Ba Lê Và Giày Bóng Rổ

Chương 32




Editor: Yuu
Vào cuối thu, hầu hết những chiếc lá cây trên đại lộ đều đã rụng, chỉ còn lại thân cây đung đưa trong gió lạnh. Trên thân cây được sơn một lớp sơn trắng, mọi người nói là để phòng ngừa côn trùng.

Kỳ thi giữa kỳ vừa kết thúc, nhịp độ học tập khẩn trương của mọi người cũng chậm lại một chút, tiếng vui cười đùa giỡn vang lên trong khuôn viên trường học. Trên hành lang, các nam sinh đều lờ đi cái lạnh cuối thu, một hai phải đi cạnh nhau rồi xô xô đẩy đẩy, còn các nữ sinh trông có vẻ thoải mái hơn một ít.

Mà cuộc thi múa ba lê được huấn luyện đã lâu lặng lẽ tới vào tháng 11.

“Ai, Vân Khê.” Trần Nhân nhai Pim Pom trong miệng, nói với Vân Khê: “Cuộc thi của cậu diễn ra vào hôm nào vậy, đến lúc đó chúng tớ sẽ tới cổ vũ cho cậu.”

Lâm Manh Manh nghe Trần Nhân nói vậy, cô ấy ôm lấy bả vai Vân Khê: “Đúng rồi đó, Vân Khê.” Cô ấy cười hì hì, nói: “Nghe nói lần này các cậu sẽ thi ở hội trường trung tâm biểu diễn ở trung tâm thành phố bên kia à? Được đó, ban tổ chức cũng thật hào phóng. Lần trước tớ đi xem vở ‘Cái kẹp quả hạch’ cũng là biểu diễn ở đó.”

“Toàn bộ sân khấu được bố trí rất sang trọng, ghế ngồi cũng siêu cấp thoải mái, hơn nữa lưng ghế còn có thể cho phép khán giả nằm xuống xem chương trình cơ.”

“Ồ, thì ra là nơi đó!” Trần Nhân cho miếng Pim Pom vào trong miệng, giọng nói có chút phấn khích: “Nơi đó có vẻ rất tốt, cũng khá gần nhà tớ. Vân Khê, cậu thi đấu ngày nào đó, tớ chắc chắc sẽ đi xem.” Nói xong còn vỗ vỗ tay phủi vụn bánh đi.

Vân Khê ngồi ở trên ghế, hai tay đặt dưới đùi, đôi chân dài tỳ vào bàn mà đong đưa trên không, tư thế rất tùy ý, nói: “Là thứ bảy tuần này, các cậu có rảnh không?” Vân Khê biết hai ngày thứ bảy và Chủ nhật, Trần Nhân luôn luôn chạy giữa các lớp học thêm, không biết có thời gian để tới xem không nữa.

“Có rảnh, có rảnh.” Trần Nhân vô cùng thích thú, cô ấy cười tủm tỉm, nói với Vân Khê: “Vì cậu, tớ dù bận rộn mấy cũng có thời gian rảnh.” Mặc dù thứ bảy này có một lớp bổ túc Toán học, nhưng Vân Khê đi thi đấu đương nhiên quan trọng hơn. Cho nên, cô ấy tính toán sẽ “bùng học” lớp Toán đó để đi xem Vân Khê biểu diễn.

“Thật à?” Vân Khê có chút nghi ngờ, cô nhớ rõ thứ bảy này Trần Nhân có lớp học thêm mà nhỉ.

“Mặc kệ đi.” Trần Nhân huých vào vai Vân Khê: “Tớ chắc chắn sẽ tham gia vào ngày trọng đại của cậu. Tuy rằng biết cậu múa ba lê, nhưng không biết cậu múa so với những gì tớ nhìn thấy trên TV trước đây có giống nhau không nữa.” Cô ấy nhớ lại màn biểu diễn múa ba lê mà mình đã từng được xem trước đây: “Có phải sẽ mặc váy liền màu trắng, cái loại mà ngực bé đến đâu cũng có thể nhìn thấy rõ ràng đúng không?”

“Ngoài ra còn trang điểm một lớp phấn rất dày, mắt đánh rất đậm, còn đôi môi thì đỏ chót?” Trần Nhân đã xem một bộ phim điện ảnh về ba lê trước đây. Sự lột xác của Tiểu Thiên Nga trong đó đánh sâu vào thị giác khiến cô ấy vẫn còn nhớ rất rõ cho đến tận bây giờ.

