(Quyển 1) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 61: Ta có khi nào sợ hãi không




Edit: Clover110

Beta: May22

Vu Hoan hừ nhẹ. “Không có hứng thú.”

Linh La: “…” Không có hứng thú, vậy ngươi đoạt lấy làm gì a? Động kinh sao?

“Nhìn không thuận mắt.” Vu Hoan bình tĩnh nói thêm một câu.

Thân hình nho nhỏ của Linh La mềm nhũn, thiếu chút nữa rớt từ trên không trung xuống. Nima, nhìn không thuận mắt ngươi liền không muốn sống chạy đến đoạt sao? Thật đúng là…

Tùy hứng a!

Vu Hoan có chút buồn rầu nhìn Phong Khuynh Dao đang điên cuồng… Hình như là, sau cái tình tiết thế giới bị hủy diệt, đều sẽ xuất hiện một đấng cứu thế sao?!!

Hiển nhiên đấng cứu thế này không phải là nàng, bởi nàng không có vĩ đại như vậy.

Vậy thì…

Vu Hoan nhìn về phía Sở Vân Cẩm, sắc mặt Sở Vân Cẩm lúc này có chút trắng bệch, lả lướt kiếm trong tay phiếm nhàn nhạt bạch quang. Tầm mắt nàng không có đặt ở Vu Hoan bên này mà là nhìn sương đen phía dưới.

Vu Hoan cũng nhìn theo xuống dưới, phía đó càng ngày càng nhiều sương đen, sắp không thấy được nhà cửa, phố xá.

Những tiếng thét chói tai từ màn sương đen truyền đến bọn Vu Hoan, trong thanh âm tràn đầy sự tuyệt vọng, giãy giụa, thống khổ, kinh hoàng.

Trong đầu Vu Hoan hiện lên mấy hình ảnh, thân hình nàng bỗng nhiên run run, nàng cắn răng, hô hấp dần hỗn độn lên.

Những âm thanh đó giống như được phóng to vô số lần, không ngừng tuần hoàn trong đầu nàng.

Dung Chiêu duỗi tay chụp lấy bả vai Vu Hoan, hơi thở lạnh lẽo lâp tức truyền từ bả vai nàng vào trong thân thể.

Vu Hoan giật mình một cái, trái tim trong lồng ngực nhảy lên mãnh liệt.

“Làm sao vậy?” Dung Chiêu có chút kì quái, một giây trước còn tốt, sao giờ lại…

Vu Hoan chớp chớp mắt, thu lại cảm xúc trong mắt, lắc đầu nói: “Không có gì…”

“Ha ha ha, chết đi, chết đi, chết hết đi, đều chôn cùng nhau hết đi!!!”

Tiếng cười điên cuồng của Phong Khuynh Dao ngăn lại lời nói của Vu Hoan, nàng có chút bực bội trừng Phong Khuynh Dao, đáy mắt một mạt lệ khí, đột nhiên lắc mình qua đó.

Sở Vân Cẩm cùng lúc ra tay, chỉ là nàng bay xuống dưới, Vu Hoan nhìn thấy vậy, hơi hơi kinh ngạc.

Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, Sở Vân Cẩm muốn làm cái gì, đó là chuyện của nàng ta.

Tay Vu Hoan vung lên cực nhanh, bộ xương khô đen như mực nhanh chóng hiện ra.

Ngay lúc bộ xương khô sắp hình thành, Vu Hoan cắn nát đầu ngón tay, điểm ngay mi tâm bộ xương khô đó. Phút chốc bộ xương khô màu đen bị hồng quang bao lấy, từng vòng quầng sáng khuếch tán ra.

Thanh âm nức nở như từ chân trời truyền đến, trong vầng sáng đỏ xuất hiện vài bóng dáng màu đen.

Một cái…

Hai cái…

Ba cái…



Đến cuối cùng, phía sau đã đứng vô số hắc ảnh.

Sắc mặt Vu Hoan có chút trắng bệch, quả nhiên nàng vẫn không chịu đựng nổi sao?

Không được, nàng cũng đã triệu hồi rồi, chỉ còn kém một bước cuối cùng này thôi.

Ánh mắt nàng trầm xuống, lập lòe kiên định, mang theo máu từ ngón tay, viết một chữ “Quỷ” trong không khí thật nhanh.

“Thành!”

Theo tiếng nàng nói, chữ “Quỷ” bằng máu kia bỗng chốc phóng đại, biến thành bột phấn màu đỏ rơi rải rác trên người những hắc ảnh ban nãy.

Cơ hồ là ngay lúc bột phấn rơi xuống, hắc ảnh vặn vẹo bành trướng lên, một cỗ lực lượng đáng sợ bùng phát trên người bọn họ.

Vu Hoan nhanh chóng rời khỏi phạm vi mấy bộ xương khô, cánh tay vung lên, “Đi!”

Sắc mặt nàng tái nhợt nhìn những hắc ảnh đó đang điên cuồng hướng về phía Phong Khuynh Dao, bao phủ Phong Khuynh Dao trong đó.

Dung Chiêu lặng yên không tiếng động đứng bên cạnh nàng, dùng tay vịn lấy nàng, đáy mắt âm u, “Linh hồn chi lực dung nhập với Tinh huyết, ngươi có nghĩ tới hậu quả của nó?”

Vu Hoan thở hổn hển vài lần, chẳng để ý trả lời, “Thì tính sao.” Nàng dừng một chút, cười như không cười nhìn Dung Chiêu, “Vừa rồi ngươi nếu muốn ngăn cản ta, ngươi có rất nhiều cách. Nhưng ngươi không ngăn cản, chứng minh ngươi cũng có cách bảo vệ ta không xảy ra chuyện. Ta còn sợ gì nữa?”

