Bà Sa

Chương 32: Ước định




Đôi lời bạn editor: lại một lần feel déjà vu, cảm tưởng như từng edit một chương như thế này =)) 6

*

Ăn xong sủi cảo thì mồ hôi đầm đìa, hai người ra phòng khách ngồi bật quạt điện.

Tóc Lăng Thượng dài thật dài, bị gió thổi bay tới mức dựng thẳng lên, lại thêm vài sợi tóc rối trên trán, nhìn trông rất đẹp.Nhất thời Vân Liệt bất giác ngắm đến ngây ngốc, nàng duỗi tay ra vuốt tóc cô. "Trời nóng như vậy mà mấy năm nay cậu vẫn nuôi dài nhường này sao?"

Lăng Thượng rút tay nàng ra khỏi tóc mình, lạnh nhạt nói. "Quen rồi. Để lâu cũng thành tự nhiên mà."

Vân Liệt rút tay về, có chút buồn bã, hai người tựa như đã mất đi một thứ gì đó rất quan trọng, xong nàng lại đột nhiên nhớ ra một chuyện. "Phải rồi!" Nàng lôi mấy quyển sách mình mang theo từ trên bàn, lấy ra một phong giấy. "Lần trước về nhà, tôi có đi leo núi - chính là ngọn núi dạo nọ mình ghé thăm ấy, cây hợp hoan kia đã nở hoa rồi, tôi hái được mấy bông này."

Mở phong giấy ra, bên trong chứa vài bông hoa.

Hoa được sắp xếp chỉnh tề, hình dạng xòe ô trông rất tinh xảo.

Vừa mở ra Vân Liệt đã thốt lên a, nàng nói với vẻ thất vọng. "Vốn là nhàn nhạt màu đỏ hồng, ai ngờ mới có mấy ngày đã phai hết cả rồi."

Phải, giờ hoa chỉ âm thầm màu đất, do vẫn luôn bị đè nén, nay đã mất đi màu sắc vốn có của mình.

"Nếu lúc đó đi ép thì có khi bây giờ đã khá hơn chút." Vân Liệt buồn rầu, nàng tính kẹp lại phong thư vào bên trong tập sách.

Nhưng nửa đường nàng bị Lăng Thượng ngăn cản. "Là tặng tôi à? Cho dù đã phai màu rồi thì vẫn phải đưa cho tôi chứ?"

Vân Liệt thấy cô cẩn thận từng li từng tí cất mấy bông hoa đi bèn thở dài, nàng nói. "Vốn muốn dùng nó để trao đổi với cậu mà."

Ánh mắt Lăng Thượng dò hỏi, Vân Liệt giơ hai tay lên bày tư thế dàn giáo.

Lăng Thượng hơi bất ngờ, cô không hề nghĩ nàng sẽ phí sức tạo dáng như vậy, ngay lập tức đứng dậy, về phòng mình, lôi từ dưới gối ra một đống ảnh.

Đống ảnh kia chủ yếu là hình Vân Liệt, có vài bức chụp cô. Toàn bộ những bức có cô đều do Vân Liệt chụp, như bức ảnh này, tựa hồ có thể thấy Vân Liệt đang nhìn mình. Lần trước ở đình giữa hồ, khi Vân Liệt nói đã xem qua hết thảy ảnh giấu dưới gối, bao bí mật chôn sâu nơi đáy lòng cô đều bị xốc lên, cảm giác quẫn bách đến giờ vẫn luẩn quẩn quanh đây.

Chính chỗ ảnh này, rõ ràng chỉ ấn chụp trong nháy mắt, vậy mà lại lưu giữ mãi mãi tâm tư của nhau. Vốn là bí mật, nhưng lại không thể trốn tránh, hiện tại, có phải nên nói rõ hay không? 

Cầm ảnh bước ra, Vân Liệt như đang dàn binh đón địch, dáng vẻ nàng cực kỳ hồi hộp, ánh mắt cũng chăm chú vào vật trên tay cô.

Lăng Thượng đưa ảnh cho Vân Liệt.