Lâm Manh Manh gõ vào trán Trần Nhân: “Cậu nghĩ Vân Khê là một con thiên nga đen sao. Chắc chắn cậu ấy sẽ mặc một chiếc váy bồng bềnh xinh đẹp, sau đó sẽ múa những động tác tuyệt đẹp như thế này.” Đối với Lâm Manh Manh, múa ba lê chính là vũ công sẽ mặc những chiếc váy đẹp rồi nhón mũi chân lên bắt đầu múa.

Vân Khê mỉm cười, cô giả vờ bí ẩn nói với bọn họ: “Đến lúc đó các cậu sẽ biết.”

Thật ra, Vân Khê cũng không biết rốt cuộc quần áo mình mặc trong lần thi đấu này sẽ như thế nào. Quần áo của mỗi người đều được giáo viên dạy múa đi tìm thợ may đo cẩn thận. Bây giờ ngày thi càng tới gần, quần áo cũng phải mất hai ngày mới có thể hoàn thành được.

Mà cho đến bây giờ, bọn Vân Khê còn không biết rốt cuộc quần áo trông như thế nào.

“Vậy, chúng tớ sẽ mong chờ điều đó.” Lâm Manh Manh nhìn Vân Khê, nói: “Nhưng Vân Khê của chúng ta có làn da rất trắng và một đôi chân dài, mặc cái gì cũng đều đẹp cả.”

Trần Nhân cũng vỗ tay tán đồng: “Đúng rồi đó.” Trần Nhân có chút ghen tỵ, nói: “Đôi chân vừa gầy lại vừa dài, đúng là chân chơi năm ai (*) mà.”

(*) Chân chơi năm ai: Câu này trực tiếp có nghĩa là khen ngợi cho đôi chân đẹp hoặc cơ thể đẹp, và sau đó dần dần biến thành sự chế giễu trên mạng (Nguồn: baike.baidu.com)

Đúng lúc này, Đàm Thiên cùng Vương Kiêu Dương đi vào trong phòng học.

“Hả? Nói ai chân chơi năm ai cơ?” Đàm Thiên tai thính nghe được các nữ sinh đang nói chuyện, lập tức như ruồi bọ nhìn thấy trứng gà mà tò mò hỏi.

Lâm Manh Manh liếc nhìn cậu ta, nói: “Cút ra chỗ khác chơi, liên quan gì tới cậu.”

Hiển nhiên là không muốn trả lời lại cậu ta.

Đàm Thiên bị phản bác lại thì thấy có chút vô vị, cậu ta xấu hổ sờ sờ gáy mình: “Hừ, là cậu nói về nó trước còn không cho người ta được hỏi, đúng là không thể chiều cậu được mà.”

Vương Kiêu Dương bật cười lớn: “Ha ha ha ha ha, mày đúng là thằng ngốc, chuyện này còn phải hỏi nữa.”

Đàm Thiên cảm thấy mình đã bị mất mặt trước các cô gái, vì vậy cậu ta nổi giận, hướng con mắt đầy dao găm về phía Vương Kiêu Dương: “Sao, mày biết à?” Giọng điệu có chút vội vàng.

“Còn phải hỏi nữa sao?” Vương Kiêu Dương nhìn Đàm Thiên bằng đôi mắt của một kẻ ngốc: “Đương nhiên là Tiểu Thiên Nga rồi.” Cậu ta còn dùng tay so đo một chút: “Bên dưới đều là chân, từ chân trở lên đều là ngực. Dáng người tuyệt đẹp như vậy, khó trách Sở Mặc đại ca mỗi ngày đều thần hồn điên đảo.” Nói xong còn cười lớn tiếng.

Đàm Thiên nghe xong cảm thấy có chút biến thái, cậu ta vỗ vai Vương Kiêu Dương, tâm tình vô cùng nặng nề, nói: “Người anh em, cuối cùng tao cũng biết vì sao ngần ấy năm tới bây giờ tao đều làm cẩu độc thân mỗi ngày kêu gâu gâu gâu rồi.”

“Bởi vì nữ sinh nói điều gì đó, mẹ nó tao cũng không thể hiểu một từ nào.”

Vương Kiêu Dương nhìn Đàm Thiên bằng ánh mắt cảm thông, nói với giọng thương hại: “Ý mày là mỗi ngày tao đều phải kè kè với mày á? Mày có biết cái gọi là cúp Taobao 99 miễn phí vận chuyển không?”

Đàm Thiên muốn bật khóc ngay lập tức: “Nào nào, mày không thể cho tao mô hình mô phỏng cơ thể người theo tỷ lệ được sao? Không phải Maria Ozawa vẫn là tốt nhất sao?”

