App Thần Quái Khóc Lóc Quỳ Xin Ta Cởi Trói

Chương 28: Nhà Chúng Ta Có Tiền




Trên thực tế, tổ sư gia của Tần Linh xem bói ở ven đường, một đời truyền một đời, đều là một mạch đơn truyền.

Mỗi một người làm sư phụ đều giáo dục đệ tử, lúc không có chuyện gì làm thì ở trên đường bày cái quầy, giúp đỡ người cần giúp đỡ, đương nhiên loại chuyện này cũng phải trả phí.

Tần Linh cả mùa đông không bày một quầy hàng nào vì lạnh.

Đương nhiên, mùa hè cậu cũng không đi, vì nóng. 

Mùa xuân cùng trời thu, trời trong nắng ấm, ăn uống no đủ ngủ được, tâm tình tương đối lúc tốt cậu mới đi, mà một tháng nhiều nhất hai lần.

Ngày hôm nay cậu tổ chức sinh nhật, nhớ lại lời sư phụ đã nói, cảm thấy nên ra ngoài kế thừa những truyền thống của sư môn, như vậy tổ sư gia mới có thể phù hộ cậu đón một năm mới thuận buồm xuôi gió, tiền bạc dồi dào.

Tần Linh ngủ thẳng hơn 10 giờ, lúc này mới dọn cái ghế đẩu nhỏ này, xách cái bàn gấp nhỏ đi dạo phố.

Tùy ý tìm một con phố thương mại, đặt chiếc bàn dưới ngọn đèn đường ở ngã tư, trên bàn có một chữ “Quẻ” và một mã QR để thu tiền. 

Hôm nay là chủ nhật, thời tiết đẹp, hôm nay có rất nhiều người đi mua sắm, chủ yếu là các bạn trẻ.

Trong thời đại ngày nay, giới trẻ cho rằng họ không tin vào số phận.

Khi nhìn thấy chữ “Quẻ” của câuh, họ chỉ xem đó là trò vui, thậm chí có người còn cho rằng đó là một cuộc kiểm tra, tìm xem có máy quay nào nên cạnh không.

Tần Linh đợi một hồi, không có người tới tính, cậu cũng không vội, cả người quấn như bọc bánh bao, chỉ lộ ra một đôi mắt, gió bắc cũng không lạnh, liền ngồi xuống kiên nhẫn chờ đợi.

Khoảng hai mươi phút sau, có một đại thúc mua đồ đi ngang qua, thấy cậu mặc đồ, chắc là một thanh niên, không khỏi hỏi: “Nhóc con, xem bói?”.

Tần Linh cười, “Chỉ tính người hữu duyên.”

Đại thúc hỏi cậu: “Người hữu duyên là thế nào?”

“Người tốt, người gặp khó khăn,” Tần Linh xem trán của hắn, “Thúc không phải người hữu duyên, đi thôi.”

Đại thúc muốn thuyết phục cậu về nhà, việc làm này có khác gì lừa dối mọi người đâu? Không ngờ, cậu đã đuổi hắn ta đi.

Đại thúc cảm thấy hứng thú hỏi: “Nếu như tôi muốn tính một quẻ hỏa dược, thì bao nhiêu tiền?”

HỎA DƯỢC  火藥

Động là hỏa, tĩnh là thủy; động là tinh, tĩnh lá khí.

Lấy tinh luyện khí người nào uống vào thì bất tử nên gọi là dược.

Dược luyện nữa thành đan, kẻ nào có được có thể lên trời làm tiên.

Vương Đạo nói: “Hỏa là cha mẹ của dược, dược là con cháu của hỏa”.

Tổ Ngọc Thiềm nói: “Thần tức là hỏa, khí tức là dược dùng thần chế ngự khí mà thành đạo, lấy hỏa luyện dược mà thành đan ”.

Tổ Hạc Lâm nói: “Hỏa dược té ra ở một chỗ, khi nhìn tự có, lúc tìm thì không”.

Tần Linh buồn cười, “Thúc, cháu không có ý nói đùa với thúc, thúc không cần tính.”

“Tại sao?”

