Bá Chủ Thu Mua

Chương 77: Danh hoa đã có chủ




Tiền lão gia tử đã đáp ứng với Hác Mãnh, giúp hắn điêu khắc một chuỗi vòng tay, một chuỗi hạt dây chuyền, cùng với điêu khắc một số đồ trang sức khác. Vật liệu còn thừa, thì điêu khắc cái gì thì tùy ý, Hác Mãnh cũng không hỏi, nhưng hắn biết nhất định phải cho Vương Băng Ngọc một số đồ trang sức, xem như là tiền công điêu khắc của lão gia tử, dựa theo Tiền lão gia tử nói, đây chính là cho cháu gái ngoại của mình đồ cưới tốt nhất.

Gỗ trầm hương ngàn năm không chỉ quý giá, hơn nữa tuyệt đối là đồ vật chỉ có thể gặp không thể cầu! Cả khối vật liệu gỗ nặng mười mấy cân, có thể điêu khắc ra không ít đồ đâu.

Vương Băng Ngọc đang vào trong phòng bếp để hỗ trợ thì nhìn thấy Từ Manh, không nhịn được hét a a vang lên, hai mắt tỏa ánh sáng kêu lên, nói: "Từ Manh, ngươi là Từ Manh có đúng hay không, ta, ta là fan của ngươi đó nha! "

Không chỉ Vương Băng Ngọc là fan số một của Từ Manh, khiến người ta không nghĩ tới chính là Tiền lão gia tử dĩ nhiên cũng yêu thích Từ Manh, nên tự nhiên muốn có chữ ký của Từ Manh để lưu lại làm kỉ niệm, hơn nữa lão gia tử còn tuyên bố dùng vật liệu của Hác Mãnh, đích thân chế tạo giúp Từ Manh một bộ đồ trang sức, hứa hẹn sẽ tuyệt đối là cực phẩm.

Phải biết, chủ nhân của khối gỗ trầm hương ngàn năm này là Hác Mãnh, đều chưa từng chiếm được loại hứa hẹn này của Tiền lão gia tử đâu nha ! 

Sau khi ăn xong, Hác Mãnh cùng Từ Manh ngồi trong nhà Vương gia chốc lát, rồi đứng dậy cáo biệt Tiền lão gia tử cùng Vương Giác Khôn, vợ chồng Tiền Phương mà rời đi.

Trên đường trở về, Từ Manh hiếu kỳ hỏi: " Gỗ trầm hương ngàn năm, vừa nghe là khiến người ta liền biết là thứ tốt, không biết tên tiểu tử nha ngươi moi được nó từ đâu ra ? "

" Nếu ta nói là mua từ chỗ đồng nát về, ngươi tin không ? "Hác Mãnh cười nói.

Từ Manh sửng sốt một chút, xì xì cười lên rồi nói: "Tin, tên tiểu tử nhà ngươi có số chó ngáp phải cứt cực kỳ thịnh, có cái gì mà không tin. Ngươi biết giá trị của khối mộc trầm hương ngàn năm này không ? "

" Giá trị vào khoảng chừng mấy trăm triệu đi! "Hác Mãnh suy nghĩ một chút nói rằng, trên mặt vẫn không có chút biến đổi nào, dường như giá trị của khối mộc trầm hương ngàn năm này vẫn chưa đủ để lọt vào mắt của hắn.

Từ Manh le lưỡi một cái, mỉm cười nói: "Ngươi hiện tại quả thực chính là cường hào nha, cường hào ca ca, sau này chúng ta làm bằng hữu được không? "

"Định tạo bom à, làm người yêu còn tốt hơn bằng hữu!" Hác Mãnh lầm bầm cười gian.

Từ Manh lườm hắn một cái, trừng mắt nhìn hắn, hừ lạnh nói: "Ta xem ngươi lại ngứa người rồi đúng không? Ngươi nói thế thì tại sao không nói luôn là làm người yêu luôn đi.

Hác Mãnh sờ sờ mũi, khà khà cười nói: "Làm người yêu không phải dễ nghe hơn à! "

" Ngươi nghèo thì ta bần, có tin hay không ta thả ngươi tại nơi này, để ngươi dưới trời nắng gắt mà đi bộ về không ? "Từ Manh đỗ xe ở bên đường, tựa như cười mà không phải cười nhìn hắn nói.

