App Thần Quái Khóc Lóc Quỳ Xin Ta Cởi Trói

Chương 14: Đánh Bại Tiểu Lam Bàn Tử Phương Tây!




Chủ nhà ma chưa bao giờ thấy làm ăn độc tài như vậy, thậm chí còn tự hỏi liệu ông chủ có thực sự muốn bán hay không.

Lúc này, lại có thêm một tin nhắn: Xin chào, vừa rồi là ông chủ của tôi, nếu quý khách có thắc mắc, xin vui lòng cho tôi biết, bạn có thích con rối này không?

Chủ nhà ma: Ồ.

Lòng nói ông chủ cậu thật kiêu ngạo, cũng là ông chủ, tôi còn không dám.

Hệ thống: Bảo đảm sản phẩm nhà chúng tôi sản phẩm mới, tôi có thể cam đoan không chỉ trong nước thậm chí toàn thế giới đều không có đạo cụ chân thực như vậy.

Chỉ cần đặt nó vào nhà ma ám, chắc chắn sẽ trở nên ăn khách, hãy để nhà ma của bạn trở thành điểm check-in nổi tiếng trên mạng, tiền tài sẽ dồi dào như nước. 

Chủ nhà ma lòng nói rằng đây mới là thái độ người bán nên có, ối phương thoạt nhìn dễ nói chuyện hơn, hắn cảm thấy hứng thú hỏi: Bạn có thể chứng minh chức năng của nó được không?

Hệ thống: Xin lỗi, đây là bí mật, nếu đăng video này lên sẽ bị nhiều người xem, không tốt cho chủ nhân mới của nó.

Sau khi mua nó, bạn có thể coi nó như một cơ mật thương mại, đây là đặc sắc lớn của nhà ma mà người khác không thể nhìn thấy. 

Chủ nhà ma ám suy nghĩ một hồi, đúng là đạo lý này: Bạn có thể giảm giá được không? quá đắt.

Hệ thống: Xin lỗi, chúng tôi không giảm giá.

Chi phí sản xuất của nó rất cao.

Đây là sản phẩm đầu tiên của chúng tôi.

Chúng tôi chỉ đang bán thử, cũng không kiếm được tiền lười nào.

Nếu đến muộn hơn, chắc chắn sẽ không ở mức giá này.

Nếu bạn thực sự muốn mua thì mình sẽ cho bạn địa chỉ, bạn có thể đến xem tận nơi.

Không mua cũng không sao, chúng ta vừa xem kỹ vừa cùng nhau uống trà nhé. 

Nói thành tâm như vậy, chủ nhà ma cảm động, liền xem địa chỉ, cửa hàng tang lễ?

Rốt cuộc, vẫn không thể ngăn cản sự cám dỗ của con rối, chủ nhà ma đã đến cửa hàng theo địa chỉ mà hệ thống đưa ra.

Sau khi bước xuống xe, điều đầu tiên hắn nhìn thấy là tấm biển quảng cáo lớn “Còn bắt được quỷ à? Phốc!”

Vừa vào cửa liền nhìn thấy một thanh niên cao lớn đứng bên cạnh chiếc bàn gỗ đàn tử, trên người mặc bộ lễ phục Đường màu lam nhạt, vai thẳng, eo thon, một tay vịn bàn, tay kia cầm bút viết.

Qua làn khói xanh lượn lờ của lư hương, có thể thấy khuôn mặt tuấn tú trầm tĩnh, cử chỉ tao nhã, cao quý tựa như một quý công tử bước ra từ trong tranh.

Diêu Thái vốn lúc trên đường có chút cấp bách, nhưng bây giờ hắn cảm thấy thư thái, thậm chí có thể thấy hô hấp dễ dàng. 

Tần Linh liếc mắt nhìn người nọ, chậm rãi nói: “Anh, gần đây phạm phải tiểu nhân.”

“Hả?” Diêu Thái sửng sốt, đây là xem bói cho hắn sao?

Tần Linh thản nhiên nói: “Sinh ý không được, phạm tiểu nhân.”

Giọng điệu này khiến Diêu Thái đột nhiên đoán được người này chắc chắn là ông chủ.

“Chao ôi, cậu thật sự biết coi bói!” Diêu Thái nghĩ có chút gian tra, muốn cười. 

Tần Linh đặt bút xuống, cầm chữ lên, vừa đọc vừa nói: “Anh có con trai, hãy cẩn thận, đừng để nó đi xa, nhất là nơi có núi, nếu không đứa trẻ sẽ khó bảo toàn.



Diêu Thái bị sốc, vợ hắn gần đây muốn đưa con về nhà mẹ đẻ, gần quê có sông núi, bé trai năm tuổi nghịch ngợm, mỗi lần về quê đều muốn chạy lên núi.

