Ba Chúng Ta

Chương 45: Mắt phải của anh thấy được…




Làm một người vẽ manga, lý tưởng là trở thành một họa sĩ tranh minh họa, Park Chanyeol quả thật không ăn khớp gì hết. Nhưng mà cậu ấy có một chỗ không chê vào đâu được, chỗ đó chính là, gương mặt vừa dễ thương vừa đẹp trai luôn để lại một ấn tượng sâu sắc, thật sự là có thể dựa vào nền tảng vốn có để mang đến nhiều thứ hơn nữa —— Về điểm này, buổi ký tặng thứ ba của 《Nhà có Bạch Cửu》 chật kín, dòng người phải xếp hàng đến đầu con phố đối diện chính là tờ giấy chứng nhận hoàn hảo nhất.

Nếu như trước đó trên internet nổi như cồn nhưng lại không mang đến cảm giác chân thật, thì bây giờ Park Chanyeol đã thật sự cảm nhận được rõ rệt cái gì gọi là “Người nổi tiếng”.

Ngày hôm qua đi nhà trẻ đón Oh Sehun tan học còn bị mấy vị phụ hyunh nắm lại yêu cầu chụp hình chung nữa~

Mặc dù nổi tiếng cũng không có nghĩa là có thực lực, thực lực cũng chưa chắc mang đến money, nhưng mà Park Chanyeol luôn cảm thấy, tốc độ này thật sự vượt xa tưởng tượng của cậu quá nhiều, vội vã chạy ào đến phía hạnh phúc.

Nghĩ đến cảnh mình sẽ mau chóng công thành danh toại, tay trái Baekhyun tay phải Tiểu Bạch Cửu đứng trong căn phòng lớn kiêu hãnh tuyên bố với cả thế giới rằng cậu là một người đàn ông hạnh phúc thì Park Chanyeol đặc biệt có nhiệt tình, mỗi ngày ký tên ký đến tay mỏi nhừ, cơ mặt đều đau nhức vì cười quá nhiều vẫn không có một câu oán trách —— Cảm thấy vô cùng đáng giá như chuyện dùng một cái chân để đổi lấy Baekhyun ngày trước. Nếu những chuyện này có thể mang đến cả đời an cư lạc nghiệp nhưng phải trở thành một người bị tê liệt cơ mặt thì cậu cũng hoàn toàn chấp nhận.

“A Chan, sao bác sĩ Baek không tới buổi ký tặng vậy? Chúng tôi muốn gặp bác sĩ Baek quá~~”

“Bác sĩ Baek đang bận trị bệnh cứu người trong bệnh viện, cho nên hôm nay không tới được~~”

“A a a Tiểu Bạch Cửu đáng yêu quá~~ Để cho chị nựng một cái có được không? Chị sẽ cho em bóng chocolate!”

“A…… Được rồi… Hing~ Chị đưa em bóng chocolate trước đi rồi em mới cho nựng mặt~”

Có một việc nằm ngoài dự đoán của Park Chanyeol —— Chính là có rất nhiều độc giả hỏi Park Chanyeol hai vấn đề giống nhau: “Sao bác sĩ Baek không tới? Sao chương mà A Chan tỏ tình không được bỏ vào trong sách?”

Có hiếu ký, có chờ mong, nhưng nói đến cái chương tỏ tình kia thì mọi người đều cảm thấy đáng tiếc.

Xóa đi chương này, chính Park Chanyeol cũng cảm thấy rất đau lòng —— Mỗi một chương trong tác phẩm mà mình sáng tác đều là tâm huyết của mình, bỗng dưng bị bỏ đi một chương, ai mà thoải mái cho được.

Nhưng mà lại không thể kiềm chế tâm trạng muốn độc chiếm Baekhyunie ở trong lòng ——Có thể chấp nhận người khác nói mình không tốt, nói những thứ mình vẽ là rác rưởi, nhưng mà nói Baekhyun của mình như thế thì mình sẽ rất không vui. Cho nên chuyện cắt bỏ những tình tiết làm cậu bị người khác chỉ trỏ xem như là chuyện tớ có thể làm cho cậu, là một sự bảo hộ nho nhỏ dành cho cậu. Chuyện xuất đầu lộ diện cứ giao cho tớ, còn cậu phụ trách việc chờ tớ về nhà~

“A Chan sama, cậu làm như vậy bác sĩ Baek sẽ không tức giận sao?”

“Hả?”

“Chẳng phải bình thường những phần không quan trọng mới bị cắt bỏ sao?”