“Gia đình thúc hạnh phúc và sự nghiệp suôn sẻ.

Cháu xem cho thúc là đang lừa tiền thúc”.

Đại thúc cũng cười, coi mệnh mà còn rất cá tính.

Tuy nhiên, hắn thực sự rất suôn sẻ, không có gì phải lo lắng.

Một thanh niên đi qua nghe vậy bước tới hỏi: “Thế thì anh tính cho tôi xem, tôi có phải là người hữu duyên không?”

Tần Linh chỉ vào mã QR, “Tám mươi.”

Đối phương thực sự thanh toán tiền, Tần Linh bắt đầu tính một cái. 

“Tuy rằng cậu tìm tôi xem bói, nhưng thật ra ngươi hoàn toàn không tin tôi, còn phỉ nhổ tôi, bởi vì cậu không tin vào số mệnh hay những thứ do tổ tiên truyền lại.

Cậu là người thích thay đổi cái cũ thành cái mới, là người thiếu kiên nhẫn, phản truyền thống, thích thứ mới, thích đi du lịch, thích thích không ngừng biến đổi việc, hùng biện tốt, hòa đồng, rất hay thay đổi.



Trong mắt người kia thoáng qua một chút kinh ngạc, nhưng hắn vẫn giả bộ không hiểu, khinh thường nói: “Anh đoán mò, hoàn toàn không phải.”

“Tuỳ cậu có tin hay không,” Tần Linh cười, “Tôi lấy tiền của cậu, sẽ nói hết lời, tính tình của cậu khiến tính cách không ổn định, khuyên cậu một câu, không phải cái gì cũng cần thay đổi, trước khi thay đổi chúng ta phải thận trọng.

Nếu không, việc thiện biến thành chuyện ác, thuận lợi biến cố hung ác sự, cái được không đủ bù đắp cái mất.

Câm miệng, nghe tôi nói.” Tần Linh thấy đối phương muốn phản bác, liền trực tiếp khiến đối phương ngậm miệng lại, bộ dạng này thật sự doạ người trẻ tuổi, thu tiền rồi mà còn hung ác thế, đại sư gì cơ chứ?

Tần Linh nhìn hắn chằm chằm vài giây, “Đến bệnh viện kiểm tra cổ họng, bệnh rồi.



Người trẻ tuổi theo bản năng nặn cuống họng, trong lúc nhất thời không dám nói lại, mấy ngày gần đây cổ họng quả thực khó chịu, tưởng là do trời khô, liền uống thuốc ở hiệu thuốc đưa ba ngày, uống xong cũng không để ý, hắn vốn là dự định hôm nay khám bệnh ngoại trú, người này là làm sao thấy được?

Tần Linh xua tay, “Xem xong thì phắn đi, đừng cản đường người khác.”

Người trẻ tuổi: “…”

Người đại sư này thật thẳng thắn nha!

Một cô gái xem xong phấn khích hỏi: “Có đúng không?”

“Tám mươi? Chúng ta cũng tính đi, tính chơi thử.”



Hai cô gái bước đến, “Tiên sinh, tính cho chúng tôi đi”.

Tần Linh liếc mặt nhìn bọn họ một cái, nhìn về người phía bên trái, “Cô không cần tính, vừa mới kết hôn, hôn nhân mỹ mãn, phu thê ân ái, cha mẹ chồng yêu thích, tiêu tiền vào cái này làm gì? Cô thì ngược lại, lấy hai trăm.



Cô gái bên trái ngạc nhiên, thực sự đúng nè! Từ mấy chữ này có thể biết được đại sư xem thật, cô gái bên phải bất mãn hỏi: “Tại sao lấy tôi hai trăm? Anh kia vừa rồi chỉ có tám mươi tệ.”

“Người giàu thu nhiều, người thu ít hơn.

Tôi có muốn nhiều hơn từ anh ta, nhưng anh ta cũng chả có.” 

Cô gái kia tính khí rất tốt, tuy rằng không nhìn ra bộ dạng Tần Linh thế nào, nhưng nghe giọng cậu trong trẻo tao nhã, có chút lười biếng, càng nghe càng thấy thích, liền tốt tính cùng cậu tán gẫu, “Làm sao anh biết tôi có tiền?”