Khi Diêu Thái nhìn Tần Linh lần nữa, cảm thấy hình tượng của cậu trong chốc lát trở nên cao hơn, thật sự là tiên phong đạo cốt, là cao nhân! Thảo nào thái độ đó, thái độ mà một cao nhân nên có, chính là kiêu ngạo!

Hệ thống: +10 điểm công đức

Tần Linh nghiêng đầu, “Cái này cũng tính?”

Hệ thống: “Chỉ cần cứu người thì tính.” 

“Vậy ta đi đường, nhìn thấy ai liền tính cho người đó sao?”

Hệ thống: “Người khác sẽ coi cậu là kẻ lừa đảo và gọi cảnh sát.”

Tần Linh bổ não một chút, chú cảnh sát nhốt cậu vào một căn phòng nhỏ u tối, dạy cậu lừa người là không đúng.

Quên đi, cậu vẫn nên ngốc ở nhà đi.

Diêu Thái sùng bái nhìn Tần Linh, “Đại sư, sản phẩm của ngài ở đâu, tôi có thể xem một chút được không?”

Tần Linh chỉ vào đồ vật trong góc tường bị tấm vải đen che lại, “Tự mình mở ra, đừng sợ.”

Dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng Diêu Thái thực sự giật mình khi nhìn thấy con rối có kích thước như người thật này, không chỉ cao như người thật mà cách trang điểm còn đáng sợ hơn cả những con ma quỷ trên TV chứ không phải loại mặt xanh nanh vàng kinh khủng kia,mà là không có chút hồng hào tái nhợt, ánh mắt quỷ dị, khiến người ta sợ hãi không dám đối diện.

Hắn chọc vào nó, cảm giác như người, mềm mại còn co dãn!

“Đại sư, cái này làm bằng gì?” 

Tần Linh suy nghĩ một chút, “Chắc là gỗ và cao su.”

Lúc này Diêu Thái mới phát hiện con rối hình như cử động, kinh ngạc nghiêng người nhìn, con rối đột nhiên chảy ra huyết lệ! Diêu Thái hít vào một ngụm khí lạnh, nhanh chóng lui về phía sau hai bước, liền thấy con rối kỳ quái này đang nhìn thẳng vào mình, ánh mắt lại chuyển động theo động tác của hắn.

“Cái lùm mía! Nó đang chuyển động! Nó đang di chuyển!!!” Diêu Thái chỉ cảm thấy da đầu mình tê rần.

Nếu đặt ở trong nhà ma, có người đi qua nhìn chằm chằm, sẽ đột nhiên phát hiện ra nó chuyển động, nhất định sẽ bị dọa đến rít gào điên cuồng.

“Đại sư, đây là nguyên lý gì?”

Tần Linh chống cằm, nghiêm túc nói hưu nói vượn, “Hệ thống cảm biến nhiệt độ.”

Diêu Thái đang cảm thán công nghệ cao thì đột nhiên một bóng trắng bay tới trước mặt, đối diện với hắn, mũi đối mũi, mắt đối diện với một đôi mắt đỏ như máu, thanh âm vang lên bên tai, “Giết ngươi!”

“Mẹ ơi!!!” 

Diêu Thái muốn đẩy con rối ra, nhưng không ngờ lại đẩy vào khoảng không, con búp bê tự bay về và trốn vào góc.

Diêu Thái vỗ ngực thở hổn hển, quá kích thích rồi! Trên thực tế, loại thủ đoạn hù dọa này người thật có thể làm được, nhưng khi đối mặt với con búp bê này, không cách nào bắt chước được cảm giác rùng rợn.

Ngoài ra, đối với mặt quỷ khó giải thích đó, Diêu Thái nhìn vào bàn tay của mình, một khuôn mặt quỷ 3D hiện ra, hắn sợ hãi đưa tay, “Ông chủ, thứ này!”

Tần Linh nhìn một chút, “Không sao, chỉ cần phơi nắng là được”, cậu lười biếng hỏi, “Mua không? Tôi còn đi ăn tối đóng cửa.”

Diêu Thái không dám tin tưởng hỏi: “Đại sư, có chắc không phải quỷ thật không?”

Tần Linh cười hỏi: “18 ngàn mà đòi quỷ thật à? Nghĩ hay lắm.”

Diêu Thái cười khan hai tiếng, cảm thấy được mình hỏi có chút não tàn: “Tôi mua, hiện tại trả tiền.” Thứ này đặt ở trong nhà ma, tuyệt đối có thể đè ép ý nghĩ tìm kích thích của người trẻ tuổi, đặc biệt là cái mặt quỷ kỳ quái này, có thể sẽ khiến việc kinh doanh nhà ma khởi sắc.

Tần Linh nhìn thấy 18,000 chuyển khoản, tâm tình sung sướng.