“… A ha ha ha, sẽ không đâu, Baek Baek sẽ không nghĩ như vậy.”

Oh Sehun được sắp xếp đến buổi ký tặng cùng Park Chanyeol, rốt cuộc bị các dì các chị bùng nổ tình thương của người mẹ chọc cho khóc lên.

“Hing hing… Baba, Bạch Cửu muốn về nhà… Không được nựng mặt của con nữa… Con muốn baba…”

Nghe được tiếng khóc của con, không kịp trả lời cô gái với vóc người nhỏ nhắn nhưng lại nói ra những câu làm cho người khác không khỏi cảm thấy cô ấy rất kiên định, Park Chanyeol vội vàng xoay lại, khóa chặt ánh mắt trên người Oh Sehun. Thằng bé đang đứng trên mặt bàn khóc lóc đi về phía mình, vừa đi vừa bị một đám độc giả vây quanh, chỉ có thể tội nghiệp nắm lấy tay áo của dì nhân viên, cách một đám người nhìn về phía mình.

Thấy một đám người ngoài miệng nói rất thích Tiểu Bạch Cửu, con mau cùng dì về nhà,… nhưng vào lúc thằng bé khóc đến đau lòng như vậy thì lại đồng loạt móc điện thoại ra chụp hình, trong lòng Park Chanyeol thật sự có chút thổn thức, không lịch sự cho lắm mà gạt tay người trước mặt ra ôm Oh Sehun vào lòng.

“Hu hu~~ Baba về nhà, mang Bạch Cửu về nhà đi~~” Ôm chặt lấy cổ của Park Chanyeol, Oh Sehun dùng giọng nói bập bẹ của mình để nói, lại còn không khách khí chút nào mà quệt hết nước mắt nước mũi lên người Channal baba.

“Tiểu Bạch Cửu nghe lời, sẽ xong nhanh thôi~ Đợi baba một lát nhé~ Con theo dì nhân viên kia ra phía sau được không? Sẽ không có người nựng mặt của con nữa~”

Thằng bé vẫn dẩu môi như cũ: “Về nhà, về nhà mà~~ Con muốn daddy…”

Park Chanyeol thân thiết mà áp sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn cùa Oh Sehun: “Đừng làm rộn, baba bảo dì mua món ngon cho con ăn được không? Này, điện thoại của baba cũng cho con mượn chơi, ngoan ngoãn đợi baba thêm một lát~~”

Bởi vì tiết mục phụ tử tình thâm diễn ra ngay trước mặt, bầu không khí ở chỗ ký tặng bỗng chốc lên đến cao trào, đợi lúc Park Chanyeol trở lại chỗ ngồi của mình thì cô gái với vóc người nhỏ nhắn kia đã không thấy tung tích —— Cô bé kia nghĩ nhiều quá rồi, Baekhyun nhà mình sẽ không suy nghĩ lệch lạc vậy đâu =V=.

“Anh A Chan, có thể viết cho em một câu không?”

“À, được chứ, em muốn viết câu gì?”

“Đẩy ChanBaek đến suốt đời!”

“Được rồi ~”

Byun Baekhyun một mực ngồi ở trên ghế sa lon đợi Park Chanyeol và Oh Sehun về nhà.

Park Chanyeol đã từng căn dặn là dạo này đừng gọi cho cậu ấy lúc cậu ấy đang làm việc, cho nên Byun Baekhyun liền tin nhắn cũng không gửi mà ngồi ở đó chờ. Trong TV, chương trình thời sự đã chuyển sang tiết mục âm nhạc, mà ngay cả kịch truyền hình lúc 10 giờ tối cũng đã chiếu hai tập, giờ đang là thời gian quảng cáo.

Không phải là chưa từng đợi, đợi đến rạng sáng cũng có luôn.

Nhưng mà hình như chưa có lần nào giống với lần này, biết rõ cậu ấy đi làm một chuyện chẳng liên quan mấy đến mình, mang theo người mà cậu ấy cho là quan trọng nhất, đạt được niềm vui mà cậu ấy mong muốn nhất —— Thế cuộc sống sau này của mình có phải là mỏi mòn chờ đợi như vậy? Đến cùng thì ý nghĩa nằm ở đâu?

Bác sĩ Baek không có mắc chứng cưỡng ép người khác, bác sĩ Baek chỉ là rất hy vọng đạt được sự khẳng định của người nào đó.

Phải biết, Chanyeol mà tớ yêu mến, là người sẽ quên mất món mà buổi sáng mình muốn ăn, nhưng lại không bao giờ quên cho tớ một nụ hôn chào ngày mới.