" Tin! "Hác Mãnh đàng hoàng gật gật đầu, một mặt dáng vẻ đáng thương.

" Ngươi phải về nhà sao? " Hác Mãnh suy nghĩ một chút hỏi.

Nhiệm vụ hôm nay cũng coi như hoàn thành, có một khối băng màu ngọc bích hơn nữa lại là do Thạch thành điêu vương Tiền lão gia tử điêu khắc tạo thành đồ trang sức, món trang sức này để làm quà sinh nhật cho ông ngoại của nàng làm cho nàng rất hài lòng! Về nhà ? Từ Manh cũng không biết nữa, hiện tại trời còn chưa tối, nhưng không trở về nhà thì biết đi đâu đây ! Cười nói: " Ngươi không phải có một cái công ty sao hiện tại không bận việc à ! "

Hác Mãnh cười nói: " Ở công ty có Trần Vũ Tình lo rồi, nên không có chuyện gì ! "

" Ở trên internet, có rất nhiều tin tức không tốt đối với khoa học kỹ thuật Lam Mị nha, có cần chú ý một chút không ? "Từ Manh lúc ở nhà thường lên mạng, cũng rất quan tâm đến tin tức về phương diện này. Hiện tại rất nhiều người trong mạng lưới bạn bè của Từ Manh đều nói khoa học kỹ thuật Lam Mị là một công ty lừa đảo đa lĩnh vực, ngay cả trụ sở cố định còn không có, đăng kí vốn lưu động của công ty chỉ có mỗi một triệu mà thôi.

" Không có chuyện gì đâu, chỉ có mấy tên hề giở trò quỷ mà thôi, không cần quan tâm tới bọn họ ! "Hác Mãnh cười rồi nói không để tâm mấy tin tức nhảm nhí đó,, còn tên chủ mưu đứng đằng sau bôi nhọ danh tiếng của khoa học kỹ thuật Lam Mị, hắn đã để Lam Lam tìm được hắn. Nhưng hiện tại khoa học kỹ thuật Lam Mị không có cách nào để bắt được hắn, tuy nhiên tuong lai còn dài mà. Khoa học kỹ thuật Lam Mị tuy rằng vừa mới bước đi những bước chập chững đầu tiên, thế nhưng tiền đồ tương lai của nó, tuyệt đối là không thể tưởng tượng được!

Hác Mãnh đi bộ cùng Từ Manh một vòng quanh chợ, tuy nhiên Từ Manh lại không mua cái gì cả, nhưng lại mua cho Hác Mãnh toàn bộ từ đầu đến chân, giá cả phải bỏ ra hơn vạn tệ, làm cho Hác Mãnh cảm thấy một trận xa xỉ, từ trước tới giờ giá cả y phục của hắn chưa từng vượt quá ngàn tệ, tuy nhiên theo cách nghĩ của Từ Manh lại khác hoàn toàn, hiện tại tốt xấu gì ngươi cũng là chủ của một công ty, cũng không thể mang dáng vẻ bẩn bựa này ra mà bàn bạc làm ăn được!

Tiền mua quần áo, đều là Từ Manh chi ra, Hác Mãnh gãi đầu một cái nói, ngươi không phải không mang thẻ sao? Thấy hắn hỏi thế Từ Manh cũng không thèm để ý đến hắn !

Sau khi đưa Hác Mãnh đến bên ngoài công ty, Từ Manh cười nói: " Ngươi cũng mau mau mua một chiếc xe đi, mỗi ngày ra ngoài đều phải gọi xe, như thế sẽ làm cho người khác cảm thấy ngươi có bao nhiêu thực lực đâu nha. "

Hác Mãnh sửng sốt một chút, nhìn Từ Manh lái xe đi rồi, cười gượng lắc lắc đầu, trong lòng hắn lại nghĩ thực lực của chính mình cũng không cần phải cho người khác xem, ca gọi cái đó là sự khiêm tốn, khiêm tốn biết không ?

