App Thần Quái Khóc Lóc Quỳ Xin Ta Cởi Trói

Chương 44: Quãng Đời Còn Lại Có Em Là Đủ




Tần Linh trở lại ăn tết, mang theo Mục Huyền Cảnh, dọc đường lúng túng, không biết khi trở về nhà sẽ nói với gia đình như thế nào.

Không ngờ sau khi về đến nhà, quản gia và bảo mẫu khi thấy hai người họ cùng trở lại lại với nhau thì rất vui mừng.

Dì Lưu, người đã chăm sóc Tần Linh từ nhỏ nhắc tới: “Thiếu gia đã trở lại, Mục tiên sinh cũng tới, quá tốt rồi, hai ngày nay dì nói thầm, các người cũng nên trở về đi, dì đã sấy khô chăn ga gối tận ba lần lận đó.”

Tần Linh từ phản ứng này biết rằng Mục Huyền Cảnh đã ở đây, không chỉ một lần.

Quản gia đã vui vẻ sắp xếp bữa tối rồi, Tần Linh ngồi xuống nhấp một ngụm trà, “Dì Lưu, sư phụ và cha con đâu rồi?”

Dì Lưu nhìn họ vui mừng mỉm cười, “Tiên sinh xuất ngoại, sáng sớm ngày mai mới trở về.”

Mục Huyền Cảnh nhếch khóe miệng, học theo giọng điệu của Tần Linh, “Gió ở đế đô thổi tới, tôi nghe thấy có người gọi tôi về nhà rồi.”

Tần Linh tức giận cho anh một cú đấm, ai mượn anh nói!

Một lúc sau, dì Lưu nói: “Thiếu gia, dì đã dọn phòng xong cho cậu, cậu xem qua, thiếu cái gì thì nói cho dì biết.”

Đoạn đường này tắc đường, ngồi trong xe gần bốn tiếng đồng hồ, Tần Linh đã thấm mệt, muốn nằm một lát, trở lại phòng của mình mới phát hiện, hành lý của Mục Huyền Cảnh ở trong phòng, trên giường còn có hai bộ đồ ngủ, Tần Linh lúng túng hỏi: “Bọn con ở cùng nhau?”

Dì Lưu khó hiểu, “Cậu nói mà, các cậu đều sắp kết hôn rồi, sống với nhau là chuyện bình thường.”

Tần Linh: “…”

Cậu trước đây rốt cục đã làm bao chuyện mất mặt?

Mục Huyền Cảnh thấy vẻ mặt ảo não của Tần Linh, ngồi trên giường, cầm một chiếc gối lên, âm thanh hơi trầm thấp, nghe có chút oan ức không thể giải thích được, “Bây giờ em  định đuổi tôi ra ngoài à?”

“Đừng nói như tôi là đồ cặn bã như vậy!” Tần Linh đỡ trán, thuận miệng nói một câu, khi Mục Huyền Cảnh nói câu này, cậu cảm thấy mình là một tên đại tra nam.

“Vậy làm sao mà ngủ?” Mục Huyền Cảnh thở dài, cầm gối đứng lên, “Thôi, tôi đi.”

Càng cảm thấy mình càng khốn kiếp, “Thôi, còn có ghế sô pha, anh người dài, anh ngủ trên giường, tôi có thể ngủ trên sô pha.”

Tần Linh kéo chiếc gối trong tay anh đặt lên sô pha, thoạt nhìn cậu không có vẻ gì là cặn bã.

Sau khi ăn tối, Mục Huyền Cảnh ôm chăn bông chủ động ngủ trên sô pha, thật ra sô pha khá lớn và mềm mại, cho nên ngủ như trên giường cũng không có vấn đề gì.

Tần Linh cảm thấy áy náy, “Anh cứ như vậy thật sự không sao chứ?”

Mục Huyền Cảnh mặt không cảm xúc, “Không thành vấn đề, có thể ngủ.”

