Bá Tình Thủ Ái

Chương 40




Tỉnh lại từ trong cơn mông lung tỉnh, khi thấy Hoằng Nhưng đang ngồi ở bên giường trông hắn, Thụ Thanh bất giác gắng nhắm nghiền hai mắt, cảm giác được tiếng thở dài của Hoằng Nhưng, trái tim hắn quặn thắt dữ dội.

Thấy Thụ Thanh trốn tránh, Hoằng Nhưng đứng dậy, ôn nhu khẽ hôn một cái lên bờ môi lạnh như băng kia: “Thụ Thanh, ta yêu ngươi mà, cho nên ta sẽ không để ý sinh mệnh của ngươi có mang đến cho ta thống khổ hay không, cái ta để ý chính là ngươi có yêu ta hay không.”

Thụ Thanh chậm rãi mở hai mắt ra, cảm giác có một lớp ẩm ướt nơi đáy mắt khiến hắn hơi hơi mở miệng, lại không thể cất lên bất cứ thanh âm gì.

Hoằng Nhưng lại cúi đầu, cởi ra tầng y sam mỏng của Thụ Thanh, ở trên bờ ngực trái không còn gì che chắn của hắn, hạ xuống một nụ hôn nhẹ nhàng lên vị trí trái tim, đôi môi ấm áp chạm vào da thịt lạnh lẽo, ma xát ra đều là nhiệt hỏa không thể vãn hồi, nhưng dù giọng nói đã dần trở nên khàn khàn, Hoằng Nhưng lại ngẩng đầu, chỉ là thương tiếc hôn lên trán hắn: “Nghỉ ngơi cho tốt.”

Thụ Thanh hơi hơi nhếch lên khóe miệng tái nhợt, mang theo mị ý mà chính mình cũng không tự biết, vươn tay nắm lấy hai bờ vai dày rộng của Hoằng Nhưng, bởi vì thân thể vô lực, cho nên chỉ có thể đơn giản đặt bàn tay bám vào trên người y, Hoằng Nhưng sợ tổn thương thân thể vốn đã vô cùng yếu ớt Thụ Thanh, nên chỉ đành cúi đầu lần nữa, không đợi kịp phản ứng, môi y đã bị thần cánh hoa của Thụ Thanh mạnh mẽ dán lên, nụ hôn ngốc nghếch cùng ngượng ngùng, khiến ánh mắt Hoằng Nhưng càng thêm sâu thẳm, lưỡi cùng lưỡi giao triền, khiến Hoằng Nhưng vui sướng không thôi, nhưng y không thể có thêm động tác gì, bởi vì y không muốn tổn thương đến Thụ Thanh, y hiện tại chỉ có thể dùng sự ôn nhu của chính mình đáp lại Thụ Thanh gương mặt đã hiện lên màu phấn hồng nhàn nhạt, chậm rãi hưởng thụ chút hạnh phúc nhè nhẹ này...

Đứng ở một nơi bí mật gần đó, Mộ Hàm đem tất cả khung cảnh ấy thu vào đáy mắt, cũng giống như khi đến, lặng lẽ rời đi...

Sắc trời dần tối, bóng đêm không ngừng mở rộng phạm vi của nó, nháy mắt đã bao phủ hết thảy, mấy khay đèn dầu trong nội phủ từng cái được nhóm người hầu thắp lên, chiếu sáng bốn phía, Mộ Hàm phất tay, nhóm người hầu hành lễ xong, liền toàn bộ lui ra.

Chờ cho tất cả người hầu biến mất trong tầm mắt, Hoằng Nhưng mang theo lãnh ý mãnh liệt, chất vấn Mộ Hàm: “Không phải ngươi nói đã tìm được giải dược rồi sao? Tại sao lại như vậy?”

“Máu mà chuyển Sinh Hoàn dung nhập, phải có thời gian dùng đặc biệt, nhưng bởi vì ta, Thụ Thanh đã nhỡ mất giờ uống thuốc.”

Hoằng Nhưng tiến lên hung hăng đánh Mộ Hàm một quyền, hoàn toàn có thể dễ dàng né tránh quyền thủ không hề mang nội lực kia nhưng Mộ Hàm lại không hề né tránh, hứng trọn cả cú đấm vào ngực.

Còn đang muốn huy quyền thứ hai, nhưng khi nhìn Mộ Hàm tuy mặt vô biểu tình lại vẫn có thể cảm nhận được hơi thở tự trách, Hoằng Nhưng thu hồi tay, xoay người đưa lưng về phía Mộ Hàm, không khí lại lần nữa ngưng kết, ngay cả tiếng hít thở trong điện phủ cũng lờ mờ mang theo một loại không khí áp lực, điều này làm cho Tiểu Đức Tử tiến vào bẩm báo phải gục đầu xuống, hai đầu gối chấm đất: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, nô tài đã tra được hành tung của Mục Ngữ y giả.”

Ánh mắt Hoằng Nhưng sáng ngời, y thu hồi tình tự vừa biểu lộ ra ngoài, xoay người phất tay, chờ Tiểu Đức Tử lặng lẽ lui ra, y mới đem ánh mắt chuyển sang phía Mộ Hàm: “Ta muốn mang Thụ Thanh đi.”

“Trên giang hồ Mục Ngữ y giả có tiếng khó chơi, ngươi chắc chắn sẽ cần sự trợ giúp của ta.”

Trừng nhìn Mộ Hàm hồi lâu, Hoằng Nhưng mới gật gật đầu: “Ngày mai xuất phát.” Dứt lời liền xoay người rời đi, Mộ Hàm nói rất đúng, Mục Ngữ tính cách kỳ quái lại thông tri ngũ hành bát quái, cho dù tìm được y rồi, cũng không chắc có thể xông qua được vòng cơ quan mà Mục Ngữ thiết trí hay không, thêm một người, cũng chẳng khác nào thêm cho Thụ Thanh một phần cơ hội sống.