Bá Đạo Vương Gia, Điêu Ngoa Công Tử

Chương 17




——————————————————————————–

“Chúc mừng Vương gia, chúc mừng lão phu nhân, vị cô nương này có thai!” Thời điểm vị đại phu thứ mười lại nói ra những lời này, toàn bộ Cảnh Dương Vương phủ cao thấp cuối cùng cũng không thể không tin cái tin tức khó có thể tin rồi lại không cần thiết kia! Kỳ thật lúc đại phu thứ năm nói ra những lời đó, Lãnh Tà Dương là người đầu tiên tiếp nhận vấn đề này, bởi vì hắn đột nhiên nhớ tới thật lâu thật lâu trước kia có một tiểu P hài tên gọi Tầm Kính tự xưng thần y đã cho hắn ăn một chút dược hiệu sềnh sệt loạn thất bát tao khó nuốt gì đó có thể sẽ làm nam nhân sinh hài tử! Hương vị của cái thứ kia khiến hắn bây giờ nhớ lại vẫn còn cảm giác buồn nôn! Hơn nữa xem ra, hài tử này được sinh ra chính là do hiệu lực của loại dược bị uy hôm đó!

“Công tử, người không thể ăn bậy được!” Vừa mới đưa ngân nhĩ thang ướp lạnh đến bên miệng liền bị một bàn tay nhỏ nhỏ ở phía sau cường thế đoạt đi!

Lãnh Tà Dương mắt trợn trắng: “Thạch Lựu, Nước ô mai mỹ vị kia mà không cho ta uống ta sẽ hộc máu vì thèm mất! Ít nhất cũng nên cho ta uống thứ gì lạnh lạnh đi chứ! Hay ngươi không muốn ta sống?! Ta kiều quý đến vậy sao, ngươi xem xem thân thể ta này bì thô nhục hậu hết rồi, đến nỗi sao?!”

Thạch Lựu đối với những lời hắn nói đều làm như không nghe thấy, bất quá lỗ tai bên phải của mình lại đoạn chương thủ nghĩa (cắt câu lấy nghĩa) chú ý đến hai từ, lập tức khẩn trương hẳn lên, vội vàng đỡ lấy Lãnh Tà Dương, để cho hắn ngồi xuống, ân cần hỏi han: “Hộc máu? Công tử ngươi hộc máu sao? Còn có… chỗ nào cảm thấy không thoải mái hay không? Ta lập tức đi thông tri Vương gia, muốn hay không thuận tiện kêu luôn đại phu tới? Ta xem a, vẫn là nên mời đại phu đến ở lại trong vương phủ luôn! Đỡ phải làm cho người ta lúc có chuyện lại bắt đầu tay vội chân loạn! Công tử, người nghỉ ngơi một lát, không cần lộn xộn, không cần ăn thứ gì bậy bạ, ta đây liền__ “

Lãnh Tà Dương một phen giữ chặt lấy Thạch Lựu đang chuẩn bị toàn bộ hỏa lực tiến lên, bất đắc dĩ nói: “Ta không có hộc máu! Ngươi cũng không cần phải đi nói với tên hỗn đản nào hết! Nhìn hắn lòng ta phiền!”

“Công tử, ngươi cùng Vương gia lưỡng tình tương duyệt, sao còn có thể phiền lòng a?” Sau khi cẩn thận soi Lãnh Tà Dương từ đầu đụng đến chân, xác định hắn thật sự không có việc gì, Thạch Lựu kinh ngạc hỏi. Phải biết rằng, ở trong lòng trong mắt nàng, tình của hai người kia chính là hóa thân của tình yêu tốt đẹp nhất thiên hạ so với kim kiên còn tốt đẹp hơn! Có thể sánh bằng lương chúc, sao vẫn còn có thể xuất hiện cái từ phiền lòng này?!

“Thì phiền hắn! Hừ!” Lãnh Tà Dương tức giận bĩu môi, thưởng thức một trái táo chín đỏ trong tay! Chình là vì hắn nên mình mới có thai! Một nam nhân có thai thì còn giống nam nhân ư?! Hơn nữa cái này không thể ăn cái kia cũng không có thể ăn, hành động cũng không được tự do, đi trên đường lập tức sẽ có người chạy lại nâng đỡ, ăn một bữa cơm sẽ lập tức có người đưa đồ ăn đến bên miệng, mặc quần áo có người hầu hạ, ăn cơm có người hầu hạ, đáng tiếc người kia không phải và cũng hoàn toàn không phải hắn!

