Ba Ba Môn Đích Tiểu Vương Tử

Chương 42




Lễ giáng sinh bí mật

Sáng Giáng Sinh, Prince chạy đến dưới cây thông bóc quà của mình — rất nhiều Slytherin tặng cậu quà, tuy không đắt nhưng không tồi, trong giới quý tộc là một loại thử không có áp lực gì và cũng là một thủ đoạn gắn bó quan hệ, Prince cũng không biết, bất quá nhiều quà như vậy làm cậu rất vui vẻ vì cậu cảm giác nhân duyên của mình quá tốt! Đương nhiên, những cái đó cũng không tốt như quà của hai cha tặng — Snape tặng một quyển sách, trong đó còn có những chữ viết nhỏ rậm rạp chằng chịt, Prince biết đây là cha đặc biệt ghi cho mình vì sách rất mới, còn có một cái bình phong kín, phía trên dán một tờ giấy, “Phòng sâu răng”, Harry tặng một đôi bao tay màu xanh nhạt, không có hoa văn gì nhưng đường đan đều đều, có sợi kim sắc thêu tên Prince, đương nhiên, tiểu vương tử vui vẻ nhất là trong bao tay có rất nhiều kẹo!

Lúc này trong trường học, một ông lão râu bạc giơ một cái tất lông, bên trong là độc dược phòng sâu răng!

“Thật là một…… hài tử khéo hiểu lòng người……” Dumbledore cười híp mắt nhỏ giọng nói với một cái kính hai mặt, người bên kia nói một câu gì đó, lão hiệu trưởng lập tức yên lặng rồi cầm một cái tất khác.

Ha ha, Dumbledore đang liên lạc với ai a! (Quá rõ ràng luôn =))))

Không quản hiện tại Dumbledore liên lạc với ai, Harry gom những món quà của mình vào một chỗ, cũng để mấy gói quà của Snape vào trong ngăn kéo tủ của Snape sau đó “Một nhà ba người” qua bột Floo đi thăm nhà người thân — mục tiêu, nhà Cori!

Vô luận bao nhiêu lần Harry cũng không thể quen dùng lò sưởi, cậu luôn bị bụi tốc vào mặt — vừa đi ra lò sưởi, một cái thanh lý đổi mới hoàn toàn được vứt lên người cậu, tuy không quá thoải mái bất quá không sao, Snape đã sớm ôm Prince chờ cạnh lò sưởi, điều này làm cho Harry hung hăng trừng Snape — khi tiểu vương tử xoay người đi tìm Cori.

Lucy con gái bà Cori đã từng là hướng dẫn du lịch, tuổi trẻ gặp một phù thủy đến từ Trung Quốc rồi nhanh chóng kết hôn, sau đó Anh quốc không an ổn, hai người đi Pháp, mà khi trong nước an ổn cũng không ở cùng Cori bao lâu thì chạy về Trung Quốc, khi bọn họ trở lại Anh, con rể Cori liền phát hiện mấy thứ kỳ quái trong nhà — có chứa dao động pháp thuật mãnh liệt, điều này làm anh lo lắng, vì vậy anh nói chuyện với mẹ vợ về phù thủy, kết quả phát hiện sự tồn tại của Severus Snape độc dược đại sư nổi danh, cho nên Cori mới có thể chủ động liên lạc Snape.

“Nếu như không phải biết rõ con, ta còn tưởng rằng con ở tổ chức khủng bố nào đó dưới mặt đất đâu.” Cori trừng Snape,“Con đều lớn như vậy, ta còn không biết!” Bà rửa tay rồi đi cắt hoa quả mới lạ, Lucy hỗ trợ bà mà Snape chỉ có thể ở bên cạnh mặt đen huy động đũa phép — thi triển vô số chú ngữ êm ái trên mặt đất, ai bảo những đứa bé kia ở cùng nhau thì muốn cưỡi chổi! Nhìn xem a! Con Lucy Chris Bạch đã ngã nhiều lần mà Prince được Harry trông nom cưỡi Nimbus 2000, anh còn cần may mắn trong phòng sớm đã được mở rộng không gian sao?

