Ba Mươi Tuổi Suy Nhân

Chương 33




Tô Dịch hét to một tiếng! Biết mình lại bị lừa, tức giận liều mạng đẩy bả vai Quí Luân ra.

Quí Luân bộ mặt đột nhiên thay đổi, nheo mắt lại không thèm để ý đến phản kháng của Tô Dịch đem một chân y gác lên vai mình, đem người Tô Dịch hơi nghiêng lại trừng phạt cái mông y một chút.

“Lão nam nhân, mi mà còn dám đẩy ta một lần nữa ta liền đâm toàn bộ vào.” Quí Luân nhẫn nại gân xanh nổi đầy, đem tay Tô Dịch rờ xuống thứ to đùng vẫn còn ở bên ngoài một nửa, lạnh lùng nói.

Tô Dịch hai gò má đỏ bừng đánh chết cũng không hiểu, có người nói đàn ông ở trên giường chỉ có một dạng, cũng chưa từng nghe nói sau khi cắm vào cũng có chuyện xui xẻo sao?

Nhìn thấy Tô Dịch sợ đến mắt đỏ hồng, Quí Luân hài lòng hừ một tiếng, nương theo hơi thở khó chịu chậm rãi đẩy vào, để cho Tô Dịch có thời gian thả lỏng.

Chờ đến khi toàn bộ đi vào hai người cũng thở hồng hộc, Quí Luân nhìn thấy Tô Dịch nằm ngửa trên bàn, bộ ngực vì *** làm cho ửng hồng bộ dáng phập phồng lên xuống như muốn khóc, cũng không nhịn được giữ chặt eo y mãnh lực quất xuyên vào.

Cái bàn thình lình bị động thoáng cái lúc lắc trên mặt đất, phát ra âm thanh “lạch cạch”.

Tô Dịch cảm thấy mình sắp té xuống tới nơi, vật thể trong người không ngừng chui vào nơi sâu nhất, chỉ có thể chụp lấy cạnh bàn cùng dùng chân cố sức quặp lấy bả vai Quí Luân, càng thêm cảm giác được sự tàn phá bừa bãi của Quí Luân trong cơ thể.

Y cắn môi cố gắng không phát ra tiếng rên rỉ, nhưng mặt bàn rất cứng, trừ phải chịu phía dưới mạnh mẽ xỏ xuyên lại còn làm động tới vết thương do súng bắn trên vai, Tô Dịch đau đến muốn khóc, trợn mắt nhìn thấy ngực Quí Luân chảy đầy mồ hôi, không cam lòng ngẩng đầu cắn hắn một cái.

Hơi quá đáng!

“Lão nam nhân, lông mi đã không còn, bây giờ còn bị muốn bẻ sạch răng phải không?”

Lời nói tràn đầy uy hiếp, Tô Dịch vội vàng nhả hàm răng ra ô ô hai tiếng lui về sau, ót dập lên bàn cái “bộp”.

Tô Dịch rất ủy khuất, vừa mới rồi ôn nhu gọi thần giáo đến xoay trời lệch đất, cho dù là trêu ghẹo y, nhưng cũng không nhịn được hoài nghi Quí Luân có phải là người đa nhân cách hay không nữa.

Quí Luân biết trên bàn rất cứng Tô Dịch rất không thoải mái mới có thể cắn mình, dùng sức rút ra một chút, đem Tô Dịch còn chưa thể thở lại bình thường kéo Tô Dịch xuống bàn, xoay người đưa lưng dựa vào lòng ngực Quí Luân, chỉ còn nửa thân trên bị đè ngã ở trên bàn.

“Cậu, cậu…” Tô Dịch nhìn không thấy Quí Luân làm cái gì, ngược lại càng thêm sợ hãi quay đầu lại.

Chân Tô Dịch sớm đã nhũn ra đứng mà phát run, toàn bộ đều dựa vào Quí Luân mà chống đỡ, Quí Luân gặp y còn có tâm tình quay đầu lại, lộ ra hàm răng trắng lóa, cắn vào bên cạnh bả vai bị thương của Tô Dịch, hạ thân nhắm ngay cúc huyệt của hung hăng cắm vào lần nữa!

