Áo Blouse Trắng Và Bã Đậu Ngọt

Chương 46: Sữa chua thanh long




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đường Quỳ vừa ra khỏi cửa đã thấy Bạch Duy Di.

Hôm nay cô ta mặc một chiếc váy dài màu đen, mái tóc cắt ngắn gọn gàng kết hợp với đôi môi đỏ mọng, vẻ đẹp sắc sảo mà lại thanh thoát.

Đường Quỳ hỏi: “Cô gọi chú Đường đến?”

Bạch Duy Di nhướng mày, còn chưa cất lời nhưng đã cười rộ lên rồi. Cô ta không nói phải, cũng không nói không phải, tầm mắt rơi vào trên người Giang Trúc, mỉm cười mở miệng: “Tôi gọi người đến cũng đúng lúc chứ?”

“Không sớm không muộn, vừa khéo.”

Giang Trúc theo bản năng kéo tay Đường Quỳ lại, Đường Quỳ không ngờ rằng hai người họ vậy mà lại biết nhau, nhưng cô còn chưa hỏi ra miệng, Bạch Duy Di đã bĩu môi: “Chúng ta xuống dưới kia rồi nói sau, chỗ này không thích hợp để nói chuyện phiếm.”

Vừa dứt lời, đã nghe được từ bên trong phòng truyền tới giọng nói tức giận của chú Đường: “Vô liêm sỉ!”

Người vừa dò điện thoại lúc nãy đã không còn thấy tăm hơi đâu nữa, Bạch Duy Di không đi thang máy, dẫn hai người đi theo cầu thang bộ, làn váy dài màu đen của cô ta khẽ phấp phơ, để lộ mũi giày cao gót, phía trên mũi giày đính những hạt pha lê sáng lấp lánh.

“Chú Bạch hiện giờ vẫn khỏe chứ?” Giang Trúc hỏi.

“Rất tốt, may nhờ có bác sĩ Giang.” Bạch Duy Di cười nói: “Ông ấy vẫn hay nhắc là có thời gian thì mời anh đi ăn bữa cơm.”

“Là chức trách thôi.” Giang Trúc nắm tay Đường Quỳ, nói: “Hôm nay phải cảm ơn cô rồi.”

“Chỉ là tiện tay mà thôi!”

Bạch Duy Di chẳng hề để ý, khoát tay một cái.

Lại đi xuống một tầng cầu thang nữa, bỗng dưng lại thấy Diệp Thời Ngôn, sắc mặt anh ta hơi ửng đỏ, đang yên lặng nhìn Bạch Duy Di.

“Bạch Duy Di –“

Diệp Thời Ngôn chậm rãi gọi tên cô ta: “Đã lâu không gặp!”

Bạch Duy Di nhíu nhíu mày: “Đúng là đã lâu lắm rồi không gặp!”

Hai người đứng trên cầu thang, một người trên, một người dưới, một người cười nhẹ nhàng, một người sắc mặt u ám.

Diệp Thời Ngôn chỉ hận không thể đánh cho Bạch Duy Di một trận, nhưng nghĩ cho kĩ thì dù sao cô ta cũng là phụ nữ, cơn tức này trút không được, chỉ có thể đè nén trong người, vô cùng khó chịu.

Đến lúc bóng dáng Đường Quỳ đã biến mất, Diệp Thời Ngôn mới quay đầu lại nhìn, Bạch Duy Di tốt bụng nhắc nhở anh ta: “Đừng nhìn nữa, người ta đã đi rồi.”

Diệp Thời Ngôn vẫn bày ra cái bộ mặt sa sầm: “Không cần cô lắm chuyện.”

Bên này hai người đối chọi nhau, bên kia thì Giang Trúc kéo tay Đường Quỳ đi xuyên qua đại sảnh, bước ra khoảng sân im ắng. Trong sân vốn có một đài phun nước, nhưng đã lâu không được mở lên. Dưới dãy hành lang bên phải có hai hàng ghế dài, Giang Trúc cởi áo khoác tây trang ra, trải lên ghế, sau đó mới để cho Đường Quỳ ngồi xuống.