Kim đồng hồ vừa nhích qua số 12, rốt cuộc từ cửa ra vào truyền đến tiếng mở cửa.

Oh Sehun cuộn mình trong ngực Park Chanyeol, nó sớm đã ngủ gục rồi.

“Mệt chết đi được… Baek Baek, cậu mau bế nó đi, tay tớ không còn chút sức lực nào hết…”

Nhìn cũng không nhìn Byun Baekhyun, Park Chanyeol liền quăng còn vào lòng cậu ấy, ngược lại là nhìn Oh Sehun ngủ rồi thân mật sờ lên trán thằng bé.

“Hôm nay ký ít nhất 1000 tên đó… Mẹ ơi…. Baek Baek, cậu không thấy đâu, người đông nghìn nghịt ấy… Ha ha~”

Dùng bờ mông nghĩ cũng biết hiện tại người nọ nhất định là đang vô cùng lười nhác mà nằm trên ghế salon chờ cậu đi qua bóp vai đấm chân. Trong lòng Byun Baekhyun có một trận lựa giận xông lên, cố ý đưa lưng về phía khác không nhìn Park Chanyeol, giả vờ rất dụng tâm mà dỗ Oh Sehun đã ngủ từ lâu =口= —— Mà kết quả của việc này chính là, Oh Sehun rõ ràng là bị daddy của nó lắc cho thức.

“A……” Thằng bé mơ mơ màng màng mở mắt ra, vốn chưa tỉnh ngủ mà còn bị lắc nên rất uất ức, ngẩng đầu nhìn lên thấy Byun Baekhyun, lại càng cảm thấy đã tìm được chỗ dựa, vội vàng dùng bàn tay nhỏ bé ôm chặt Byun Baekhyun, hing hing mà muốn khóc lên.

“Daddy… Hu oa daddy… Bạch Cửu không muốn đi bán sách nữa~~ Mấy chị nựng mặt đau đau, con muốn đi nhà trẻ… Đào Đào không thấy Bạch Cửu sẽ tức giận đó! Đào Đào không thể không để ý đến con!”

“Nựng mặt? Ai nựng mặt con?”

Nâng mặt Oh Sehun lên xem xét cẩn thận, chỉ là hơi đỏ một chút, ngoài ra cũng không có gì khác biệt. Nhưng mà cũng chính vì vậy mà Byun Baekhyun mới ngửi được mùi son phấn nồng nặc trên người thằng bé. Thoáng cái nghĩ tới những ngày này Park Chanyeol đều sống trong cảnh bị những bộ mặt ngập tim yêu, những cặp mặt đào hoa và những luồng sóng điện thay phiên nhau oanh tạc; Byun Baekhyun liền cảm thấy khó chịu ——  Mỗi ngày bị nhiều phụ nữ trêu ghẹo như vậy, về nhà lại con sai sử tớ! Tại sao tớ lại bị như vậy hả!

Mặc dù đứng ở góc độ loài người suy nghĩ hai chuyện này, quả thật là không chút liên quan, nhưng mà nó không ảnh hướng đến chuyện Byun Baekhyun càng nghĩ càng giận. Sau đó, Byun Baekhyun lại ném trả Oh Sehun vào trong ngực Park Chanyeol: “Mang con của cậu đi tắm đi, bằng không thì đừng nghĩ đến chuyện ngủ trên giường.”

Tiểu Bạch Cửu đáng thương vừa mới nhắm mắt lại bị đánh thức lần nữa. Mở mắt ra trông thấy là Park Chanyeol, không biết là vừa mới nằm mơ hay là bất thình tình cái đầu nhỏ không dùng được, Oh Sehun liền cho rằng lúc này đã là sáng sớm hôm sau, Park Chanyeol lại muốn dẫn nó đi ký tặng —— Vì vậy “Ứ” một tiếng lại rống họng khóc lên: “Con không đi…. Không đi… Con muốn đi nhà trẻ~~~ Đào Đào vẫn còn đợi con~~~ Con muốn đến trường~~”

Nhìn bộ dàng kêu trời trách đất của thằng bé, hoàn toàn giống như là đang quảng cáo công ích nha… Mặc dù chuyện này và công ích hoàn toàn không liên quan~

Park Chanyeol bỏ ra khoảng 20 phút để tắm rửa cho mình và Oh Sehun, sau đó thả con trai lên giường nhỏ, lúc trùm khăn tắm nằm vật xuống giường còn không cẩn thận làm nước bắn đầy mặt Byun Baekhyun.