Những gì Cori nói Snape cũng không phản bác, tuy anh không biết cái gì gọi là “Tổ chức khủng bố” nhưng là tổ chức anh gia nhập cũng không kém cái gọi là “Tổ chức khủng bố” bao nhiêu là được.

Ba nam hài rất nhanh liền thân quen, mà Alice đã tuổi tròn 20 tuổi cũng cầm đũa phép ở một bên nhìn ba cậu bé vị thành niên, về phần Snape, hoàn toàn yên tâm — lúc trước anh cắt đứt liên lạc với Cori cũng là vì thế giới pháp thuật không ổn định, hơn nữa…… Lúc đó khao khát lực lượng vượt qua chờ mong với một thân nhân Muggle, đây là sự thực anh không có cách phủ định, đợi hết thảy kết thúc trong một buổi tối làm người ta hít thở không thông thì anh mới nhớ tới Cori, sau đó bắt đầu gửi qua bưu điện một ít thứ cho bà, bất quá những cái đó đều là tìm bưu cục chuyên môn khai thông đến Muggle của thế giới pháp thuật…… Không nghĩ tới những thứ bị anh miễn cưỡng thay đổi làm sản phẩm luyện kim còn có thể trở thành manh mối cho Cori tìm được anh……

Quanh đi quẩn lại, người nhà chân chính sẽ không bị vận mệnh nhấp nhô và hiện thực tàn khốc chia rẽ — Cori cười híp mắt viết xuống những câu này, Snape cảm giác tính mạng mình tràn ngập ánh sáng mà trước đây anh cho rằng mình sẽ không bao giờ có được…… Snape nhìn Harry, nam hài mắt xanh nhìn anh rồi lập tức cúi đầu.

Phù thủy luôn rất thần kỳ cho nên Cori không truy cứu vấn đề Snape mất tích lâu như vậy mà con rể của bà cũng không nói chuyện thế giới pháp thuật nước Anh mười mấy năm trước, hảo cảm của Snape tăng lên không ít, vì vậy ở chung với gia đình này hình như cũng không có khó khăn gì…… Snape nheo mắt nhìn Prince chơi mệt mỏi.

Tiểu vương tử nằm lên đùi Harry nói chuyện gì đó với Chris, Alice ở cạnh biểu diễn pháp thuật, mấy cậu bé đều bị hấp dẫn — đó là một thần hộ mệnh, là một con rắn, một con rắn rất đẹp!

Đúng vậy, dưới bình thường tình huống rắn đều là âm lãnh nhưng thần hộ mệnh thì không như vậy, nó rất xinh đẹp và hoạt bát, không có cái lạnh lẽo âm hiểm của rắn mà lại rất ôn nhu!?

“Oa nha, đây là pháp thuật gì vậy?” Harry hâm mộ nhìn Alice, cậu thấy pháp thuật đó rất giỏi.

“Đây là thần hộ mệnh của tôi, cũng là thần hộ mệnh của nhà chúng tôi.” Alice làm cho con rắn biến mất,“Bạch gia chúng tôi ở Trung Quốc dùng rắn làm con vật đại diện, có chút giống Slytherin ở Anh nha.”

“Ách……” Không nói tiếp, Harry nhìn Snape — viện trưởng Slytherin.

“Hơn nữa nhà chúng tôi có thể nói chuyện với rắn.” Chris lớn tiếng hô lên rồi thả sủng vật nhỏ của mình — một con rắn xanh xinh đẹp,“Đây là bạn tốt của tôi, nó tên là Tiểu Thanh!”

[Ngươi mới tên Tiểu Thanh! Cả nhà ngươi đều là Tiểu Thanh! Ta tên là ngọc lục bảo!]

[Chris, nó nói nó tên ngọc lục bảo……] Harry hoàn toàn không phân rõ khác biệt của tiếng Anh và tiếng rắn mở miệng liền làm mấy phù thủy của nhà họ Bạch sợ hãi, ngay cả Bạch Kỉ đang trò chuyện vui vẻ với Snape cũng đi nhanh tới.

