Ấu Niên Ký Sự Bộ

Quyển 1 - Chương 8




Edit: Cesia

“Ta…. Ta đến để đón xá muội.”

Biệt thự im lặng như tờ, tiếng hút không khí không biết đến từ ai, không khí trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo đến cực điểm.

Chỉ thấy mẹ, cúi người xuống, thở dài một hơi, đột nhiên đưa tay bóp bóp nặn nặn khuôn mặt của mỹ thiếu niên kia, thuận thế kéo giãn hai má của hắn ra hai bên, cười tủm tỉm nói, “Ta khi nào thì sinh được tiểu quỷ nhà ngươi vậy.”

Hai mắt Dã cục cưng bắn ra thứ ánh sáng giống như đạo tặc, vũng vẫy lung tung, ý bảo cha nhỏ nhích tới trước, ầm ĩ, vươn hai cánh tay bé nhỏ tròn ủm ra…. anh đẹp trai…. Dã Dã cũng muốn véo…. Véo…., kết quả bị cha nhỏ ôm chặt, nhóc con rốt cuộc hết cách, khí lực dùng hết, tê liệt ngã xuống trong lòng cha nhỏ, đành phải chuyển dời mục tiêu chuyển sang cấu véo khuôn mặt cha nhỏ.

Cha nhỏ hoàn toàn ngây người…..

Nha đầu quỷ này, năng lực học tập đúng là quá mức cường đại đi.

Mẹ cười đến hai mắt híp lại, động tác của hai mẹ con nhất trí, quả là tâm thần hợp nhất.

Ba, thanh âm thanh thúy vang lên.

Thiếu niên hất tay mẹ ra, hắn hừ lạnh một tiếng, “Đúng là cần thiết phải kiểm tra quan hệ ruột thịt, bất quả người cần phải kiểm tra chính là em gái ta và cô kìa.”

Khuôn mặt mẹ tái nhợt.

Dã cục cưng thấy mẹ bị đánh vào tay, hai hàng chân mày dựng thẳng lên…. Quắc mắt nhìn trừng trừng vào kẻ đầu sỏ gây nên, không lưu ý tới lực đạo trên tay càng lúc càng mạnh, cha nhỏ đau tới mức nhe răng trợn mắt, trên khuôn mặt trắng nõn hằn lên rõ ràng năm dấu ngón tay đỏ chót.

Mỹ thiếu niên bật ngón tay cái tách, anh chàng vệ sĩ áo đen đứng bên cạnh cung kính hé ra danh thiếp đưa cho cha lớn, danh thiếp màu đen thiếp vàng, mặt trên danh thiếp chỉ in duy nhất hai chữ rồng bay phượng múa, “Hành thị”.

Cha lớn thân hình cứng ngắc, đôi mắt lóe lên thứ ánh sáng quái dị.

Vòng tay của cha nhỏ ôm quanh cục cưng càng chặt.

“Hai năm trước, song thân ta đã qua đời trong một vụ nổ máy bay, em gái duy nhất của ta mất tích, bây giờ cuối cùng cũng đã tìm được, ta muốn mang cô bé về.”

“Không đời nào.” Mẹ kiên quyết, mặc dù mẹ đang mỉm cười nhưng đôi mắt lại giá lạnh, “Tôi được người ta nhờ cậy, không thể đi ngược lại ý nguyện của họ.”

“Tiểu thư là người thừa kế duy nhất, bà không thể thay cô ấy làm chủ được.” Người đàn ông cao lớn mang kính nói, khuôn mặt nghiêm nghị biểu lộ vẻ mặt thực tế không thể thương lượng. Trong khi mỹ thiếu niên lại nhàn nhã ngồi ở ghế sofa như thể chẳng có việc gì.

Nhưng lúc này toàn bộ gia đình đều đang choáng váng.

Người thừa kế?!!!

Mẹ sững sờ một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn, chỉ có cha lớn là điềm tĩnh băng ngang phòng khách đi tới bàn nhặt lên tờ báo, im lặng rà soát mặt báo, một tiêu đề thật lớn chiếm cứ toàn bộ mặt báo, nhân vật đứng đầu Hành thị, đã qua đời vào giữa đêm.

Kẻ thống lĩnh mạch máu kinh tế của các tổ chức tài chính toàn Châu Á, chỉ cần ắt xì một tiếng cũng đủ khiến cho kinh tế toàn cầu rung chuyển, tập đoàn Hành thị.

Chỉ chỉ chỉ chỉ, cái kẻ không hiểu rõ tình huống, vẻ mặt si mê nhìn mỹ thiếu niên trước mắt kia…. Khuôn mặt nhỏ đang liên tục cọ cọ vào cổ của cha nhỏ, cánh tay nhỏ thì không yên phận, gập lại quấn quanh cổ cha nhỏ, Dã cục cưng chính là người thừa kế nhỏ của tập đoàn Hành thị?!

Choáng váng!!!!!!

Cha lớn đứng lên, ôm lấy mẹ, nhẹ nhàng vỗ vào vai mẹ, lo lắng nói, “Thân thể của em yếu ớt, mau đi nghỉ một chút đi.”

