Áo Blouse Trắng Và Bã Đậu Ngọt

Chương 17: Bánh muffin xoài




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giang Trúc ngủ trọn vẹn năm tiếng.

Lúc anh tỉnh lại, Đường Quỳ vẫn còn ở đó.

Cô ngồi trên tấm thảm trải sàn mềm mại, đang đọc một quyển sách.

Bìa sách màu đen, trang sách đã hơi cũ kỹ, chỉ nhìn qua Giang Trúc cũng biết chính là quyển sách kia.

Trăm năm cô đơn*.

* “Trăm năm cô đơn” là cuốn tiểu thuyết nổi tiếng nhất của nhà văn người Colombia Gabriel Garcia Marquez, đã mang đến cho tác giả vinh dự đoạt giải Nobel Văn học vào năm 1982.

 Trăm năm cô đơn là cuốn tiểu thuyt nổi ting nhất của nhà văn người Colombia Gabriel Garcia Marquez đã mang đn cho tác giả vinh dự đoạt giải Nobel Văn học vào năm 1982

Cô đã đọc được một nửa, lẩm nhẩm trong miệng, vô cùng cẩn thận, chỉ sợ sẽ làm anh tỉnh giấc.

Giang Trúc không lên tiếng, ngoảnh đầu sang nhìn cô.

Lúc Đường Quỳ đọc sách rất tập trung, tốc độ không hề nhanh, một tay đỡ quyển sách, một tay đè trang sách.

Ánh mặt trời đã lặng lẽ khuất dần, mái tóc màu đen của cô buông xuống trên bờ vai. Bên tai có mấy sợi cong cong vắt ngang nhìn rất xinh. Làn da trắng nõn không tì vết, cần cổ mềm mại, trong ánh mắt như chứa tia sáng, dịu dàng lại kiên định.

Giang Trúc lặng lẽ xoay người, nhìn cô không chớp mắt.

Mặc dù vẫn còn rất nhiều chuyện đang chờ anh, cũng không biết bên bệnh viện kia đã xử lý thế nào rồi… nhưng giờ phút này, anh lại quyết định không nghĩ đến cái gì khác nữa.

Roẹt.

Vừa rồi không cẩn thận, tiếng lật sách hơi lớn, vang lên rõ ràng ở trong phòng.

Đường Quỳ lặng lẽ quay đầu, đối diện với tầm mắt của Giang Trúc.

“Anh dậy rồi sao?”

Đường Quỳ đặt sách xuống đất, đứng lên.

Giang Trúc xốc chăn lên, Đường Quỳ hoảng sợ, vội quay đầu lại, Giang Trúc ấp úng nói: “Cứ qua đây đi, anh không cởi quần áo.”

Anh đi dép lê vào, duỗi cái lưng đã mỏi nhừ.

Hiếm khi có được một giấc ngủ yên ổn như vậy, thế nhưng lại là ở trong hoàn cảnh này.

Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa, giọng nói của giáo sư Trịnh truyền tới: “Giang Trúc?”

Giang Trúc đi ra mở cửa cho bà, giáo sư Trịnh nói: “Mẹ vừa mới gọi điện thoại cho ba con, ông ấy nói –”

Ánh mắt chạm đến Đường Quỳ, trên mặt bà hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng nhìn thấy quần áo của hai người vẫn chỉnh tề thì lại tươi cười, lời nói cũng chậm rãi hơn: “Sao hôm nay Quỳ Quỳ lại tới đây? Giang Trúc cũng không nói trước một tiếng, để cho bác chuẩn bị.”

Đường Quỳ vội nói: “Không cần đâu ạ, cháu chỉ đến xem Giang Trúc thế nào. Ừm, nếu hai người có chuyện thì cứ nói đi ạ, cháu phải về nhà rồi.”

Nói xong, cô nghiêng người lấy áo khoác vắt trên lưng ghế dựa.