Thật là hỗn đản đáng chết, mình cũng vì y mang thai hài tử! Cư nhiên ngay cả ba chữ ta yêu ngươi cũng chưa từng thốt ra!!! Hơn nữa, mọi người gần đây không biết lêu lỏng đi nơi nào! Ba ngày thì hết hai ngày là không có ở nhà!! Và cho tới bây giờ cũng chưa từng tới ngó mình dù chỉ một chút!!! Sau khi biết được mình có hài tử, cư nhiên một chút cũng không quan tâm!!! Hừ, nam nhân chết bằm, ai hiếm lạ a!!! Lãnh Tà Dương càng nghĩ càng bi phẫn càng nghĩ càng tức giận càng nghĩ càng vặn vẹo khuôn mặt!

“Công tử…… Biểu tình của ngươi sao lại…… Quái dị như vậy a……” Thạch Lựu nhìn mà thấy kinh hồn táng đảm.

“Ta đang dưỡng thai!” Lãnh Tà Dương khó chịu nói.

“Dưỡng thai?” Đó là cái gì?

“Đúng vậy!” Lãnh Tà Dương ngẩng đầu cười sáng lạn, “Ta đang nói với hài tử của ta là cha của hắn chẳng là cái thá gì cả! Tương lai không cần hiếu thuận hắn!”

“Công tử!” Thạch Lựu kinh ngạc kêu to, “Người cư nhiên giáo đứa nhỏ như thế?! Người sao lại có thể nói Vương gia như thế?! Vương gia không có làm chuyện gì có lỗi với người a!”

“Ai nói hắn không có làm?! Hắn mà làm liệu có thể để cho ta biết sao?!” Lãnh Tà Dương nghiến răng nghiến lợi, “Một ngày nào đó ta sẽ theo dõi hắn, xem hắn rốt cuộc ở sau lưng ta làm cái gì! Suốt ngày ngay cả bóng người cũng không thấy một cái!”

Thạch Lựu đầu tiên là kinh ngạc, rồi mới khanh khách nở nụ cười: “Công tử nguyên lai là đang giận dỗi Vương gia a! Ha hả, công tử ngươi hiểu lầm Vương gia rồi, kỳ thật Vương gia mỗi ngày bề bộn nhiều việc, gần đây còn vì ngài mà mỗi ngày đều ráng sức hồi phủ thật sớm mà!”

“Phải không?” Lãnh Tà Dương cực độ hoài nghi, “Ta mới không tin! Một tháng trước khi ta tới nơi này hắn ngày nào mà chẳng nhàn rỗi a?! Thừa dịp có đứa nhỏ sẽ không gặp người?! Ta xem a, phỏng chừng là đã đi ra ngoài tầm hoa vấn liễu rồi! Ai kêu tên gia khỏa kia trời sinh cao lớn nhưng lại mang bộ dáng sắc lang!”

“Công tử a, ngươi đừng cáu kỉnh nga! Vương gia của chúng ta a nào có mang bộ dáng sắc lang! Rõ ràng chính là anh tuấn tiêu sái, cách nói năng bất phàm khí thế, ánh mắt bức người lợi hại hơn nữa còn tàn khốc lạnh lẽo, tuy nhiên, khi chỉ vừa nhìn thấy công tử người thì ánh mắt ấy lại biến thành ôn nhu ẩn tình đưa tình!” Thạch Lựu vẻ mặt mơ mộng, Lãnh Tà Dương thậm chí cảm thấy được có vô số trái tim màu hồng phấn từ trong mắt nàng bay ra!

Dùng sức lắc lắc đầu, Lãnh Tà Dương lúc này mới nhìn đến diễm dương cao chiếu, hoa sen nở rộ! Hắn ghét bỏ bĩu môi: “Hắn trưởng thành nào có được cái bộ dáng ngươi nói a! So với anh tuấn tiêu sái thì còn thua Khải Tạp Tây, cách nói năng bất phàm không sánh bằng An Bội Tình Minh, khí thế bức người chi bằng nói là Đế Thích Thiên**, ánh mắt lợi hại thì phải gọi là Tây Tác, tàn khốc thì lại so ra kém với vũ trí ba dứu …… Trời ạ, ta mù mắt rồi hay sao mà lại coi trọng một người đàn ông như vậy a…… Như vậy còn chưa tính, hắn cư nhiên chẳng quan tâm tới ta, thờ ơ, cái nam nhân chết tiệt kia, ta rốt cuộc cũng không phải là lão bà của hắn!!!!”