Dung Chiêu so với nàng còn coi trọng mạng của nàng hơn a.

Biểu tình Dung Chiêu nghiêm túc, âm u ở đáy mắt mở rộng ra không ít, ngữ điệu lãnh như đóng băng, “Cứ cho là ta có biện pháp, nhưng biện pháp đó cũng có khả năng thất bại, ngươi liền không sợ hãi sao?”

Hậu quả của việc thất bại là gì, trong lòng bọn họ đều hiểu rõ, nàng thật sự một chút cũng không lo lắng sao?

Linh hồn chi lực mạnh đến cường hãn, lấy Tinh huyết của nàng dung nhập vào đó, chỉ cần sai một chút, liền hồn phi phách tán.

“Ngươi thấy ta có khi nào sợ hãi không?” Trước nay nàng cái gì cũng không sợ, chỉ có cái nàng không thể làm, chưa có cái khiến nàng phải sợ hãi.

Dung Chiêu nhíu nhíu mày, tay ôm Vu Hoan chặt vài phần, trong lòng hắn cỗ cảm giác kì quái lại dâng lên.

“Chủ nhân…” Thanh âm sâu kín đánh gãy không khí quỷ dị giữa hai người.

Vu Hoan hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn về nơi thanh âm phát ra.

Hai cái hắc ảnh giơ lên Vũ Hồng Kiếm đang bay thong thả về phía họ, phía sau hai hắc ảnh là Phong Khuynh Dao điên cuồng công kích đám hắc ảnh còn lại, muốn phá tan vòng vây, bay về phía bên này, lấy lại Vũ Hồng Kiếm.

“Linh La”. Vu Hoan gọi Linh La cách đó không xa đang đứng phát ngốc, “Lại đây giúp ta lấy Vũ Hồng Kiếm.”

Linh La dùng ngón tay chỉ chỉ chính mình, mê mang hỏi, “Vì sao? Sao ngươi không tự lấy a?”

Vu Hoan cắn cắn răng, giây tiếp theo nàng cố tươi cười, “Ngươi xinh đẹp, ngươi cầm nó nhìn rất đẹp.”

“Thật vậy chăng?” Linh La bay nhanh đến trước mặt Vu Hoan, vẻ mặt thiên chân hỏi: “ Ta thật xinh đẹp sao?”

“Ân, xinh đẹp, so với ngôi sao trên bầu trời còn đẹp hơn. Nhanh đi lấy Vũ Hồng Kiếm a.” Vu Hoan chịu đựng xúc động hành hung Linh La, tiếp tục lừa dối nói.

“Được.” Linh La vui sướng đưa đao Kinh Tà cho Vu Hoan, duỗi tay lấy Vũ Hồng Kiếm.

So với đao Kinh Tà, Vũ Hồng Kiếm liền nhỏ hơn nhiều, cầm ở trên tay nàng, cũng không đến nỗi khó nhìn. Chỉ là thân kiếm có hắc khí quanh quẩn, khiến người khác cảm giác không tốt mà thôi.

Linh La sờ sờ mũi kiếm, hắc khí lập tức tán đi không ít.

Con ngươi Vu Hoan ám trầm vài phần, khiến đao Kinh Tà tự phi, bản thân thì kéo Linh La qua, nói: “Đi thôi, bọn họ cũng không kéo dài thời gian được lâu đâu.”

“A? Đi bây giờ sao? Phía dưới mặc kệ sao? Còn người ở phía dưới cũng mặc kệ sao?” Trên khuôn mặt nhỏ của Linh La tràn đầy kinh ngạc, “Những cái hắc ảnh đó là cái gì vậy? Thật là lợi hại… mà ngươi cứ mặc kệ bọn họ như vậy sao?”

“Cái này có liên quan gì đến ta? Đám hắc ảnh đó, một lát nữa cũng sẽ biến mất, giờ ngươi có đi hay không?” Vu Hoan hận không thể chụp chết tiểu loli này, thắc mắc nhiều như vậy làm gì.

Nhưng mà, nếu tính ra, hiện tại nàng lấy Linh hồn chi lực dung hợp với Tinh huyết tạo ra lực lượng cho bọn hắn, cũng có thể duy trì được nửa khắc…

“Ai, đừng nắm ta, ta biết đi a.” Linh La dùng sức huy rớt tay Vu Hoan.

“Đi mau.” Vu Hoan không thèm để ý đến Linh La, quay đầu nói với Dung Chiêu.

Dung Chiêu thu hồi tầm mắt trên người Linh La, ôm Vu Hoan nhanh chóng lao ra phía ngoài thành.

Vu Hoan cúi đầu nhìn sương đen bên dưới, đột nhiên một cái hình bóng hơi hơi quen thuộc chợt lóe qua, nàng ngưng mắt nhìn kĩ lại lần nữa, lại không nhìn thấy gì.

Nhìn lầm sao?

Sử dụng Linh hồn chi lực quá độ nên hoa cả mắt?

Vu Hoan có chút mệt, nàng ném Linh La đang liều mạng giãy giụa ra, đôi tay ôm lấy eo Dung Chiêu, khuôn mặt dán ở ngực hắn.

Linh La bị ném ra, làm gì đứng vững được, bị rơi xuống mấy lần mới ổn định lại thân hình. Đang muốn trách Vu Hoan, lại thấy nàng mỏi mệt nhắm mắt lại. Linh La bĩu bĩu môi, xoay đầu lại bắt đầu nhìn nhìn Vũ Hồng Kiếm.