Giang Trúc đứng ở bên cạnh, cũng không giữ cô lại.

Nếu là bình thường thì chắc chắn là sẽ giữ cô lại ăn cơm, chỉ là hôm nay còn một mớ chuyện cần phải xử lý…

“Anh đưa em về.” Giang Trúc nói: “Nếu không ngại cái u ở trên mắt anh thế này.”

Xảy ra loại chuyện thế này, giáo sư Trịnh cũng rất bất ngờ. Bà khách sáo nói mấy câu giữ cô lại, nhưng cũng không kiên trì, chỉ dặn Đường Quỳ nếu sau này có thời gian thì thường xuyên tới nhà chơi, sau đó nhìn theo hai người đi ra cửa.

Về đến nhà, mẹ Đường với khuôn mặt sầu thảm bưng một tách trà ngồi giữa phòng khách, vừa nhìn thấy Đường Quỳ đi vào thì lập tức đặt cái tách xuống bàn, hỏi: “Tối nay Giang Trúc đưa con về sao?”

Đường Quỳ đáp lại một tiếng: “Mẹ, tối nay để con nấu cơm.”

Nói xong, cô cất áo khoác rồi đi thẳng vào trong phòng bếp. Mẹ Đường đứng lên, đi theo phía sau cô, hỏi: “Con đã xem mấy tin tức đó chưa?”

“Tin tức gì ạ?”

Đường Quỳ sửng sốt.

Mẹ Đường nói: “Đã làm ầm lên như vậy rồi — con còn chưa đọc được tin gì sao?”

Lúc này Đường Quỳ mới phát hiện ra điện thoại của mình cũng đã hết pin.

Cắm sạc xong, khởi động lại máy, cơm cũng không nấu nữa.

Cô lên Weibo, chú ý đến một trang địa phương thường cập nhật những tin tức ở khu vực gần đây. Vừa bấm vào, trước mắt đã nhảy ra một loạt tin nóng hổi, tiêu đề khiến người ta vừa thấy đã kinh sợ.

《Bác sĩ bệnh viện Trung y thực hiện phẫu thuật thất bại, người nhà gây loạn ở bệnh viện》

《Chưa được người nhà đồng ý, bác sĩ đã tự ý phẫu thuật, dẫn đến bệnh nhân tử vong》



Những việc thế này, một khi xảy ra thì truyền thông sẽ làm ầm lên. Một bài báo vừa được đăng lên, những người nhàn rỗi ở gần đó sẽ bình luận vài câu như là ‘này này, đây không phải là chuyện ở gần nhà đây sao’. Người sau đọc được, thấy người trước nói có lý, lại chêm thêm vài câu nữa, đám đông đứng về phía nào, mình sẽ đứng về phía đó.

Lại mắng thêm một câu: “Đúng là đồ bác sĩ lòng dạ độc ác!”

Thực ra phần đông cũng chỉ mới đọc sơ qua bài báo kia, trong đầu đâu có biết rõ mọi chuyện thế nào, chỉ biết trong đó có nhắc đến một người đàn ông tóc hoa râm khóc hết cả nước mắt nước mũi, người gầy như que củi, đứa con duy nhất đã bị hại chết, giờ chỉ còn một người già cô đơn, thật là đáng thương biết bao!

Lại nhìn bác sĩ kia, kiếm được lắm tiền như vậy mà không chữa bệnh được cho người ta, chữa không được thì thôi, lại còn làm người ta chết, thật là đáng hận!

Giống như bản thân mình cả ngày chịu ức hiếp, toàn bộ sự oán giận đều mắng ra ở đây.

Đường Quỳ có chút sững sờ.

Cô nhớ rõ lúc trước đã đọc qua điều lệ trong cấp cứu, nếu như trong tình huống không thể liên lạc với người nhà bệnh nhân thì bác sĩ có thể báo với cấp trên để ký thay, tiến hành cấp cứu kịp thời.