Tần Linh thở dài, kiếm lời cô nương này hai trăm đồng quá khó khăn, “Cô nương, gần đây cô đã có bạn trai đúng không? Đi mua cho tôi một cốc trà sữa, khi tôi về sẽ không đòi tiền cô đâu.” “

Cô gái quay đầu liếc nhìn quán trà sữa cách đó chỉ năm mươi mét, sau đó cười nói: “Đại sư, đây coi là phí chân chạy sao?”

“Cực khổ rồi, tôi muốn trà sữa có bánh pudding, đậu đỏ, có đường, cảm ơn.”

Cô gái thật sự mua cho cậu một ly, mỉm cười đặt lên bàn của Tần Linh, “Đại sư, tính cho tôi đi.”

Tần Linh cầm lên, tháo khẩu trang xuống, nhấp một ngụm rồi cười, “Tính cách của cô thật tốt, xứng đáng được một người tốt hơn yêu thương, cô gái à, động não đi, nhìn vào mắt người nhà, bạn bè của bạn trai cô mà xem, không cẩn thận lại làm tiểu tam của người khác đấy, trở thành người mà cô ghét nhất, người chịu thiệt thòi là cô thôi.

” 

*长点心: Câu này thực ra là một phương ngữ của vùng Đông Bắc Trung Quốc.

Có nghĩa là làm việc gì cũng không nên quá tùy tiện, càng phải cẩn thận, học cách thận trọng khi làm việc.

Cô gái vẫn còn đang kinh ngạc trước tướng mạo của Tần Linh, nghe Tần Linh câu nói kế tiếp, trực tiếp trợn tròn mắt.

Cô ấy gần đây đã có bạn trai.

Một đồng nghiệp từ công ty mới chuyển đến, cô ấy là người mới, cô ấy chưa quen với bất cứ điều gì, là đồng nghiệp vẫn luôn giúp cô, dí dỏm thân sĩ, lớn lên cũng đẹp, sau một quãng thời gian, hai người liền ở cùng nhau.

Lẽ nào, bạn trai cô đã kết hôn rồi?

Cô gái đã kết hôn rất đồng tình với lời nói của Tần Linh, “Tui đã nói rồi, thằng đó chính là một tay tình trường già đời, trực giác của người kết hôn bảo đó, trở về chúng ta cẩn thận điều tra hắn một chút.”

Cô gái không biết nói gì nữa, cười khổ nói: “Nên vậy, mà không được đâu.”

Tần Linh nhướng mày, nói đến thế rồi, tin hay không thì tùy.

Sau khi uống vài ngụm trà sữa, cậu đeo khẩu trang lên, đợi người tiếp theo.

Còn nửa canh giờ nữa, cậu sẽ không đợi, đến giờ ăn cơm, không phải lỗi của cậu, không có người tới đây, chính là tổ sư gia không tặng người đến đây cho cậu.

Lúc này, một người tránh khỏi đoàn người, từ sau lưng Tần Linh đi tới, làn da rất trắng, con ngươi sâu hơn bình thường, vừa đen vừa sáng.

Rõ ràng đã gần năm mươi tuổi, thoạt nhìn cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt điển trai chỉ có chút dấu vết theo năm tháng khiến y thoạt nhìn càng thêm tao nhã mê người.

Một thân quý khí, tao nhã đứng ở trước bàn, nhìn Tần Linh khẽ mỉm cười, đôi mắt hoa đào xinh đẹp hơi cong thành một đường vòng cung xinh đẹp, giống như mặt trăng lưỡi liềm dưới ngòi bút của thi nhân, sạch sẽ, trong suốt, lãnh đạm nhìn thế gian. 

Nhìn thấy y, Tần Linh kinh ngạc nhảy dựng lên, đang định lao về phía y thì người đang đi tới đã vẫy tay, làm động tác không khác Tần Linh lắm, “Đừng nhúc nhích, ngồi xuống.”

Tần Linh xem sắc mặt y không đúng, nhanh chóng ngồi xuống.