“Tóc cũng không lau khô, ướt nhẹp như vậy mà ngủ được sao?” Vỗ nhẹ Park Chanyeol một phát, Byun Baekhyun vẫn đứng dậy kéo cái khăn lông ở mép giường giúp người bên cạnh lau tóc.

“Có phải người làm bác sĩ đều thích sạch sẽ không Baek Baek~ Không tắm rửa thì không cho lên giường. Tớ mỗi ngày mệt mỏi mệt rã rời còn phải kiên trì tắm rửa, thật vất vả~~”

“=V= Xí, cũng không phải ngày đầu tiên biết tớ là như vậy, trước kia đều ngoan ngoãn nghe theo, giờ chỉ biết chỉ trích nói tớ thích sạch sẽ.”

Cảm giác tóc bị nắm chặt một chút, Park Chanyeol bị đau mà kêu lên một tiếng: “Ây da! Cậu định làm gì ~ Mùi thuốc súng nặng như vậy, tớ chỉ nói một câu mà…”

Byun Baekhyun bĩu môi không có trả lời.

“Baekhyun, giờ tớ mới có cảm giác chân thật là 《 Nhà có Bạch Cửu 》 đã nổi rồi… Bây giờ đi trên đường đều sẽ bị người ta nhận ra, sau đó muốn xin chữ ký ~ Cảm giác này thật sự là rất tuyệt vời~ Nói không chừng không quá vài năm, tớ có thể mua nhà mua xe, sau đó ba chúng ta…”

Park Chanyeol đang nói hăng say, đột nhiên bị cắt ngang: “Chanyeol, ngày mai đừng đi ký tặng được không?”

“Hả? Sao lại không đi?”

“Tớ không muốn cậu đi. Tớ không muốn cậu được nhiều người thích như vậy. Cậu chỉ cần có tớ thích là đủ rồi, không đi được không?”

“Ha ha… Baek Baek, cậu bị ngốc à…”

“Chanyeol, tớ không có nói đùa, cậu có thể vì tớ mà không đi không?”

“Nói cái gì nữa vậy~~ Không được, không được~~ Đây chính là sự nghiệp của tớ! Không thể không đi!”

“Chanyeol, tớ đau bụng, tớ khó chịu, cả người tớ chỗ nào cũng khó chịu, tớ sắp chết, trước khi chết tớ chỉ có mỗi một nguyện vọng này thôi, cậu có thể bỏ manga của cậu để ở cùng một chỗ với tớ không?”

Byun Baekhyun từ vừa mới bắt đầu cũng không phải là đang nói đùa, nhưng mà ở trong mắt Park Chanyeol, cậu chỉ thấy người kia là đang làm nũng để mình ở bên cậu ấy nhiều hơn mà thôi —— Yên nào, gần đây không rảnh ở bên cạnh cậu nhưng mà về sau sẽ có rất nhiều thời gian~~ Những ngày tốt đẹp đều ở phía sau~!

Mỉm người hôn lên mặt Byun Baekhyun một cái, Park Chanyeol vẫn trước sau như một mà nịnh nọt: “Được rồi mà, cậu cũng đâu phải Tiểu Bạch Cửu, đừng làm rộn.”

Nhưng lại để cho Byun Baekhyun nghe thành ý qua loa có lệ.

Điện thoại của Park Chanyeol đột nhiên reo lên.

“A lô… À, biên tập Ju, chào anh chào anh~ làm phỏng vấn về 《 Nhà có Bạch Cửu 》… chắc phải nói toàn soạn sắp xếp chuyện này. Ây da!”

Byun Baekhyun tức giận mà nện một cái gối nằm về phía Park Chanyeol.

Người bị nện trúng ra hiệu cho cậu ấy đừng có lên tiếng, xoay người tiếp tục nói chuyện điện thoại: “Đúng là như vậy, vâng…. thật ra thì trước đó chúng tôi cũng không tính đến chuyện được mọi người hoan nghênh như vậy… Ây da!”

Lúc này là một cuộn giấy vệ sinh, ở giữa ót của Park Chanyeol.

“Baekhyun, cậu đủ rồi đó~ Xin lỗi biên tập Ju, không có việc gì, anh cứ nói tiếp đi… Đúng, cuối tuần này là buổi ký tặng cuối cùng, tạm thời chưa có ý định đi những thành phố khác… A!”

Byun Baekhyun ném bảng vẽ của Park Chanyeol qua, nhưng mà tuyển thủ Park thân thể cường tráng đưa tay đón kịp nên không có rơi xuống đất.