“Cha của Bạch Duy Di đã từng là bệnh nhân của anh.” Giang Trúc bắt đầu giải thích rõ với cô: “Lúc trước anh khám và điều trị cho ông ấy, chỉ biết ông ấy có một đứa con gái, nhưng không biết là Bạch Duy Di. Tối hôm qua cô ấy đột nhiên gọi điện thoại cho anh, nói với anh là em đi tìm cô ấy.”

Sắc mặt Đường Quỳ cứng đờ.

Chuyện này cô vốn định giấu diếm Giang Trúc.

“Anh biết em cũng là muốn tốt cho anh, nhưng mà sau này, không cần làm những chuyện như thế nữa.” Giang Trúc nhẹ nhàng nói: “Cô ấy vì cảm ơn anh năm đó đã giúp cha cô ấy mà giúp anh một việc — như em đã thấy, cô ấy gọi chú Đường tới, mượn chú Đường để trấn áp Tần Thạc.”

“Hôm qua em có nghe Bạch Duy Di nhắc qua, nói là thật ra Tần Thạc là thuộc hạ của chú Đường…”

Giang Trúc vuốt cằm: “Mấy chuyện này cô ấy cũng có nói với anh. Bạch Duy Di nói gần đây chú Đường rất bất mãn với Tần Thạc… Không biết lần này có thể tiện tay xử lý hắn hay không.”

Nhưng hiện giờ Bạch Duy Di đang là bạn gái của Tần Thạc, nếu như Tần Thạc sụp đổ thì cô ta cũng đâu được lợi lộc gì?

Đường Quỳ không rõ động cơ của Bạch Duy Di khi làm chuyện này, chỉ yên lặng lắng nghe.

Trong đại sảnh đầy tiếng cười nói, hòa với tiếng nhạc du dương, thế nhưng nơi này lại vô cùng yên ắng, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng không nghe thấy.

“Thật ra anh rất ít khi gặp phải tình huống như vậy, không quen lắm.” Giang Trúc mỉm cười: “Cảm thấy rất là kỳ lạ, họ mượn buổi tiệc sinh nhật của một người xa lạ để nói chuyện với nhau, hai bên trao đổi tài nguyên, tối đa hóa lợi ích của chính mình — em có cảm thấy anh rất nhàm chán hay không?”

Anh đột nhiên đổi đề tài, ngả ra sau lưng chiếc ghế dựa, thở dài: “Anh không biết phải làm sao cho con gái vui vẻ, nhưng anh lại nhịn không được muốn tặng cho em tất cả mọi thứ, nếu em thích thì giữ lại, nếu không thích thì cứ nói cho anh biết.”

Khi nói chuyện, Giang Trúc đưa cho cô thứ gì đó lành lạnh.

Đường Quỳ giơ tay lên, đặt ngay trước mắt, nhìn thấy một khối ngọc rất nhỏ, chất lượng cũng không được tốt lắm, khắc hình một bức tượng Phật Di Lặc bụng bự.

Đường Quỳ giơ tay lên đặt ngay trước mắt nhìn thấy một khối ngọc rất nhỏ chất lượng cũng không được tốt lắm khắc hình một bức tượng Phật Di Lặc bụng bự

“Là của mẹ anh để lại.” Giang Trúc thấp giọng nói: “Năm đó bà sinh bệnh nhưng vẫn nhất quyết không chịu bán, nói là giữ lại cho con dâu tương lai… Sau này anh vẫn luôn giữ cẩn thận. Đến tuổi này rồi, vốn còn tưởng rằng sẽ không có cơ hội lấy ra nữa, không ngờ lại gặp được em.”

Trên khối ngọc kia buộc một sợi tơ hồng, là anh mới thêm vào, mặc dù có hơi tục nhưng lại hàm chứa ý nghĩa bên trong. Đường Quỳ nâng niu khối ngọc kia trong tay, ngó trái ngó phải, nhìn thế nào cũng thấy vô cùng quý giá.

Giang Trúc đeo lên cho cô, ngón tay anh hơi lạnh, lúc chạm vào cổ Đường Quỳ, cô kìm lòng không được rụt người lại một cái.

“Nếu như không gặp được em, anh định độc thân cả đời sao?” Đường Quỳ nắm khối ngọc kia, vô cùng cẩn thận bỏ vào bên trong cổ áo. Khối ngọc mát lạnh, chạm vào ngực cô, cô lại run lên.