Tần Linh mang theo tâm trạng áy náy ngủ trên giường, nửa đêm cảm thấy xung quanh mình thật ấm áp, trong giấc mộng không nghĩ ngợi gì liền lăn qua bên đó, đến gần sáng mới tỉnh lại trong vòng tay của Mục Huyền Cảnh, Tần Linh ngẩn ra, vô cùng xấu hổ, “Anh lên khi nào?”

Mục Huyền Cảnh vỗ nhẹ vào chân mình, vô tội nói: “Nửa đêm không duỗi chân được, mệt quá.

Không ngờ nằm ​​trên giường càng mỏi, chân còn tê”.

Truyện Kiếm Hiệp

Tần Linh mặt đỏ bừng, muốn tìm một chỗ chui vào.

Mục Huyền Cảnh “Xì” một tiếng, lẩm bẩm: “Dáng ngủ vẫn luôn không đẹp chút nào.”

Tần Linh nhìn thấy đối phương nửa đêm bò lên giường vậy mà không hề hối hận, đột nhiên cũng cảm giác không đúng lắm, “Mục Huyền Cảnh, tôi cảm thấy anh không đơn thuần.”

Mục Huyền Cảnh nhìn cậu, “Tôi lại thấy em nghĩ không đơn thuần.”

Tần Linh nhất thời không nói nên lời, nhấc chăn đứng dậy, cũng không thể cùng đối phương đấu võ mồm vì lần nào cũng thua.

Hơn 10 giờ Tần Linh cuối cùng cũng đợi được đến khi sư phụ quay lại.

Ngay khi sư phụ hai người gặp nhau, sư phụ từ xa hét lên: “Con ơi!”

“Ba ba!”

“Ba ba ôm một cái!”

Tần Linh nhanh chóng chạy tới, “Đừng chạy, con sợ người động thắt lưng!”

Sau đó liền thấy sư phụ đuổi đánh cậu như đánh con nít khắp sân, người trong nhà đã quen với cách sống hòa thuận của hai ba con họ.

Mục Huyền Cảnh gật đầu khi nhìn thấy người phía sau đi tới, “Úc thúc.”

Cha Úc trả lời, “Tôi đã thấy tin nhắn cậu gửi cho tôi, lại đây, chúng ta hãy nói chuyện.”

Hai người đến phòng khách nhỏ, cha Úc cởi áo khoác đưa cho quản gia, nhìn vẻ mặt tươi cười của Tần Linh, khóe miệng giật giật, “Tôi điều tra thân thế của cậu.”

“Vâng.” Phản ứng của Mục Huyền Cảnh rất bình tĩnh.

Điều này khiến cha Úc có phần kinh ngạc, “Không tức giận?”

Mục Huyền Cảnh không thèm để ý nói: “Muốn cùng con trai mình sống hết đời, cha mẹ đều sẽ tra nội tình đối phương một chút, nhưng thân thế của cháu khiến thúc không vừa ý”.

Cha Úc ngồi xuống mỉm cười, “Tôi không cảm thấy chỗ nào bất mãn, cậu danh chính ngôn thuận,  nếu cha mẹ cậu vẫn còn sống, Mục gia vốn nên thuộc về cậu.



Mục Huyền Cảnh không đáp lại, nhưng từ biểu hiện của anh có thể thấy được anh đặc biệt coi thường Mục gia, thiên đạo vốn bất công, trên đời sẽ không có ‘nếu như’.

Cha Úc cười cười, “Lúc trước tôi có đề cập chuyện này với cậu, nhưng lúc đó cậu không đồng ý, sao bây giờ lại muốn nhắc tới?”

Mục Huyền Cảnh nhìn ra ngoài cửa sổ, Tần Linh không biết đã rời khỏi đó từ lúc nào.

Anh hơi nhíu mày, ánh mắt tìm kiếm bóng dáng của Tần Linh, “Trước đây em ấy không muốn tiền.”