Người đến đưa tay ra, “Nào, xem chỉ tay cho ta.”

Tần Linh mím miệng bất mãn, bị người nọ trừng mắt, nắm lấy tay người kia bắt đầu nói: “Ai chà, thật tốt, chỗ nào cũng tốt, gia đình hạnh phúc mỹ mãn, vạn ngàn công đức che chở, gia thế giàu có, vô số vinh hoa phú quý, không bệnh không tật, sống lâu trường thọ, quý giá nhất vẫn là người còn có đồ đệ, tên đồ đệ này, quá tốt rồi!” Tần Linh ưỡn ngực, càng nói càng kiêu ngạo,” Đồ đệ của người, tuổi trẻ tài cao, đẹp trai cực kì, quan trọng nhất là rất hiếu thuận… “

Người tới nghe không nổi nữa, bị chọc cười nói: “Tiểu tử thúi, con lớn rồi, đây là khen ta hay khen con đấy?”

“Không,” Tần Linh xin khoan dung lôi kéo tay của đối phương, làm nũng, “Chút bản lĩnh này không phải con học ở người hay sao?”

“Còn dám không nghe lời ta, ngay cả quỷ môn cũng dám triệu hồi.

Con muốn ăn đòn sao? Cây gậy của ta đâu?”

Tần Linh ôm lấy cánh tay của y, “Sư phụ, ba ba! Con sai rồi!”

Người vừa tới không phải là ai khác, chính là sư phụ Tần Linh, Cố Diệp.

Cố Diệp đời trước ở giới huyền thuật chính là nhân vật nổi tiếng, chưa đến tuổi Tần Linh đã dùng sức lực của một người cứu vớt trăm vạn muôn dân, có thể nói là công đức vô hạn.

Cả đời này y vất vả nuôi tên nhóc Tần Linh, từ nhỏ đã chiều chuộng cậu, làm sao có thể thực sự tức giận được, vừa nhìn Tần Linh nhận sai, sắc mặt lập tức hoà hoãn lại, “Biết sai rồi? Lời của ta nói tại sao không nghe?”

Tần Linh oan ức nói: “Con thấy khi người triệu hồi không có chuyện gì xảy ra, con hiếu kỳ, từ nhỏ đến giờ con vẫn luôn tò mò.”

Cố Diệp gõ vào đầu đồ đệ cưng, “Hai chúng ta có giống nhau sao? Ta là người bình thường, còn con giống như một nắm linh khí tái thế vậy á!”

“Con sai rồi! Cũng không dám nữa!!” Ưu điểm lớn nhất của Tần Linh từ nhỏ chính là chủ động thừa nhận sai lầm của mình, đặc biệt là thẳng thắn, điều này cũng là do sư phụ nói với cậu, làm như vậy trước mặt cha mẹ, mới không chịu đòn.

“Quên đi, học lâu một chút,” Cố Diệp nhìn Tần Linh gói ghém chặt như vậy, không nhịn được cười “Tìm một nơi ấm áp tán gẫu một lát đi?”

Tần Linh lập tức thu sạp, đưa bàn và ghế đẩu cho ông lão nhặt rác bên đường rồi đưa sư phụ vào một quán cà phê.

Cố Diệp nhìn bộ dạng ngoan hiền của đệ tử, hài lòng nói: “Nhưng mà, đồ nhi của ta thật là giỏi! Ngay cả thứ đó cũng có thể gọi, giỏi lắm! Còn ai nữa? Tất cả đồ đệ của mọi người trong cái giới này gộp lại e không lợi hại bằng một cọng lông của đồ đệ ta.”

Tần Linh chớp chớp mắt, nhanh như vậy liền dỗ được rồi? Tần Linh cũng cười theo, “Sư phụ, con cũng không phải Tôn hầu tử, lông gì chứ, không lợi hại đến thế đâu.”

“Không quan trọng! Đồ nhi của ta còn dễ nhìn hơn Tôn hầu tử!” Tần Linh bị bẹo ngay mặt, lỗ tai, mũi.

