Bá Nữ Khiêm Quân

Chương 25: Cậu, thật vô dụng! (2)




Edit: Sakuraky.

Beta: Phong Vũ + Sakuraky

Trần Hiểu Quân nhìn hai người đi vào, cảm giác thân thể rất lạnh, không khí chung quanh cũng thay đổi, trở nên lạnh như băng, trong lòng lạnh lùng nghĩ: sao lúc nào tôi cũng phải gặp những chuyện như vậy chứ???

“Ha ha, tiểu muội muội!” Lại là tiểu muội muội, mới nghe là đã thấy buồn nôn, “Ở đây một mình chờ ca ca sao?” Nếu như bây giờ Trần Hiểu Quân có thể nói chuyện, nhất định cô sẽ quát lên: “Cho dù tao có chờ xe đụng cũng không bao giờ chờ đám cặn bã như bọn mày!’ nhưng cô không còn sức để quát nữa, chỉ đành để mặc cho bọn lưu manh kia đến gần.  

“Chậc chậc!” Một người trong đó nhìn quanh Trần Hiểu Quân một vòng, “Không ngờ tiểu muội lại xinh xắn như vậy, thế nào, tối nay theo hai anh em bọn anh đi đảm bảo sẽ cho em sướng như tiên!”

Trần Hiểu Quân vừa đau vừa lạnh, không rảnh quan tâm đến bọn lưu manh này, chỉ đợi có người qua đường đi qua, sẽ làm cho hai tên này sợ mà bỏ đi. Quỷ đáng ghét, cậu mà còn không xuất hiện thì sau này đừng có xuất hiện trước mắt tôi nữa.

“Ờ! Muội muội không lên tiếng tức là đồng ý đó nha!” Đồng ý cho bọn mày đi chết thì có, Trần Hiểu Quân nghe giọng nói đáng buồn nôn của bọn chúng, dạ dày cũng thấy khó chịu theo.

Một người trong đó nhịn không được, sờ lên mặt Trần Hiểu Quân, Trần Hiểu Quân cố gắng tránh né khỏi sự đụng chạm của tên kia. Tên lưu manh chẳng thèm để ý đến động tác tránh né của Trần Hiểu Quân, vô sỉ nói: “Muội muội thật là mềm mại, làm cho người ta muốn sờ soạng nhiều thêm nữa đó!”

Một tên khác cũng đi lên, chuẩn bị chiếm tiện nghi trên người của Trần Hiểu Quân, đang định sờ tay lên mặt cô, Trần Hiểu Quân vùng lên quăng vũ khí đang để bên hông – - cái cặp sách đập vào bàn tay buồn nôn của tên kia, vừa tức giận phun ra hai chữ: “Cút ngay!”

“Há há, muội muội thoạt nhìn ngoan hiền như con mèo nhỏ, thì ra bên trong lại là một con mèo hoang nóng bỏng nha, như vậy cũng tốt, càng làm cho bọn anh vui vẻ hơn, thoải mái hơn!” Hai tên lưu manh không bị hành động của Trần Hiểu Quân làm cho kinh sợ, ngược lại, còn bị khơi dậy hứng thú hơn nữa. 

Trần Hiểu Quân bị lời nói của hai tên lưu manh làm cho giận run người, trong sách thường viết,  kẻ xấu vô sỉ vốn là như vậy, không ngờ hôm nay lại được tận mắt chứng kiến người thật việc thật, chỉ là ban nãy cô đã quá khi dễ kẻ thù thôi.   

“Cút ngay, đồ lưu manh!” Trần Hiểu Quân liều mạng quăng cặp sách đến người đang đứng gần mình, định ngăn cản bọn họ đến gần. Nhưng một người chưa từng bệnh nặng, chưa từng bị đau như Trần Hiểu Quân làm sao đối phó được với hai tên lưu manh đã lăn lộn ngoài xã hội từ lâu, huống chi, sức của Trần Hiểu Quân cũng không lớn.        

“Đồ lưu manh?” Hai tên lưu manh hoàn toàn không đặt phản kháng của Trần Hiểu Quân vào mắt, “Gọi bọn anh là lưu manh ca ca bọn anh càng vui, càng đối xử với em tốt hơn.”