Bởi vì Harry nghe được xà ngữ nhưng không phân rõ được xà ngữ và tiếng Anh, là cậu bé Cori yêu thích — cũng là cậu bé Snape “Quan tâm”, Bạch Kỷ đương nhiên không thể để cậu luôn không phân rõ được hai loại ngôn ngữ khác biệt, bất quá…… Xà ngữ cũng không phải kỹ năng phổ biến cho nên những phù thủy trưởng thành trầm mặc, mãi cho đến lúc rời đi cũng không có người nhắc lại, từ nay về sau cứu thế chủ có thêm nhiều người bạn mới.

Alice ôn nhu kiên nhẫn giống như chị gái, đại khái là thiên phú của nữ nên cô rất am hiểu giảng giải cho nên dạy Harry “Đặc thù của ngôn ngữ” liền giao cho cô. Mà Snape biết chuyện Bạch gia sau, Dumbledore đặc biệt viết một bức thư cho Bạch Kỷ, về phần nội dung…… Không có người nào khác biết rõ.

Khi trở lại Hogwarts thì đã nhanh đến mười giờ, Harry rửa mặt rồi bắt đầu bóc những món quà buổi sáng chưa xem xong – cậu để quà của mình gần quà của Snape bất quá rất dễ dàng nhìn ra được khác nhau…… Sirius tặng cậu và Snape sách, cậu đã biết đó là cái gì.

Mở ra, sách bên trong tự nhảy ra, chữ viết xinh đẹp — bí mật của con trai.

Bí mật của con trai?!

Harry sờ bìa, cậu cảm thấy tên không xứng với Snape…… Snape tuyệt đối không phải một cậu bé! Nghẹn cười, cứu thế chủ mắt xanh lật tờ thứ nhất ra — sau đó lập tức giở nhanh! Merlin a! Sao mình có thể tặng Snape loại vật này!?

Mặt đỏ bừng, Harry run rẩy bỏ sách vào trong túi, buộc chặt túi rồi ném vào trong ngăn kéo — Merlin phù hộ, Snape còn chưa nhìn món quà này!

Harry nhảy dựng lên bắt đầu đảo — ngàn vạn đừng làm cho Snape phát hiện ‘món quà kia’! Không cần a! Sirius chết tiệt! Merlin a! Sao Remus cũng đùa dai vậy a!?

Harry hiện tại rất muốn chết…… Chẳng lẽ cậu sẽ từ “Cậu bé đại nạn không chết” Biến thành “Cậu bé bị Snape mắng chết” Sao?

Lật ra một lần lại một lần, Harry rốt cục xác định…… Thứ đó không còn…… Có lẽ…… Là Prince cầm đi? Hoặc là…… Bị ném…… Harry không thể xác định tặng…… Uể oải dựa vào ở tủ, Harry vỗ ngăn kéo hai cái.

“Lạch cạch”!

Một bức thư rơi xuống — là lá thư cậu thấy trong phòng thí nghiệm…… Cori gửi cho Snape …… Hiện tại Harry hưng phấn, có lẽ không chỉ là hưng phấn…… Harry thật sự rất ngạc nhiên…… Mở thư ra, chữ viết quen thuộc nhảy vào mắt cậu.

“Sev thân ái, ta thật vui khi con gửi thư cho ta nhưng là con biết, nếu như con trực tiếp nói cho ta biết, ta tình nguyện đan thêm một cái áo len nữa …… Tuy đến Giáng Sinh cũng chưa xong.” Những dòng chữ mở đầu bức thư đã hấp dẫn ánh mắt của Harry,“Bất quá ta rất vui khi con còn giữ lại cái áo len ta tặng khi con 11 tuổi về, đây là khẳng định lớn nhất cho ta. Ta hy vọng pháp thuật của con có thể dựa theo cái áo đó đan ra một cái áo phù hợp nhưng ta sẽ nhớ rõ sang năm đan thêm một cái — Harry đúng là một cậu bé ngoan bằng không con cũng sẽ không đưa áo mình cho cậu bé đúng không? Sev, ta rất vui, rất rất rất vui! Cho nên con hoàn toàn có thể yên tâm, ta sẽ không ngạc nhiên khi nhìn thấy con mặc cái gì, cũng sẽ không làm cho Harry phát giác cái áo kia là con đặc biệt làm, nha, pháp thuật thật là thần kỳ!” Cuối cùng là,“Yêu con Cori,” Còn có P/S–“Chờ mong thấy tiểu vương tử của con thân ái.”

