Át Chủ Bài Tàn Bạo

Chương 8




Hôm sau, Phương Triển Vũ lại đến bệnh viện làm tình nguyện viên.

Thế nhưng lại khác với mọi hôm, hắn bây giờ như một hộ hoa sứ giả, đi theo Triệu Tinh Từ cùng vào cùng ra.

Thay đổi như một vở kịch hài gây nên một trận sóng to gió lớn trong khoa thần kinh. Không chỉ nhóm y tá thầm thương trộm nhớ Phương Triển Vũ bàn ra tán vào mà còn những vị bác sĩ các khoa khác cũng tò mò quan sát.

Vì thế, mọi người cùng lôi kéo người bạn thân nhất của Triệu Tinh Từ là Bành Tuệ Phân ra tay, giúp mọi người tìm hiểu câu chuyện của Triệu Tinh Từ.

Thế nhưng vì Phương Triển Vũ dường như đều ở bên cạnh Triệu Tinh Từ, ngay cả văn phòng cũng đi vào đi ra, hại Bành Tuệ Phân không thể tìm được cơ hội.

Rốt cục, cô thừa dịp Phương Triển Vũ giúp Triệu Tinh Từ đưa bệnh nhân đến phòng bệnh liền bắt lấy cơ hội hỏi: “Tinh Từ, cậu cùng cậu em Triển Vũ của mình đang yêu đương à?”

“Không phải cậu muốn mình nghe theo trái tim sao?” Triệu Tinh Từ mỉm cười nói.

“Cậu cuối cùng cũng chấp nhận?” Bành Tuệ Phân cũng cười “Cậu có biết không nha, bây giờ khoa tâm thần từ y tá đến trưởng khoa đều rất tò mò chuyện của hai người, cho nên mọi người đặc biệt phái mình đến thám thính tình hình đấy!”

“Thì cậu cứ mang sự thật ra mà nói với họ” Triệu Tinh Từ sảng khoái nói, trên mặt lộ rõ vẻ ngọt ngào.

“Mình mà nói rõ nhất định có rất nhiều người tan nát cõi lòng” Bành Tuệ Phân đùa giỡn “Dã ngoại cuối tuần mình cũng sẽ từ chối giúp cậu vì mình biết bây giờ cậu không cần nữa”

“Tuệ Phân, cám ơn cậu. Nếu không có cậu cảnh tỉnh, nói không chừng mình sẽ mất anh ấy” Triệu Tinh Từ nói.

“Đều là bạn bè cả, khách khí cái gì?” Bành Tuệ Phân khoát tay “Huống hồ hai ta còn chung một khoa. Mình là một người con gái đang độ yêu đương mà có một quả phụ ai oán bên cạnh thì sao mình làm việc được? Cho nên đây là mình cũng vì bản thân thôi” Nói xong, hai người cùng phá lên cười.

“Được rồi, được rồi! Mình bây giờ đi báo cáo kết quả cho bọn bát quái đây, để cậu ở đây chờ tình lang” Bành Tuệ Phân nói.

“Tuệ Phân, cậu đừng có khoa trương quá đấy!” Cô nhịn không được dặn dò.

“Yên tâm, ngày mai cam đoan sẽ có một câu chuyện tình buồn lãng mạn” Bành Tuệ Phân nháy mắt mấy cái, xoay người hướng cửa đi đến.

Hai người cười giỡn cũng không để ý một bóng người nhanh chóng rời khỏi trước khi Bành Tuệ Phân ra ngoài.

Nữ nhân chết tiệt! Một người đàn ông vội vàng đi qua đại sảnh bệnh viện, thỉnh thoảng nhìn trái nhìn phải. Thì ra đúng là bệnh nhân tâm thần yêu thích Triệu Tinh Từ.

Cô ấy thế mà lại yêu đương với một người khác. Người nọ cắn môi, trong mắt bắn ra ánh sáng điên cuồng.