Trần Hiểu Quân chưa từng gặp ai vô sỉ như vậy, cũng chưa từng ứng phó với những lời vô sỉ như vậy, nhất thời tức giận đến nói không nên lời, nắm thật chặt cặp sách trong tay, như thể vẫn còn có cái gì đó để bảo vệ bản thân.  

Hai tên lưu manh cũng không phải ngu ngốc, biết rõ cô bé trước mặt sẽ không đi theo bọn chúng, dù là buổi tối nhưng cũng khó tránh sẽ có người đi ngang qua, cho nên hai tên ăn ý cùng bước lên phía trước, ôm Trần Hiểu Quân đến một nơi không ai biết. 

Trần Hiểu Quân bị bọn họ kẹp chặt nâng lên, sợ tới mức đánh rơi cả cặp sách: “Bọn mày định làm gì? Buông ra …”  

“Buông ra cũng được, nhưng mà phải đợi hai anh em tao vui vẻ xong đã, còn bây giờ …” Một người che miệng Trần Hiểu Quân lại, nói, “Ngoan ngoãn đi theo chúng tao, nếu không, đừng trách chúng tao không cho gương mặt nhỏ bé xinh đẹp này gặp người khác nữa.”   

“Hu… Hu hu…” Trần Hiểu Quân sợ hãi mở to hai mắt nhìn, giãy dụa muốn thoát khỏi sự cưỡng chế, nhưng hai tay của cô bị kẹp chặt, miệng bị bịt chặt, chỉ còn hai chân là động đậy được, cho nên cô theo bản năng, đá lấy đá để hai tên lưu manh đang kềm chặt cô.   

Hai tên lưu manh đều mặc quần áo mỏng manh, Trần Hiểu Quân lại mang đôi bốt bằng da, bị đá trúng nhất định rất đau. Hai tên lưu manh không có cách nào, quyết định một đầu một đuôi ôm Trần Hiểu Quân mang đi. Nhanh chóng, chân của Trần Hiểu Quân đã bị kềm chặt, Trần Hiểu Quân cũng không còn dư sức để mà đá nữa. Cũng may, miệng không bị bịt, Trần Hiểu Quân vừa giẫy vừa hô to: “Cứu mạng, cứu mạng!” Nhưng trên đường không có một bóng người, chỉ có xe hơi liên tiếp chạy qua, nhưng xe hơi căn bản là không có phát hiện được bên chỗ tối ven đường này đang xảy ra chuyện gì.   

“Cứu mạng cứu mạng!” Trần Hiểu Quân sợ hãi khóc lên, dùng sức lắc đầu, không ngừng đá chân hô to cứu mạng.

“Gọi đi! Ở đây một bóng người cũng không có, để xem có ai tới cứu mày hay không.” Hai tên lưu manh bước nhanh hơn, nhưng vì Trần Hiểu Quân vừa đạp vừa hô nên có chút chậm chạp.

“Cứu mạng, cứu mạng!” Trần Hiểu Quân bị lời của bọn chúng làm cho vừa sợ vừa tức chết, nhưng chỉ biết khóc la cứu mạng: “Cứu mạng! Quỷ đáng ghét! Cứu mạng! Quỷ đáng ghét!”

Không biết có phải Trần Hiểu Quân kêu quá lớn hay không mà làm cho Trình Hiểu Quân nghe được, trước khi Trần Hiểu Quân bị đưa vào bóng tối, cô nghe được tiếng gọi quen thuộc: “Quân Quân!”

“Quỷ đáng ghét, cứu tôi!” Trần Hiểu Quân giống như tìm được bùa cứu mạng vậy, ngửa đầu ra đằng sau la lên với Trình Hiểu Quân.

Trình Hiểu Quân thở hổn hển chạy đến đằng sau, thấy Trần Hiểu Quân bị hai tên lưu manh bắt đi, la lớn lên: “Mấy người mau buông Quân Quân ra, nếu không tôi gọi cảnh sát đó!”