Nói thêm vài câu với biên tập Ju rồi vội vàng cúp máy, lúc đem di động và bảng vẽ ném qua một bên rồi đi trở về bên giường, trong mắt của Park Chanyeol cũng ánh lên lửa giận.

“Cậu có chịu yên hay không! Tớ chọc gì cậu mà cậu hờn giận rồi quậy tung lên như thế!”

Cậu làm người nổi tiếng cực kỳ bận rộn thì không cho tớ trút hết những chuyện khó chịu trong lòng hả? Bọc chăn ngồi ở trên giường, Byun Baekhyun cũng không có chút ý nào là muốn chịu thua.

“Cậu khó chịu không thể nói đàng hoàng với tớ sao? Tớ đây bận rộn chuyện chính đáng, cậu đâu phải không biết, làm càn cái gì chứ…”

Cau mày bò lên giường, cảm giác toàn thân đều mệt mỏi rã rời đè ép làm Park Chanyeol chẳng nói ra được lời nào, thuận thế nhắm hai mắt lại, vốn là còn muốn tiếp tục nói với Byun Baekhyun nhưng cũng không còn sức lực để nói nữa.

“Được rồi, cậu khó chịu chỗ nào ngày mai rồi nói sau. Baekhyun, tớ thật sự rất mệt đó… Làm phiền cậu cũng thông cảm cho tớ… Đừng làm tớ cảm thấy ngột ngạt nữa…”

Dáng vẻ kinh ngạc của Byun Baekhyun như là nuốt sống một quả trứng gà: “Tớ… tớ làm cậu cảm thấy ngột ngạt?”

Lúc cậu tự tiện đưa ra quyết định không nói tớ nghe làm tớ chẳng biết gì hết, tớ có nói cậu một câu nào không? Lúc cậu bận rộn chuyện manga không thèm để ý đến tớ, sai sử tớ như bảo mẫu, tớ có oán cậu một câu nào không? Mấy ngày này cậu đều mệt mỏi, nhưng mà tớ vẫn mua đồ ngon cho cậu ăn để tẩm bổ cơ thể, chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà tớ đều lo hết, có để cho cậu phân tâm hay không? Chuyện đàn ông nên làm tớ đã làm rồi, chuyện đàn bà nên làm tớ cũng làm luôn, nói ngột ngạt phải là cậu làm tớ ngột ngạt đó!

“YA.. Park Chanyeol, cậu… cậu ngồi dậy cho tớ! Chúng ta nói rõ ràng đi!!”

Park Chanyeol nhưng thật giống như đã ngủ: “… Tớ buồn ngủ lắm… Ngày mai còn phải ký tặng… Đừng phiền, phiền…”

Đêm nay, Byun Baekhyun hờn dỗi ra ngoài salon ngủ.

Chuyện này nhưng làm cho Lu Han sợ hết cả hồn.

“Baekie, sao cậu lại ngủ ở đây? Cả đêm Chanyeol không về à?”

Byun Baekhyun đang gấp chăn, trông thấy Lu Han thì trong lòng không khỏi có chút uất ức, lại cảm thấy ngại mở miệng nói thật nên chỉ trả lời qua loa một câu: “Đã về rồi, vì không muốn ngủ cùng cậu ấy nên em mới ra salon ngủ.”

Mặc dù không biết hai người lại xảy ra chuyện gì, nhưng mà Lu Han biết rõ, nhất định không phải là chuyện to tát, liền đi qua vỗ lên bả vai của người đang khó chịu: “Baekie, đừng suy nghĩ nhiều quá. Dạo này áp lực của Chanyeol nhất định cũng rất lớn, cậu thông cảm cho cậu ấy một chút đi, được không?”

“Vậy người đó có thông cảm cho em sao? Anh Lu Han, em đảm bảo với anh, lát nữa Chanyeol thức dậy thế nào cũng không phát hiện hôm qua em ngủ trên ghế salon. Trong lòng cậu ấy không có em nữa.”

“… Làm sao có thể…”

Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, Park Chanyeol đầu như đang đội một cái tổ chim non xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

“Anh Lu Han, chào buổi sáng… Ai~ Baekhyun, cậu làm bữa sáng à? Đói quá… Giờ cậu cho tớ mười quả trứng gà thì tớ cũng ăn hết luôn…”

… Thấy giáo Lu mơ hồ cảm thấy, có đôi khi bi kịch chính là được tạo ra như vậy.

Byun Baekhyun dường như cam chịu mà thở dài: “Anh xem, em nói đâu có sai.”

