Anna Và Nụ Hôn Kiểu Pháp

Chương 10




Như thế hóa ra lại hay. Thật lòng đấy.

Ngày qua ngày, dần dà tôi nhận ra gặp mặt bạn gái St.Clair là một chuyện đáng mừng. Thực ra là một sự giải thoát. Ấp ủ thứ cảm xúc không nên có với một người nào đó là một việc rất tồi tệ và tôi cũng không thích những suy nghĩ vu vơ của mình. Dĩ nhiên tôi cũng chả muốn làm một Amanda khác.

St.Clair luôn tỏ ra thân thiện. Cả trường quý mến cậu – các thầy cô, những đứa nổi trội, những đứa nhạt nhòa – mà tại sao lại không thích một người như vậy chứ? St.Clair thông minh, vui nhộn và lễ phép. Và, còn nữa, hấp dẫn một cách nực cười. Mặc dù được yêu mến như thế nhưng cậu không giao du nhiều lắm. Chỉ loanh quanh với nhóm chúng tôi. Vì thằng bạn thân nhất thường túm tụm với Rashmi nên St.Clair phải đành đi chơi với, ờ, tôi.

Kể từ đêm cùng ra ngoài, St.Clair ngồi cạnh tôi trong mọi bữa ăn. Cậu trêu tôi về giày thể thao, hỏi về những bộ phim tôi yêu thích, chia động từ cho bài tập tiếng Pháp của tôi, lại còn ra mặt bảo vệ tôi nữa. Tuần trước trong lớp Vật lý, Amanda đã ngang ngược gọi tôi là la moufette và bịt mũi khi tôi đi qua bàn nó. St.Clair liền bảo Amanda “biến đi” và ném vụn giấy vào tóc nó trong suốt buổi học đó.

Lúc sau tra từ điển tôi mới biết từ đó có nghĩa là chồn hôi. Thật là hay ho.

Nhưng ngay lúc tôi thấy xao xuyến trở lại thì cậu lại biến mất. Sau bữa tối, khi tôi nhìn mông lung ra ngoài cửa sổ, quan sát công nhân vệ sinh trong bộ đồng phục xanh sáng quét dọn đường phố thì St.Clair rời ký túc xá và chui vào tàu điện.

Để đến với Ellie.

Gần như đêm nào cũng vậy, lúc St.Clair trở về tôi đều học bài ở hành lang với đám bạn. Cậu sẽ ngồi xuống cạnh tôi và bông đùa về một đứa học sinh lớp dưới say xỉn nào đó đang ve vãn cô gái trực ở bàn lễ tân. Không biết do tôi tưởng tượng, hay đúng là tóc cậu bị rối hơn mọi khi nhỉ?

Ý nghĩ St.Clair và Ellie làm chuyện đó khiến tôi ghen tị nhiều hơn tôi tưởng. Toph và tôi chỉ gửi mail qua lại chứ chưa bao giờ vượt qua khuôn khổ bạn bè. Không rõ Toph còn hứng thú với tôi hay không, nhưng tôi biết gửi mail không giống với hôn hít. Hoặc làm chuyện đó.

Mer là người duy nhất thấu hiểu vấn đề này nhưng tôi không thể tâm sự với nó. Thỉnh thoảng tôi sợ nó sẽ ghen với tôi. Như khi tôi bắt gặp nó đang quan sát bọn tôi vào giờ ăn trưa, hay khi tôi nhờ nó chuyển cho cái khăn ăn thì nó gần như ném vào tôi. Rồi khi St.Clair vẽ nguệch ngoạc đám chuối và voi ở những khoảng lề trong vở bài tập của tôi thì Mer trở nên sưng sỉa và im thin thít.

Có lẽ tôi nên giúp Mer. Tôi mạnh mẽ hơn Mer vì tôi chỉ mới quen cậu. Vì cậu luôn nằm ngoài tầm với. Mer thật đáng thương. Bất kỳ cô gái nào đối mặt với sự quan tâm mỗi ngày của một chàng trai tuyệt vời có giọng nói dễ thương và mái tóc hoàn hảo đều khó cưỡng lại tình trạng cảm nắng chuếch choáng và khổ đau quằn quại.

