Anh Yêu Em

Chương 7




Tối hôm qua nằm mơ, nên suốt một đêm cũng chưa ngủ ngon, Tô Dung dùng nước lạnh xoa xoa hai mắt mệt mỏi, quá khứ đã qua nhiều năm phút chốc tràn về, làm cho cậu có chút thở không nổi.

Ra phòng tắm, chợt nghe thấy người nào đó đang huýt sáo líu lo.

Vui vẻ như thế? Tô Dung chua xót lấy tay quệt nước mắt đang chực chờ rơi xuống.

Cứ tiếp tục như vậy, cậu nhất định sẽ điên mất.

Cậu thật sự phải tham dự hôn lễ của anh sao? Có cần giúp chính mình chuẩn bị một chút phí dụng ở trại an dưỡng hay không? Nếu đột nhiên cậu duy trì không được ở hôn lễ nổi điên lên. Từ nay về sau cứ như vậy sống ở trong thế giới chính mình, chỉ có anh cùng cậu, không có nước mắt, vĩnh viễn khoái hoạt, kia cũng không tồi.

Tô Dung dựa vào vách tường, vô lực trượt dài xuống ngồi bệt trên mặt đất, hai tay ôm lấy mặt, liệu cậu có đủ can đảm để bày tỏ tình yêu thầm kín đã nhiều năm?

【 Tiểu Dung, chuyện con thích nam nhân, ba mẹ đều nhận thức, thế nhưng mẹ không thể cho phép con ở bên cạnh một nam nhân không thương mình mà chịu khổ, con cùng anh ta sống chung bao nhiêu năm, con liền thống khổ bấy nhiêu năm, mẹ nghĩ đến trong lòng cũng rất đau. Nếu mẹ sớm biết một chút thì đã sớm đem con rời khỏi anh ta rồi. 】

Thế nhưng, thời điểm tuổi trẻ, cậu là bởi vì không cam lòng, cho nên không muốn rời đi.

Hiện tại. . . . . .dù muốn rời đi cũng không có biện pháp.

Lễ đính hôn càng ngày càng gần, cậu lại càng lúc càng nôn nóng, mỗi một ngày đều muốn đem bí mật giấu kín trong tim mà gào thét ra, mỗi một ngày đều phải vượt qua trong khiếp đảm, còn được bao nhiêu ngày nữa, mới có thể dũng cảm đem ba chữ “em yêu anh” nói ra khỏi miệng? Mới có thể dũng cảm mà gánh vác hậu quả sau khi nói ra, rằng cậu sẽ rời xa anh, rằng cậu chán ghét từ nay về sau không còn gặp mặt?

Có một bàn tay bỗng nhiên đặt lên bả vai, Tô Dung toàn thân cứng đờ, mặc cho đôi tay kia đem chính mình kéo đứng lên, làm cho chính mình không sao chịu nổi khát vọng được bổ nhào vào trong vòng tay ai đó mà gào thét nói tiếng yêu.

“Tô Dung, xảy ra chuyện gì?”

“Không có việc gì.”

“Sao lại không có việc gì?” Tay Cao Thịnh dán tại trán của cậu, “Là không thoải mái sao? Muốn đến bác sĩ khám hay không? Đêm qua mà bắt đầu?”

“Không có việc gì.”

Cao Thịnh nhìn thấy cậu quật cường lắc đầu, bất đắc dĩ mở miệng, “Xảy ra chuyện gì? Cậu mấy ngày nay tinh thần trạng huống cũng không tốt lắm, nếu ở phòng mới cậu ngủ không quen, vậy quay về phòng tôi mà ngủ.”

Dọn đến nhà mới, bởi vì đồ đạc còn ngổn ngang, cho nên hai người liền ngủ một gian, sau đó phòng đã sửa sang lại tốt rồi, Tô Dung liền dọn đến gian phòng kia.