"Đừng nói cậu thật sự cho rằng tôi sẽ tin mấy bức này chưa hề được mang đi rửa đấy nhé!" Giọng điệu Vân Liệt trầm thấp, nàng nhẹ nhàng vuốt ve tấm hình, song bởi vì sợ để lại dấu vân tay mà ngừng lại.

"Tôi cho là lúc cậu thấy không có tấm nào có tôi với cậu thì sẽ hiểu!" Lăng Thượng thở dài. 

"Hiểu thì hiểu, tôi vẫn không cam tâm!" Vân Liệt gượng cười, nàng hít sâu một hơi rồi nói. "Tôi biết trong lòng cậu còn vướng mắc về anh mình, thế nhưng trước tiên chúng ta có thể cho nhau chút thời gian được không? Nếu sau một khoảng thời gian ở chung mà cậu vẫn cảm thấy không thể tiếp tục nữa thì biệt ly cũng chưa muộn."

Lăng Thượng nhìn Vân Liệt, lòng cô hơi tê dại, cậu ấy phải thu bao nhiêu dũng khí mới nói ra được những lời như thế vậy?

"Nếu đã quyết tâm tiến sâu hơn, làm sao nói rút là rút được? Cảm tình nói giữ là giữ được, nói bỏ là có thể buông bỏ sao?" Lăng Thượng dịu dàng bảo. "Vân Liệt, ván cược này của cậu quả thực rất lớn."

"Đời người chung quy cũng phải có lúc đưa ra một quyết định không được phép hối hận mà. Thích cậu có lẽ là điều bất ngờ nhất trong cuộc đời của tôi, nhưng đã tồn tại rồi thì tôi không muốn trốn tránh nó nữa. Dù cho sau này có ra sao, chí ít cũng phải để tôi cam tâm tình nguyện tự rời bỏ đi mới được. Không thế thì nhất định tôi sẽ hối hận. Không giải quyết cho dứt điểm vấn đề trước mắt, nhất định tôi sẽ vô cùng hối hận...."

Lúc Vân Liệt nói những lời này, lệ cơ hồ đã tuôn rơi. Cuối cùng tâm trí cũng không thốt lên nổi lời cầu xin, cũng chẳng bày tỏ được khát vọng, cảm giác trào dâng mãnh liệt trong lòng nhưng lại không tài nào biểu đạt thành lời.

Nàng cảm thấy trên mặt như có lửa đốt, bốc cả khói lên.

Bởi vì muốn nói đoạn nhân sinh này là của nàng, đối phương cũng không nhất thiết phải giống mình. Vẫn luôn tưởng rằng cô ấy chắc hẳn sẽ như nàng. Thời điểm mắt không thấy nhưng tư vẫn trùng, hai người tựa hồ có thể tâm ý tương thông. Song khi hai người nói chuyện, khi nàng nhìn Lăng Thượng, nàng lại đột nhiên mất hết can đảm, một lần cầu xin còn có thể, hai lần cầu xin tạm miễn cưỡng, nhưng nàng không biết có đủ dũng khí cho lần thứ ba nữa hay không. Đành chỉ lặp đi lặp lại câu "Tôi nhất định sẽ hối hận...", thậm chí nàng còn chưa kịp chờ Lăng Thượng đáp mà đã bắt đầu tuyệt vọng, vừa nói xong đã cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, phảng phất như đã thấy rõ kết cục của bản thân, đáng lẽ ra không nên thích, huống hồ còn là đồng tính.

Càng nghĩ, trái tim càng tuyệt vọng.

Càng tuyệt vọng, nước mắt càng cuồn cuộn tuôn trào. 

Cứ thế, Lăng Thượng cũng dần trở nên mê man.

Chỉ là không muốn hối hận thôi sao?

Vân Liệt liều mạng đến đây để nói những lời này, một câu lại một câu, chúng nối tiếp nhau, thâm nhập thẳng sâu vào trái tim của cô.

