Ba Con Uyên Ương, Một Đôi Lẻ

Chương 46: Tình ái là gì




“Cố tẩu?”

Ta và Giang Thần, Thích phu nhân đồng loạt kinh ngạc thêm lần nữa, cảm giác sét đánh giữa trời quang lần nữa! Sư phụ hôm nay thật không hiểu nổi, hôm qua nhìn thấy Cố tẩu còn tránh không kịp, Cố tẩu mới trêu hai câu người liền bỏ trốn mất dạng. Chẳng lẽ hôm nay lại thành nhị kiến chung tình với Cố tẩu?

Giang Thần hiểu trước, đưa mắt nhìn sư phụ rồi lại nhìn ta, nói: “Tiểu Mạt, muội thấy hai người có đẹp đôi không?”

Tin tức này quá bất ngờ, nhất thời ta chưa nghĩ được đến vấn đề đấy, ta thực sự không thể suy nghĩ được chuyện có đẹp đôi không. Chẳng phải sư phụ chung tình với mẫu thân sao?

Thích phu nhân biến sắc: “Ôi, chuyện đó… chuyện đó … ta sợ không được.”

Sư phụ vội hỏi: “Vì sao không được?”

“Cô ấy từng nói không muốn lập gia đình.”

Giang Thần nói: “Đấy là người khác, gặp người như sư phụ đây, nhất định cô ấy sẽ đồng ý.”

Khó khăn lắm mới thấy sư phụ có ý định thành gia lập thất, sư nương mà các đồ đệ bọn ta mỏi mắt chờ mong sắp thành đến nơi lại tan biến, ta rất hiểu tâm trạng nôn nóng của Giang Thần. Nhưng ý nghĩ của sư phụ cũng quá đột ngột, di tình biệt luyến khiến người khác trở tay không kịp. Mặc dù ta băn khoăn nhưng vẫn quyết định ủng hộ sư phụ. Nếu không, biết đến lúc nào sư phụ mới chịu lập gia đình, chẳng may bị Thích phu nhân và Cố tẩu từ chối rồi quyết ý độc thân chẳng phải đáng tiếc.

Ta phụ họa: “Dù cho tiêu chuẩn của cô ấy có cao đến đâu, gặp sư phụ chắc chắn cũng đồng ý thôi, lần trước đến cửa hàng, cô ấy còn liếc mắt đưa tình với sư phụ, hỏi thăm sư phụ đã lập gia đình chưa.”

Ta tự tiện biến nhiệt tình thành liếc mắt đưa tình, vừa nói dứt lời, sư phụ liền đỏ mặt.

Sư phụ chắp tay nói: “Xin nhờ chị dâu đi nói một câu, Thạch Cảnh chờ tin tốt lành.”

Sư phụ nói xong thì mặt đỏ như trứng tôm luộc, ta âm thầm bội phục sư phụ, quả nhiên là không lên tiếng thì thôi, hễ lên tiếng là khiến người khác phải giật mình, tốc độ vừa thấy đã yêu, khí thế không nàng không cưới, thật khiến người khác phải thán phục. Với tình hình nóng bỏng thế này, Long vương cũng phải chịu thua!

Thích phu nhân lộ vẻ khó khăn, do dự chốc lát rồi nói: “Được, ta đi hỏi một chút, chú ở chỗ này chờ tin của ta.”

Dứt lời, bà sai chuẩn bị kiệu, đi làm mai cho sư phụ.

Thích phu nhân vừa đi, ta kéo tay sư phụ hỏi: “Sư phụ, tại sao người lại thích Cố tẩu?”

Còn một câu không dám nói, không phải người thích mẫu thân con sao?

Sư phụ ho khan hai tiếng, có chút xấu hổ: “Tiểu Mạt, chuyện đấy… khó mà nói.”

Giang Thần cười ha ha: “Tiểu Mạt, ý của sư phụ là, tình yêu không có lý lẽ, chỉ một rung động đã thành yêu.”

Ta hậm hực trừng mắt với hắn: “Giang Thần, muội thấy huynh có vẻ nhiều kinh nghiệm, hẳn là huynh đã yêu nhiều rồi?”

Giang Thần vội vàng khoát tay: “Tuyệt đối không có.”

Ta thở phào nhẹ nhõm.

Giang Thần ngẩn người, tươi cười rất có vẻ thụ sủng nhược kinh: “Tiểu Mạt, muội đang ghen vì ta sao?”

Ghen? Ta sửng sốt, đỏ mặt, giọng điệu vừa rồi đúng là có vẻ ghen tuông vô lối.

Sư phụ ngóng nhìn bên ngoài, đi qua đi lại, rõ là không yên lòng, sắc mặt cứ đỏ rồi lại trắng, cặp lông mày nhíu lại rồi lại giãn ra, biểu cảm phong phú, thật là mãn nhãn.