Có một đêm, anh rời giường nhìn thấy phòng Tô Dung vẫn còn sáng đèn, hỏi ra mới biết được là nhận thức giường ngủ không được, anh nguyên bản muốn cùng Tô Dung đổi phòng, nhưng Tô Dung lại nói hai người ngủ chung một gian cũng không sao, gian kia coi như làm khách phòng.

Cao Thịnh luôn luôn chiều theo Tô Dung, không chút suy nghĩ liền gật đầu. Sau đó, phòng Tô Dung vẫn làm như là phòng khách, số lần sử dụng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cho đến mấy ngày hôm trước, Tô Dung bởi vì lễ tình nhân phải tăng ca hoàn thành án tử, cho nên đem công việc mang về nhà, mới quyết định quay về phòng của mình ngủ.

Tô Dung miễn cưỡng cười cười, “Đại khái là bởi vì quá mệt mỏi.” Đáy lòng cũng thầm nghĩ muốn nói với anh, không cần quan tâm đến cậu nữa.

“Tôi đã nói cậu không thể cứ làm việc như vậy, cậu nhìn mình xem, biến mình thành bộ dạng như thế nào hả, tôi sao có thể yên tâm đây.” Cao Thịnh có chút tức giận nói.

“Vì công việc, không có biện pháp.”

“Đến công ty tôi đi.”

“Không cần, tôi không muốn bị nói là dựa vào quan hệ.”

Cao Thịnh lại chỉ cười, “Dựa vào quan hệ thì như thế nào? Trong xã hội thời nay vốn là có quan hệ thì mới nói chuyện tốt với nhau.”

“Cao Thịnh, tại sao hôm nay anh lại cao hứng như vậy?” Tô Dung cười nói sang chuyện khác.

“A, đúng rồi.” Cao Thịnh đột nhiên đứng lên, nhìn nhìn đồng hồ, “Tô Dung, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, cậu ăn nhanh đi, tôi hôm nay phải đi chụp ảnh cưới, cho nên không cùng cậu ăn được.”

“Chụp ảnh cưới. . . . . .” Tô Dung vô ý thức lặp lại, rồi dạ dày lại quặn đau làm cho cậu không thể mở miệng.

“Đúng, buổi tối trở về chúng ta sẽ tiếp tục thảo luận về công việc của cậu. Tô Dung. . . . . .” Cao Thịnh quay đầu lại nhìn thấy cậu gắt gao ấn chặt tay vào dạ dày, sắc mặt trắng bệch, anh khẩn trương ngồi xổm xuống, “Tô Dung? Tô Dung? Cậu xảy ra chuyện gì?”

“Không có việc gì, anh cứ đi trước đi. . . . . .”

“Còn đi ư.” Cao Thịnh có chút tức giận rống lên, sau đó nhìn thấy sắc mặt cậu tái nhợt, lại nhẹ giọng, “Có thể đứng lên hay không? Tôi dìu cậu đứng lên.”

Tô Dung dựa vào anh, hít sâu một hơi, “Tôi không sao, anh không đi nhanh cô dâu sẽ tức giận đấy.”

Cao Thịnh ôm chặt thắt lưng cậu, giúp đỡ cậu bước đi, “Không có việc gì, bên kia tôi sẽ xử lý, thay quần áo chúng ta đến bệnh viện đi?”

“Cao Thịnh, tôi sẽ gọi điện thoại kêu Ngô Đồng đến, như vậy anh có thể yên tâm rồi chứ? Chụp ảnh cưới quan trọng hơn, dạ dày tôi đau chỉ là bệnh cũ.”

Xin anh đấy, làm ơn đi nhanh đi, bằng không tôi thật sự nhịn không được tất cả đều nói ra.

“Tô Dung, chuyện chụp ảnh cưới có thể hoãn lại, thân thể của cậu quan trọng hơn, không cần lại cãi lời tôi. Cậu đi thay đồ, rồi chúng ta đi bệnh viện.” Giúp đỡ cậu đến bên giường ngồi xuống, từ tủ đồ lấy ra một bộ quần áo, rồi cầm lấy di động trên bàn, đi ra bên ngoài.