“Đồ đệ của ta thật đáng yêu! Bé con thật ngoan, thật hiểu chuyện, thật đẹp trai, thật lợi hại, thật hiếu thuận…”

Tần Linh nhìn thấy ánh mắt không nhịn được cười của người bên cạnh, trên mặt có điểm không nhịn được, “Ba ba, đừng như vậy, người như vậy sẽ gây hiểu lầm cho quan hệ của chúng ta.”

Có khuôn mặt trẻ hơn tuổi, cùng sư phụ đi ra ngoài luôn khiến người ta hiểu lầm, Tần Linh đặc biệt bất đắc dĩ.

“Cha Úc đâu? Ông ấy không đi cùng người à?”

Cố Diệp bĩu môi, ghét bỏ nói: “Cha con một thân tử khí kia, cũng sẽ không tự thu, cách hai con đường con cũng biết hắn đến thôi, ta tới bắt con tất nhiên không để hắn làm cùng.”

Tần Linh cứng họng, “Người bắt con?” 

“Dù sao thì, tự mình bắt thì thú vị hơn.”

Tần Linh gật đầu, “Đúng là như vậy.”

“Hắn cũng đến, nhưng không vào bên trong.”

Tần Linh vui vẻ hỏi: “Cha đi đâu vậy?”

“Tìm Tiểu Mục đó.”

Tần Linh trong lòng nói, thảo nào ngày hôm qua Mục Huyền Cảnh cứ ấp a ấp úng, cha cậu tìm thì có gì khó nói chứ? Tần Linh tò mò hỏi: “Sư phụ, hai người và Mục Huyền Cảnh có quan hệ gì?”

Cố Diệp hừ lạnh một tiếng, “Thật ra ta không muốn liên quan đến chuyện này, nhưng hết cách rồi, hắn ta thậm chí không muốn mạng sống của mình, nên chúng ta tụ họp một chút.



Tần Linh ngẩn ra, hoàn toàn không hiểu mối quan hệ rối rắm này phức tạp đến mức nào. 

“Đừng nhắc đến hắn, con yêu, hôm nay là sinh nhật của con, hai chúng ta đã quyết định phóng vệ tinh nhân tạo mang tên con!”

Tần Linh không khỏi dở khóc dở cười, “Không cần đâu, chúng ta người một nhà ăn bữa cơm là được, sư phụ, chúng ta trở về tìm cha Úc đi.”

“Không trở về, bọn họ tán gẫu kệ bọn họ, chúng ta tán gẫu là việc chúng ta, có mấy lời con không tiện nghe.

Chờ hắn hết bận, tất nhiên sẽ tới đón chúng ta.”

Tần Linh lầm bầm một tiếng, thần thần bí bí, bất đắc dĩ chỉ có thể uống cà phê và chờ đợi. 

Khoảng hai mươi phút sau, một chiếc xe hơi sang trọng chậm rãi dừng lại bên ngoài, Tần Linh nhìn thấy một mảnh tử khí đồ sộ, giống như một đám mây màu tím dày đặc hạ xuống, toàn bộ Hoa Hạ, có một thân tử khí như vậy chỉ có một người.

Tần Linh vui vẻ chạy ra ngoài, cửa sổ xe mở ra, người ngồi trong xe nhìn cũng ngoài bốn mươi tuổi, trầm ổn già giặn, quý khí bức người, nhìn thấy cậu, nhếch miệng lên, “Chạy chậm chút, lớn rồi mà như con nít.”

“Cha!” Tần Linh cao hứng lên xe, không thấy Mục Huyền Cảnh, liền hỏi một câu: “Mục Huyền Cảnh đâu?”

Vẻ mặt của Úc tổng vô cùng sửng sốt, đứa nhỏ này miệng thì gọi cha mà lại tìm người khác. 

Cố Diệp khó chịu hừ một tiếng, “Mới vừa quen người ta được mấy ngày, đã quan tâm như vậy rồi?”

Tần Linh cười, “Con chỉ thuận miệng hỏi thôi.” 

“Thuận miệng hỏi cũng không hỏi người khác, hừ.”

Tần Linh dở khóc dở cười, “Sư phụ, quan hệ của hai người không tốt à?”

