻ vẻ, ngay sau đó xoay người vô cùng cảnh giác nhìn Lưu Bình đang kích động, thân thể nhỏ bé che chắn đằng trước em. Thì ra tiểu tử kia vừa mới phát hiện ra trong phòng còn có người lạ. Em bị động tác của tiểu tử kia cảm động rối tinh rối mù, còn cha ruột của thằng bé thì lại xấu hổ rối tinh rối mù.

Nhưng, chú này là ai? Em nên giải thích như thế nào?

“Nam Nam có đói bụng không? Chúng ta bảo ba ba mua chút đồ ăn vặt lại đây chúc mừng được hoa hồng nhỏ nhé~~” Trẻ con thật dễ lừa, thằng bé quả nhiên bị em làm dời đi lực chú ý, không hề nhìn Lưu Bỉnh thêm lần nào nữa, coi như anh ta không tồn tại, gật đầu như băm tỏi chờ mong đồ ăn vặt.

Lúc này đây anh xã rất rộng rãi, mua cho hai mẹ con không ít đồ ăn vặt. Chờ tiểu tử kia ăn uống no đủ, anh thực nghiêm túc cũng thực tàn khốc giải đáp cho Trần Tư Nam vấn đề vừa mới bị quên đi. Tiểu tử kia nghe xong đôi mắt đỏ hoe, đôi tay nhỏ bé nắm chặt lấy tay và góc áo em.

“Mẹ mẹ, đừng không cần con mà… Về sau con sẽ không bao giờ ăn đồ ăn vặt nữa…” Thằng bé rúc đầu vào ngực em hu hu khóc không ngừng. Em ôm chặt con, nước mắt rơi lã chã. Cách màn nước mắt, em lườm sắc như dao về phía Lưu Bỉnh, đều vì anh ta, con cả nhà em mới có thể thương tâm như thế!

Phòng bệnh im ắng chỉ có tiếng khóc đứt ruột đứt gan của em và Trần Tư Nam, Lưu Bỉnh và anh xã đều lựa chọn im lặng.

Con cả nhà em khóc đến hôn mê bất tỉnh, Lưu Bỉnh và anh xã ôm thằng bé vô cùng lo lắng đi khoa nhi kiểm tra, kết luận đưa ra cư nhiên là khó thở, tạm thời lên cơn sốc. Một đứa nhỏ, cứ như vậy bị tức ngất đi thôi! Em chán ghét kẻ chọc gậy bánh xe Lưu Bỉnh, nhìn cũng lười nhìn anh ta. Em nghĩ, nếu sau đây mà anh ta còn nói cái gì đến muốn đem Trần Tư Nam cho anh ta, em đây sẽ dùng bất cứ giá nào, giống như anh xã nói, mặc dù phải lên tòa án cũng phải giữ thằng bé lại bên cạnh vợ chồng em. Đem Trần Tư Nam gửi gắm cho một người cha như vậy, em lo lắng lắm, cứ việc dòng máu trong thân thể thằng bé là của anh ta.

Cũng may, biểu hiện của Lưu Bỉnh xem như tạm được, nhân lúc Trần Tư Nam nằm bên cạnh em truyền nước, sau khi anh ta trầm mặc nửa ngày liền hít sâu một hơi, sờ sờ hai má của tiểu tử đang ngủ say, nói:

“Thằng bé, hai người nuôi.”

Nói xong, đôi mắt của anh ta hơi đỏ lên. Em ngẩn ra, lại không đành lòng nhìn anh ta. Thật ra, anh ta cũng tạm được, làm một người cha, ít nhất đạt tiêu chuẩn.

“Anh đã nói như vậy, tôi sẽ thay anh nuôi nấng thằng bé, chờ nó lớn lên một chút, có khả năng tự suy nghĩ, sẽ để cho nó quyết định lại, là đi hay ở. Mặc kệ đến lúc đó thằng bé lựa chọn như thế nào, chuyện anh là cha ruột của nó chúng tôi không có chút giấu diếm.” Em phỏng chừng anh xã đã chuẩn bị đoạn nói này từ trước rồi, anh xã già bụng dạ đen tối này, nhìn qua còn đường đường vẻ chính khí nghiêm nghị.