Thích phu nhân có tốc độ cũng kinh người không kém, một lát đã về.

Chúng ta tha thiết chờ mong tin tốt, không ngờ, Thích phu nhân tạt một gáo nước lạnh: “Cô ấy nói có là ai cũng không lấy chồng.”

Ta và Giang Thần đồng thanh hỏi: “Sư phụ cô ấy cũng không chịu?”

Thích phu nhân gật đầu, nhìn sư phụ có phần tiếc nuối.

Ta và Giang Thần đưa mắt nhìn nhau, khó mà tin được. Ta cũng đang xúc động khôn nguôi, người như sư phụ mà cũng không chịu lấy? Chậc chậc, thật sự là… thử hỏi còn thiên lý không?

Ánh mắt sư phụ trở nên ảm đạm, cúi đầu không nói.

Thích phu nhân cười an ủi sư phụ: “Thạch Cảnh, chú đừng khổ sở, sau này ta sẽ tìm một cô nương tốt cho chú.”

Sư phụ đột nhiên lẫm liệt khí thế lấn át sơn hà: “Đệ – không phải nàng quyết không lấy vợ!”

Ta và Giang Thần lại trợn mắt nhìn nhau, lại khó mà tin được lần nữa! Ta không thể hiểu nổi sư phụ? Lòng lặng như nước suốt mấy chục năm, giờ đột nhiên rung động với một người phụ nữ mới gặp hai lần, hơn nữa lại đập nồi chìm thuyền, trời long đất lở.

Haizzz, hỏi thế gian tình là gì, thật không thể hiểu nổi.

Thích phu nhân nói với vẻ khó xử: “Chú không phải nàng không cưới, nàng quyết không lấy ai, giờ phải làm sao?”

Sư phụ đột nhiên nói với giọng ngang ngược kinh người: “Nếu nàng không chịu gả cho đệ, vậy thì tiểu Mạt cũng không gả vào nhà họ Giang!”

Giang Thần giật nảy người: “Sư phụ, sư phụ, người không thể không phân phải trái.”

Thích phu nhân cũng vội la lên: “Thạch Cảnh, đấy là hai việc khác nhau, ta đã thông báo với khách khứa về hôn sự của Giang Thần, mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi. Chẳng mấy ngày nữa là đến Trung thu, chú không thể làm thế.”

Ta kinh ngạc nói không nên lời, ta biết sư phụ mười mấy năm, chưa từng thấy người ngang ngược không màng đạo lý như thế, thật sự không giống sư phụ bình thường.

Sư phụ bình tĩnh nói: “Đệ là sư phụ của tiểu Mạt, hôn sự của con bé do đệ quyết định. Cố tẩu là người của Quy Vân sơn trang, vậy tức là nghe theo ý tứ của chị dâu. Nếu chị dâu không muốn giúp, đệ đưa tiểu Mạt trở lại Tiêu Dao Môn, hủy bỏ hôn sự này!”

Sư phụ, người hoàn toàn thay đổi, thay đổi như một con người khác vậy! Mạnh mẽ khí phách, ngang ngược không màng đạo lý, nhưng… thật sự rất có sức hấp dẫn!

Ta nhìn đến ngây người! Uổng cho đôi mắt đẹp của Cố tẩu, thật là có mắt như không, người đàn ông tốt thế này mà không chịu lấy làm chồng, ta thật muốn cầm khăn đến lau mắt cho cô ấy.

Giang Thần căng thẳng cầm tay ta lay lay: “Tiểu Mạt, sao muội ngẩn người như vậy, muội có nghe thấy lời sư phụ vừa nói không?”

Ta gật đầu: “Muội có nghe thấy.”

Hắn vội la lên: “Vậy sao muội còn không lên tiếng.”

Ta chần chừ một chút rồi nói: “Muội đồng ý với ý kiến của sư phụ.”

Giang Thần giận đến lông mày dựng ngược, hung tợn trợn mắt với ta: “Được lắm… tiểu Mạt… muội được lắm… được lắm!”

Chắc là hắn giận lắm, từ trước đến giờ luôn ăn nói lưu loát, giờ lại lắp bắp mãi không thành câu, giận đến phát run.

Ta biết sư phụ làm như vậy là khích tướng Thích phu nhân và Cố tẩu, chứ không phải muốn hủy bỏ hôn sự với Giang Thần. Vì thế ta cũng ủng hộ sư phụ tác động Thích phu nhân. Có điều, người bị tác động hình như không phải Thích phu nhân mà là Giang Thần. Nhìn dáng vẻ căng thẳng như thiêu như đốt của hắn, ta có chút buồn cười, nhưng trong lòng rất ngọt ngào, haizzz, quả nhiên là quan tâm tất loạn, hắn thông minh như vậy, vừa nghe sư phụ nói muốn hủy bỏ hôn sự liền rối loạn không suy nghĩ được gì.