Sư phụ cậu nhìn phía ngoài cửa sổ, “Tạm được.”

Úc Trạch dịu dàng nắm lấy tay Cố Diệp, nặn nặn đầu ngón tay của y, để y bớt tranh cãi một tí.

Ở bên nhau mấy chục năm, đương nhiên biết tại sao Cố Diệp lại khó chịu.

Nuôi Tần Linh khi cậu hơn một tuổi, sinh hoạt hàng ngày, huyền học cùng tu dưỡng, đều do Cố Diệp tự thân làm, vẫn nuôi như vậy cho đến khi lớn lên.

Nếu Mục Huyền Cảnh là một cô gái hay một chàng trai mềm mại, làm sư phụ khẳng định không nói cái gì, còn có thể đối xử tốt với người đó.

Bây giờ thì ngược lại, tâm tư gì của Tần Linh cũng hiện hết lên mặt, Mục Huyền Cảnh lớn lên trong môi trường đó, tâm cơ không sâu đã sớm chết rồi, Tần Linh ở trước mặt y, giống như một đứa ngốc, y luôn cảm thấy đứa nhỏ của mình chịu thiệt thòi.

“Đừng nghe sư phụ con, cứ theo tâm ý của con đi, muốn làm cái gì thì làm cái đó, muốn đối tốt với ai thì đối.

Có chúng ta đây, đừng sợ.”

Tần Linh cười híp mắt, “Vâng!” 

Lúc này mới nghe sư phụ nói: “Ăn cơm xong, ta sẽ cho con xem giới thiệu chiếc xe đó một chút.”

“Xe gì?”

“Một chiếc Bugatti màu đen, phiên bản giới hạn toàn cầu, tổng cộng 5 chiếc đã được chế tạo, đã đóng thuế 130 triệu NDT, có quan hệ tốt với cha con nên đã đặt trước một chiếc.”

Tần Linh đã nhìn thấy rất nhiều xe thể thao đắt tiền, phản ứng đầu tiên là trông giống như một con châu chấu, tạo hình khoa trương, hoặc màu sắc kỳ lạ.

Nhìn biểu tình của cậu liền biết cậu đang suy nghĩ gì, sư phụ tức giận kéo tai cậu, “Gấu con, nó không khoa trương như con nghĩ đâu.

Ta xem rồi, thích hợp với người trẻ tuổi, vẻ ngoài độc lạ, lịch lãm, tạo hình đặc biệt thời thượng, thông số sắp ra mắt là gì? ” 

Úc tổng bổ sung: “Động cơ 16 xi-lanh 4 tăng áp có công suất tối đa 1500 mã lực và có thể tăng tốc độ 100 km trong hai giây.

Trục xe được chế tạo đặc biệt, có thể nâng lên 20 cm, nó cũng tiện cho việc đi trên núi.



“Chính là như vậy.

Chúng ta có tiền, không dùng của người khác.

Khi tìm đối tượng cũng là hắn bám quần con, con cây ngay không sợ chết đứng vừa hắn, tìm người khác.”

Tần Linh cười khổ, “Con không cần đâu, lỡ ra ngoài con bị trộm bánh xe thì phải làm sao? Con không có chỗ để thay.”

“Con là đồ ngốc phải không? Qua thôn này rồi sẽ không còn tiệm khác.

Người ta muốn mua còn không có.”

Qua thôn này rồi sẽ không còn tiệm khác (过了这个村可就没有这个店了): ý nói hiện tại có cơ hội mà không nắm bắt thì sau này sẽ hối hận

Tần Linh lắc đầu từ chối, với lý do rất thực tế, “Không muốn, con không nuôi nổi, bảo dưỡng quá đắt.” 

“Nhà chúng ta có tiền! Sau này đôi ta chết, tiền bạc trong nhà đều là của con.

Ông nội con vẫn để lại cho ta một gian sân rộng, giống như phủ của các Vương gia vậy.

Bên trong đầy đồ cổ, vạn vật đều vô giá, sau này đều là của con.”