" Ai da, đây không phải là Hác tổng sao ? Vừa đi không tới một ngày đã về đến rồi, sự tình bận bịu đã xong chưa ?" Trần Vũ Tình nhìn thấy Hác Mãnh thì chê cười hỏi. Nàng ở công ty bận đến nổi bù cả đầu, mà trong lòng của vị Hác tổng vẫn còn có thể thanh thản ra ngoài chơi, chẳng lẽ không biết bắt đầu gây dựng sự nghiệp công ty gặp biết bao nhiêu khó khăn sao?

"Hết bận, hết bận, ha ha, gọi tên to xác đều dừng làm việc lại, tối nay đi liên hoan, ta mời khách, chờ cơm nước xong thì đến chỗ nào vui vẻ để thả lỏng một chút. Mấy ngày nay mọi người đều mệt muốn chết rồi! "Hác Mãnh cũng cười nói.

Ngày hôm nay trong công ty lại nhiều ra mười mấy cái khuôn mặt mới, hẳn là nhân viên mới được tuyển vào làm trong công ty.

Trần Vũ Tình nhỏ giọng thầm thì nhỏ giọng nói: " Ngươi đến là sẽ có thể thu mua lòng người. "

Trong công ty bố trí trang trí đã gần đủ rồi, chỉ còn lại chính là từng bước đem tất cả các hạng phục vụ trong công ty khai triển thôi, mà tất cả những thứ này đều là vây quanh ' Trí năng Lam Mị ' , nên cũng không cần nhất thời vội vã triển khai.

Buổi tối lúc ăn cơm, Trần Vũ Tình đã say rượu, đột nhiên ôm cổ Hác Mãnh, nói thầm:'' Cũng chỉ là ngươi, nếu đổi lại là người khác, ta cũng không rảnh mà hầu hạ hắn''

Nói thật mấy ngày nay Trần Vũ Tình thật sự mệt muốn chết rồi, mà mệt mỏi cũng chỉ là một mặt mà thôi, còn chủ yếu là trong lòng có chút tủi thân. Hác Mãnh đối với nàng một câu hứa hẹn đều không có, vì cái gì mà nàng lại vì hắn mà mệt gần chết ? Người khác không rõ ràng, ngay chính cả người trong cuộc như nàng cũng tự hỏi lòng mình mà không biết vì sao.

Quản lí phòng nhân sự Lưu Chí, nhìn thấy Trần Vũ Tình say rượu lại nói ra những lời như vậy, hơn nữa lại cùng Hác Mãnh ôm nhau, trong lòng không khỏi có chút khó chịu, mỗi ngày Lưu Chí cảm giác mình càng ngày càng thích Trần Vũ Tình.

" Hác tổng, Trần tổng uống nhiều rồi, nên để ta lái xe đưa nàng về ! " Lưu Chí đi tới, nhìn Hác Mãnh mỉm cười nói.

Hác Mãnh ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, cười cười lắc đầu nói: " Không cần, ta tự lo cho nàng được, ngươi không cần quá lo lắng. " Quay đầu nhìn Trần Vũ Tình, rồi cười gian nói: "Trần tổng nhân duyên rất tốt nha ! "

Trần Vũ Tình say rượu trên mặt mang theo vài phần dị dạng đỏ bừng, có vẻ rất xinh đẹp, so với lúc bình thường nhiều hơn mấy phần quyến rũ, tựa như cười mà không phải cười nói: " Làm sao, tiểu tử ngươi còn biết biết ghen sao ? Khanh khách, ngươi đừng tưởng rằng đừng tưởng rằng bổn cô nương không ai theo đuổi, người theo đuổi ta còn nhiều lắm. "

Cuộc đối thoại giữa hai người, làm cho Lưu Chí sững sờ, nụ cười trên mặt nhất thời nhiều hơn mấy phần lúng túng.

Hác Mãnh cười nhìn Lưu Chí nói: " Lưu ca, kỳ thực Vũ Tình là bạn gái của ta, việc này ngươi hiểu được chứ ? "

"Biến, biến đi, ai bảo ta là bạn gái của ngươi hả. "Trần Vũ Tình cười híp mắt đẩy Hác Mãnh ra, kêu lên. Lưu Chí cười khổ gật gật đầu, nói: " Trước đây không hiểu, hiện tại đã biết rõ."