Nói thế không có nghĩa là tôi đang rơi vào trạng thái đó đâu nhé.

Tôi đã nói rồi. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì không bị trúng chiêu. Mọi chuyện dễ xử hơn hẳn. Hầu hết đám con gái cười lăn cười bò với những trò đùa của St.Clair và tìm cớ để nhẹ nhàng bám vào cánh tay cậu. Để chạm vào cậu. Còn tôi thì toàn tranh luận, trợn cả mắt lên và cư xử hững hờ. Khi va phải cánh tay của St.Clair, tôi liền đẩy nó ra. Vì bạn bè sẽ hành động như vậy.

Thêm vào đó, trong đầu tôi còn thứ quan trọng hơn: phim ảnh.

Tôi đã ở Pháp được một tháng và dù đã đi thang máy lên đỉnh Eiffel (Mer đưa tôi lên trong lúc St.Clair và Rashmi đợi ở bãi cỏ bên dưới – St.Clair lấy lý do sợ rơi xuống còn Rashmi từ chối làm công việc của hướng dẫn viên), dù đã đi bộ lên đài quan sát của Khải Hoàn Môn (dĩ nhiên Mer lại dẫn tôi trong khi St.Clair ở dưới và dọa sẽ đẩy Joph cùng Rashmi vào vòng xuyến giao thông hỗn loạn) thì tôi vẫn chưa thể đến rạp chiếu phim.

Thật ra tôi vẫn chưa rời khỏi khuôn viên trường. Khá là nhục nhã nhỉ.

Nhưng tôi đã có một kế hoạch. Trước tiên, tôi sẽ thuyết phục ai đó đến rạp phim cùng mình. Sẽ không quá khó khăn vì ai cũng thích phim ảnh cả. Khi đó tôi sẽ ghi chú mọi lời nói cùng hành động của họ để sau này có thể một mình thoải mái trở lại rạp phim đó. Và một rạp phim thì vẫn đỡ hơn không có rạp nào.

“Rashmi. Tối nay cậu làm gì?”

Tụi tôi đang chờ đến tiết Cuộc sống. Tuần trước, cả lớp đã được học về tầm quan trọng của việc sử dụng thực phẩm bản địa, còn trước đó là cách viết tiểu luận xin vào đại học. Chả biết hôm nay học sẽ bày ra trò gì. Chỉ có Meredith và Joph là vắng mặt vì Joph học lớp mười một còn Mer đang học lớp ngoại ngữ tăng cường – tiếng Tây Ban Nha nâng cao. Chỉ để cho vui. Rõ hâm.

Rashmi gõ bút lên vở. Nó đã loay hoay với bài luận vào Brown suốt hai tuần nay. Đó là một số ít đại học có ngành Ai Cập học và là trường duy nhất nó muốn ghi danh. “Cậu không hiểu đâu,” nó nói khi tôi hỏi tai sao nó vẫn chưa viết xong. “Brown loại tám mươi phần trăm ứng viên đấy.”

Nhưng chắc nó sẽ chẳng gặp khó khăn gì. Năm nay Rashmi chưa vuột mất điểm A nào và phần lớn các môn đều đạt điểm tối đa. Tôi đã nộp đơn vào các trường đại học của tôi. Sẽ khá lâu nữa mới nhận được phản hồi, nhưng tôi không lo lắng tẹo nào. Chúng đâu có thuộc Ivy League[1]

[1] Ivy League dùng để chỉ nhóm tám trường đại học và học viện lâu đời và hàng đầu tại Hoa Kỳ, gồm các trường: Brown, Columbia, Cornel, Dartmouth, Harvard, Princeton, Pennsylvania, và Yale.

Tôi cố gắng tỏ ra hòa đồng nhưng chuyện khá là phức tạp. Tối qua, lúc tôi vuốt ve con thỏ của Rashmi thì nó đã nhắc hai lần là không được hé răng về Isis vì quy định của ký túc xá không cho phép nuôi thú cưng. Cứ như thể tôi ba hoa bép xép lắm ấy. Hơn nữa Isis cũng không phải bí mật gì cho cam. Mùi nước tiểu thỏ ngoài cửa phòng nó thì nhầm lẫn thế nào được.