Tần Linh không hiểu lắm, trước đây sư phụ cậu chưa từng nói đến chuyện nhà mình có tiền, hôm nay xảy ra chuyện gì vậy, luôn muốn mua thứ gì đó để chứng tỏ nhà mình có tiền.

Tần Linh ngập ngừng hỏi: “Con có thể tự kiếm tiền và nuôi sống bản thân.

Con cũng không thích kinh doanh, thừa dịp còn trẻ, nếu không hai người lại bồi dưỡng một đứa khác?”

Sau đó Tần Linh bị nhéo mặt dạy cho cậu một bài học, được cha Úc của cậu cứu được, vốn dĩ trong nhà có mấy chị em, muốn đưa con cho họ, sau khi sinh, Cố Diệp đều nói không có duyên phụ tử, không ôm còn có thể lớn lên khỏe mạnh, ôm rồi chưa chắc đã nuôi được, dù sao không người nào có thể gánh vác được một thân tử khí này của Úc Trạch.

Cho đến một ngày, Cố Diệp mơ một giấc mơ, nói bọn họ có, thức dậy cơm cũng không ăn, ngày đêm lái xe đi tìm, tìm được cặp cha mẹ ly dị, không ai muốn tiểu Tần Linh.

Vừa nhìn thấy đứa nhỏ này, Cố Diệp liền nhìn thoáng qua, nắm linh khí này phát triển thật tốt, mệnh cũng cứng, phúc khí lớn thế nào nó cũng có thể gánh vác được, lại thích hợp kế thừa y bát của y, hai người liền ôm Tần Linh trở về, chiều chuộng mà nuôi nấng.

Nuôi một đứa khác? Không thấy mệt sao? 

Tần Linh bị nhéo không dám nhắc tới nữa.

Hai người ăn xong rồi, buổi chiều còn có chuyện phải làm, thấy Tần Linh sống rất tốt, bọn họ an tâm, “Chúng ta đi đây, để Tiểu Mục tới đón con.”

Tần Linh: “Ồ.”

Sư phụ giáo dục cậu: “Ồ cái gì mà ồ? Lúc này con nên khóc, nước mắt nước mũi ôm ta, nói không nỡ để chúng ta đi! Xin ba ba nhìn con một lần nữa.”

Tần Linh giật khóe miệng, cậu cũng không phải đứa nhỏ ba tuổi, có ấu trĩ hay không?

Tần Linh cảm thấy thay vì làm bé ngoan đợi Mục Huyền Cảnh tới đón, thì vẫn nên tự mình bắt taxi trở về, đến cửa liền gặp Mục Huyền Cảnh đang chuẩn bị đi ra ngoài tìm mình, Tần Linh cười cười, đi nhanh vài bước, “Anh đã ăn chưa?”

Khóe miệng Mục Huyền Cảnh nhếch lên, “Ăn rồi, biết cậu buổi chiều ăn no đi chơi, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng.”

Tần Linh nở nụ cười, “Anh thật hiểu tôi, đúng rồi, cha tôi đã nói gì với anh?”

Mục Huyền Cảnh suy nghĩ một chút, “Đại khái, là không thể bắt nạt cậu.”

Tần Linh nhất thời não bổ ra một hình ảnh, hai đứa trẻ đang chơi đùa cùng nhau.

Cha mẹ cảnh báo những đứa trẻ khác, chơi cho ngoan, đừng bắt nạt con trai chú.

Sư phụ cậu có thể làm được chuyện này, nhưng cha Úc thì không chắc?”

Mục Huyền Cảnh chọc cậu, “Cậu muốn đi đâu?”

Tần Linh lắc đầu ném hình ảnh quái dị này đi, không dám nghĩ tới nữa, “Đi nhà ma xem đạo cụ tôi bán đáng sợ như thế nào?”

Mục Huyền Cảnh cười nói: “Cậu là người bắt quỷ, vào nhà ma, không có đập phá nơi đó chứ?”

Tần Linh trừng mắt nhìn anh, “Anh đi không?”

“Đi.” Khát vọng sống sót đang bùng lên.

Cả hai chỉ muốn chơi mà thôi, không biết ai là người gặp xui xẻo, trên đường về đều bị quỷ đuổi.