Hai tên lưu manh không ngờ sẽ có người xuất hiện thật, nhưng nhìn thấy chỉ là một cậu bé, nên không thèm để ý đến: “Cút ngay, thằng nhóc xấu xa, có tin một quyền của ông đánh mày thành tàn phế không.”  Không có chút ý định nào buông người trên tay ra.

Trình Hiểu Quân thấy bọn họ không sợ hãi, cũng không nghĩ ra được cách làm cho bọn họ buông Quân Quân ra, lập tức vọt tới trước mắt bọn họ, chặn đường đi của bọn chúng, lần đầu tiên trong đời uy hiếp người khác: “Buông Quân Quân ra, nếu không đừng hòng rời khỏi đây.” 

Lưu manh tất nhiên không xem uy hiếp của một đứa bé con ra gì, nhưng bọn chúng cũng không dại dột đứng ở đây lâu. Tên ôm chân Trần Hiểu Quân thả cô xuống, tên còn lại lấy tay che miệng Trần Hiểu Quân, không cho cô kêu lên, tên kia đột nhiên đi đến chỗ Trình Hiểu Quân. 

“Tiểu quỷ, là mày tự tìm đến, đừng trách tao không khách sáo.” Nói xong, nắm lấy cổ áo của Trình Hiểu Quân, hung hăng đánh vào mặt cậu một bạt tai. 

Trình Hiểu Quân bị đánh, đầu ong ong lên, trên mặt cũng có dấu bàn tay đỏ rõ ràng, trong miệng cảm thấy một chất lỏng đang chảy ra. 

“Hu hu…  hu hu…” Trần Hiểu Quân thấy quỷ đáng ghét bị đánh đến chảy máu, nước mắt ào ạt rơi xuống, vùng vẫy muốn chạy đến giúp quỷ đáng ghét.

“Tôi đã… báo cảnh sát, mấy người tốt nhất… thả Quân Quân ra, nếu không mấy người… bọn mày nhất định sẽ ngồi tù.” Trình Hiểu Quân quay đầu, nói với người vừa đánh cậu, ánh mắt lại lo lắng nhìn về Quân Quân bị kềm chặt cách đó không xa.

“Báo cảnh sát? Mày nghĩ rằng tao sẽ tin lời một đứa bé sao? Mày tỉnh lại đi!” Không nói hai lời, lại hung hăng đánh một bạt tai lên mặt Trình Hiểu Quân, vứt Trình Hiểu Quân xuống mặt đất như thể đang vứt y phục.

Trình Hiểu Quân lần này bị té xuống mặt đất, không còn là đầu ong ong nữa, mà là trời đất ngả nghiêng.

Tên lưu manh kia mặc kệ Trình Hiểu Quân như thế nào, xoay người đi về phía đồng bọn, đi hai bước đã bị một vật gì đó kéo lại. [Tia: vâng, là Hiểu Quân của chúng ta đấy ạ = =]

“Bọn mày buông Quân Quân ra mau!” Trình Hiểu Quân ôm người vừa đánh cậu, không cho hắn bước đến gần Quân Quân.

“Tiểu quỷ, vẫn còn sống sao!” Tên lưu manh thật sự bị hành động của Trình Hiểu Quân chọc tức, tức giận đá vào bụng Trình Hiểu Quân một cái: “Buông ra, nếu không tao đá chết mày!”  

“Không buông!” Trình Hiểu Quân dùng sức ôm chân người kia, nhất quyết không buông, “Trừ phi bọn mày thả Quân Quân ra.”

“Không buông?” Hoàn toàn nổi giận, “Không buông tao đá chết mày!”

Chân của tên lưu manh không chút khách sáo, đá liên tiếp vào người Trình Hiểu Quân: “Ông đá chết mày, để xem mày còn dám không buông nữa không!”

Trần Hiểu Quân bị kềm chặt, nước mắt mông lung nhìn chân tên lưu manh liên tiếp đá vào quỷ đáng ghét, vùng vẫy càng mãnh liệt hơn:  “Hu… Hu hu hu…” Quỷ đáng ghét, cậu mau buông ra đi!

Không biết đã đá bao nhiêu cái, tên lưu manh kềm chặt Trần Hiểu Quân nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát đến, la lên với đồng bọn: “Lâm Tử, đừng đá nó nữa, cảnh sát đến rồi!” 