Diêu Thái dùng miếng vải đen quấn con rối rồi tự mình chất lên xe, Tần Linh đứng ở cửa, tiên phong đạo cốt phất tay một cái, nhắc nhở hắn: “Chú ý, không thể phơi nắng, một khi phơi nắng, tất cả các công năng đều bị mất.



Diêu Thái căng thẳng gật đầu, luôn cảm thấy những lời này có chút kỳ quái.

Hắn lại nhìn cái bảng hiệu lớn kia mà không khỏi phì cười, chắc là đại sư này bắt quỷ thật rồi.

Thế vật này… Diêu Thái lắc đầu, dù sao tiền cũng đã trả xong, thứ này chỉ là vật hù người, kéo về kiếm tiền mới là vương đạo.

Ngay khi Diêu Thái rời đi, hệ thống đã hỏi Tần Linh đòi tiền, vì sợ cậu không cho.

Tần Linh ghét bỏ nói: “Ta là loại người như vậy sao? Cho mày cho mày, cho mày năm ngàn.

Tám ngàn tiền xăng cộng tổn thất tinh thần, số tiền còn lại chia 50:50, mày là hệ thống lớn như vậy rồi, không được nuốt lời.” (bản QT lẫn bản raw đều ghi còn lại 1 vạn (~10k) mà mình tính lui tính tới cũng chỉ ra 5k thôi, nên để đỡ gây khó chịu thì mình viết lấp liếm vậy)

Hệ thống: “…”

Hệ thống đã rất nỗ lực để tạo và bán, nhưng nó thậm chí không thu được một phần ba doanh thu.

Lúc Vương Tử Hoàn quay lại, tình cờ nhìn thấy Diêu Thái lái xe đi, vừa vào cửa liền cười hỏi: “Là khách hàng lớn à?”

Tần Linh chớp mắt, trêu chọc nói: “Đồ  tốt, cậu không nhìn thấy, thật đáng tiếc.” 

Vương Tử Hoàn rất vô tư, còn tưởng rằng Tần Linh đang trêu chọc mình, “Anh triệu hồn khủng long  sao? Nhân tiện tôi mang đồ ăn ngon đến! Không cần làm cơm trưa!”

Lúc này, Mục Huyền Cảnh lau tay, đi ra, “Ăn cơm.”

Tần Linh cũng không thèm nhìn đồ ăn, vui vẻ chạy đi. 

“Này!” Vương Tử Hoàn đang cầm một hộp đồ ăn ngon, ngẩn người, “Thật sự rất ngon! Vẫn còn nóng đây!”

Cậu ta đặt chiếc hộp lên bàn, nhìn thoáng qua dòng chữ do Tần Linh viết, cầm lên một cái đuổi kịp Tần Linh, “Ông chủ, anh viết?”

Tần Linh gật đầu, “Ừ.”

Vương Tử Hoàn hưng phấn nói: “Đưa cho tôi đi!” 

Tần Linh nghiêng đầu khó hiểu hỏi: “Cậu cầm lấy để lau mông à? Mông không đau sao?”

Vương Tử Hoàn nhìn thấy thần sắc cười như không cười trong mắt Tần Linh, mới nhận ra Tần Linh lại đang trêu chọc mình, cậu ta liền buồn bực, da mặt Tần Linh thành như vậy, chả nhẽ hồi nhỏ không bị đánh sao? Cậu giải thích: “Tôi đưa cho ba tôi.

Hợp đồng mà anh viết,  ba tôi cất rồi.

Ông ấy nói rằng chữ này tuyệt đối là thư pháp đại gia giáo.

Sau này nếu không có tiền ăn thì có thể kiếm tiền bằng nghề viết lách, bảo tôi học theo anh.



Tần Linh rửa tay, cầm lấy bát đũa, nói: “Dẹp đi, sư phụ tôi nói bọ hung bị dính mực ở chân, bò còn đẹp hơn tôi viết.” 

Vương Tử Hoàn run tay.

Lẽ nào mắt thẩm mỹ của ba cậu có vấn đề?

“Mau ăn đi, Mục ca tay nghề rất tốt! Tốt hơn đầu bếp năm sao!”

Vương Tử Hoàn bội phục, ai làm cơm ngon, có thể chinh phục được cái miệng xoi mói của ông chủ, đều xứng đáng gọi là ca hết.

Vừa định ngồi xuống, Mục Huyền Cảnh dùng một chiếc đũa chỉ vào cậu ta, “Cậu, sau này mua thức ăn, rửa chén, quét tước vệ sinh, bằng không không cho ăn.”

Vương Tử Hoàn vội vàng gật đầu, cậu có thể nói vài câu với Tần Linh, nhưng lại không dám nói chuyện với Mục Huyền Cảnh, khi ở cùng đối phương, cậu luôn có ảo giác rằng nếu mình không cẩn thận thì đầu rơi xuống đất. 