Vương Kiêu Dương làm bộ ngạc nhiên: “Ồ, không nghĩ mày sẽ thích Maria Ozawa. Tao còn cho rằng mày sẽ thích Aoi Sora.”

“Hả? Mày có phải anh em tốt của tao không vậy? Đó là người mà Sở Mặc thích, tao rõ ràng vẫn luôn có một tình yêu sâu sắc với Maria Ozawa mà.” Đàm Thiên hét lên.

Vương Kiêu Dương lập tức bịt miệng Đàm Thiên lại: “Mẹ kiếp, mày dám nói tên nữ diễn viên yêu thích của đại ca trước mặt Tiểu Thiên Nga sao. Mày không muốn sống nữa à?”

Đàm Thiên lúc này mới nhận ra hành động vừa rồi của mình chính là bán đứng đại ca: “Bây giờ tao sửa miệng lại, nói đại ca thích cái loại ‘Bên dưới đều là chân, từ chân trở lên đều là ngực’ của Tiểu Thiên Nga liệu có quá muộn để cứu đại ca một vố không?” Đàm Thiên lập tức cảm thấy luyến tiếc cái cuộc đời này.

Vương Kiêu Dương liếc nhìn nụ cười đọng lại trên khóe miệng Vân Khê cách đó không xa, thông cảm an ủi Đàm Thiên: “Có lẽ đời trước mày đã đào phần mộ tổ tiên nhà đại ca rồi.”

“Cho nên đời này mới giao cho mày làm đứt xích của đại ca vào thời điểm mấu chốt như vậy.”

Ồ, thì ra Sở Mặc thích Aoi Sora như vậy. Vân Khê nghe vậy trong lòng khẽ cân nhắc.

Sở Mặc còn đang buồn bực cầm bút bổ sung bài tập về nhà trong văn phòng giáo viên lại không biết chuyện gì đã xảy ra.

Chờ đến lúc cậu trở lại lớp học.

“Tiểu Thiên Nga, Tiểu Thiên Nga.” Cậu giơ tay ra chọc vào lưng Hứa Vân Khê, ở đằng sau gọi to tên cô.

Vân Khê lại không phản ứng lại chút nào.

Cô mặc kệ Sở Mặc ở đằng sau có gọi như thế nào, cô vẫn không hề dao động, vẫn duy trì bộ dạng cúi đầu làm bài tập, chỉ là ngòi bút lại không rơi xuống một chữ nào trên tờ giấy.

Trái tim vô cùng loạn.

Trước giờ tan học, Vân Khê đã trộm dùng điện thoại tra tìm một chút bộ dạng của Aoi Sora. Cằm nhòn nhọn, đôi mắt to, lông mi cong vút, nụ cười xinh đẹp. Thì ra Sở Mặc thích mẫu con gái như vậy sao?

Cô cảm thấy mình hoàn toàn không phải bộ dạng này.

Vô hình chung, cô lặng lẽ so sánh mình với nữ diễn viên yêu thích của Sở Mặc, cảm thấy mình không thể so sánh với sự đầy đặn, gợi cảm của Aoi-sensei.

Trái tim, có chút chua xót. Chóp mũi ê ẩm, đôi mắt mờ đi.

Cả một buổi chiều Vân Khê đều phớt lờ Sở Mặc.

Cho dù cậu có nói chuyện với cô như thế nào, cô cũng không phản ứng lại.

Chuyện này làm Sở Mặc cảm thấy mình bị thất sủng rồi.

Cho đến khi Lâm Manh Manh không thể chịu đựng được nữa, cô ấy nghĩ sao nói vậy với Sở Mặc về nguyên do.

Sở Mặc lập tức nổi giận. Cậu hận không thể lao tới đem hai con lợn rắc rối là Đàm Thiên và Vương Kiêu Dương đánh cho một trận mới hả dạ.

Nhưng cậu không thể.

Bởi vì Tiểu Thiên Nga giận rồi, cho nên cậu muốn chạy tới thật nhanh để dỗ dành cô, làm cô vui vẻ.

Tan học, cậu đá chân vào một bên chân ghế của Đàm Thiên.

Đàm Thiên lập tức ngầm hiểu.

Cậu ta ngồi tại chỗ cợt nhả hỏi Lâm Manh Manh: “Ai, Lâm đại tiểu thư, vừa nãy giáo viên Toán yêu cầu cậu tới văn phòng nhận bài tập về nhà đó.”

