Áp Đáo Bảo

Chương 37




Mạc Ảnh Hàn biết người con gái này.

Khúc Tĩnh, học tỷ của nàng hồi đại học. Lúc này đang khoác một chiếc túi xách thời thượng, đứng bên cạnh nàng.

"Xin lỗi, tuổi tác ta đã lớn, trí nhớ không tốt." Mạc Ảnh Hàn ngồi trên ghế không hề động, lạnh lùng trả lời.

Khúc Tĩnh phì cười, "Vài năm không gặp, ngươi cũng biết nói đùa rồi."

Nàng đem ánh mắt chuyển qua người Phiền Tiểu Thử, vô thoại trảo thoại* nói: "Bạn của ngươi? Sao không giới thiệu với ta một chút."

*Không có gì để nói nên tìm đại một chủ đề nào đó

Mạc Ảnh Hàn rõ ràng không có ý muốn giới thiệu, nhưng nàng vẫn bán chút mặt mũi, lạnh lùng nói: "Phiền Tiểu Thử, bạn của ta, chuyên ngành nhiếp ảnh gia trong công ty Vân Tường."

"Bạn?" Khúc Tĩnh nhẹ híp đôi mắt to tròn, nhìn Phiền Tiểu Thử rồi nặn ra một nụ cười. "Thật vui khi biết ngươi, ta là học tỷ của Mạc Ảnh Hàn, Khúc Tĩnh."

"..." Bản năng của Phiền Tiểu Thử cảm thấy tốt nhất không nên quá thân cận với người con gái này.

Tuy do tính cách gây nên, băng sơn như Mạc Ảnh Hàn cũng không thể biến thành dáng vẻ gì khác, nhưng nếu trong tình huống bình thường, dù vẫn hiện ra gương mặt người chết, nhưng Mạc Ảnh Hàn vẫn sẽ vô cùng lễ phép chào hỏi đối phương, chỉ là hôm nay nàng không làm gì cả, thậm chí từ đầu đến cuối, ngay cả một câu "Xin chào" nàng cũng không có nói.

Khúc Tĩnh, là học tỷ của Mạc Ảnh Hàn, hai người đều xuất thân trong giới thương mại, cũng học cùng chuyên ngành, biết nhau cũng là lẽ đương nhiên. Nhưng sở dĩ Mạc Ảnh Hàn biết được Khúc Tĩnh, là do một người, một người nam sinh tên Cổ Thần. Lúc đó người nữ sinh đột nhiên vọt đến trước mặt nàng, cuối cùng dắt tay Cổ Thần đi, chính là Khúc Tĩnh.

Tuy khi ấy Mạc Ảnh Hàn không có biểu hiện gì, nhưng đối với Khúc Tĩnh, lúc đó vẫn rất oán hận. Nhiều năm trôi qua như vậy, sợi dây oán hận cũng đã nhạt nhòa, nhưng cũng không có lý do gì từ trống rỗng lại sinh ra hảo cảm.

Khúc Tĩnh cảm giác được Mạc Ảnh Hàn không chào đón nàng, vì vậy cũng không dự định nán lại lâu, rất thức thời đưa ra câu tạm biệt.

"Tiểu học muội, rảnh rỗi đến nhà của ta chơi a." Thời thượng, khêu gợi, người nữ sinh nói như vậy.

Mạc Ảnh Hàn chẳng nói có cũng chẳng nói không, thản nhiên: "Vậy sau này quấy rầy rồi."

Hai người nói chuyện rất khách khí, nhìn biểu hiện, hoàn toàn không có vấn đề gì, thật giống bạn bè lâu ngày không gặp, hai người trò chuyện, Phiền Tiểu Thử ngồi bên cạnh lắng nghe nhưng nàng biết chuyện đến nhà đối phương chơi hay gì gì đó, căn bản không có khả năng.

Nhưng sự bất an trong lòng Phiền Tiểu Thử cũng không bởi vì vậy mà giảm đi.

"Ta có hẹn với bạn, đi trước."