“Mình không làm gì cả, chắc thế,” Rashmi đáp lại câu hỏi lúc nãy của tôi.

Tôi hít sâu đẻ tự trấn an. Câu trả lời của nó quan trọng đến mức tôi không dám đặt câu hỏi. “Muốn đi xem phim không? Đang có phim Chuyện xảy ra trong đêm[2] ở Le Champo đấy.” Không ra ngoài không có nghĩa tôi không sục sạo tờ Pariscope để tìm thông tin.

[2] Tên gốc: It Happened One Night, Frank Capra đạo diễn, công chiếu năm 1934.

“Đang chiếu phim gì cơ? Và mình sẽ không nói cho cậu biết cậu vừa băm vằm tên rạp phim tàn nhẫn đến độ nào đâu.”

“Chuyện xảy ra trong đêm. Clark Gable và Claudette Colbert đóng vai chính. Đã giành được năm giải Oscar. Hoành tráng lắm.”

“Phim thế kỷ nào vậy?”

“Ha ha. Thật tình cậu sẽ thích phim đó cho xem. Mình nghe nói nó hay lắm.”

Rashmi day day thái dương. “Mình không biết. Mình không thích phim ngày xưa lắm. Diễn xuất cứ thế này, ‘Này chiến hữu, bạn hiền ơi. Hãy đội mũ lên và làm một vụ bất hòa lớn đi nào.’”

“y da, thôi đi.” St.Clair rời mắt khỏi cuốn sách dày cộp về Cách Mạng Mỹ. Cậu ngồi bên cạnh tôi. Cứ nghĩ cậu biết lịch sử Mỹ nhiều hơn mình là tôi cảm thấy kỳ hoặc. “Như thế không quyến rũ à? Cái mũ và mối bất hòa ấy?”

“Vậy sao ông không đi cùng Anna?” Rashmi hỏi.

“Vì cậu ấy sẽ đi chơi với Ellie,” tôi nói.

“Sao cậu biết tối nay mình làm gì?” St.Clair hỏi.

“Làm ơn đi mà?” Tôi năn nỉ Rashmi. “Rủ lòng thương đi mà? Mình thề cậu sẽ thích nó. Josh và Mer cũng sẽ thích.”

Rashmi sắp mở miệng từ chối thì giáo viên đến. Mỗi tuần lại có một người mới – thi thoảng là ban quản lý, đôi lúc là một giáo sư. Hôm nay, tôi ngạc nhiên khi thấy Nate. Chắc mọi thành viên quản lý đều lần lượt phải đến. Anh ta xoa cái đầu bóng loáng và mỉm cười thân mật với cả lớp.

“Sao cậu biết tối nay mình sẽ làm gì?” St.Clair nhắc lại.

“Mình van cậu đấy,” tôi nói với Rashmi.

Rashmi nhăn mặt chịu thua. “Được rồi. Nhưng phim sau sẽ do mình chọn nhé.”

Hoan hô!

Nate hắng giọng, Rashmi và St.Clair cùng ngước lên. Tôi thích điểm đó ở những người bạn mới. Họ kính trọng các giáo viên. Vì mẹ tôi là giáo viên nên mỗi lần thấy bọn học sinh cự nự hay phớt lờ thầy cô là tôi lại nổi điên. Tôi không muốn có người vô lễ với mẹ mình. “Được rồi, các bạn, đủ rồi. Amanda, đủ rồi.” Nate đã dán miệng Amanda bằng thái độ lặng lẽ nhưng cứng rắn của mình. Nó hất tóc và thở dài, mắt liếc về phía St.Clair.

Cậu ngó lơ. Haha.

“Anh có một chút bất ngờ cho các em,” Nate nói. “Vì thời tiết đang chuyển mùa và không còn nhiều ngày nắng ấm nữa nên anh đã sắp xếp cho các em được học ngoài trời tuần này.”

Chúng tôi sẽ ra ngoài mà vẫn được tính là đi học. Tôi yêu Paris!