“Nếu không gặp được người thích hợp thì đương nhiên độc thân vẫn tốt hơn. Nếu như chỉ là tạm bợ thì không phải là đã làm chậm trễ người khác rồi sao?”

Cách lớp cửa sổ sát đất bằng thủy tinh, Giang Trúc nhìn thấy Diệp Thời Ngôn, anh ta đang nhìn quanh bốn phía, giống như đang tìm cái gì đó. Giang Trúc đứng lên, đi đến trước mặt Đường Quỳ, khom lưng xuống, nói nhỏ bên tai cô: “Em có muốn chuồn êm khỏi chỗ này không?”

Đường Quỳ vươn tay ra, ôm lấy cổ anh, cười như con mèo đang ăn vụng: “Có!”

Giang Trúc thuận thế ôm cô lên, cánh tay còn lại cầm lấy áo khoác tây trang, chậm rãi đi ra từ cửa sau, đi đến bãi đỗ xe, khởi động xe, đưa Đường Quỳ rời đi. Xe chạy chưa được bao lâu, nhìn qua gương chiếu hậu thì thấy Diệp Thời Ngôn đang thở hổn hển đứng trước cửa khách sạn, anh ta chạy lên hai bước, sau đó mới dừng lại.

“Em muốn đi đâu?” Mãi cho tới khi không còn nhìn thấy Diệp Thời Ngôn nữa, Giang Trúc mới nghiêng người qua hỏi cô.

Đường Quỳ nghĩ ngợi cả một hồi lâu mới lên tiếng: “Hay là đến đại học y S đi?”

Nói ra, cũng đã lâu rồi cô không quay lại trường cũ. Mặc dù bình thường không có chuyện gì bận rộn, đường cũng chẳng xa, thế nhưng tốt nghiệp đã gần hai năm, cô vẫn chưa quay lại đó lần nào.

Giang Trúc quay đầu xe, lái về phía trường đại học y S.

Lúc này, sinh viên vẫn đang ở trong lớp tự học buổi tối, Giang Trúc và Đường Quỳ nắm tay nhau đi trong sân trường — lần trước ở trong trường, hai người vẫn là quan hệ thầy trò, bây giờ lại đã nói đến chuyện kết hôn, có cảm giác vô cùng vi diệu.

Đi qua cửa thư viện, vòng ra bên cạnh cái hồ nhỏ — bên trong hồ nuôi mấy con thiên nga trắng, giữa hồ có một hòn đảo nhỏ, phía trên dựng một cái nhà gỗ nhỏ cho chúng. Lúc này trên mặt hồ yên ắng, không có bóng dáng con thiên nga nào, chắc hẳn là chúng đều đã trở về nhà rồi.

Bên hồ có một cô gái đang luyện khẩu ngữ, đôi má bị gió thổi cho đỏ bừng, bước chân qua lại thong thả, tiếng nói bị gió thổi đứt quãng.

Đường Quỳ thành thật nói: “Em thật sự rất khâm phục cô gái đó, thật là kiên nhẫn và có nghị lực. Năm đó em cũng lập chí luyện khẩu ngữ tiếng Anh, nhưng mỗi lần quyết tâm lại chỉ được có hai, ba ngày rồi đều thất bại.”

Giang Trúc nghe cô kể mấy chuyện vụn vặt lúc ở trường thì chỉ cười, trong lòng nghĩ thầm, bản thân mình cũng coi như là có lòng kiên nhẫn — lúc trước từng bị cô cự tuyệt hai lần nhưng vẫn tiếp tục kiên trì, từng chút từng chút xen vào cuộc sống của cô, rốt cuộc cũng ôm được mỹ nhân về nhà.

Lời này anh không nói cho Đường Quỳ nghe, ít nhất là bây giờ sẽ không nói.

Đi dạo quanh trường học, bây giờ Đường Quỳ đã là người có bạn trai, đương nhiên là đầy phấn chấn kéo tay Giang Trúc đi về phía bồn hoa: “Lúc em còn đi học, chẳng bao giờ dám đi sang bên này!”

“Sao lại thế?”

