Bá Đạo: Chớ Chọc Tổng Giám Đốc Nóng Tính

Chương 44: Giường đơn




Nhìn mặt hắn dịu dàng, nghe hắn nói những lời buồn nôn, Âu Thiển Thiển đột nhiên cảm thấy trên người nổi da gà. Hoàn toàn không thích ứng sự dịu dàng của hắn, cô thà hắn bá đạo nói với cô, "Người phụ nữ chết tiệt, lần sau còn dám trốn, tôi liền giết chết cô!"

Chỉ là hắn như vậy cũng có một chút đáng yêu!

Cô dùngtay lau nước mắt trên mặt mình, sau đó cứng rắn nói, "Nếu không còn chuyện gì rồi, nghỉ ngơi thật tốt đi, tôi đi về trước đây!"

Hàn Đông Liệt hốt hoảng bắt được tay của cô, nóng nảy nói, “ Cô muốn đi đâu? Còn muốn chạy trốn sao?"

Âu Thiển Thiển nhìn bộ dáng như con nít của hắn, mơ hồ cười trộm nói, "Trời đã tối rồi, tôi đương nhiên là đi ngủ, mệt mỏi hết sức, ngày mai tôi trở lại thăm anh!"

"Không được đi!" Tay của hắn dùng sức nắm chặt tay của cô, bá đạo nói, "Muốn ngủ thì ngủ ở chỗ này!"

" Hả ? " Âu Thiển Thiển khẽ giật mình nhìn hắn, "Nơi này là phòng bệnh đơn, hơn nữa có y tá chuyên nghiệp chăm sóc anh, nên chưa cần tới tôi, anh yên tâm đi, tôi nói rõ ngày mai nhất định sẽ quay lại thăm anh!"

"Xin lỗi, tôi không tin cô!" Hàn Đông Liệt đột nhiên nói, khiến cô cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Không sai, sở trường của cô chính là gạt người và nói láo, nhưng cô còn có phẩm chất giữ chữ tín của con người, hắn cũng không cần phải trực tiếp như vậy, đừng chưa suy nghĩ đã nói không tin chứ ! Làm cho mặt mũi của cô để nơi nào?

Cô khẽ mỉm cười, ôn hòa nói, "Hàn Đông Liệt, anh xem cái phòng bệnh này nhỏ như vậy, hơn nữa chỉ có một giường bệnh, chẳng lẽ anh để tôi ngủ trên đất?"

Hàn Đông Liệt cười hài lòng, hắn hơi hoạt động một chút thân thể của mình, sau đó dùng một cái tay khác vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, nói, " Nằm đây ngủ nè ! "

Âu Thiển Thiển dở khóc dở cười, cũng chỉ hắn nghĩ ra được, dám để cho cô ngủ ở bên cạnh hắn, thêm một người trên giường bệnh?

"Hàn Đông Liệt, anh mau buông tôi ra, tôi rất bận, không có thời gian ngủ với anh!" Hôm nay cô đã ra ngoài một ngày liền, cũng không gọi điện thoại cho Three, hiện tại anh ấy nhất định rất lo lắng chứ?

Hàn Đông Liệt khẽ cau mày, " Bận ? Bận chạy trốn sao? Hay bận trở về tinh chàng ý thiếp với người đàn ông kia?"

Thật dễ bị hắn làm cho tức chết, sao người đàn ông này lại thích ganh ghét thế ?

"Three là anh trai của tôi , anh không được nói bậy!"

" Cô đang che chở hắn ta?"

"Không có!"

Cô quan tâm hắn ta?"

"Không có!"

"Cô ưa thích hắn?"

"Không có!"

". . . . . ." Hàn Đông Liệt đột nhiên không nói lời nào, vui vẻ nhìn cô, cười cười. Âu Thiển Thiển có chút hoảng hốt.

"Cười cái gì? Có cái gì buồn cười hay sao?" Cô nghi ngờ hỏi.

Hàn Đông Liệt lắc đầu một cái, nói "Không có gì!"

Có lẽ cô căn bản cũng không có chú ý tới, hắn cũng đã từng hỏi vấn đề giống như vậy, khi đó cô trả lời là "Dĩ nhiên!", mà bây giờ cô trả lời là "Không có!". Nguyên nhân vui vẻ cũng chỉ là đơn giản như vậy, bởi vì cô nói không có thích người đàn ông kia.

"Ngủ đi, tôi mệt rồi!" Hắn làm bộ ngáp, lại vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh nói, "Nếu như hôm nay cô không ngủ tại đây, ngày mai chuẩn bị nhặt xác cho tôi đi!"

"Anh đang uy hiếp tôi?"

"Cô đáp đúng, tôi đúng là đang uy hiếp cô, ngủ hoặc không ngủ, muốn tôi chết hay là muốn tôi sống, tự cô lựa chọn đi!" Hắn nói xong, liền nhắm mắt lại, làm bộ ngủ.

Âu Thiển Thiển hung hăng nhìn chằm chằm tên đàn ông vô lại này, hắn dám dùng cái chết để uy hiếp cô, cô căn bản là không có lựa chọn nào khác. Cô bực bội cởi giày cao gót xuống, sau đó nằm ở bên cạnh hắn, hai người dán thật chặt ở vào nhau, cô không dám động, bởi vì sợ đụng phải vết thương của hắn.

Mà Hàn Đông Liệt lại cười trộm, ôm cô vào trong ngực, sau đó nhỏ giọng nói ở bên tai cô, " Giường đơn thật không tệ, chỉ cần đưa tay là có thể ôm lấy cô, xem ra tôi phải suy xét, có nên mua cái giường đơn về nhà không ? "