“Cái kia, công tử, ngươi là nam mà, không thể làm lão bà của Vương gia a, lão bà chính là dùng để hình dung nữ nhân!” Thạch Lựu khó khăn nói! Nghe qua cũng thấy trong lời nói của Lãnh Tà Dương tràn đầy lòng căm phẫn, nam nhân vừa đến đứng phía sau hắn phát ra nộ nhãn vi tĩnh, mình ở nơi này giống như là thứ gì đó trong gió, phiêu diêu nan định, cả người phát run, bất quá, người thông minh như nàng biết rõ tư tưởng trọng yếu chính là bo bo giữ mình, sửa lời nói, “Vương gia vì người thao nát tâm tư, ngài ấy nào có…… Như người nói…… Không tốt……”

Nhìn thấy ánh mắt Thạch Lựu cùng ngữ khí phun ra nuốt vào, Lãnh Tà Dương quay đầu lại nhìn một chút, rồi lại quay đầu về gật gật nói: “Đúng vậy, hắn không có không tốt như ta đã nói…… Bởi vì hắn thật sự là thối nát tới cực điểm! Không tốt căn bản là không thể dùng để hình dung sự ác liệt hắn! Nếu ngày nào đó bị ta chọc giận, không biết ta có phải ôm theo hài tử chỉ vừa xuất thế đáng thương không ai chăm sóc mà viễn tẩu tha hương hay không!!!”

“Cái kia…… Công tử……” Ai nha, sắc mặt Vương gia càng thêm khó coi…… Vẻ mặt kia, có thể dùng từ ‘hắc’ để hình dung……

“Cho tới bây giờ cũng chưa từng thương hương tiếc ngọc, cho tới bây giờ cũng không biết cái gì gọi là ôn nhu săn sóc, tội cho ta…… Tội cho ta còn vì hắn mang thai hài tử, ta sao lại xui xẻo như vậy a!!” Thở dài, tái thở dài, thật dài thở dài.

“Công…… Công tử……”

“Không biết lão bà rất đau đớn sao? Không biết lão bà mang thai đứa nhỏ chình là bảo bối sao? Đúng là không phải nam nhân a……” Ngươi sinh đứa nhỏ, ngươi chính là nam nhân?

“Công tử……”

“Thạch Lựu, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì thì cứ nói đi, làm người phải rõ ràng, làm gì ấp a ấp úng như bé gái đang níu theo mẹ vậy!” Lãnh Tà Dương trừng mắt.

Thạch Lựu anh anh nói: “Vương gia đã rời đi rồi……”

Lãnh Tà Dương lập tức xoay người, quả nhiên không hề thấy thân ảnh quen thuộc phía sau! Liễm hạ con ngươi, che dấu vẻ mất mác tràn đầy trong mắt, gia khỏa kia, quả nhiên vẫn chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng để mình ở bên cạnh hắn, nhưng cũng sẽ không cho mình quá nhiều, cái mình muốn, cảm tình……( cái này gọi là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường?!)

Lãnh Tà Dương nhàn hạ bước đi, tay ôm con cá nướng vừa giật được từ con mèo hoang đang ăn vụn tại trừu phòng, từng chút từng chút thưởng thức hương vị thịt cá ngon mềm, thỏa mãn nhảy nhót trên đường đi! Hôm nay thật vất vả mới đụng được đến cá! Cũng không biết tên nào hỗn đản nói, ăn cá không tốt cho phụ nữ có thai, hại hắn ngay cả món thịt cá yêu thích nhất cũng chỉ được nhìn chứ không được ăn, cư nhiên lại cùng miêu tranh cướp đồ ăn này nọ……

Không khách khí một cước đá văng cửa chính của căn phòng, Lãnh Tà Dương mới vừa bước tới cửa, xoay người…… Đứng sững, cá trong tay, rơi xuống……

Nam nhân trong phòng lạnh lùng nhìn hắn, rồi mới gợi lên một nụ cười lạnh lẽo tàn khốc: “Ăn cá, nhảy loạn, dùng sức đá cánh cửa, tinh lực của ngươi vẫn tràn đầy đấy thôi!”