"Hẹn gặp lại."

"Hẹn gặp lại." Hành xử lễ phép, Phiền Tiểu Thử mỉm cười nói với đối phương. Đối phương lại không để ý tới, xoay người đi mất.

Thật không có lễ phép a, Phiền Tiểu Thử tức tối nghĩ.

Mạc Ảnh Hàn tựa như không bị ảnh hưởng gì, tiếp tục ăn cơm trưa. Nhưng mà sau đó, toàn bộ quá trình ăn trưa, Mạc Ảnh Hàn không hề mở miệng nói câu nào. Phiền Tiểu Thử nhịn không được không ngừng 'ân cần thăm hỏi' người nữ sinh đột nhiên xuất hiện kia, oán hận nàng phá hoại bầu không khí tốt đẹp của nàng và Mạc Ảnh Hàn.

May là bầu không khí này không kèo dài, đến chiều, hai người cùng đi dạo ở Cổ Trấn cuối đường Bỉ Nhạn Nhai, bầu không khí liền tốt lên. Cùng ăn mỹ thực Giang Nam, xem sân khấu kịch cổ xưa, tiếng nước chảy róc rách, còn có một cây Hương Chương cực lớn. Phiền Tiểu Thử rõ ràng cảm thấy tâm tình của Mạc Ảnh Hàn tốt lên rất nhiều.

Kỳ thực Cổ Trấn này không phải chỗ nổi danh ở Bỉ Ngạn Nhai cho lắm, cho dù là ngày lễ hay ngày nghỉ, cũng không đặc biệt nhiều người. Vì dù sao đến thị trấn cổ xưa này chỉ để ngắm nhìn Giang Nam, chi bằng đi thẳng đến Giang Nam.

Nhưng Mạc Ảnh Hàn lại rất thích nơi này, thật sự ngoài dự liệu của Phiền Tiểu Thử.

Lúc hai người trở về đã là 6:00 tối, sắc trời cũng đã ngả màu. Tuy đã gọi tài xế đến đón, nhưng Cổ Trấn không tiện lái xe vào, hai người phải đi ra ngoài.

Bước đi dưới trời hoàng hôn ở Cổ Trấn thật sự là một hình ảnh rất đẹp. Lúc sắp rời khỏi đây, xung quanh đã không có ai, Phiền Tiểu Thử kéo cánh tay Mạc Ảnh Hàn, ngừng lại.

"Mèo chiêu tài, ta cảm thấy học tỷ của ngươi rất nguy hiểm." Nàng nói như vậy.

"? Đó là chuyện của nàng, chúng ta không có việc gì để gặp nhau, nguy hiểm cũng không vấn đề gì." Mạc Ảnh Hàn lạnh lùng đáp.

"... Ta không hy vọng ngươi ở cùng nàng... như vậy ta sẽ thấy lo lắng." Phiền Tiểu Thử giống như hạ được quyết tâm gì rất trọng đại, nàng nói như vậy.

"?"

"Mèo chiêu tài... ta rất nghiêm túc rất nghiêm túc nói với ngươi, ta... thích ngươi." Tình cảnh như thế này rất đẹp, Phiền Tiểu Thử nói rất cảm động, cảm động đến nỗi khiến người khác không nói nên lời.

Nhưng câu trả lời của Mạc Ảnh Hàn không có tốt đẹp như thế, nàng nhìn Phiền Tiểu Thử, rồi nói: "Ngươi đã nói rất nhiều lần rồi."

o(╯□╰)o

Báo ứng.

Báo ứng việc nói ta yêu ngươi lung tung.

"Những lúc đó không tính được!" Phiền Tiểu Thử thở gấp, "Lúc này là chắc chắn."

"..."