Cha Úc hơi nhướng mày, “Vẫn là vì con trai tôi?”

“Vâng.”

Quản gia pha trà, thận trọng mang đến, cha Úc nhấp một ngụm, mỉm cười hài lòng.

Trước đây ông đã nói, Tần Linh không muốn tiếp quản gia nghiệp của ông, vì vậy Mục Huyền Cảnh đã đến nhận việc đó.

Ông đã kiểm tra xuất thân của Mục Huyền Cảnh, nếu anh không ra khỏi Mục gia đó, thì giờ anh đã là một nhà lãnh đạo kiệt xuất trong giới kinh doanh rồi.

Trên thực tế, có thể được trao cho những đứa trẻ khác, nhưng suy cho cùng, nó không phải là con của chính mình.

Bọn họ lo lắng rằng sau khi về già, Tần Linh sẽ không kiếm được nhiều tiền như vậy, sẽ bị uỷ khuất.

Tần Linh được hai người bọn họ cưng chiều nuôi nấng, ai lại chịu kiếm tiền để cung cấp cho cậu tiêu mãi được? Cho nên bọn họ mới yên tâm giao công ty cho Tần Linh còn để Mục Huyền Cảnh quản lý.

Làm cha mẹ mà, ai cũng đều sẽ mưu tính vì con mình.

Mục Huyền Cảnh trước đó không đồng ý, muốn cùng Tần Linh chạy khắp nơi.

Bây giờ Tần Linh mất trí nhớ, không muốn chạy lung tung, muốn kiếm tiền, nhưng không ngờ Mục Huyền Cảnh lại thay đổi ý định.

Cũng coi như là nhân họa đắc phúc, là phúc khí của Tần Linh.

Tần Linh cùng sư phụ bước vào, “Hai người đang nói chuyện gì? Nghiêm túc như vậy?”

Cha Úc cười, “Sau khi con tiếp nhận vị trí của ta, Tiểu Mục sẽ giúp con quản lý.”

Tần Linh trợn to hai mắt, “Ảnh?”

Cha Úc cười nói: “Nó có thể làm tốt, nó học Mục mà.”

“Mục gia? Nam thành Mục gia? Nơi làm thuốc kia?” Tần Linh khiếp sợ không thôi, Mục gia tuy rằng không thể cùng so sánh với gia đình của mình, nhưng nó cũng là một trong những hào môn đại gia tộc trong toàn bộ Hoa Hạ này.

Nhìn biểu hiện của Mục Huyền Cảnh, Tần Linh biết rằng mình đã đúng, chính là Mục gia.

Đối với quyết định của hai người, Tần Linh dở khóc dở cười,: “Hai người có thể hỏi ý kiến ​​của con được không? Con quên mất chuyện gia đình anh ấy, nhưng con cũng biết anh ấy không muốn làm, cha đừng làm anh ấy khó xử.”

Mục Huyền Cảnh nắm lấy tay cậu, “Tôi đã quyết định rồi, công ty giao cho em, tôi quản lý.”

Tần Linh lo lắng, “Anh sẽ bị trói cả đời đấy!”

Mục Huyền Cảnh nâng mắt nhìn cậu, trịnh trọng nói: “Vì em, đáng giá.”

Tần Linh sửng sốt một hồi, trong lòng cảm động không biết nên nói cái gì, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể biết được chân tâm anh là thật hay giả.

Mục Huyền Cảnh vì cậu mới thực sự đồng ý tiếp quản công ty, cậu không phải là người quan tâm đến tiền bạc và quyền lực.

Gia nghiệp Úc gia lớn như vậy, anh phải quan tâm đến nhiều đến mức nào?

Cha Úc nhìn bọn họ cẩn thận một hồi, uống một ngụm trà, “Trước đây đã nói rồi, không tiếp quản thì không để hai đứa kết hôn.”

Tần Linh cười khổ, cậu hoàn toàn không nhớ tới chuyện trước kia nhưng không phủ nhận hiện tại cậu có ấn tượng tốt với Mục Huyền Cảnh.