Biển người mênh mông, duyên phận như sương sớm, có thể gặp được một người tâm đầu ý hợp để bạch đầu giai lão, thật là trời cao chiếu cố, giờ phút này, ta rất muốn giúp sự phụ hoàn thành nguyện vọng.

Thích phu nhân dậm chân nói: “Ôi, Thạch Cảnh, chú làm thế chẳng phải là ép tôi đóng vai ác sao?”

Sư phụ nghiêm trang nói: “Không phải đóng vai ác, là ông tơ bà nguyệt.”

“Ôi, tuy cô ấy ở Quy Vân sơn trang, nhưng ta chưa từng coi cô ấy là người hầu, ta luôn tôn trọng ý tứ của cô ấy, giờ không tiện ép buộc cô ấy.”

“Đệ không có ý ép buộc nàng, chỉ muốn nhờ chị dâu truyền đạt ý nguyện của đệ. Nàng không bằng lòng cũng không sao, đệ đưa tiểu Mạt trở về là được.”

“Được rồi, được rồi, ta lại đi lần nữa.” Dứt lời, Thích phu nhân lại vội vã đi ra cửa.

Giang Thần ấm ức hai mắt đỏ hoe, lớn tiếng phản đối: “Sư phụ, trước giờ người luôn thiên vị, chuyện quá khứ coi như bỏ qua đi, giờ khó khăn lắm con và tiểu Mạt mới thành thân được với nhau, người lại đối với con như thế, chẳng lẽ người không thể đối tốt với con sao? Chẳng lẽ con không phải đồ đệ của người?”

Sư phụ lộ vẻ áy náy, trìu mến lên tiếng: “Ta chỉ là khích tướng Cố tẩu một phen, con yên tâm, nàng nghe điều kiện đấy, nhất định đồng ý.”

Giang Thần hỏi ngược lại: “Thật ạ?”

Sư phụ vỗ vai hắn: “Con yên tâm, giao tiểu Mạt cho con, ta thật sự rất cao hứng.”

Giang Thần thở phào một hơi, vuốt lông mày: “Sư phụ, lúc người phúc hắc thật khiến người ta bội phục. Vừa rồi làm con sợ muốn chết.”

Sư phụ lau mồ hôi nói: “Haizzz, ta cũng là bị người đó ép thôi. Trước giờ nàng lấy trêu ta làm vui, ta, ta muốn cho nàng thấy, ta không phải kẻ dễ bắt nạt.”

Ta cảm thấy khi sư phụ nói lời đấy, dù có vẻ nghiến răng nghiến lợi, nhưng thật ra ngữ khí rất âu yếm, khóe mắt cũng lấp lánh nụ cười.

Haizzz, không hiểu.

Sư phụ nghiêm túc gật đầu với ta: “Tiểu Mạt, con theo ta qua đây, ta có chuyện muốn nói với con.”

Ta cùng sư phụ vào phòng người, người đóng cửa lại, quay đầu hít sâu một hơi, uống hai chén trà, mới nói: “Tiểu Mạt, Cố tẩu… chính là mẫu thân của con!”

Ta kinh ngạc suýt thì cắn lưỡi!

“Tối hôm trước, ta còn tưởng cô ấy là người mẹ con phái đến, bởi vì tính cô ấy khác xa tính mẹ con. Nhưng hôm nay đến cửa hàng, ta phát hiện, mặc dù dung mạo khác nhau, nhưng đôi mắt nàng không thay đổi. Ta mới hiểu tại sao lần đầu gặp nàng lại nhiệt tình với ta đến thế, nàng biết ta trời sinh ngượng ngùng, không dám tiếp xúc nhiều với phái nữ, nàng cố ý nhiệt tình quá đáng, trêu chọc khiến ta xấu hổ né tránh, tất nhiên sẽ không nhìn kỹ nàng. Vì thế lần trước ta mới không nhận ra nàng. Vừa rồi ta nhờ nàng viết phương thuốc, là muốn xem nét chữ của nàng, nàng lại mượn cớ không biết chữ, không chịu viết. Lòng ta liền hiểu đến bảy tám phần, ta lại nhìn kĩ hơn thì phát hiện, ngón út của nàng có một nốt ruồi nhỏ, nhờ thế không còn gì nghi ngờ!”

Ta vui muốn ngất xỉu, vội hỏi: “Sư phụ, vậy tại sao người không làm rõ ngay lúc đấy?”