“Ha hả……” Lãnh Tà Dương cười gượng, sắc mặt nam nhân này rất khó xem a! Phỏng chừng là đến tìm mình tính xổ chuyện hồi xế chiều hôm nay cho nên mới mò đến đây!

Trời ạ, hắn sao lại có thể quên, người nam nhân này bụng dạ vô cùng hẹp hòi! Bất quá, điều này cũng không thể trách hắn a, ai kêu y cũng không quan tâm hắn một chút, đáng giận!

Tư thái ác nhân cáo trạng đó bày ra cho ai xem a! Càng nghĩ trong lòng càng không cam lòng, Lãnh Tà Dương cất cao giọng, “Sao vậy?! Liên quan gì đến ngươi a! Làm gì sợ ta ăn cá, bộ ta ăn của ngươi sao?! Hôm nay ta nhảy vẫn chưa đủ mà! Dù sao cho tới bây giờ ngươi cũng đâu có quan tâm đến ta!!! Loại người như ngươi đáng hận nhất!!! Chỉ cần ngươi nói ngươi chán ghét ta ta lập tức rời khỏi nơi này, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi đều thích thú với những ngày như thế này sao?!!”

Lãng Tà cười lạnh, con người trước mắt này cho tới bây giờ cũng không hề biết, xế chiều hôm nay thời điểm nghe được hắn nói như vậy y đã có bao nhiêu thất vọng đau khổ! Lần đầu nghe thấy loại chuyện cổ quái nam nhân mang thai hài tử như thế này, y đã không ngừng thẩm tra các danh y, muốn biết chuyện này đối với thân thể có thương tổn gì quá lớn hay không! Chỉ mém chút nữa là hủy cả hoàng cung, cũng là vì muốn tìm chút gì đó bổ dưỡng cho sức khỏe, sau đó lại đi thỉnh giáo mẫu thân cùng thái hậu trong lúc mang thai sẽ có những bệnh trạng cùng cố kỵ gì, vậy mà hắn lại nói cái gì?! Vì quá nóng giận không kịp suy nghĩ nên lại thốt ra những lời nói gây tổn thương người khác: “Ta không có cầu ngươi ở nơi này!!! Ta cho ngươi ở đây một tháng, nếu ta không đoán sai, một tháng đã sớm qua rồi?!”

“……” Lãnh Tà Dương không nói gì nhìn Lãng Tà, hắn không biết hốc mắt của mình có đỏ hay không! Chỉ biết là, tim đột nhiên trở nên đau đớn.

“……” Lãng Tà lời vừa thốt ra khỏi miệng liền hối hận, sắc mặt đại biến, vươn tay, “Tà Dương……”

Lãnh Tà Dương liếc hắn một cái, xoay người chạy như bay ra ngoài cửa!

“Tà Dương!” Lãng Tà vội vàng chạy theo! Chết tiệt, hắn không thể có bất cứ vận động kịch liệt nào được, đối thân thể không tốt!

——————-*****——————-

Đảng sâm (danh pháp khoa học: Codonopsis pilosula, đồng nghĩa: Campanumoea pilosula) là một loài cây sống lâu năm có nguồn gốc ở khu vực đông bắc châu Á và bán đảo Triều Tiên, thông thường được tìm thấy mọc xung quanh các bờ suối hay các cánh rừng thưa dưới bóng các cây to. Loài cây này là dạng cây bụi rậm rạp, có xu hướng leo bằng thân quấn, với các lá hình tim, hoa hình chuông màu lục nhạt với 5 đầu cánh hoa cùng các gân màu tía nhạt hay vàng. Loài cây này có thể cao tới 2,4-3 m (8-10 ft) và rễ dài 10-45 cm, dày 1-3 cm.