Cậu không nhìn đến tớ.

Thế nên bất kể là tớ nỗ lực thế nào, thoả hiệp thế nào, tự kiềm chế bản thân thế nào, cũng vô dụng thôi.

Gần đến cuối tuần, người chẳng biết từ lúc nào nghiễm nhiên biến thành người bận rộn như Park Chanyeol vẫn chưa có mất đi lương tâm mà hẹn Byun Baekhyun tối thứ sáu đi ăn cơm Tây.

Chuyện này cũng không phải chuyện to tát gì, vấn đề không nằm ở chỗ ăn cơm, mà nằm ở chỗ sau khi cơm nước xong xuôi…

Vừa ra khỏi cửa liền có mấy cô bé mười mấy tuổi tiến đến vây lấy Park Chanyeol và Byun Baekhyun muốn xin chữ ký.

Một cô bé nhanh miệng, trông thấy Byun Baekhyun liền kêu lên: “Anh chính là bác sĩ Baek á! Không nghĩ tới chuyện tình của ChanBaek là có thật nha! Bác sĩ Baek ký cho em với!”

Lo lắng Byun Baekhyun chưa từng thấy qua tình huống thế này nên sẽ bị hoảng sợ, Park Chanyeol vội vã đưa tay lên ngăn cản để mấy cô bé kia đừng có bổ nhào vào Byun Baekhyun.

Nhưng mà chỉ một động tác nhỏ nhặt này lại khiến cho Byun Baekhyun cảm thấy Park Chanyeol bắt đầu “để ý đến ánh mắt của người ngoài” rồi.

“Thật xin lỗi, tôi không phải bác sĩ Baek, các em nhận lầm người rồi. Tôi chỉ là… đồng nghiệp của cậu ấy. Tớ đi trước nhé A Chan, hôm nào gặp lại.”

Nghiêm mặt nói xong mấy lời này, Byun Baekhyun liền lao khỏi đám người không hề quay đầu lại.

Còn lại một mình Park Chanyeol đứng sửng sờ giữa một đám fangirl, hoàn toàn không kịp phản ứng vừa mới xảy ra chuyện gì.

“Này, Baekhyun, Baekhyun!”

Đã qua một hồi lâu, rốt cuộc Park Chanyeol mới đuổi theo, hung hăng nắm chặt cánh tay Byun Baekhyun, trên mặt viết đầy khó hiểu: “Cậu làm gì thế? Vừa rồi sao lại nói như vậy?”

“Chẳng phải cậu hy vọng tớ nói như vậy sao?”

“Hả?” Lúc này Park Chanyeol trong đầu mới nhớ ra lần mà hai người gặp bạn học cũ cách đây rất lâu: “À tớ nhớ ra rồi! Chuyện đó đã qua lâu như vậy, cậu cũng mang thù quá rồi đó Baekhyun!!”

“… Không phải là tớ mang thù. Chẳng phải cậu muốn sau này tớ đi ra ngoài đều giả vờ không quen cậu sao? Tớ hoàn toàn có thể làm được.”

“Cậu đang nói cái gì vậy…”

“Giờ về nhà được chưa? Có phải chúng ta dứt khoát gọi hai chiếc xe để tránh đội chó săn ngày mai cho cậu lên trang bìa?”

“Baekhyun, cậu làm gì vậy! Sao đang yên đang lành lại tức giận, đến cùng là gần đây tớ chọc gì tới cậu hả!”

Rốt cuộc, Park Chanyeol bị sự quái gở của Byun Baekhyun đánh bại.

Byun Baekhyun nhưng thật giống như đã qua giai đoạn muốn chửi rửa, muốn nói thẳng ra hết: “Tớ nào dám giận dữ với cậu, tớ đang tự gây khó dễ cho mình.”

Nói xong, xẹt qua Park Chanyeol muốn vươn tay gọi xe.

“Cậu không cần biết là cậu đang khó chịu với ai nhưng mà tốt xấu gì cậu cũng phải nói với tớ một tiếng chứ! Cứ lát thì chua chát lát thì hung dữ thế này, cậu xem tớ là Simsimi có thể tự động trả lời sao? Mỗi ngày tớ đều làm việc bán sống bán chết rồi còn phải bỏ thời gian ra trông nom tâm trạng của cậu…”

“Tớ không có xin cậu trông nom! Cậu cảm thấy uất ức, cảm thấy không muốn làm như vậy thì đừng để ý đến tớ nữa! Dù sao thì trong lòng cậu vốn cũng không xem tớ ra gì, không phải sao?”