Tay Harry run run, ngay cả thân thể cũng bắt đầu run…… Không thể để Snape biết rõ mình nhìn thư! Đúng! Không thể để Snape biết rõ!

Harry run rẩy cất lá thư, đương nhiên lá thư bị áp xuống dưới cùng.

Không thể…… Nhất định không thể để cho Snape biết rõ…… Tim Harry đập thình thịch!

Merlin a! Lúc trước sao mình lại hiểu lầm Snape?!

Ôm mặt, Harry rất muốn khóc…… Đúng vậy, đưa áo len mới cho Prince cậu không quá thoải mái nhưng là rất vui…… Chính là ngực có chút ê ẩm…… Nhưng là khi Snape đưa áo len cho cậu, cậu lại chua xót…… Sau đó cậu nhìn thấy áo len mới của Snape, lúc đó cậu mới cảm thấy vui vẻ, một thứ gọi là hạnh phúc…… Hoặc là khoái hoạt làm cho cậu có thể bảo trì nụ cười của mình…… Mãi cho đến…… Mãi cho đến vừa rồi cậu mới phát hiện “Bí mật” này……

Vì sao…… Vì sao Snape lại làm nhiều như vậy? Harry nghĩ mãi mà không rõ, cũng không dám suy nghĩ cẩn thận…… Harry cảm giác mình đang đứng ở trước gương Erised nhưng không thấy rõ nguyện vọng của mình……

“Harry, đi ra thu thập những…… không khí ngày lễ của ngươi!” Giọng nói của Snape truyền đến, không bình tĩnh giống bình thường.

“Em lập tức ra!” Lau mặt, Harry hít sâu một hơi rồi chạy ra ngoài.

Ngôi sao trên đỉnh cây thông tỏa ra ánh sáng nhu hòa, âm nhạc vang lên vui sướng lại không mất ưu nhã…… Harry mở cửa phòng ngủ thấy Snape vẫn một thân đen đen đứng ở trong vầng sáng nhưng ánh sáng làm Snape nhu hòa rất nhiều.

“Sev……” Harry gian nan mở miệng, cổ họng khô khốc nhưng làm Snape phản ứng – Snape quay đầu nhìn Harry ,“Sev, âm nhạc không sai đúng không?”

“Cho nên?” Nhíu mày, Snape khôi phục tỉnh táo.

“Em nghĩ anh có thể dạy em khiêu vũ,” Harry đỏ mặt cúi đầu xuống làm bộ đang tự hỏi, có lẽ là làm bộ trầm ngâm,“Vũ hội Halloween thật sự là quá xấu hổ …… Ưm…… Cho nên anh có thể dạy em khiêu vũ không? Ách…… Như vậy cũng tốt cho Prince……” Harry thật sự là không biết nên viện cớ gì,“Có lẽ Prince sẽ cho rằng quan hệ của chúng ta tốt…… Ách…… Có thể chứ?”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Kỳ thật…… Tiểu Har bị cảm động a. Đúng không? Xdddd…… Giáo sư xem quà giáng sinh rồi sao? Đúng không? Oa Kaka Kaka……

Về áo len, thật ra là như vậy ……

Cori đan hai cái áo len, một cho Harry một cho giáo sư nhưng là tiểu vương tử phàn nàn nói năm nay mình không có áo len Cori đan cho nên Harry đưa cho Prince, nói áo Molly đan là của Cori đan, giáo sư phát hiện thì lại đưa áo mình cho Harry, vì để Harry không đau lòng giáo sư tìm cách đan lại một cái giống cái áo len trước kia Cori đan cho mình, nói cho Harry áo là Cori đan thêm cho mình, giáo sư còn viết thư gửi cho Cori bảo Cori không cần nói lỡ miệng nhưng Harry phát hiện Cori hồi âm…… Khụ khụ……