“Ta không biết rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến nàng biệt tích giang hồ mười mấy năm, vì thế không dám tùy tiện nói ra, sợ nàng có nỗi khổ trong lòng. Nhưng nàng thông minh, nhất định sẽ đoán được ý của ta, cũng chắc chắn biết ta đã nhận ra nàng. Điều ta sợ nhất là nàng sẽ biến mất một lần nữa, vì thế ta mới nhờ Thích phu nhân nói ra yêu cầu kia.”

Sư phụ quả là chín chắn! Suy nghĩ cũng rất hợp lý. Nếu mẫu thân đổi tên thành Cố tẩu quy ẩn ở Quy Vân sơn trang, Thích phu nhân ra mặt nhất định thành công.

Ta do dự một chút, dè dặt hỏi: “Sư phụ, có phải người có tình cảm với mẫu thân nên nhờ Thích phu nhân đi cầu hôn, người sợ mẫu thân biệt tích một lần nữa nên tìm cách trói buộc bà?”

“Tất nhiên là có tình cảm.” Sư phụ lại đỏ mặt, một hồi lâu sau mới buồn bã nói: “Trước kia, nàng từng đồng ý gả cho ta, nhưng sau đó không giữ lời. Ta, ta vẫn luôn nghĩ rằng nàng đã thay lòng đổi dạ, nhưng khi đến Kim Ba Cung, nghe mệnh lệnh của nàng với Thanh Dao, bước vào gian phòng kia, ta mới biết nàng chưa từng thay lòng đổi dạ. Vì thế, lần này ta nhất định phải lấy được nàng.”

Ta vui mừng khôn xiết, thở dài nói: “Sư phụ, chiêu này của người quả là cao siêu!”

Sư phụ thở dài: “Trước giờ ta ngây ngô, nhưng làm gì cũng phải quang minh lỗi lạc. Nhưng ta thật sự sợ nàng biến mất không rõ tung tích một lần nữa, lần này ta dùng sự quan tâm của nàng với con để đánh cược, có phần đe dọa, không biết nàng đang giận ta đến mức nào, haizzz, ta đành chờ nàng gả cho ta rồi từ từ xử lý ta.”

Ta cười phì: “Sư phụ, người yên tâm, đến lúc đấy con nhất định đứng về phía người, nói đỡ cho người.”

Sư phụ lại đỏ mặt, ta chưa từng thấy người hân hoan như thế, dường như trẻ ra vài tuổi, càng thêm tuấn tú. Haizzz, mẫu thân ta cũng thật kỳ lạ, người tốt như sư phụ không chịu gả, chẳng lẽ giữa hai người có hiểu lầm gì, hay là mẫu thân không thể gác chuyện trước kia sang một bên?

Ta cười trấn an sư phụ: “Sư phụ, mẫu thân đối với người rất có tình ý, chỉ cần xem thái độ Thanh phu nhân dành cho người là biết mấy phần, người không nên quá lo lắng .”

“Trước giờ nàng luôn tinh quái, ta… ta chưa từng nhìn thấu tâm tư của nàng.”

Haizzz, xem ra sư phụ rất giống ta. Ta cũng thường xuyên không hiểu nổi tâm tư của Giang Thần. Bỏ đi, thánh nhân đãi kẻ khù khờ, quan tâm nhiều cũng vô dụng.

Không lâu sau, Thích phu nhân lại vội vã trở về, nhìn thấy sư phụ bà lau mồ hôi, nói: “Thạch Cảnh, chú đúng là ép ta. Ta khuyên can mãi, cô ấy cũng chịu đồng ý.”

“Thật sao?”

Ta hoan hỉ muốn nhảy dựng lên, vội nói: “Sư phụ nói, ngày mai sẽ thành thân.”

Sư phụ đỏ mặt, ta vội nháy mắt ra hiệu với người, đêm dài lắm mộng, tác phong của mẫu thân tương đối kỳ quái, cưới vợ phải cưới liền tay.

Giang Thần đi vào: “Cô ấy đồng ý rồi sao?”

“Đồng ý rồi.”

Giang Thần thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực cười hì hì: “Tốt quá tốt quá, rốt cuộc Tiêu Dao môn cũng có nữ chủ nhân. Tiểu Mạt cũng không bị mang về, con cũng được yên tâm.”

Thích phu nhân nói: “Nhưng ngày mai thành thân thì cũng quá vội vàng, để ta đi hỏi ý tứ cô ấy thế nào.”

Sư phụ mỉm cười không nói, xem như đồng ý. Ta cảm thấy sư phụ hôm nay rất mạnh mẽ nam tính, gạt bỏ hết hình tượng xấu hổ trước giờ, khiến ai nấy ngạc nhiên.

Đột nhiên, một giọng nữ trong sáng, uyển chuyển êm tai vang lên, “Không cần hỏi, ta tự bàn với Thạch Chưởng môn."