"Ta nói thật, Mạc Ảnh Hàn!" Thấy đối phương rõ ràng không tin, nàng cuống cuồng nói: "Sau này ta sẽ không nói câu đó với bất cứ ai như vậy nữa, từ hôm nay trở đi, tất cả lời 'ta yêu ngươi' đều chỉ nói với một mình ngươi!" Nàng còn nắm chặt cánh tay Mạc Ảnh Hàn, bởi vì khẩn trương, nàng nắm rất cố sức, đầu ngón tay đều trở nên trắng toát.

"Ngươi muốn ta trả lời thế nào." Nhưng Mạc Ảnh Hàn lại chỉ nói ra một câu như thế, gương mặt của nàng không chút thay đổi, giọng điệu của nàng không gợn sóng không sợ hãi, lời của nàng, lại tàn nhẫn đâm vào lòng Phiền Tiểu Thử.

Phút chốc Phiền Tiểu Thử không thể nào nắm nổi cánh tay của Mạc Ảnh Hàn nữa. "Cái gì?" Nàng hỏi.

"Ngươi muốn ta trả lời ngươi như thế nào?" Mạc Ảnh Hàn vẫn lạnh lùng như thế, hỏi: "Ta không biết mình phải trả lời ngươi ra sao. Ta biết ý của ngươi là gì, bên cạnh ta cũng có rất nhiều Les, nhưng ta chưa từng nghĩ mình muốn trở thành một trong những người như bọn họ.”

Đôi chân mày nguyên bản còn giương cao bây giờ cũng đều nhíu lại, đôi mắt rực rỡ trở nên ảm đạm, nụ cười sáng lạn cũng đã không còn, nàng nhìn Mạc Ảnh Hàn, đau lòng hỏi: "Ý ngươi là... ngươi không thích ta..."

"Ta thích ngươi... nhưng mà ta chỉ muốn thích như một người bạn, không phải người yêu. Không thể làm người yêu, không có nghĩa là ta không thích ngươi."

"Nhưng mà... nhưng mà, nhưng mà ta bây giờ không muốn làm bạn với ngươi."

Mạc Ảnh Hàn nhìn nàng, nói rõ ràng từng chữ: "Ta chỉ muốn đi trên con đường của một người bình thường, Phiền Tiểu Thử, ta nghĩ ngươi hiểu lầm rồi."

"... Mạc Ảnh Hàn..." Đôi mắt ảm đạm kia dần ướt nước, Mạc Ảnh Hàn vẫn nhìn nó, nhìn dịch thể trong suốt trong đó cứ như vậy tuôn trào ra, lăn xuống gương mặt trắng nõn.

Đột nhiên nàng rất muốn đưa tay đón lấy, chỉ là không kịp. Từng khối dịch thể trong suốt, cứ như vậy lăn xuống, rơi trên đất, vỡ tan. Nàng nghe Phiền Tiểu Thử thì thào, nhỏ nhẹ nhưng thương tâm: "... chào ngươi..."

*Thật ra câu 'chào ngươi' này còn có ý nghĩa là 'ngươi thật...' nó nằm trong câu 'ngươi thật tàn nhẫn' mà Tiểu Thử gọi điện nói với Đại Hàn ở chương sau, vì chỗ đó mà mình muốn chú thích thêm, vì nếu chỉ có 2 chữ thì nó có nghĩa là 'chào ngươi' thật o(╯□╰)o

Sau đó nàng cứ như vậy nhìn Phiền Tiểu Thử xoay người, bỏ chạy.

Đột nhiên Mạc Ảnh Hàn rất đau. Rõ ràng là nàng từ chối người khác, rõ ràng là cuối cùng nàng cũng đã đem những thứ ám muội cắt không đứt còn rối loạn giữa nàng và Phiền Tiểu Thử nói cho rõ ràng, nàng nói với nàng rằng đừng hiểu lầm, nàng nói với nàng rằng, sự quan tâm của nàng chỉ xuất phát từ tình bạn, nàng nói với nàng, nàng thích nàng, nhưng nàng lại chỉ muốn thích nàng như một người bạn. Nàng nói với nàng, nàng không muốn cùng nàng làm người yêu.

