Áp Đáo Bảo

Chương 1




Trời quang, vạn dặm không mây.

Cây hoa lựu trong trường đại biểu cho sức nóng của mùa hè đang nở hoa rực rỡ, kèm theo tiếng ve, thật là dễ nghe. Tuy trời đang nắng, tuy bây giờ đang là mùa hè, nhưng gió thổi cũng rất êm dịu, trong không khí không có cảm giác nhớp nháp nhầy nhụa thường thấy của mùa hè, nói tóm lại, khí trời hôm nay nhẹ nhàng khoan khoái hiếm có, một ngày trời đẹp.

Trong một buổi sáng tuyệt vời như vậy, Phiền Tiểu Thử lại đi muộn.

"Oa a a a~~~~ ta không muốn sống ta muốn chết, thế giới này thực sự càng ngày càng khiến người ta không sống nổi nữa~~" Nữ sinh vừa gặm bữa sáng trong miệng, vừa hoảng loạn gom toàn bộ đồ vật trên bàn vào túi, lùa toàn bộ vào túi, sau đó chạy ra khỏi ký túc xá bằng tốc độ âm thanh.

"Muộn rồi muộn rồi, muộn rồi a a ta bị muộn rồi~~~~"

Tuy Phiền Tiểu Thử kêu gào thật thảm thiết, nhưng đối với những người mỗi ngày đều nghe thấy âm thanh này mà nói, thật sự không phải chuyện mới mẻ gì, tai của bọn họ mỗi ngày đều bị quấy rầy, đã quen với âm thanh kêu gào này của Phiền Tiểu Thử, mà thần kinh nhỏ bé cùng trái tim mong manh của họ cũng đều được rèn luyện, vô kiên bất tồi*.

*Vững chắc không gì sánh được.

Tổng kết lại một câu chính là: Mặc kệ nó.

Tiếng kêu gào của Phiền Tiểu Thử bị những người liên can thờ ơ, chạy một tầng rồi một tầng xuống dưới lầu.

Đối với sự sắp xếp của ký túc xá, tất cả mọi người đều cảm thấy thật sự quá là bi kịch, người càng đi muộn, thì ở lầu càng ngày càng cao.

Phiền Tiểu Thử chạy a chạy, Phiền Tiểu Thử cố gắng chạy a chạy, nhưng tòa ký túc xá này mỗi ngày đều giống như chạy thế nào cũng không xong. Bên tai là câu nói của giáo sư "Ai muộn 100 lần coi chừng chết" càng ngày càng rõ.

Chúa ơi~~ nàng đã muộn 99 lần rồi ~~~~~~~~(3_3)~~~~

Tối qua quả nhiên không nên làm thêm... nếu như không làm thêm sẽ không tới nửa đêm mới ngủ, nếu không phải nửa đêm mới ngủ thì sẽ dậy nổi, nếu như không phải... dòng suy nghĩ này lần lượt, không ngừng lập lại… lập lại...

Rốt cuộc lúc băng đến tầng hai, cảm thấy nếu bây giờ mà cứ chạy xuống như vậy, bản thân tự biết Phiền Tiểu Thử sẽ chết không tử tế, quyết định đi nhảy lầu... ặc...

Tầng lầu của ký túc xá này không cao lắm, bên ngoài lại là bãi cỏ mềm mại, Phiền Tiểu Thử qua tính toán vài lần, đương nhiên nàng cũng từng thử vài lần... o(╯□╰)o

Từ chiếc cửa sổ thấp nhất nhảy ra, sẽ không chết...

...

...

Tâm tình của Mạc Ảnh Hàn hôm nay không tệ, tuy rằng biểu tình của nàng hoàn toàn nhìn không ra rốt cuộc tâm tình không tệ ở chỗ nào, nhưng tâm tình của nàng thật sự không tệ. Có thể thấy qua nhờ mi mắt của nàng hôm nay hơi hạ xuống khoảng chừng 3mm, cùng bước chân đi nhanh hơn 1/100 so với bình thường.

Mạc Ảnh Hàn tâm tình không tệ quyết định đi dạo ở học viện Anh Đào, lâu rồi nàng chưa có tới đây. Từ sau khi tốt nghiệp, chỉ đôi khi đến để tìm Mạc Thanh Hàn.

Hiếm thấy trở về, Mạc Ảnh Hàn vừa đi vừa suy nghĩ cộng thêm tâm tình không tệ. Cho đến khi nàng đi đến ký túc xá nữ thì, rất quỷ dị nghe được một tiếng động.

Nếu như đoán không lầm thì hẳn là tiếng mở cửa sổ.