Ra khỏi cổng bệnh viện, người nọ leo lên một chiếc xe màu trắng. Sau khi đóng cửa xe, hắn phát điên đấm lên tay lái khiến còi xe chói tai vang lên liên tục.

Bảo vệ bệnh viện cau mày đi đến chiếc xe màu trắng.

Người nọ nhìn thấy bảo vệ đang đến gần liền khởi động xe, đạp chân ga xông về phía trước.

“Tao nhất định bắt mày trả giá!” Người nọ vừa lái xe, vừa thì thào tự nói.

Nếu hắn không chiếm được cô, người khác cũng đừng mơ tưởng.

Sau khi tan tầm, Phương Triển Vũ đứng trước cửa phòng làm việc khoa thần kinh chờ đưa bạn gái về nhà.

“Triển Vũ, không phải Trương Bách Hiên muốn anh về gặp hắn sao?” Triệu Tinh Từ ra khỏi văn phòng nhìn thấy hắn, đột nhiên nhớ tới hôm qua Trương Bách Hiên có gọi điện thoại cho hắn.

Đêm qua cô gọi báo đã gặp Phương Triển Vũ với Trương Bách Hiên, tên đó liền nhờ cô gọi Triển Vũ về nhà một chuyến vì hắn nhận được một đơn đặt hàng rất lớn, cần nói chuyện cùng Triển Vũ.

“Anh đã nói chuyện với hắn rồi, anh bảo sáng mai hắn đến tìm anh” Phương Triển Vũ sóng vai cùng cô đi ra bệnh viện.

“Làm người đại diện của anh thật vất vả” Cô cười nói “Đúng rồi, hôm nay chúng ta mua pizza ăn được không?”

“Được chứ!” Hắn sủng nịch nói. Chỉ cần là cô thích, hắn đều thích.

Nửa tiếng sau, bọn họ mang theo một hộp bánh pizza về nhà trọ của Triệu Tinh Từ.

Cô để hộp pizza lên bàn, mở nắp hộp, mùi thơm toả ra bốn phía khiến Poca nằm dưới bàn cũng hít lấy hít để, sau đó nó nhảy lên trên bàn nhìn chằm chằm vào chiếc bánh thơm ngon.

“Không được! Cái này không phải dành cho mày”Triệu Tinh Từ ôm chú mèo nhỏ thả xuống đất, đi đến cạnh cửa mở hộp thức ăn cho mèo đổ vào bát cho nó.

Lúc cô quay đầu lại thì nhìn thấy Phương Triển Vũ đang trầm ngâm nhìn cây đàn Piano của mình.

“Triển Vũ, anh nhìn cái gì vậy?” Cô hỏi.

“Em biết đánh đàn sao?” Phương Triển Vũ đi đến Piano, hỏi.

“Đâu có, cái đó là của chủ nhà để lại. Nhưng em biết chơi violon” Cô học đàn violon cũng được sáu năm, còn tham gia câu lạc bộ âm nhạc của trường. Nhưng sau khi thi vào học viện y dược thì bỏ.

Triệu Tinh Từ không ngờ Phương Triển Vũ bỗng nhiên mở nắp Piano, ngồi xuống ghế.

“Anh biết đánh đàn à?” Giọng điệu của cô giống như là đang nhìn thấy một con heo biết bay.

Cô thật không tưởng tượng được Phương Triển Vũ có thể biết đánh đàn, thế nhưng nếu như hắn là một văn nghệ sĩ nổi danh thì âm luật đương nhiên cũng có thể biết.

“Chỉ biết một bài thôi. Anh chưa từng đàn cho người nào nghe hết, hôm nay em là ngoại lệ” Thanh âm kia, ngữ điệu kia, ôn nhu cúi đầu mê hoặc lòng người.

Không đợi cô phản ứng, Phương Triển Vũ đã tập trung vào chiếc đàn, mười ngón tay bắt đầu múa một cách linh hoạt trên phím đàn, một chuỗi thanh âm thánh thoát vang lên.

Triệu Tinh Từ lập tức nhận ra đây là bản “Tay áo xanh”, đó là một bản tấu buồn.