Mặc dù từ trước đến nay cậu chưa từng nghĩ tới việc kết hôn, nhưng trong lòng cậu biết rằng, Mục Huyền Cảnh mãi luôn ở bên cậu như thế này, chỉ cần đối phương không thay đổi ý định, cậu chắc chắn sẽ không bao giờ để ý người khác nữa.

Nhưng gia nghiệp Úc gia quá lớn, sẽ rất mệt.

Mục Huyền Cảnh vì cậu mà giờ đã bán phần đời còn lại của mình đi, chưa bao giờ nghĩ nếu cậu không nhớ lại được, liệu anh ấy có cho đi một cách vô ích không?

Cha Úc uống xong tách trà đứng dậy, “Hai đứa tự nói chuyện đi.

Nếu hối hận, bất cứ lúc nào cũng đến gặp ta.”

Sau khi ông đi ra ngoài, Tần Linh nắm lấy cánh tay của Mục Huyền Cảnh, lo lắng hỏi: “Gia đình anh tình huống thế nào, anh không phải không cha không mẹ sao? Có quan hệ gì với Mục gia?”

Mục Huyền Cảnh thản nhiên nói: “Bọn họ đều bị hại chết.”

Tần Linh trợn mắt lên, khiếp sợ nhìn anh, “Hại chết?”

“Bố tôi là trưởng tử Mục gia, chú hai nguỵ tạo một vụ tai nạn xe cộ, cả hai đều mất, chỉ còn lại tôi bốn tuổi.

Sau đó, tôi được chú hai nhận nuôi, bị xem là công cụ huấn luyện, tới năm 16 tuổi tôi mới biết thân thế của mình, sau đó thì mấy lần trở về từ cõi chết, sống đến bây giờ.”

Mục Huyền Cảnh nói nhẹ như mây gió, tình tiết tỉ mỉ cũng không muốn nói, nhưng Tần Linh lại cảm thấy trái tim mình như nhói lên, bị kẻ thù nuôi nấng, làm sao nuôi? Anh đã sống như thế nào trong nhiều năm như vậy? Sau khi biết nguyên nhân cái chết của cha mẹ anh, đối phương nhất định sẽ không buông tha anh, anh nói mấy lần trở về từ cõi chết, khẳng định đặc biệt hung hiểm.

“Không có chứng cứ sao?”

“Không có, lâu quá rồi,” Mục Huyền Cảnh kéo Tần Linh ngồi xuống.

“Nếu như muốn tìm, cũng không phải là không có biện pháp, chỉ có điều tôi không muốn động thủ khi Mục gia vẫn chưa đạt tới đỉnh phong.”

Tần Linh mím miệng, lo lắng hỏi: “Tôi giúp anh thế nào?”

“Giúp tôi?” Mục Huyền Cảnh cuối cùng cũng nở nụ cười, “Tôi còn tưởng rằng em sẽ nói lấy tôi, để tôi đổi họ.

Tần Linh cũng thấy buồn cười, “Tôi nói nghiêm túc, đừng giỡn!”

Mục Huyền Cảnh trở nên nghiêm túc, “Tôi muốn em nhớ ra càng sớm càng tốt, bán nhà Mục gia, không biết có đủ không.”

Câu cuối cùng Tần Linh không nghe rõ, “Cái gì?”

“Không có gì,” Mục Huyền Cảnh kéo cậu ra, “Đã lâu rồi tôi không ở đây, chúng ta đi xem Đại Hắc đi.”

“Anh cũng biết Đại Hắc?” Tần Linh cảm thấy khá hơn, sư phụ cậu nuôi một con mèo vườn đen linh thể, về sau không biết đã xảy ra chuyện gì, càng ngày càng lớn, càng dài, chẳng khác gì một con hổ đen, cậy vẫn  luôn gọi nó là Đại Hắc, mà Mục Huyền Cảnh thậm chí còn biết nó.