Nghe như cuộc sống trong tương lai sẽ có những áp lực, có thể tạm thời không quan tâm ánh mắt người đời, thậm chí bỏ qua người thân bên cạnh. Tuy nhiên mình chưa bao giờ dũng cảm, từ nhỏ tính tình đã luôn luôn thiếu quyết đoán, huống chi gặp phải tình cảnh như bây giờ. 

Không thể đối mặt với chính mình, chứ đừng nói tới người khác.

Không biết tại sao lại phát sinh, vì thế nên mới mờ mịt; không biết sẽ kết thúc như thế nào, cho nên mới bàng hoàng. Giả như anh trai chưa từng tỏ tình với Vân Liệt thì cuối cùng sẽ không ép Vân Liệt thổ lộ với mình, những cảm xúc kia vẫn sẽ lẳng lặng nằm yên dưới đáy lòng. Biết là không thể, tuy rằng rất nhớ mong, thế nhưng lại không thể... cứ thế cứ thế tự trói buộc bản thân. 

Có những lời đã nói ra thì không còn quay đầu lại được nữa, hiện tại chính là mức độ ấy. Vốn dĩ đã có thể giả bộ, dù cho cực khổ ra sao, dù cho giờ khắc này mãnh liệt tới đâu, nó cũng chỉ thuộc về giờ khắc này! Bởi vì không có kinh nghiệm, thế nên không cam lòng; bởi vì không có được, ngược lại sẽ càng thêm thống khổ!

Nhưng, tuy đã tính lặng im, đã cảm thấy trái tim buông thả, xong giờ tất cả lại bắt đầu xáo trộn chỉ vì một câu "Không muốn hối hận" của Vân Liệt! Đúng rồi, đây là một trải nghiệm hoàn toàn mới trong cuộc sống, ngoại trừ việc tình yêu đồng giới có thể bị kẻ khác dày vò ra thì làm gì còn gì khác? Có thể yêu đến mức nào? Chỉ là thử mà thôi, chỉ là bởi không muốn phải hối hận mà thôi. Không cần cam kết, nên không tính là phản bội. Ai cũng xứng đáng, bao gồm cả những người thân cận nhất. Đúng rồi, chỉ là bởi không muốn hối hận nên mới muốn thử nghiệm.

Cõi lòng lập tức trở nên nhẹ nhõm, lập tức trở nên mềm mại, thứ gánh nặng vẫn luôn gây phiền toái gắt gao cứ thế vỡ tan tành.

"Như vậy thì thử xem sao." Lăng Thượng khẽ mỉm cười. "Coi chúng ta có thể đi được bao xa."

Còn chìm đắm trong bất đắc dĩ xen lẫn bất lực cùng bi ai, Vân Liệt tạm thời chưa kịp phản ứng. 

Như lắng nghe thấy âm thanh của bầu trời. 

Đôi môi mỏng của Lăng Thượng khẽ đóng mở, nó dễ dàng kéo Vân Liệt lên tận Thiên đường.

"Không kiêng dè anh trai cậu nữa?"

"Không kiêng dè!"

"Cũng không kiêng dè những người khác?"

"Đương nhiên không kiêng dè!"

Vân Liệt lập tức hoan hô một tiếng, quả thực nhiệt liệt xông tới.

Lăng Thượng vội vàng đón được nàng, nhẹ nhàng ôm vào lòng. "Có điều... nếu một ngày cậu bỗng dưng mất hứng, hoặc cảm thấy chàng trai khác khiến cậu rung động, cậu nhất định phải nói cho tôi biết!"

Vân Liệt nhắm mắt, nàng thất vọng ngồi dưới đất ngân một tiếng, xong thẳng lưng nhìn cô, nghiêm túc nói. "Tuy rằng tôi cũng biết những lời ấy là lời nên nói, có điều, nếu như cậu nảy sinh tình cảm với ai đó khác, không cần cậu nói, tôi nghĩ nhất định tôi có thể nhận ra, khi ấy, tôi sẽ rời xa cậu mà không chút do dự."