“A!”

Liên tục chống đỡ hơn chục lần vào ra, bởi vì chân Tô Dịch nhũn ra không đứng được, bụng không ngừng đập vào cạnh bàn, làm cho cái bàn cũng bị lệch đi.

Bả vai không đau mà chuyển sang bụng đau.

Tô Dịch khó chịu rớt nước mắt lên bàn.

Quí Luân mò lấy mặt y, đột nhiên Quí Luân vẫn giữ tư thế trong người y, ôm tô Dịch ngồi lên ghế, Tô Dịch ứng phó không nổi cảm giác trong người ngập tràn thứ gì đó đánh vào thật sâu, sợ hãi phát ra tiếng kêu nhỏ xíu của động vật.

Quái thú trong cơ thể mặc dù đã ngừng lại, nhưng mà hoàn toàn không có dấu hiệu muốn bắn, chỉ nghe thấy Quí Luân dùng ngữ khí cực độ ôn nhu nói:

“Thầy giáo, quay đầu lại có được không.”

Tô Dịch ở phía trước nghẹn ngào liều mạng lắc đầu, y sẽ không bao giờ để âm thanh này lừa nữa.

“Lão nam nhân, mi không quay đầu lại đây ta ở chỗ này làm tình mi đến chết.”

Tô Dịch run lẩy bẩy, lúc thì thầy giáo lúc thì lão nam nhân, một ngày nào đó không khéo bị Quí Luân làm cho tâm thần phân liệt.

Y đáng thương hề hề mắt đỏ hồng quay đầu lại, Quí Luân mỉm cười tới gần, lập tức dùng vẻ mặt ôn nhu hôn y, thật nhẹ nhàng yêu thương hôn lên chóp mũi, hai khóe mắt, quay trở lại môi, dùng đầu lưỡi liếm láp, không ngừng phát ra âm thanh “nhóp nhép”.

Rõ ràng nụ hôn đầy ôn nhu lẫn thương yêu, nhưng hai tay Quí Luân vuốt ve hai hạt châu run rẩy trước ngực Tô Dịch lại rất sắc tình.

Nhưng mà Tô Dịch lần đầu tiên làm tình được đối xử ôn nhu như thế, toàn thân thoải mái cuộn trong lòng Quí Luân, ngay cả thứ thật lớn chưa chịu tiêu tan trong cơ thể kia cũng không làm cho y khó chịu.

Quí Luân trầm tĩnh lại, ngay lúc ý chí của y bạc nhược yếu kém, dùng môi rê lên tai y nói:

“Thầy giáo… thầy giáo… Chính thầy chuyển động có được hay không?”

Tô Dịch thiếu chút nữa đã nói được, nhưng lập tức mở to hai mắt nhất thời thanh tỉnh, Quí Luân không có bắn ngay lập tức rồi ba lần đổi tư thế chính là bây giờ muốn y chủ động làm?

“Thầy giáo tôi xin thầy…” Quí Luân sờ lên tiểu đệ đệ của Tô Dịch, ghé vào lỗ tai y nói cực độ ôn nhu: “Tôi xin thầy…”

Tô Dịch bị sờ lại phải nghe thấy âm thanh trầm thấp ấy thì đã tan ra thành nước rồi, nhưng mà vẫn nhớ được điểm mấu chốt liều mạng lắc đầu.

“Không muốn chuyển động? Quên đi.” Quí Luân lập tức thay ngữ điệu lạnh lùng, đem hai chân Tô Dịch tách ra gác lên tay vịn trên ghế, chuẩn bị làm thịt y.

A a! Để cho Quí Luân chủ động y còn có thể không chết sao?

“Tôi, tôi làm!”

Quí Luân lại khôi phục vẻ mặt học sinh ngoan hiền, liếm cổ Tô Dịch nói: “Vậy thì thầy giáo nhanh nhanh một chút nha.