Tâm niệm vừa động, cô nhanh chân chạy về phòng lấy chiếc Violon của mình ra, phối hợp với thanh âm Piano của hắn tạo ra một bản song tấu.

Rất nhanh, Triệu Tinh Từ đã bắt kịp nhịp điệu.

Hai người bọn họ chưa từng song tấu, nhưng thanh âm trong vắt của Piano hoà cùng trầm lắng của Violon đã tạo nên một bản nhạc tuyệt hảo, giống như cả hai đã từng luyện tập rất nhiều lần.

Giai điệu đơn giản mà duyên dáng không ngừng vang lên, hai người dường như cũng không có ý định dừng lại, cả hai cùng nhau truyền đạt tâm tư qua từng nhịp điệu. Triệu Tinh Từ thậm chí còn cảm thấy được, nhờ vào âm nhạc, cô có thể chạm vào linh hồn tịch mịch của Phương Triển Vũ.

Cho dù bọn họ đã trở thành người yêu của nhau nhưng cô cảm giác đáy lòng hắn vẫn là nơi mình không thể chạm vào. Tuy nhiên với âm nhạc, cô đã có thể từ từ tiến vào nơi đó.

Vì sao cô có thể hiểu rõ hắn như vậy? Phương Triển Vũ vừa nhịp phiếm đàn vừa tự hỏi.

Hắn chưa từng đánh đàn trước mặt người khác, một mặt là vì hắn rất ít khi giao tiếp với họ, hai là vì khi đánh đàn sẽ biểu lộ tâm hồn yếu ớt của con người.

Duy chỉ có nhờ âm nhạc mới có thể khiến tâm hồn hắn được giai phóng. Hắn từng cho rằng sẽ không một ai có thể hiểu được cảm xúc của hắn, càng đừng nói có thể song tấu với hắn.

Thế nhưng, Triệu Tinh Từ lại làm được.

Nhịp đàn cuối cùng biến mất, Triệu Tinh Từ buông Violon xuống, nhẹ giọng hỏi: “Vì sao em lại là ngoại lệ?”

“Vì em là người thân duy nhất của anh trên thế giới này” Giọng điệu của hắn có chút cô đơn, sự cô đơn xuất hiện trên người một kẻ cao ngạo như hắn khiến cô đau lòng.

“Vậy sau này anh có nguyện ý để em cùng anh song tấu không?” Cô đi đến bên cạnh hắn, nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn “Có em bên cạnh, anh sẽ không còn cô đơn nữa”

Phương Triển Vũ cúi đầu nhìn bàn tay tay nhỏ bé đang đặt trên đôi tay lạnh lẽo của mình, hắn có thể cảm nhận được lòng bàn tay non mềm của cô, còn có những vết chai trên đầu ngón tay do luyện tập Violon.

Hắn hiểu được, cô không phải nói đánh đàn một mình rất cô đơn, mà là linh hồn sâu trong lòng hắn vốn dĩ đã cô đơn từ lâu, rất khó xoá bỏ tịch mịch đó.

Mà cô lại vì hắn mà trao ra sự ấm áp của mình, giống như chiếu hoàng hôn năm đó, một cô gái xinh đẹp đi về phía hắn, chìa bàn tay nho nhỏ giúp đỡ hắn.

Bây giờ, hắn sẽ không, mà cũng không cách nào đẩy cô ra.

“Không chỉ đánh đàn, anh còn muốn cùng em đi qua đời này kiếp này” Hắn ngẩng đầu, con ngươi đen nhìn thẳng vào đôi tròng mắt lấp lánh như ánh sao của cô.

Sau đó, hắn ngồi dịch sang bên cạnh, để một vị trí trống trãi cho cô.

“Anh nói anh chỉ biết đàn một bài này thôi? Vì sao?” Hai người bọn họ sóng vai mà ngồi, tay cô vẫn nắm lấy tay hắn, mặc dù thân mật nhưng lại rất tự nhiên.