Kỳ thật nàng đã mơ hồ biết tâm ý của Phiền Tiểu Thử, từ rất sớm, thậm chí trong lúc ngay cả Phiền Tiểu Thử cũng không rõ ràng, nàng cũng đã biết, nàng là loại người tuy rất lạnh, nhưng không phải kẻ ngốc, nàng tuy rằng chưa từng yêu, nhưng EQ không thấp, chỉ là nàng không muốn chọn tan vỡ, nàng giả bộ như nàng không biết gì.

Bởi vì nàng chỉ muốn làm một người bình bình phàm phàm, đi trên con đường tất cả mọi người đều đi.

Không phải ai cũng có can đảm để độc hành trên con đường khác biệt, nhất là một người được cho là thành công, lại càng không có cản đảm đó.

Mạc Ảnh Hàn, nàng kỳ thật khát vọng sự cá tính, khát vọng tự do, khát vọng không bị bó buộc, cho nên nàng chú ý đến Phiền Tiểu Thử, bởi vì Phiền Tiểu Thử bình thường, có tự do, không bị bó buộc, có cá tính của chính mình, không quản ánh nhìn của người khác. Nhưng mà không thể trở thành một người như Phiền Tiểu Thử, nàng trở thành chính mình, trở thành một, Mạc Ảnh Hàn. Nàng sở dĩ trở thành Mạc Ảnh Hàn, là bởi vì nàng không có sự can đảm như Phiền Tiểu Thử.

Phá vỡ gông xiềng của thế tục, nghe một câu nói hoa mỹ như vậy. Nhưng không phải ai cũng có thể tiếp thu, vì không phải ai cũng có khả năng chống lại lời đồn đãi.

Thứ nàng muốn nàng không thể có, cho nên nàng muốn bản thân phải bình thường.

Nhưng nàng lại không vui, nàng thậm chí còn đau lòng.

Nàng đau lòng, bởi vì nàng biết, nàng làm Phiền Tiểu Thử tổn thương.

Nhưng nàng vẫn cho rằng, nàng sẽ không đau, bởi vì cho đến bây giờ nàng chưa từng tổn thương, hay bởi vì người khác mà tổn thương.

"Phiền Tiểu Thử..." Nàng nhìn Phiền Tiểu Thử dần dần xa, không nhìn thấy nữa. Nhưng nàng biết, khoảng cách của nàng và Phiền Tiểu Thử, không xa cách một chút nào. Nàng ý thức được, trong khoảnh khắc nàng cảm thấy đau, nàng đã ý thức được, Phiền Tiểu Thử, là số kiếp của nàng, là số kiếp của Mạc Ảnh Hàn.

Nàng không thể tránh được.

Dù cho hiện tại nàng đã ép buộc mình mặc kệ nó, nhưng sự kiên trì của nàng hiện tại, đã không chịu nổi một đả kích này.

Phiền Tiểu Thử!

Lúc tài xế đến đón Mạc Ảnh Hàn hắn không nhìn thấy Phiền Tiểu Thử, vì trong ấn tượng của hắn, Phiền Tiểu Thử hẳn là ở cùng Mạc Ảnh Hàn, nhưng mà hắn không dám hỏi. Bởi vì hắn phát hiện, tiểu thư của hắn, đang đau lòng. Tuy rằng nàng không biểu hiện ra bất cứ phản ứng gì, nhưng hắn đã theo tiểu thư nhiều năm như vậy, hắn có thể cảm giác được.

Nhưng mãi cho đến khi về đến nhà, hắn không chờ được từ miệng tiểu thư nói ra tình hình của Phiền Tiểu Thử, vì vậy hắn nhịn không được cẩn thận hỏi: "Tiểu thư, Phiền tiểu thư không ở cùng ngài sao?"

"Nàng đi rồi." Mạc Ảnh Hàn nói như vậy.

"Đi?" Tài xế vô cùng kinh ngạc.

Mạc Ảnh Hàn rủ đầu, thấp giọng nói: "Ta nghĩ, nàng đi rồi, sẽ không trở về nữa."