“Bởi vì đây là thánh địa hẹn hò của các cặp đôi đấy, trời vừa tối, họ cứ từng cặp từng cặp kéo nhau ra đây, ai cũng có đôi có cặp. Em chỉ là một kẻ độc thân, sao lại có thể không biết xấu hổ mà chạy đến đây làm một cái bóng đèn sáng rực cơ chứ?” Đường Quỳ vô cùng vui vẻ, nói: “Hôm nay rốt cuộc em cũng đã có thể quang minh chính đại đi tới đây rồi!”

Lúc cô nói chuyện, Giang Trúc ôm lấy eo cô, cười hỏi: “Có phải là như thế này không?”

“Ừm… Hình như còn thân mật hơn một chút thì phải?”

Đường Quỳ nghĩ nghĩ, thử duỗi cánh tay ra vươn lên cổ Giang Trúc thăm dò — không được, cao quá, với không tới. Giang Trúc cúi xuống bên người cô, cô miễn cưỡng ôm lấy, nhưng mà lưng bị kéo căng lên, vẫn thấy không thoải mái.

Đường Quỳ vươn tay ra, ôm lấy thắt lưng Giang Trúc: “Hình như là như vậy?”

Vẫn không đúng, lúc đi về phía trước, chân cô ngắn, Giang Trúc phải cố bước thật chậm thì cô mới có thể miễn cưỡng đuổi kịp anh.

Bên này, hai người vẫn còn chưa nghiên cứu ra “tư thế tình nhân” tiêu chuẩn, bên kia bỗng nhiên lại truyền đến tiếng thở gấp kiều diễm, dọa cho Đường Quỳ giật nảy mình, vội vàng bỏ tay ra.

Bên cạnh là một mảnh đất hoang, lúc trước từng gieo hạt hoa hướng dương, bây giờ cành lá đã xanh um, bên phải nữa là một cái dốc thoai thoải, trồng hai hàng thông, âm thanh là từ phía đó truyền tới.

Đôi má Đường Quỳ đỏ ửng lên, cô kéo Giang Trúc đi về phía trước: “Chúng ta đi qua bên kia đi, hình như bên kia mới xây thêm một cây cầu nhỏ…”

Trời ơi, trước kia mọi người trong ký túc xá vẫn hay kể, bên cạnh cái hồ nhỏ này thường xuyên bắt gặp mấy cảnh “dã chiến”, cô chỉ cho là nói đùa, không ngờ hôm nay lại thật sự bắt gặp được…

Cô đi vội vội vàng vàng, Giang Trúc là người tai thính, sao có thể không nghe thấy âm thanh vừa rồi chứ? Vì tránh cho cô xấu hổ nên anh cũng đi theo cô về phía trước. Đi được một lúc lâu, Giang Trúc cất lời sâu xa: “Không biết em có từng nghe kể qua chuyện này chưa, mấy chục năm trước, lúc hồ nước bên này còn chưa được khai phá, có một cô gái –“

“Oa!”

Giọng của anh vốn trong veo lại hơi lạnh, bây giờ còn cố ý nói thật nhẹ, Đường Quỳ mới nghe được câu đầu tiên đã có dự cảm không lành, đến lúc anh nói có một cô gái thì tóc gáy trên người cô cũng đều đã dựng thẳng lên cả. Cô thét lên một tiếng chói tai, sau đó lập tức nhào vào trong lòng Giang Trúc: “Anh đừng có nói nữa!”

“A!”

Tiếng thét chói tai của cô đã làm kinh động đôi trai gái bên cạnh, bọn họ gần như nhảy dựng lên, vội vàng đi ra đằng sau.

Nhìn theo bóng người, dường như người con trai còn đang gài khóa thắt lưng.

Đường Quỳ nghe được tiếng kêu của họ thì lại càng xấu hổ hơn, vùi đầu vào trong lòng Giang Trúc, chỉ hận không thể chôn luôn trong đó, không ngẩng lên nhìn anh nữa.

Ôn hương nhuyễn ngọc tràn đầy trong cõi lòng, Giang Trúc đã đạt được mục đích, nhịn không được bật cười. Mãi một hồi lâu sau, anh mới nghiêm túc nói: “Anh chỉ định nói là ở đây có một cô gái vẫn luôn kiên trì cố gắng học tập thôi mà, em hét gì chứ?”