“Lúc trước anh thường nghe bà ngoại đàn bản này. Có một lần nhịn không được liền xin bà dạy cho anh, thế nhưng chỉ dạy được một nửa thì bà đã đuổi anh ra ngoài” Ánh mắt của hắn như là đang nhìn về nơi nào xa lắm, giọng điệu có chút mơ hồ.

“Là do anh không chú tâm hay không có năng khiếu?” Triệu Tinh Từ đùa giỡn hỏi, vẫn chưa chú ý tới sự khác thường của hắn.

“Đều không phải” Hắn cười tự giễu, sau một lúc lâu mới nói: “Là bà không thích nhìn thấy anh”

Triệu Tinh Từ nghe vậy liền ngẩng đầu, lúc này mới nhìn thấy sự chua sót trên gương mặt hắn, còn có một chút cam chịu cùng tuyệt vọng. Cô chưa từng nghĩ tới mình sẽ nhìn thấy những biểu cảm này trên mặt Phương Triển Vũ.

Cô mơ hồ nhớ đến tên chủ tiệm sửa xe đã mắng hắn năm đó, chợt đột nhiên cô cảm thấy xúc động, không phải vì chán ghét hay khinh bỉ bọn họ mà là đau lòng cho hắn.

“Nếu anh không muốn nói thì…”

“Chuyện này không dễ nghe nhưng anh thật muốn kể cho em biết” Hắn cắt đứt lời cô. Vẻ mặt trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định sẽ nói cho cô biết hoàn cảnh của hắn, nếu không hắn sẽ cảm thấy mình đang lừa gạt cô “Anh là con riêng, mẹ anh bị người ta cường bạo mà mang thai, cuối cùng vì sanh khó mà mất”

Cô lẳng lặng nghe, nắm thật chặt tay hắn, ngay cả kinh ngạc cũng không biểu hiện ra ngoài, bàn tay vốn lạnh lẽo được cô truyền hơi ấm.

“Lúc bà ngoại đàn là lúc người nhớ đến con gái, cho nên em cũng biết đó, bà làm sao muốn nhìn thấy anh?” Giọng điệu tự giễu phảng phất sự thống khổ.

“Anh vô tội, anh không sai cái gì cả” Lòng của cô đau quá.

Lần này cô nhớ rõ người thanh niên cao ngạo năm đó, còn có vẻ mặt phòng bị lúc đó của hắn.

Thì ra bề ngoài lãnh đạm của hắn đều do nội tâm đau đớn tạo thành.

“Anh biết, ông bà ngoài anh cũng biết. Bọn họ từng cố gắng đối xử tốt với anh, nhưng… nhưng là không có cách nào cả” Vứt cái đề tài này sang một bên, hắn hỏi: “Muốn biết anh sau đó học đánh bài này như thế nào không?”

Cô nghiêm túc gật đầu.

“Lúc còn học cấp hai, có một cô giáo phụ đạo rất tốt với anh, sau đó anh vô tình nghe thấy cô ấy cũng đàn bản này vì thế xin cô dạy cho anh vào giờ nghỉ trưa. Anh chưa từng học đánh Piano cho nên phải nhớ kỹ từng phím, luyện tập cũng thừa lúc không có ai mới dám luyện”

“Chỉ cần muốn làm chuyện gì đó thì chỉ cần nó chưa xong vẫn sẽ không nghỉ ngơi” Triệu Tinh Từ mỉm cười nói.

Phương Triển Vũ vẫn không đáp lại lời của cô, hắn nói tiếp: “Anh cũng chưa từng nghĩ rằng sẽ học bài khác ngoại trừ nó, bởi vì chỉ cần bài này cũng đủ tiết lộ tâm tình của anh, cho dù là vui vẻ, giận dữ hay suy sụp”

“Em hiểu. Lúc trên thế giới này không ai hiểu anh, chỉ có âm nhạc mới có thể cùng nhau cộng hưởng, tìm kiếm sự an ủi” Bên ngoài cô là một người may mắn, trong mắt mọi người là con gái gia đình danh giá, lại là sinh viên xuất sắc học viện y dược, thế nhưng không ai biết cô đã phải cố gắng đến chừng nào. Chỉ khi ôm lấy Violon thì cô mới có thể hoàn toàn thả lỏng, tìm được bản thân mình một cách chân chính.