"Hình như hơi sai sai." Lăng Thượng nghiêng đầu. "Vừa mới bắt đầu, sao chúng ta đã toàn tính đến kết thúc?"

"Đúng ha, không biết kết thúc sẽ như thế nào." Vân Liệt mỉm cười. "Hoặc mang theo thù hận, hoặc mang theo tình yêu."

"Tôi hi vọng là vế trước." Lăng Thượng lại ôm Vân Liệt thêm một lần nữa. "Hận một người, tương đối dễ quên."

"Không có yêu sao lại có hận." Vân Liệt biện luận cùng cô. "Đã có yêu, sao có thể dễ dàng quên?"

"Cậu xem." Lăng Thượng cười. "Ngay cả quan niệm này chúng ta cũng đối lập, sao tôi lại đi thích cậu nhỉ."

"Cuối cùng cũng được nghe cậu nói cậu "thích" tôi!" Vân Liệt thở phào. Lăng Thượng chỉ nói đùa nhưng khiến lòng nàng kinh hoảng. Nàng thật không thể lí giải nổi bản thân, vì sao lại dễ xúc động như vậy trước mặt người kia, không hề có lí do, thậm chí nàng còn không nhớ nổi tự bao giờ mình đã bắt đầu nảy sinh cảm giác này.

"Tôi chưa từng nói sao?" Lăng Thượng kinh ngạc, tâm trí cô không xa lạ với từ ấy, trong lòng nhất định đã xuất hiện nhiều lần, cho nên lúc nói ra lại không hề cảm thấy xa lạ.

Đây chính là lời tâm tình sao? Đây chính là tình yêu!

Phải khống chế tình yêu, từ lúc bắt đầu, cho đến khi kết thúc. Nhất định phải cẩn thận từng li từng tí một mới có thể để nó kéo dài, lâu thật lâu.

Nghĩ vậy, Lăng Thượng giơ một mảnh hoa hợp hoan lên. "Tuy không thấy màu sắc nữa, thế nhưng tôi nghĩ có thể tìm được loại cây này trong thành phố, ở một chỗ nào đó, nó hẳn cũng đang độ nở hoa vô cùng đẹp."

"Thế thì mai chúng mình đi tìm đi!" Vân Liệt vội vàng đề nghị. 

"Công việc của cậu thì sao? Lúc nào cậu mới phải đến đài phát thanh để báo danh?" Đột nhiên Lăng Thượng nhớ ra nguyên nhân nàng trở lại.

"Trường sẽ thống nhất phân phối, hồ sơ còn chưa hạ, thực ra thì hai tháng sau tôi mới phải đi làm." Vân Liệt cười dịu dàng. "Đối với tôi mà nói, đây là kì nghỉ hè cuối cùng đấy, có cậu ở bên, thật tốt."

Hóa ra lí do cậu ấy quay về, không phải là vì công tác, mà là vì mình!

Nếu như mình không hồi đáp cậu ấy thì phải làm sao? Lăng Thượng khó mà tưởng tượng nổi cảnh nàng hoảng sợ ngồi một mình trên vệ đường. 

"Đi, bây giờ chúng ta đi tìm cây hợp hoan luôn đi!"

Kéo tay Vân Liệt, Lăng Thượng bước ra ngoài. Trên mặt cô biểu lộ vẻ kích động mà Vân Liệt đi đằng sau không thể trông thấy. Thời khắc này, cái nắm tay làm khơi dậy tất cả tình cảm của cô, cứ ngơ ngác ngồi đây thì sẽ chẳng thể nào biểu đạt được nó.

*** [TT A TT] ***

Đôi lời bạn Editor: Hôm nay tính ra một chương thôi, ai dè xem liền một lúc 4 tập cuối Bộ Bộ Kinh Tâm bản Trung từ 6h đến 9h, khóc đến tâm tê phế liệt, nổi hứng nhớ tới hai chị nhà mình bèn bê lap, xách điện thoại lên gõ gõ:<

Ây, giờ thấy đau đầu rồi, phim với chả phỏng, đạo diễn với tác giả sống quá lỗi =))))

_________________