Mạc Ảnh Hàn đột nhiên nghĩ đến một tình tiết trong phim, một nữ sinh mở cửa sổ, ôm chậu hất nước xuống dưới, nam chính đúng lúc đi ngang qua, sau đó tình tiết gì gì gì bắt đầu triển khai.

Nhưng mà nàng không phải nam chính.

Mạc Ảnh Hàn nghĩ như vậy đột nhiên có dự định kỳ lạ là dừng chân lại, ma xui quỷ khiến thế nào mà ngước mặt lên nhìn.

Quái vật khổng lồ!

*Bẹp!*

Mạc tiểu thư đáng thương của chúng ta a~~~ ngay cả cơ hội để "Hự" một tiếng cũng không có, liền ngã xuống.

...

...

Chuyện tình quỷ dị xảy ra như thế, Phiền Tiểu Thử trước lúc mở cửa sổ đã chăm chú xác nhận dưới lầu không có ai qua lại, nhưng khi nàng mở cửa sổ nhảy xuống thì, đúng lúc thấy có người đứng dưới lầu... Người?! Tại sao phía dưới đột nhiên có người a a a!

"..."

Vị tiểu thư bị ta ngồi lên người ơi, ta thực sự không có cố ý đè ngươi a, chỉ là lúc ta phát hiện ra thì người ta đã ở giữa không trung rồi, ta bất lực a, ta thực sự bất lực a.

Ngồi trên người Mạc tiểu thư, Phiền Tiểu Thử nghĩ như vậy. Thuận tiện vỗ vỗ người dưới thân.

*Bẹp bẹp* <= Vì bốp, chát bạo lực quá:">

"..." Không có phản ứng, người dưới thân hoàn toàn không có phản ứng.

"Oa oa oa..." Không lẽ chết rồi sao? Đừng a a a! Nàng không có giết người a, nàng chỉ nhảy lầu thôi mà~~ tại sao lại biến thành giết người?

Ngồi trên cơ thể của ai đó, Phiền Tiểu Thử cứ như vậy bi thảm bản thân một lát, mới phát hiện mình phải đứng dậy khỏi cái đệm người này, bằng không người ta chưa chết cũng nhất định sẽ chết.

Sau đó hoang mang rối loạn đứng lên Phiền Tiểu Thử lập tức vui vẻ phát hiện, người này chưa có chết! o(╯□╰)o

"Oa a a a! Ngươi còn sống~~ oa oa oa~~~" Cái này là khóc vì vui, tuy rằng nghe qua rất là bất bình.

Nói chung mạng của Mạc tiểu thư chúng ta thật đúng là kiên cường, bị một quái vật khổng lồ đè vậy mà chỉ bất tỉnh thôi... Ặc... bị một tên như thế đè, không chết cũng phải bất tỉnh rồi.

Phiền Tiểu Thử suy nghĩ rất nhiều biện pháp để Mạc tiểu thư tỉnh lại, nhưng mà Mạc Ảnh Hàn hoàn toàn cự tuyệt. Mê man như trước.

Sau khi ở trên mặt mỹ nhân Mạc Ảnh Hàn tát phát thứ N, Phiền Tiểu Thử rốt cục cũng buông tha. Ngồi một bên khổ não, đang khổ não thì phát hiện...

"..." Vừa rồi chưa kịp nhìn kỹ, nhưng gương mặt này... gương mặt này thật đúng là... hàng tốt a. "Ồ~~~ "

"Ủ uôi, đôi mắt của nàng thật sự... nhắm thôi mà cũng đẹp. Nếu như mở ra nhất định sẽ dễ nhìn như sao trời, ồ..." Ta van ngươi, ngươi không thể uốn lưỡi trước khi nói hả?

Cứ như thế mê đắm nhìn chằm chằm, mê đắm nghĩ, Phiền Tiểu Thử vươn tay ra, vạch mắt Mạc Ảnh Hàn. 【Cái hành động này... cái hành động này a~~~ 】

Một chút cũng không có phát giác hành động của mình có bao nhiêu quỷ dị, Phiền Tiểu Thử sau khi vạch xong một con liền vạch nốt con kia. Thỏa mãn cơn ham muốn, dãi chảy đầy.

Nhưng đột nhiên, Phiền Tiểu Thử ngừng tay, đột ngột ngừng tay.

Sở dĩ Phiền Tiểu Thử ngừng tay là vì, nàng đột nhiên phát hiện, cái người này cái người này cái người này...

"Mạc Ảnh Hàn?! Bổn gia Mạc Ảnh Hàn?!"

Bổn gia có rất rất nhiều tiền, đương nhiên Mạc gia cũng có rất rất nhiều tiền, nghe nói Mạc Ảnh Hàn là người thừa kế của Mạc gia, cho nên Mạc Ảnh Hàn cũng có rất rất nhiều tiền.