Diêu Thái đặt con rối vào nhà ma, lấy con búp bê làm trung tâm và bắt đầu thực hiện các thiết kế khác, thiết lập bầu không khí, âm nhạc, đạo cụ, v.v.

ngay lập tức bắt đầu tuyên truyền: nhà ma tung ra một lời đe dọa cấp địa ngục, những người vượt qua cấp độ mà không thay đổi sắc mặt, thưởng cho một voucher KFC Family Bucket! 

Bất kể là vì mới mẻ hay chơi vui, vẫn là cảm giác thành công khi dùng tiền đổi voucher, nên nhiều thanh niên đã đến đó, nhưng họ đều sợ hãi vãi đái, đặc biệt là mặt quỷ trên người kia, quỷ dị như vậy, nhưng chỉ cần phơi nắng một chút là biến mất.

Căn bản khoa học không giải thích được.

Nhà ma đột nhiên ‘hot’ lên, có người đăng những sự việc “kỳ lạ” mà họ tự trải qua trên mạng.

Nhà ma trở nên nổi tiếng chỉ sau một đêm, rất nhiều người đi khiêu chiến, việc kinh doanh của nhà ma nhanh chóng hồi phục.

Tần Linh kéo đến bài đó, chống cằm lười biếng nói: “Ta nói rồi mà, 18.000 tệ không lỗ, nhưng ta cho hắn biết phạm tiểu nhân, hắn chỉ lo kiếm tiền, không coi là chuyện to tát.”

Hệ thống: “Nếu hắn bảo cậu tính, có thu phí đắt hơn không?” 

“Đúng vậy, bây giờ hắn giàu hơn so với lúc sắp đóng cửa.

Ta thu tiền dựa trên thu nhập của người dân.

Mày làm thêm một cái khác đi, chúng a bán kiếm tiền, chia 50:50.”

Hệ thống: “Tân nương quỷ?”

Tần Linh sờ đầu của nó tán thưởng, “Cái này vừa nghe là thấy sáng tạo, lại thêm điểm đặc sắc cũng rất tốt, cố lên, mày chính là giỏi nhất!”

Hệ thống cân nhắc, lại thêm đặc sắc gì? Tân nương quỷ đặc sắc có được không?

Lúc buổi chiều, sắp đến thời gian đóng cửa, một người đàn ông trung niên cầm một phong thư tìm tới cửa hàng, “Xin chào, ông chủ Tần có ở đây không?”

Tần Linh đang ngồi trên ghế ông chủ ăn hạt dưa đáp: “Ở đây.”

Đại thúc nhìn Tần Linh rồi nhìn bức thư trong tay, trong mắt hiện lên một chút không tin tưởng.

Tần Linh nhướng mày, “Thúc tới đây để cầu cứu, trong mệnh có hai đứa con gái, con gái của thúc đã xảy ra chuyện gì?”

Một giây tiếp theo đại thúc kích động chạy tới, “Đại sư! Mau cứu đứa nhỏ với!”

Tần Linh run tay một cái, vài hạt dưa rớt xuống, bất đắc dĩ kéo một cái ghế, “Từ từ nói, đừng kích động.”

Đại thúc nói gấp: “Con gái tôi ở trường gặp vấn đề.

Sau khi về, trông cháu như đang mang thai, bụng mỗi ngày một to.

Chúng tôi tưởng nó cùng thằng khốn nào, nhưng sau khi bác sĩ kiểm tra, phát hiện ra rằng cháu nó không có thai và không có gì trong bụng.

Nhưng nó ngày càng lớn hơn, giống như các triệu chứng của mang thai vậy.



Hệ thống: Kích hoạt nhiệm vụ mới, đánh bại tiểu lam bàn tử phương tây!

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, nhận được 100 tích phân.

Số người được cứu × 10 điểm công đức.

Tần Linh nghiêm mặt đứng lên, “Vương Tử Hoàn, thu dọn đồ đạc, lên đường ngay!”

Hệ thống bị choáng, ký chủ còn rất tích cực để làm nhiệm vụ! Sức hấp dẫn của khẩu bazooka quá tuyệt vời!

Tần Linh nhét một bao lớn đồ ăn vặt vào ba lô, tiểu lam bàn tử phương tây, cậu quá tò mò, nếu như đáng yêu, muốn bắt về nuôi!

Lúc này, Mục Huyền Cảnh đột nhiên nói: “Tôi sẽ đi với cậu.”

Tần Linh sửng sốt, “Anh đi cùng tôi làm gì?”

Mục Huyền Cảnh tiếp nhận túi đầy đồ ăn vặt, nghiêm nghị nói: “Thân thể không tốt, cần rèn luyện.”

——————————