“Anh sẽ tổ chức một cuộc tìm kiếm.” Nate đưa lên một xấp giấy. “Có hai trăm món đồ trong danh sách này. Các em sẽ tìm chúng quanh khu vực của chúng ta và có thể nhờ người dân địa phương giúp đỡ.”

Ôi quỷ thần ơi, không phải chứ.

“Các em sẽ chia thành hai đội để chụp ảnh các món đồ.”

Phù! Sẽ có người nói chuyện được với dân địa phương.

“Đội chiến thắng sẽ căn cứ vào tổng số đồ tìm được, với điều kiện các món đồ đó phải được chụp trên điện thoại hoặc máy ảnh của tất cả mọi người.”

KHÔNGGGGGGGG.

“Về phần thưởng.” Nate lại mỉm cười, bây giờ anh ta đã thu hút mọi ánh nhìn. “Đội tìm được nhiều món đồ nhất trước khi kết thúc lớp học ngày thứ năm… sẽ được nghỉ ngày thứ sáu.”

Giờ thì đáng để tranh giành rồi đây. Lớp học vỡ tung trong tiếng huýt sáo và vỗ tay. Nate chọn đội trưởng dựa vào người có tiếng rống to nhất. Steve Carver – thằng có mái tóc rối lòa xòa – và bạn thân của Amanda là Nicole được chọn. Rashmi và tôi cùng gầm lên trong một khoảnh khắc hiếm hoi. Steve vung nắm tay vào không khí. Đúng là đồ bị thịt.

Cuộc tuyển chọn bắt đầu, Amanda được chọn đầu tiên. Dĩ nhiên. Kế đến là bạn thân của Steve. Dĩ nhiên, Rashmi thúc tôi. “Cá năm euro là mình được chọn chót chùm.”

“Cá luôn. Vì mình chắc mẩm đội sổ rồi.”

Amanda xoay người đối diện tôi và hạ giọng. “Cá thế là khôn đấy, Chồn Hôi. Ai muốn mày trong đội của họ chứ?”

Quai hàm tôi ngờ nghệch trễ xuống.

“St.Clair!” Giọng Steve làm tôi giật mình. Rõ ràng St.Clair sẽ được chọn từ sớm. Mọi người nhìn vào cậu, nhưng cậu còn mãi trừng mắt với Amanda. “Tớ,” cậu trả lời câu hỏi của nó. “Tớ muốn Anna vào đội của tớ, có bạn ấy là một may mắn đấy.”

Amanda đỏ mặt và nhanh chóng ngoảnh đi nhưng cũng kịp ném cho tôi một ánh mắt sắc lẻm nữa. Tôi đã gây thù chuốc oán gì với nó ư?

“Thêm nhiều cái tên khác được gọi ra, nhưng CHẲNG CÓ tôi. St.Clair cố gắng để tôi chú ý nhưng tôi giả vờ chẳng để tâm. Tôi không thể nhìn cậu. Tôi cảm thấy nhục nhã. Cuộc tuyển chọn nhanh chóng chỉ còn lại tôi, Rashmi và một thằng bạn gầy nhẳng không biết vì lý do gì bị gọi là Burger phô mai. Burger phô mai luôn đeo vẻ mặt ngạc nhiên, như thể ai đó vừa gọi tên cậu ta nhưng cậu ta không thể xác định giọng đó phát ra từ hướng nào.”

“Rashmi,” Nicole nói không chút ngần ngừ.

Tim tôi chùng xuống. Bây giờ chỉ còn lại tôi và thằng Burger phô mai. Tôi nhìn chằm chằm bàn học, nhìn bức tranh Josh đã vẽ tôi trong lớp Lịch sử hôm nay. Tôi ăn mặc như một cô nông dân thời trung cổ (chúng tôi đang vẽ về Đại dịch đen), mặt tôi cau có và trên tay lủng lẳng một con chuột chết.

Amanda thì thầm vào tai Steve. Cảm thấy nó nhếch mép cười mình, mặt tôi bỏng rát.

Steve hắng giọng. “Burger phô mai.”