Bà mẹ nó, tớ không  xem cậu ra gì? Cậu  biết cậu đang nói gì không Byun Baekhyun?

Bị những lời ngày của Byun Baekhyun làm cho nghẹn cứng, qua một lúc Park Chanyeol mới lên tiếng: “Con mắt của cậu nhìn ra tớ không quan tâm cậu… Vậy tớ làm nhiều chuyện thế này vì ai…”

“Vì ai trong lòng cậu rõ nhất.”

“Không, không phải… Baekhyun, cậu không thể quật ngược lại như vậy. Rõ ràng chính cậu gần đây hay tự nhiên cáu kỉnh với tớ, sao bây giờ ngược lại đều là lỗi của tớ? Sao cậu không nhìn thấy tật xấu của mình, động một chút lại nhăn mặt, cậu tự suy nghĩ lại xem có ngày nào tớ về nhà mà không phải dành thời gian để dỗ dành cho cậu vui. Tiếp đó thì cậu lại càng không biết cảm kích, cả ngày đều làm ầm lên… như con gái… tới tháng ấy…”

Nghe nói như thế, ngọn lửa hừng hực trong lòng Byun Baekhyun rốt cuộc cũng bùng lên.

“Không phải tớ sắp thành con gái đâu! Thôi việc là tớ có thể làm bà chủ trong nhà luôn rồi! Tớ vì cậu mà vừa làm ba vừa làm mẹ, y như mụ già đi theo sau mông cậu lo lắng không biết cậu ăn có ngon không, ngủ có ngon không. Giặt quần áo, nấu cơm, tới thêu thùa tớ đều học con mẹ nó rồi! Cậu thì sao? Cậu làm cái gì? Cậu chỉ quản chuyện cậu có nở mày nở mặt trước người khác hay không thôi!”

“Cậu nói như tớ không có nuôi con vậy, tớ quan tâm Tiểu Bạch Cửu 120% đó, có biết không?”

“Vậy còn tớ! Cậu có quan tâm tớ không! Cậu có nghĩ tới cảm nhận của tớ không! Trong lòng cậu cũng chỉ có con của cậu… Nói thật đi Park Chanyeol, cậu ở bên tớ không phải vì yêu thích tớ, mà là vì muốn tìm vú em cho con của cậu, có phải hay không!?”

Hai người càng cãi càng lớn tiếng, nhưng cũng may là đang đứng ở đầu một con hẻm nên không có người nào.

Park Chanyeol trực tiếp đem thức ăn đã được đóng gói trong tay định đem về nhà hung hăng quăng xuống mặt đất.

“Baekhyun, cậu nói những lời này có thấy trái với lương tâm không… Tớ không quan tâm, không nghĩ tới cảm nhận của cậu ư? Tớ chỉ thiếu điều đội câu lên đầu mỗi ngày đốt vài nén nhang, đi ra ngoài cũng phải dùng kiệu khiêng cậu đi… Cậu biết mỗi ngày ký tên có bao nhiêu người nói với tớ muốn gặp bác sĩ Baek, tớ tình nguyện vẽ thêm cho bọn họ mấy cái hình đơn giản cũng không để tòa soạn sắp xếp cậu đi ký tên cùng tớ là để làm gì chứ…”

“Bởi vì cậu căn bản là không muốn để cho người khác biết sự hiện hữu của tớ! Cậu cảm thấy mất mặt!”

“… Cái gì?”

“Cậu cho tớ là thằng ngu ư? Park Chanyeol, cậu cho là chỉ số thông minh của tớ giống cậu ư? Cậu cảm thấy trong 《Nhà có Bạch Cửu》 thiếu đi nhiều chương như vậy tớ không nhìn ra được sao? Sao lại xóa bỏ tình tiết của bác sĩ Baek? Chẳng phải là vì cậu không muốn tớ xuất hiện trong đó? Sợ người khác hỏi cậu có phải đồng tính hay không, cậu cảm thấy mất mặt lại không tiện nói ra, không phải vậy sao? Cậu yên tâm, cho dù công ty sắp xếp tớ đi ký tên thì tớ cũng sẽ không đi đâu. Tớ cần gì tự đòi mất mặt với làm cho cậu ngột ngạt. Tớ tốt nhất là ngoan ngoãn ở trong nhà giặt đồ, nuôi con cho cậu, lúc ra khỏi nhà thì phái dán lên ót ‘Tôi không quen Park Chanyeol’ …”

“Baekhyun… Cậu thật sự nghĩ như vậy?”