Hai người nắm tay nhau đi ra ngoài, Mục Huyền Cảnh sức khỏe tốt, hồn phách không còn ở trong trạng thái xuất ra ngoài thể xác bất cứ lúc nào, lòng bàn tay ấm áp, nắm chặt lấy tay Tần Linh, bao bọc trong lòng bàn tay, Tần Linh cảm giác an tâm, bình yên vô sự.

Tần Linh không biết, lúc này sư phụ của cậu đang đứng trên ban công lầu ba với cung tên trên tay, nhắm sau đầu của Mục Huyền Cảnh, “Bắt cóc đồ đệ của em, em sẽ bắn chết hắn!”

Cha không nhanh không chậm nói: “Cậu ta mà chết thì con trai bảo bối sẽ phải kế thừa gia nghiệp đấy.”

“Vậy thì để hắn sống!” Sư phụ nghiến răng nghiến lợi.

“Nếu lại lôi kéo, hắn cũng phải gọi em là bố!”

Cha Úc gật đầu, vẫn thản nhiên nói, giống như đang trêu chọc y, “Em có gọi cậu ta là bố, cậu ta cũng không dám đồng ý.”

“Bực quá!” Sư phụ đập ghế sô pha, “Buổi tối em sẽ phái quỷ tướng đến ám sát hắn!

Cha Úc nhắc nhở: “Quỷ tướng nói hắn không đánh thắng Tiểu Mục.”

Sư phụ kéo cung tên trên ghế sô pha, “Lúc trước vì nghe câu nói này, em mới để cho đồ nhi cùng Mục Huyền Cảnh chung tổ đội, không nghĩ tới lại hợp tác lâu dài, hắn còn dám bắt cóc đồ đệ bảo bối nữa! Sói lớn xấu xa! Thấy sắc nảy lòng tham! Trước mặt người khác, hắn là một sát tinh mặt lạnh, khiến người ta sợ hãi không dám nói lời nào, còn ở trước mặt con cái chúng ta, hắn lại ngoan như một con chó lớn! Phi! ”

Cha Úc mỉm cười, “Con cháu tự có phúc phận của con cháu, cậu ta nguyện ý vì con chúng ta, điều đó cho thấy ông ấy thực sự có tình, em bình tĩnh một chút.

Em không phải đã tính qua hai người bọn họ có nhân duyên sao? Hai người bọn họ, dù có luân hồi bao nhiêu kiếp cũng không bao giờ chia lìa.



Sư phụ hờn dỗi, “Ừ, không chia lìa ra được.

Tần Linh là linh thạch trấn áp sát khí đầy người của hắn, hắn là nơi che chở cho linh thạch, ăn ngủ có nhau, ai cũng không thể rời bỏ ai.

Nhưng … em vẫn còn rất tức giận! ”

Mục Huyền Cảnh cảm thấy ớn lạnh, phòng bị nhìn lại, Tần Linh cũng quay đầu lại, “Làm sao vậy?”

Mục Huyền Cảnh chỉ nhìn thấy bóng lưng của sư phụ, cười nói: “Sư phụ em có thể đang giận tôi.”

Tần Linh khó hiểu, “Tại sao?”

Mục Huyền Cảnh siết ngón tay cậu, cười yếu ớt một tiếng, “Bởi vì tôi bắt cóc em rồi.”

Tần Linh bị cái nụ cười này làm đỏ mặt, “Chẳng lẽ không phải là do tôi lừa về sao?”

Mục Huyền Cảnh nghiêm túc nói: “Đúng vậy, quãng đời này có em là đủ rồi, tôi không định ăn phở ở ngoài nữa.”

Tần Linh hoảng sợ che lỗ tai lại, “Ai dà! Đừng nói chuyện này, tai tôi tê rần rồi!”Không biết do mạng nhà mình bị gì hay do cáp quang bị gì mà dạo này vào WP chậm vãi mều.