Tô Dung vỗ về bộ quần áo anh vì cậu lấy ra, dạ dày đau giống như giảm bớt một chút.

Kỳ thật, đây cũng là nguyên nhân cho dù đau lòng đều muốn ở lại bên cạnh anh, anh đối với cậu quả thật quá tốt, không hề giữ lại, đem cậu trở thành người có vị trí quan trọng nhất trong lòng anh.

Như vậy thật là tốt, có đôi khi làm cho Tô Dung mơ hồ ảo tưởng.

Thế nhưng, lý trí một chút sẽ biết, anh chỉ là đang đối tốt với em trai, một loại khát vọng cùng tưởng niệm không chỗ phát tiết, hoá thành một chút cũng không giấu giếm mà dồn hết vào cho cậu.

Anh bảo bối che chở như thế, là cho người em trai đã sớm mất, mà không phải là Tô Dung cậu.

Cậu không có loại phúc khí này, có người anh trai tốt như thế.

Cậu cũng không muốn có loại phúc khí này, không muốn có người anh trai tốt như thế.

Có thể có một loại phúc khí khác, biến anh trở thành người yêu của mình hay không?

Cứ như vậy từ lúc bắt đầu, Tô Dung đến bây giờ còn không rõ ràng lắm rốt cuộc mình làm vậy có đúng không? Làm cho anh đem chính mình trở thành em trai, làm cho chính mình yêu anh, say mê anh giống như nghiện thuốc phiện vậy.

Hai chữ em trai, có thể ngăn cách rất nhiều.

Hai chữ em trai, trở thành chữ mà cậu vừa yêu lại vừa hận suốt nhiều năm qua.

Đổi hảo quần áo ngồi ở trên giường, Tô Dung có chút mệt mỏi nhắm mắt lại, nếu hôm nay không phải ngày nghỉ, cậu có công việc có thể làm thì tốt rồi, cũng không cần ở trong này miên man suy nghĩ.

“Tô Dung?” Cao Thịnh cẩn thận gọi Tô Dung thoạt nhìn giống như đang ngủ.

“Ân?” Tô Dung mở mắt ra, “Cao Thịnh, tôi đã muốn tốt hơn nhiều, anh vẫn là đi chụp ảnh đi.”

“Không sao, tôi đã điện thoại hẹn lại hôm khác rồi, nếu nhĩ hảo hơn, trước hết uống thuốc, rồi mới nghỉ ngơi một chút.”

Tô Dung nhìn anh, “Cao Thịnh, không cần đối với tôi tốt như vậy, sau này không ai tốt với tôi nữa, tôi sẽ không thể thích ứng.”

“Cho nên mới bảo cậu nhanh tìm một người bạn, cậu cứ một mình cô đơn, tôi cũng không có biện pháp yên tâm. Hơn nữa cậu nói sai rồi, tôi chỉ là kết hôn, cũng không phải biến mất, tôi vẫn sẽ quan tâm đến cậu, vẫn đối với cậu hảo. Tôi nói rồi, cậu tựa như là em trai của tôi.”

“Cũng không có người anh trai nào một khi kết hôn, liền đem em trai vứt bỏ.” Tô Dung nói ướm thử, nhưng chỉ sợ chỉ có chính cậu mới hiểu.

“Tôi không có muốn đem cậu vứt bỏ, cậu là nói chuyện tách ra ở sao? Đó chỉ là muốn cho cậu tự do, không tính đem cậu vứt bỏ. Nếu cậu muốn theo ở cùng với chúng tôi, tôi đây cùng cô ấy nói một tiếng, liền trở thành người một nhà thôi.”

Tô Dung nhìn anh thật lâu, thật lâu, bỗng nhiên nở nụ cười, tươi cười như có ý nhận thua, “Anh thật sự là một anh trai tốt.”