“Là cậu nghĩ như vậy trước. Tớ vì cậu bỏ ra nhiều như vậy, thỏa hiệp nhiều như vậy, lại càng ngày càng không cảm giác được trọng lượng của tớ trong lòng cậu.” Byun Baekhyun nói xong, thanh âm đều có chút run rẩy, là cố nén lắm mới không để cho nước mắt rơi xuống.

Park Chanyeol nhíu mày lại thật chặt, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng giữa cậu và người cậu yêu nhất lại xuất hiện bất đồng lớn như vậy —— Tiền đồ tươi sáng mà trong mắt cậu xem là đương nhiên, thậm chí hoàn toàn không thể nào có lối rẽ, vậy mà vèo một cái liền biến thành cây cầu độc mộc, sau đó thì cậu rơi tõm xuống nước.

“Cậu quả thật… quả thật không thể nói lý.”

Byun Baekhyun cắn môi không nhìn Park Chanyeol.

“Sao cậu lại đặt mình lên một vị trí cao đến không thể chạm tới. Đây cũng là cậu làm, đó cũng là cậu làm, cái nhà này không có cậu thì tiêu rồi. Còn tớ, tớ chỉ là thứ bỏ đi mỗi ngày đều cần cậu chỉ bảo, cần cậu chăm sóc —— Baekhyun, cậu có thấy tớ cố gắng thế nào không? Có thấy tớ phấn đấu vì cái gia đình này không? Cậu trách tớ không trông nom tâm trạng của cậu, vậy cậu có trông non tâm trạng của tớ không? Lý do đằng sau mỗi một việc tớ làm cậu có từng nghĩ qua chưa? Tớ muốn bảo hộ người tớ yêu không bị thương tổn, tớ làm gì sai!  Cậu đối với tớ, đối với Park Chanyeol mà nói có ý nghĩ thế nào chứ! Trong mắt tớ cậu là ánh mặt trời mọc lên lặn xuống mà tớ nhìn ngắm mỗi ngày! Là chính cậu một mực nghi ngờ lại còn trách tớ! Trong lòng cậu chỉ có chính cậu!”

“BỐP~!”

“Park Chanyeol, cậu hơi quá đáng.”

Che má phải bị đánh, có lẽ đây là lần đầu tiên Park Chanyeol lộ ra vẻ mặt lạnh lùng như vậy với Byun Baekhyun: “Cũng như nhau thôi.”

Làn gió cuối tháng sáu thật ấm áp.

Nhưng con tim của vài người lại nguội lạnh.

Mí mắt phải của Oh Sehun cứ giật liên tục.

“Sehun, mắt của con làm sao vậy? Sao cứ che lại~?”

“Con mắt tự nhiên giật giật~”

“A~ Không có việc gì đâu~ Mắt trái nhảy là có tiền, mắt phải nhảy… A ha ha ha, không đúng, không đúng, mắt phải nhảy là có tiền~~~”

Lu Han cười ha hả cho đắp chăn thằng bé, lại chạy tới căn phòng sát vách lấy Pororo ra đưa cho Oh Sehun.

“Mau ngủ đi~ Đợi lát nữa daddy về nhà rồi qua thăm con mà thấy muộn như vậy nhưng con vẫn chưa ngủ thì sẽ nhằn con nữa~”

Lại không nghĩ tới Oh Sehun cười tít mắt ôm lấy Pororo, hoàn toàn không có nét nào là không tình nguyện: “Daddy nhằn con cũng thích~~ Baba nói, daddy nói cái gì cũng đều là muốn tốt cho Bạch Cửu~~~ Có thể không nghe baba nói nhưng không thể không nghe daddy nói…”

“Ừm, con hiểu chuyện nhất rồi~”

Dỗ Oh Sehun ngủ xong, lúc này Lu Han mới cầm điện thoại đi qua phòng của mình.

Điện thoại của Park Chanyeol không gọi được, điện thoại của Byun Baekhyun lại không mang theo, giờ đã mấy giờ rồi, hai người đều không liên lạc được.

Mặc dù không cảm thấy là hai người kia sẽ bị người ngoài hành tinh bắt đi làm thí nghiệm, nhưng mà trong lòng Lu Han vẫn cảm thấy lo sợ bất an, chính là cảm giác kỳ dị khi  “Gió thổi báo giông tố sắp đến”.

Hơn nữa, hình như mí mắt phải của anh Lu Han cũng bắt đầu giật.

Đừng hoảng hốt, lần này nhất định không có chuyện gì hỏng bét đâu.