Tên lưu manh đang đá Trình Hiểu Quân, nhìn thấy xa xa thật sự có xe cảnh sát chạy đến: “Tiểu quỷ, mày thật sự báo cảnh sát?” Sau đó, lại đá thêm hai cước vào người Trình Hiểu Quân.

“Đừng đánh nó nữa, cảnh sát tới là chúng ta không chạy được bây giờ.” Tên lưu manh đang kềm chặt Trần Hiểu Quân buông cô ra, kéo đồng bọn chạy trốn. Tên lưu manh tên Lâm Tử kia cũng định bỏ chạy, nhưng bị Trình Hiểu Quân cả người đầy thương tích ôm chặt chân hắn không buông: “Buông ra!” Sau đó lại nặng nề đá thêm một cước vào Trình Hiểu Quân.

Trần Hiểu Quân được thả tự do, ngây ngốc trong chốc lát, thấy quỷ đáng ghét lại bị đá, khóc nức nở chạy đến cạnh: “Quỷ đáng ghét, cậu buông ra đi, cậu buông ra đi, cậu muốn bị đá chết sao hả?”

Trình Hiểu Quân không nghe theo lời của Quân Quân, vẫn ôm chân hắn, chết không từ bỏ.

“Quỷ đáng ghét!” Quỷ đáng ghét không chịu buông, làm cho Trần Hiểu Quân càng thêm nức nở, không ngừng khóc gọi quỷ đáng ghét, sau đó cũng ôm chân tên lưu manh, không cho hắn đá Trình Hiểu Quân nữa…  Cổ họng Trần Hiểu Quân khô cạn, tròng mắt dần mở ra, mơ màng nhìn lên trần nhà, đây là đâu? Không đợi Trần Hiểu Quân hiểu ra, cô đã nghe thấy một âm thanh quen thuộc gọi cô: “Quân Quân, rốt cuộc con cũng tỉnh rồi?”

“Dì, sao dì cũng ở đây, ở đây là …” Bệnh viện? Giường trắng, rèm cửa sổ trắng, vách tường trắng, quần áo cũng màu trắng, “Sao con lại ở bệnh viện?”

Tần Uyển Linh đưa một ly nước ấm cho Quân Quân: “Con quên rồi sao?”

Con quên cái gì? Đúng rồi, con bị tên lưu manh bắt nạt, sau đó… Trần Hiểu Quân nghĩ đến tình cảnh lúc ấy, trong lòng vẫn run lên vì sợ. Hai tay Trần Hiểu Quân run run, nắm tay Tần Uyển Linh khóc nức nở nói: “Quỷ đáng ghét, quỷ đáng ghét ở đâu rồi ạ? Cậu ấy bị người ta đánh, phải nhanh nhanh đi cứu cậu ấy …”

Tần Uyển Linh thấy bộ dạng Quân Quân không biết làm sao, ôm cô vào lòng: “Không sao, Hiểu Quân không sao.”

“Thật sao?” Trần Hiểu Quân không tin được hỏi, quỷ đáng ghét bị đánh không biết thế nào rồi, ngàn lần vạn lần đừng bị đánh đến chết nha…

“Thật!” Tần Uyển Linh vuốt tóc Quân Quân an ủi.

Trần Hiểu Quân ngồi trong ngực Tần Uyển Linh gật đầu như thể yên tâm, vừa lúc, nhìn thấy ba Trần bước vào, lập tức hu hu kêu: “Ba ba! Ba ba…”

Ba Trần đặt thức ăn và vật dụng hàng ngày vừa mang vào xuống, sau đó ngồi lên vị trí mà Tần Uyển Linh vừa nhường cho: “Quân Quân, lớn như vầy mà còn khó nhè, con đã là người lớn rồi, không được như con nít, không hiểu chuyện nữa.” Ba Trần muốn trách mắng con gái không hiểu chuyện, nhưng nhìn con gái “khóc” đến mức nói cũng không nên lời, cũng không nhẫn tâm trách nữa, “Con mà khóc, Hiểu Quân sẽ bị con đánh thức đó.”