Lâm Manh Manh nghi ngờ nhìn cậu ta: “Giáo viên Toán yêu cầu tôi tới văn phòng nhận bài tập về nhà? Làm sao cậu biết được?”

“Hừ, không phải tiết học trước tôi ở trên văn phòng nhìn chằm chằm giáo viên sửa bài sai sao.” Đàm Thiên lau giọt mồ hôi đang túa ra trên trán: “Tôi quên mất, bây giờ mới nhớ lại. Cậu mau tới đi, đừng để giáo viên chờ sốt ruột.”

Lâm Manh Manh nghe vậy lập tức đặt cây bút trong tay xuống, mặc dù trong lòng vẫn bán tín bán nghi, nhưng vẫn chuẩn bị đi một chuyến: “Nếu tôi phát hiện ra cậu lừa tôi thì cứ chờ đấy.” Nói xong cô ấy còn ném cho cậu ta một cái trừng mắt hung tợn.

Mắt thấy bóng Lâm Manh Manh đi xa, Đàm Thiên khổ sở nhìn Sở Mặc, nói: “Mặc à, tao vì mày mà đắc tội thảm với Lâm Manh Manh. Chờ lúc cô ấy trở lại biết tao lừa cô ấy, xem chừng tao chỉ có ngồi đây đợi chết thôi.”

Vương Kiêu Dương ngồi rung chân, bật cười lớn, nói: “Ồ, này, thà để Lâm Manh Manh giết mày còn hơn, chứ để anh Sở Mặc giết mày thì mày xác định. Tốt xấu gì cũng nên chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu. Mày cũng là một con quỷ phong lưu, khiến Lâm Manh Manh một thân mắc nợ đào hoa.” Nói xong còn cười khúc khích không ngừng.

Vân Khê ngồi một bên nghe vậy mỉm cười.

Nên biết rằng, Lâm Manh Manh mỗi ngày đều đấu võ mồm với Đàm Thiên, mà mọi người thì lại thích hóng chuyện. Nhìn bộ dạng khom lưng cúi đầu của Đàm Thiên cũng làm tăng thêm sự thú vị cho những ngày học tập nhạt nhẽo buồn tẻ.

Sở Mặc lạnh mặt không có hứng chơi đùa với Vương Kiêu Dương và Đàm Thiên.

Cậu kéo ghế Lâm Manh Manh ra, ngồi xuống bên cạnh Vân Khê.

“Tiểu Thiên Nga?” Tay phải cậu chống cằm, nghiêng người sát vào Vân Khê.

Hừm, thật thơm.

Cậu híp mắt nhìn sườn mặt của Vân Khê ở hướng ngược lại với ánh mặt trời, làn da trắng nõn trơn bóng, một chút tì vết cũng không thể nhìn ra được.

Vốn từ ngữ của Sở Mặc không được phong phú nên không có cách nào có thể hình dung ra làn da mịn màng đến nỗi có thể vắt ra được nước của Vân Khê. Vì thế, chỉ có thể nói ngắn gọn: Hừm, thật sự trắng.

Trắng nõn muốn cắn một cái.

Cậu liếc mắt nhìn xung quanh một vòng. Vương Kiêu Dương và Đàm Thiên còn đang vui đùa ầm ĩ, bạn học xung quanh hoặc là vùi đầu vào ngủ say sưa, hoặc là cúi đầu đọc sách, không ai hướng ánh mắt về phía này.

Hừm, vừa hay có thời cơ. Trong lòng cậu thầm vui sướng.

Vì vậy nhanh chóng đặt một nụ hôn nhẹ lên mặt Vân Khê.

Cùng với động tác tùy tiện của cậu, cái bút trong tay Vân Khê “lạch cạch” một tiếng rồi rơi xuống mặt bàn.

Mặt đỏ bừng giống như ánh nắng chiều lúc hoàng hôn buông xuống.

“Cậu ——” Vân Khê quay sang trừng mắt với Sở Mặc, lại nhìn thấy nụ cười xấu xa dừng trên khóe miệng Sở Mặc. Cậu một tay chống cằm, một bên cắn cắn đầu bút bi trong miệng. Đôi mắt như thể bao chứa cả một dải ngân hà lộng lẫy, nồng đượm ý cười vui vẻ.

“Hư ——” Cậu vươn ngón trỏ thon dài ra miết làn môi đỏ mọng của cô: “Đừng kêu ra tiếng, sẽ bị nghe thấy đó.” Giọng nói trầm thấp của cậu vang lên quanh cô, mà trong giọng nói lại mang theo ý cười mơ hồ.

“Anh thích em như vậy, hôn một chút có sao đâu.”