Lúc bốn mắt nhìn nhau đấy, rất nhiều ngôn ngữ cũng không thể diễn tả được tâm trạng của cả hai.

Triệu Tinh Từ nghiêng đầu nhìn về phía gương mặt anh tuấn của hắn mỉm cười, dựa vào hắn như không muốn xa rời.

Bỗng dưng, Phương Triển Vũ nhanh như tia chớp đưa tay quay ngược bả vai cô lại, đem cô đặt đối diện với chính mình, làm một việc mà hắn đã muốn từ lâu.

Hắn thật sâu hôn cô.

Không giống sự lả lướt cẩn thận như lần trước, hắn cuồng liệt hôn môi cô, giống như hận không thể nhét cô vào tận sâu trong cơ thể mình. Điên cuồng cùng mãnh liệt nhất thời tạo ra khát vọng.

Hắn khát vọng yêu một người, cũng khát vọng có một người yêu hắn. Bởi vì, hắn chưa bao giờ biết yêu và được yêu là như thế nào.

Triệu Tinh Từ kinh ngạc một lúc, sau đó cũng nhiệt tình hôn trả lại hắn.

Phương Triển Vũ ôm cô từ ghê đứng lên, sau đó khoá chặt cô lại trong ngực, cúi đầu tiếp tục nhấm nháp bờ môi mềm mại.

Trước kia chưa từng để ý cô nhỏ nhắn như vậy, chỉ đến vai hắn. Trong lòng, cô luôn là một người không bao giờ hắn có thể chạm đến, nhưng bây giờ, hắn lại có thể ôm cô, hôn môi cô… Cô không còn là giấc mộng không thể đạt đến, bây giờ cô là người yêu của hắn.

Trong không khí chỉ quanh quẩn tiếng thở hào hển của hai người.

“Nếu em muốn mắng anh lưu manh thì tốt nhất nên mắng ngay bây giờ đi” Hắn thấp giọng nói, môi dán nhẹ vào môi cô.

“Tại sao? Đợi lát nữa không được sao?” Cô nhắm hai mắt, nỉ non nói.

“Không được, bởi vì anh còn muốn tiếp tục hôm em” Hắn chưa từng khát vọng bất cứ thứ gì như vậy, khát vọng đến mất đi khống chế.

Triệu Tinh Từ vòng hai tay lên cổ hắn, áp môi mình lên môi hắn thay cho trả lời.

Hắn như bây giờ thật tốt, nhưng cho dù ôn nhu bao nhiêu cũng không đủ… cô đau lòng nghĩ, hận không thể đem toàn bộ sự ôn nhu của mình trao cho hắn qua cái hôn này.

Lúc lâu sau, Phương Triển Vũ thoả mãn thì cũng là lưng Triệu Tinh Từ mỏi nhừ, cô ghé vào lỗ tai hắn ôn nhu nói: “Anh biết không? Hôm nay em mới hiểu như thế nào là triền miên…”

“Anh cũng như vậy” Phương Triển Vũ hôn nhẹ xuống cái trán lấm tấm mồ hôi của cô “Triền miên…”

“Tiếc là anh đập vỡ chiếc bình đó rồi” Nhớ tới tác phẩm kia đã bị hắn đập cho vợ nát, cô tiếc hận nói.

“Không sao, nát rồi thì vẫn có thể làm lại. Nếu em thích anh sẽ dạy em nặn gốm, em cũng có thể làm ra ‘Triền miên” của riêng mình” Hắn nói.

Từng, hắn cho là mình đã hai bàn tay trắng, sẽ sống cô đơn trên cõi đời này. Nhưng bây giờ, tất cả đều đã khác trước, thật may mắn khi hắn có cô cùng bước, không xa không rời.