Ba Người Tính Phúc Sinh Hoạt

Chương 26: Quà sinh nhật (H)




Hôm nay là sinh nhật Tần Vũ, theo lý thuyết đây là một ngày vô cùng tốt đẹp. Có hai người nam nhân yêu y như vậy thì ngày sinh nhật này sẽ còn long trọng hơn cả mừng thọ trăm tuổi. Nhưng cuộc sống hạnh phúc vẫn luôn tồn tại cái gọi là “Tì vết”. Kể từ sau khi sống cùng Kim Y và Địch Nhã, sinh nhật của Tần Vũ chưa bao giờ trôi qua “Tốt đẹp” cả.

Thứ nhất, hai người nam nhân kia mỗi lần đều không đưa quà sinh nhật cho Tần Vũ (nguyên nhân chủ yếu là do Tần Vũ không cho phép bọn họ tặng, y cảm thấy ba người đàn ông mà tặng quà cho nhau thì cứ nương (nữ tính quá) thế nào ấy). Thứ hai, mỗi lần sinh nhật hai người nam nhân kia đều luôn lấy Tần Vũ ra làm “Quà sinh nhật” Mở ra, lấy hết, ăn kiềm mạt tịnh. Thứ ba, hai nam nhân kia mỗi lần đều khiến cho Tần Vũ ngày hôm sau sinh nhật không xuống giường được.

Buổi sáng khi Địch Nhã đưa Tần Vũ đi làm có dặn buổi tối không đi đón y được để Tần Vũ tự mình bắt taxi về còn bản thân thì muốn về sớm để cùng Kim Y chuẩn bị một bữa tiệc sinh nhật thật phong phú cho y.

Buổi tối khi Tần Vũ về đến nhà thì quả nhiên có cả một bàn đầy mỹ thực đang chờ sẵn. Ba người vui vẻ dùng bữa tối ấm áp. Sau khi ăn xong Tần Vũ định phụ giúp thu dọn bát đĩa nhưng Kim Y lại cười đầy bất hảo nói, sao có thể để thọ tinh (người được chúc mừng sn á) làm việc được, Tiểu Vũ cứ ngoan ngoãn về phòng chờ bọn anh là được rồi.

Tần Vũ cũng thoải mái trở về phòng ngủ tắm rửa, sau đó cũng không thèm mặc lại quần áo vì dù sao chốc nữa cũng bị hai tên kia cởi ra hết, vậy là cứ trần như nhộng ngồi chờ ở trên giường.

Không lâu sau, Địch Nhã và Kim Y mang theo một hộp quà được đóng gói rất đẹp đi vào phòng ngủ.

“Không phải đã nói là không cần tặng quà rồi sao?!” Tần Vũ bĩu môi nhưng vẫn nhận lấy hộp quà từ trên tay Địch Nhã.

” Quà này rất đặc biệt, Tiểu Vũ nhất định sẽ thích nha!” Địch Nhã ngồi xuống bên người Tần Vũ, bàn tay ở trên thân thể trơn mịn của y không yên phận bắt đầu sờ soạng.

Vừa nghe Địch Nhã nói như vậy, Tần Vũ cũng có chút chờ mong nhanh chóng mở hộp quà ra, nhưng vừa nhìn thấy lễ vật bên trong hộp thì chút chờ mong nho nhỏ này cũng tan thành mây khói.

“Hai anh cảm thấy có hai cái của các anh rồi, em còn cần món đồ chơi này nữa sao!? Hơn nữa em cảm thấy, cái này còn không thô to bằng hai cái của các anh đâu nha!” (Lynz: tự nhiên thấy bỉ bỉ = =) Tần Vũ lấy căn mát xa bổng thô to màu đỏ từ trong hộp quà ra cầm ở trong tay, khóe mắt tà ác liếc nhìn khố gian (giữa hai chân) phồng lên của Địch Nhã và Kim Y.

“Cảm ơn lời khen của Tiểu Vũ, nhưng bọn anh là muốn Tiểu Vũ thử trải nghiệm chút cảm giác mới lạ thôi mà ” Kim Y cũng ngồi xuống một bên Tần Vũ, cằm kê ở trên vai y, nghiêng đầu liếm liếm vành tai mềm mại của Tần Vũ.

“Cảm giác mới lạ!? Có phải là như thế này không?” Tần Vũ vươn đầu lưỡi hồng nhạt ra ở trên đỉnh của mát xa bổng khẽ liếm một cái liền rõ ràng cảm nhận được hô hấp của hai người bên cạnh đều cứng lại. Y cố tình cúi đầu cười thấp ra tiếng.

Địch Nhã và Kim Y nhanh chóng trao đổi ánh mắt, Địch Nhã đứng lên, kéo một cái ghế đặt ở trước mặt gương lớn mà Kim Y thì ôm lấy Tần Vũ đặt ngồi ở bên trên ghế. Sau đó hai người lại dùng sợi dây gói quà đem đôi chân thon dài của Tần Vũ tách ra, buộc chặt lên tay vịnh trên ghế.

Tần Vũ ngoan ngoãn để mặc hai người đùa giỡn thân thể của mình, trong lòng lại liếc trắng mắt, mấy động tác nhanh gọn này vừa nhìn qua đã biết là được mưu tính kĩ ngay từ đầu rồi.

“Tiểu Vũ, thử nhìn một chút chính mình trong gương đi” Địch Nhã cười sờ sờ khuôn mặt của Tần Vũ sau đó đứng dịch sang một bên để không ngăn trở tầm mắt của y nữa.

Trong gương, Tần Vũ thân thể hoàn toàn trần trụi, hai chân bị dùng lực tách rộng ra, cột vào tay vịnh trên ghế. Hậu huyệt sâu thẳm hiện rõ ở trong gương không sót tí gì mà nếp uốn ở xung quanh huyệt khẩu cũng bởi vì hai chân bị tách rộng ra mà trở nên căng phẳng. Phân thân ở giữa hai chân có dấu hiệu cứng lên mà hai điểm đỏ bừng trước ngực cũng bắt đầu đứng thẳng…

Tần Vũ nhìn đôi mắt thâm thúy của hai nam nhân phía sau lưng mình ở trong gương, khóe miệng nhếch nhếch lên, nâng lên mát xa bổng màu đỏ thẫm bị dùng làm quà sinh nhật mà y vẫn cầm ở trong tay đặt ở trước miệng, bắt đầu mút vào hơn nữa còn cố ý phát ra tiếng nước “Chậc chậc” thật to.

“Không phải Tiểu Vũ vẫn luôn không tin bên trong hậu huyệt của mình là màu hồng phấn sao!?” ánh mắt của Kim Y trở nên càng thêm u ám. Hắn ngồi xổm xuống bên chân Tần Vũ, dùng hai ngón tay kéo huyệt khẩu càng thêm căng ra, lộ ra nộn nhục màu hồng phấn ở bên trong.

Tần Vũ liền nhớ tới có lần say rượu bị Kim Y chê cười là toàn thân đều ửng hồng tựa như màu sắc bên trong hậu huyệt, lúc ấy bản thân đã phản bác là mỗi lần làm Kim Y đều chỉ biết cắm vào bên trong chứ nào biết bên trong có màu sắc như thế nào, nhưng thật không ngờ bây giờ lại thật sự được nhìn thấy huyệt khẩu màu hồng phấn bị mở ra đang hơi hơi co rụt lại.

Lynz: đã cố nhưng vẫn phải để hôm