Lưu Bỉnh đứng bên cạnh ngắm nhìn tiểu tử kia thêm chốc lát, mới cúi đầu quyết tuyệt hôn lên hai má tiểu tử kia, lưu luyến không rời rời đi. Tiểu tử kia tỉnh lại liền nhìn khắp bốn phía, có thể là bởi vì không nhìn thấy Lưu Bỉnh, lặng lẽ thở ra một hơi rồi chui vào lòng em bắt đầu im lặng gạt nước mắt. Em đang nghĩ phải khuyên nhủ con như thế nào, con đã ngẩng đầu lên vô cùng đáng thương nói với em:

“Mẹ mẹ, con gặp một cơn ác mộng, mơ thấy ba ba mua cho con một đống đồ ăn vặt, chờ con ăn xong, ba mẹ liền không cần con!”

Em và anh xã hai mặt nhìn nhau, năng lực tự thôi miên của đứa nhỏ này cũng thật cường đại! Khi thằng bé còn nửa tỉnh nửa mê, em và anh xã nhất trí nói đó là một giấc mộng. Sau đó thừa dịp thằng bé không chú ý, ném toàn bộ vỏ đồ ăn vặt trên bàn ra ngoài.

Thật ra, Trần Tư Nam cũng không rõ ràng lắm rốt cuộc kia là sự thật hay cảnh trong mơ, một thời gian dài sau bé cũng không dám ngủ một mình, còn không cho người khác ngủ cùng, kiên trì tranh giường bệnh với em. Có đôi khi nửa đêm tiểu tử kia nói mớ, cầm lấy góc áo của em nói “Con không đi, con không đi.”

Hơn nữa, thằng bé thật sự không còn ăn đồ ăn vặt.

Em nhìn thân thể bé nhỏ cuộn tròn trong lòng mình, tròng lòng khó chịu vô hạn. Em không biết Mạnh Thi Vũ đã nghĩ như thế nào, rõ ràng thích anh xã của em, lại còn phát sinh quan hệ với người khác, rồi còn sinh ra đứa nhỏ này. Cô ta thì hay rồi, nhắm mắt xuôi tay, không quan tâm đến chuyện gì nữa. Nhưng, đứa nhỏ sẽ gặp phải chuyện gì, cô ta có từng nghĩ tới hay không? Nếu thằng bé không gặp được vợ chồng em, hoặc là anh xã cưới một người đàn bà ngực to vừa hung hãn vừa dũng mãnh, Trần Tư Nam sẽ phải sống như thế nào?

Bây giờ Trần Tư Nam rất thân thiết với em, thằng bé phát hiện kẻ ác trong mộng thật sự không xuất hiện mới bắt đầu giống như trước kia. Được em dẫn dắt, bé chậm rãi bắt đầu ăn đồ ăn vặt, chỉ là không ham thích như trước kia nữa. Em có chút hối hận quyết định ngay lúc đó, thật sự không nên nhất thời mềm lòng, nhìn Lưu Bỉnh đáng thương mà tàn khốc nói cho Trần Tư Nam nhà em sự thật chết tiệt đó. Trải qua chuyện này, em càng thêm yêu thương Trần Tư Nam, anh xã vẫn như cũ, nên nghiêm túc thì nghiêm túc, nên lơi lỏng thì lơi lỏng . Nhưng cũng thực rõ ràng, thời gian anh dành cho tiểu tử kia cũng nhiều thêm một chút. Đứa nhỏ này đáng thương, thật sự. Em và anh xã thương lượng một chút, quyết định không nói cho thằng bé thân thế của nó, chờ thằng bé trưởng thành nói cho nó chân tướng sự thật cũng không muộn. Dù sao, em không muốn làm cho đứa nhỏ khổ sở thêm nữa. Trên phương diện này, đương nhiên là anh xã cực lực ủng hộ em.