Ba Đường Thẳng Tam Song

Chương 10




Tôi có cảm giác Choi biết tôi có tình cảm với em. Nó động viên:

- Nồi nào vung nấy! Lo kiếm tiền đi. Có tiền sợ gì không có gái đẹp ngả rạp vây quanh? Viên kim cương ấy không thuộc về thế giới của chúng ta, chỉ có giá trị ngắm nhìn, không có giá trị sử dụng thì ích gì. Mua kim cương về để đeo đâu phải cất trong lồng kính. Vậy nhẫn cỏ, hương đồng cỏ nội chả tốt hơn à? Tối tao dắt mày tới chỗ này hay lắm. Quên đi nhóc.

Choi xoa đầu tôi. Đầu óc tôi đờ dẫn như thằng đần, ừ gật cho qua chuyện. Tai bùng nhùng, mắt mỏi rã rời. Tôi từ chối và lủi thủi về nhà một mình. Choi hiểu ý cũng không nói gì thêm.

Bước chân nặng nề. Giờ thì tôi hiểu cái gọi là "LÊ BƯỚC". Tôi không nhìn thấy bất cứ gì trên đường trừ đống rác. Tôi dừng bước. Ngắm nhìn nó. Trên đống rác có một bộ lông màu trắng. Tôi dụi mắt. Không phải... Là một chú chim bồ câu trắng đang thoi thóp. Nhìn vết thương trên chân, cánh là bị ná bắn. Chắc mấy đứa con nít trong xóm nghịch dại rồi. Vết thương không nhẹ chút nào. Tôi ôm ấp bồ câu với hi vọng cứu sống nó như cứu vãn tình yêu tắt thở. Sinh mạng bồ câu mong manh như mảnh tình sắp đứt. Nước mắt tôi nhỏ uớt cả đôi cánh sẫm máu. Tôi ước ông Bụt xuất hiện như trong cổ tích và ban cho tôi điều ước.

Tôi thức trắng đêm để nhìn bồ câu. Không dám chớp mắt dù chỉ một giây. Tôi sợ khi tôi nhắm mắt thiếp đi bồ câu sẽ xa rời tôi mãi mãi.

** Cả đêm tôi không thể chợp mắt. Cứ nhắm mắt là hình ảnh quay chậm của bộ phim kinh dị cứ tua đi tua lại trong đầu. Cứ thế trời sáng lúc nào không hay.

Miệng đắng. Tôi vẫn cảm thấy buồn nôn khi đưa thức ăn vào miệng. Tôi muốn nốc cạn ly sữa nhưng lại dùng ống hút từ từ, vừa hút vừa liếc qua To-Do-List. Mẹ thay đổi lịch hoạt động chóng mặt. Tất cả giờ học đều hủy. Thứ bảy rảnh rỗi KINH KHỦNG KHIẾP. Hôm nay tôi chỉ cần đóng vai con gái ngoan hiền cùng ba mẹ đi dự lễ rửa bằng tốt nghiệp kiêm về nước cống hiến của con một người bạn làm ăn nào đó. Nghe thật mỹ miều. Tôi đang dấn chân từng bước vào đấu trường thương mại. Việc đầu tiên là mở rộng mối quan hệ. Sợi dây xích cổ tôi ngày một to hơn, chặt hơn. Còn thở là còn tồn tại. Vấn đề là bao lâu?

Mẹ giao cho tôi một bản nhạc. Trong hai tiếng tôi phải trình diễn một cách thành thạo và giàu cảm xúc. Cảm xúc gì thì tôi không biết. Sao cũng được miễn là ba mẹ chính thức cho phép tôi tiếp xúc với dương cầm. Tôi đàn cho ba mẹ kiểm duyệt. Ổn rồi. Tôi được chuyển sang phòng trang điểm thay đồ. Họ đang cố biến tôi thành nữ hoàng sắc đẹp lộng lẫy, kiêu sa. Mọi thứ hoàn tất. Ôi trước gương là một mụ phù thủy đội lốt thiên thần ngây thơ, trong sáng.

Còn nửa tiếng thảnh thơi, tôi lên phòng, mở tung cửa sổ hít thở chút không khí tự do. Lướt đến bên dương cầm mắt tôi, tim tôi tràn đầy hình ảnh của hoàng tử mưa... Tiếng đàn bay lên.