Mẹ ngẩng đầu, mỉm cười yếu ớt, “Không trở ngại.”

Vẻ mặt mẹ rối rắm, liếc nhìn Dã cục cưng, một lúc lâu mới phục hồi lại vẻ điềm tĩnh, “Xin mời cậu trở về đi, tôi đã hứa với cha mẹ cô bé là sẽ không để cô bé quay trở về, cô bé vẫn còn quá nhỏ, đợi đến khi cô bé trưởng thành, chúng tôi sẽ để cho cô bé lựa chọn.”

Khóe miệng của mỹ thiếu niên nhếch lên thành một nụ cười, “Em ấy hiện tại đã sắp năm tuổi, không còn nhỏ nữa đâu.”

Năm tuổi?!!

Không phải mới ba tuổi hả….

Dã cục cưng vẻ mặt hồ nghi nhìn mẹ mình, mẹ cả người chấn động, ánh mắt có chút trống rỗng, trong lòng thì đang mặc niệm, bảo bối đừng có oán mẹ…. vừa nhặt được ngươi lúc đó, ngươi cũng không thể nhớ gì hết…. mẹ nhìn thấy thân hình bé tẹo của ngươi, ước chừng khoảng một tuổi, nuôi ngươi cũng được hai năm, coi như ngươi được ba tuổi rồi….

Đại khái trái tim nhỏ bé của Dã cục cưng cũng đã nhận ra được sự thật phũ phàng này, vẻ mặt giống như vừa bị đấm một đấm đang chôn ở trong lòng cha nhỏ, nhắm mắt, nhu thuận, không làm ầm ĩ. Khuôn mặt nhỏ nhắn vô hồn, khiến cha nhỏ nhìn thấy mà đau lòng, vì thế hắn thấp giọng thì thầm sát vào tai của nhóc nói, “Cục cưng, đừng giận mẹ con, ngày mai cho con mua một cái bánh sinh nhật thật to…. để bù lại cho con nha.”

Nhắm chặt hai mắt, hơi hơi thả lỏng, hai hàng lông mày cũng đã không còn nhíu chặt lại như trước.

Cha nhỏ đột nhiên bừng tỉnh, cúi đầu không ngừng cố gắng ở bên tai của Dã cục cưng, tiếp tục dụ dỗ, “Một cái bánh sinh nhật to thì sao đủ, chúng ta sẽ mua hai cái…. ngay mai chúc mừng, ngày kế tiếp cũng tổ chức chúc mừng, đem tất cả bánh sinh nhật ngon lành bù lại cho Dã cục cưng nha!”

“Móc ngóe tay.”

“Móc ngóe.”

Mỹ thiếu niên từ nãy đến giờ đều im lặng nhìn Dã cục cưng, ánh mặt phức tạp nhưng cực kỳ ôn nhu.

Hắn hừ một tiếng rồi ngoảnh đầu sang bên, khóe miệng nhếch lên mang theo ý cười, ngữ khí lại lạnh tới mức cực điểm, “Một cái gia đình được kết hợp từ một đống lộn xộn, bừa bãi có thể giáo dục tốt cho em gái ta sao? Sử Vũ Hiên, một hào môn đại thiếu gia nghèo túng đã bị gia đình từ bỏ; Dã Cố Giai, một nữ nhân bần cùng chuyên viết đam mỷ tiểu thuyết; Trần Sở, một sinh viên còn chưa tốt nghiệp.”

Hào môn đại thiếu gia nghèo túng hả?! Nghèo túng…. Cái rắm, mỗi ngày kiếm tiền xài còn không hết…. dùng hai chữ nghèo túng để hình dung sao…. Hắn mà xứng hả.

Nữ nhân bần cùng…. Ta thừa nhận, cái này tạm thời khoan đề cập tới…. nhưng mà FANS của nàng…. Mỗi người nhổ một bãi nước miếng cũng đủ dìm chết ngươi rồi.

Sinh viên chưa tốt nghiệp…. Hắn học cùng một lúc tâm lý học, kiến trúc sư, triết học, y học, cho nên tạm thời quá bận rộn nên mới chưa tốt nghiệp thôi.

Công tử nhỏ này, miệng cũng quá không tích phúc đi.

Hắn từ tốn mở miệng, đôi mắt giá lạnh nhưng cũng hàm chứa ý châm biếm, “Ta thật ra đã quên mất, cách đây bốn năm ở phế tích của vùng ngoại ô….”

Bàn tay của cha nhỏ đang ôm Dã cục cưng khẽ run, đôi môi mỏng tái nhợt.

Mỹ thiếu niên kia nheo mắt liếc cha nhỏ một cái, cười khẽ, “Ta cũng chỉ ngẫu nhiên biết, Trần Sở, người nói đi.”

“…. Đủ rồi.” Sự giận dữ dâng trào trong đôi mắt mẹ, nàng khép mắt liếc nhìn về phía mỹ thiếu niên kia, ngữ khí của hắn nhẹ nhàng nhưng vẫn không che lấp được vẻ ngạo mạn trên khuôn mặt hắn, sau một lúc lâu mới khàn khàn nói, “Mang Dã cục cưng đi đi.”