Tại sao Giang Trúc làm như vậy, dưới ngòi bút của đám người này lại trở thành “không liên hệ người nhà, tự tiện ký thay”?

Đường Quỳ nghĩ không ra.

Mà người ta lại cứ nói như thể mọi chuyện thật sự là như vậy.

Cho dù không đăng nổi lên tạp chí lớn, nhưng chuyện này cũng đã ầm ĩ trên các trang báo địa phương. Có lẽ là để cho sự tình thêm tính hấp dẫn và kịch tính, thậm chí còn có người đăng cả ảnh chụp Giang Trúc —

Là ảnh chụp lúc anh đang dạy ở Đại học y S.

Dáng người cao lớn, biểu cảm lạnh nhạt.

Cũng không biết truyền thông lấy được tin tức từ đâu ra, lại còn tung ra cả tin anh là con trai của giáo sư Trịnh, thời trung học rất xuất sắc, đậu Đại học y S, sau đó lại xin được sang Mỹ học tiếp, đạt được học vị tiến sĩ y học, về nước thì làm ở bệnh viện Trung y, từng dạy thay ở đại học y S.

Còn rõ ràng chi tiết hơn cả những gì Đường Quỳ biết.

Bình luận bên dưới cũng rối loạn mịt mù.

“Vừa nhìn đã biết là người dựa vào mặt để kiếm cơm.”

“Còn cái gì mà ‘nam thần của Đại học S’, là giáo viên sao? Đi lừa gạt sinh viên nữ sao?”

“Bạn nói anh ta đã từng sang Mỹ học, sau đó vào làm ở bệnh viện Trung y, thế mà ngay cả một cuộc phẫu thuật như vậy cũng không làm được, chắc không phải là dựa vào quan hệ chứ?”

Đường Quỳ càng đọc càng tức giận, cắn răng đáp lại: “Các người có biết làm bác sĩ vất vả thế nào không? Các người chỉ dựa vào mấy cái này mà đã đi bôi nhọ người khác lung tung như vậy, đây là chuyện đúng đắn sao?”

Gửi đi chưa được bao lâu đã có người gửi tin nhắn riêng tới mắng cô, cách dùng từ rất khó coi.

Cả người Đường Quỳ run lên, dọa cho mẹ Đường sợ, bà vỗ vỗ vai cô, an ủi: “Sao rồi? Con sao thế, Quỳ Quỳ?”

Đường Quỳ đã sắp khóc đến nơi, cố gắng trợn mắt lên để nước mắt không rơi xuống, tầm mắt đã mơ mơ hồ hồ.

Cô ôm lấy mẹ Đường, bà vỗ nhẹ lên lưng cô, giống như vẫn thường dỗ dành cô lúc còn bé. Đường Quỳ rốt cuộc cũng nghẹn ngào lên tiếng: “Bọn họ… sao có thể nói hươu nói vượn, đổi trắng thay đen như vậy!”

Mẹ Đường cũng biết tại sao cô lại giận, chỉ thở dài, cũng không biết phải khuyên cô thế nào, đành để mặc cho cô thút tha thút thít một hồi, sau đó mới dịu dàng hỏi: “Giang Trúc có ổn không?”

Đường Quỳ nói: “Mặt của anh ấy bị người ta đánh một cái — Con nghĩ trong lòng anh ấy chắc chắn rất khổ sở.”

Có thể không khổ sở sao? Đây rõ ràng là cả một mạng người đấy!

Mãi cho tới lúc ăn cơm tối, trong nhà vẫn chìm trong cảnh mây mù ảm đạm. Đã gần tới cuối năm, công ty làm ăn bận rộn, ba Đường và Đường Cách đều không về. Hai mẹ con vừa ăn cơm xong, lại nhận được một tin tức mới.

《Người nhà của người chết đau xót quá độ, đập phá bệnh viện Trung y!》