*Ám độ Trần thương (Đi con đường mà không ai nghĩ đến)Kế “Ám độ Trần thương” là bí mật đưa quân qua con đường mà không ai nghĩ rằng ta sẽ đi qua. Kế này áp dụng giữa lúc hai bên đang đấu tranh, chiến đấu với nhau. Mỗi bên đều ra sức giấu mục tiêu thật của mình rồi đưa ra mục tiêu giả mà lừa đối phương. Đây là công việc rất phức tạp, có một quá trình khúc triết. Như “Tôn Tử Binh Pháp” viết: “Việc binh là trá ngụy, có thể mà làm ra vẻ không có thể, dùng đấy mà tỏ ra không dùng, gần giả làm như xa, xa giả làm như gần. Lấy lợi mà dụ, gây rối mà đuổi, thấy khỏe thì tránh. Đầu tiên là làm mọi cách giảm nhược lực đối phương, sau rồi mới tiến hành dự định. Muốn dụng kế này phải là người có tầm nhìn xa hiểu rộng và một khối óc tuyệt vời.

**ĐẾ THÍCH THIÊN: Trong kinh điển của Phật giáo thì Đế Thích Thiên xuất hiện trong kinh Hoa Nghiêm. Thiên Đế Thích vốn là vua cõi trời, cõi trời mà ngài cai quản thần dân sống lâu ngàn vạn năm, người người tiêu diêu hưởng lạc, cảnh sắc tuyệt mỹ có nét giống với khái niệm Thiên Đàng bên Thiên Chúa Giáo.

Đế Thích Thiên được xem là một nhân vật thần bí xuất hiện trong truyện Phong Vân ở phần 2, sau khi huynh đệ Bộ Kinh Vân – Nhiếp Phong chiến thắng Hùng Bá và diệt trừ Tuyệt Vô Thần.

Đế Thích Thiên trong Phong Vân được hư cấu bởi nhân vật Từ Phúc đời nhà Tần, Từ Phúc phục mệnh vua Tần Thủy Hoàng đi tìm nguồn thuốc trường sinh giúp vua sống mãi với thời gian. Phương thuốc bất tử ong ta tìm được chính là máu của Phượng Hoàng (trong Tứ Linh). Nhưng ông ta không đem về cho Tần Thủy Hoàng mà giữ lại cho riêng mình, xưng đế một phương. Từ Phúc từ đó an hưởng niềm vui cuộc sống vĩnh hằng, sở hữu trí tuệ ngàn năm, nhưng lại phải trả giá bằng việc chứng kiến vợ con, người thân của mình lần lượt từ giã cõi đời.

Máu Phượng Hoàng không những kéo dài tuổi thọ của Từ Phúc mà còn mang lại cho ông công lực vô biên. Nhờ đó ông ta thành lập Thiên Môn và biến mình thành môn chủ Đế Thích Thiên. Tham vọng của ông ta ban đầu là muốn thế thiên hành đạo. Ông ta là “Trời”, còn các cao thủ Thiên Môn là “Thần”, còn lập ra tam gới Thiên, Địa, Nhân để cai quản.

Để bắt gọn thầy trò Vô Danh và Nhiếp Phong, ông ta dựng nên màn kịch trong đó Từ Phúc đứng ra vạch trần mọi âm mưu bá chủ của tên đệ tử Đế Thích Thiên (cũng chính là ông ta). Đế Thích Thiên đã phản thầy trộm thuốc trường sinh và mở Thiên Môn gây hại bá tánh. Sau này ông ta hiện nguyên hình là một tên ác ma bất tử đánh Vô Danh và Bộ Kinh Vân một trận thừa sống thiếu chết.

Không muốn ai được trường sinh như mình, ông ta vạch ra “Kế hoạch Đồ Long” để có thể chiếm được chân nguyên của rồng (Long Nguyên – cũng là một phương thuốc trường sinh) và cũng chínhkế hoạch này đã dẫn đến sự thất bại và cái chết của ông ta. Cũng giống như Hùng Bá, ông ta nhờ thuật tướng số biết trước được sinh mạng của mình đã hết nên không còn từ thủ đoạn nào tiêu diệt những kẻ đối nghịch như Phong Vân và Vô Danh. Nhưng ông ta không ngờ được sau cùng, kẻ có được Long Nguyên và lấy đầu ông ta lại là tên thất phu như Đoạn Lãng.

Tự mình bày trò để rồi chết trong một cuộc chơi, cuối cùng Từ Phúc đã giải thoát sự nhàm chán của cuộc sống thế gian qua việc trả giá bằng chính sinh mạng của mình.

Nguồn: Wikipedia