Một công thức toán học đột nhiên xuất hiện:

Mạc Ảnh Hàn = có tiền = mèo chiêu tài

Nước dãi đã chảy tràn lan trên mặt cỏ, nay như Hoàng Hà vỡ đê.

Tiền a tiền a tiền a~~~ nhân dân tệ dễ thương, tiền xu dễ thương, miễn là tiền thì cái gì cũng thật dễ thương thật dễ thương~~~

Nếu như xxxx rồi oooo người này nữa thì... Hắc hắc hắc hắc~~~

"Hắc hắc hắc hắc~~~ " Phiền Tiểu Thử cười vạn phần bỉ ổi. Nhưng mà nụ cười của nàng lập tức biến mất. Bởi vì danh tiếng của Mạc Ảnh Hàn, ngoài có tiền và mèo chiêu tài ra, thì còn có...

Máu lạnh, ác độc, thủ đoạn tàn bạo, giết người không chớp mắt 【o(╯□╰)o】...

Nói chung chính là người này không nên đụng a, trên thân đóa hoa hồng này không phải chỉ có một ít gai a~~~

Lần đầu tiên gặp nàng thì đem nàng đặt dưới mông...

Phiền Tiểu Thử suy nghĩ hậu quả của mình một chút.

"..."

Phiền Tiểu Thử lạnh người. Phiền Tiểu Thử không muốn chết... càng không muốn sống không bằng chết.

Cho nên Phiền Tiểu Thử dễ thương của chúng ta phát rồ. Nàng đem Mạc Ảnh Hàn kéo qua một bên, gọi cho 120, sau khi nói rõ địa chỉ rồi... dĩ nhiên là chạy!

"Xin lỗi a ta không muốn vậy đâu nhưng mà ta thực sự không có tiền a a a~~ ta càng không muốn chết~~"

Trẻ em không nên bắt chước a trẻ em không nên bắt chước.

...

...

Lúc Mạc Ảnh Hàn tỉnh dậy thì đã ở trong bệnh viện. Mạc Thanh Hàn đang ngồi bên cạnh nàng ngủ gà ngủ gật, Cố Tiểu Mãn thì ngược lại, tinh thần tươi tỉnh. Vừa nhìn thấy Mạc Ảnh Hàn tỉnh lại, lập tức lay Mạc Thanh Hàn đang ngủ trên người mình dậy.

"Tiểu Hàn, thức dậy, tỷ tỷ tỉnh lại rồi."

Mạc Thanh Hàn mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, nhìn Mạc Ảnh Hàn.

Mạc Ảnh Hàn ôm đầu mình, lần đầu tiên lộ ra biểu tình hoang mang xưa nay chưa từng thấy.

Bốn mắt nhìn nhau, chứa đầy, ẩn tình...

Cố Tiểu Mãn nhìn tình huống này, đột nhiên rất muốn nhảy ra khỏi đây bằng đường cửa sổ.

"Tỷ, ngươi mất trí nhớ rồi hả?" Mạc Thanh Hàn nói như bị quỷ nhập thân.

"Ai?" Mạc tiểu thư tích tự như kim* mở miệng.

*Tiết chữ như vàng - Kiệm lời m

"Cái gì ai?" Mạc Thanh Hàn tỏ vẻ không hiểu.

"Người mang ta đến bệnh viện."

"Có người gọi 120."

"Ai?" Mạc tiểu thư tích tự như kim lần thứ 2 mở miệng.

"Cái gì ai?" Được rồi, tín hiệu tâm linh của hai nàng lúc đó hình như có vấn đề.

"Người gọi 120 là ai?"

"Không biết."

"Điều tra." Mạc Ảnh Hàn nhìn chằm chằm muội muội nhà mình, vừa nói vừa làm động tác lột da. "Ta muốn lột da nó!"

"..." Người ta đưa ngươi đến bệnh viện ngươi còn muốn lột da người ta?

Xin cho phép Mạc Thanh Hàn và Cố Tiểu Mãn cùng lúc nghĩ tới 4 chữ "Lấy oán trả ơn", dù sao... người không biết không có tội.

Cố Tiểu Mãn đột nhiên lại nhớ tới tình cảnh trước đây của bản thân bị hai tỷ muội này bắt cóc. Sáu chữ "Việc này là phạm pháp a" vẫn không dám nói ra. Chỉ dám lặng thầm rơi lệ trong lòng.

Tiểu Hàn... ta không muốn vào tù làm gối thịt người của ngươi đâu ~~~~(3_3)~~~~