Bá Tình Thủ Ái

Chương 50




Thụ Thanh đỡ đầu tỉnh lại, không còn một chút trí nhớ trước đó, nhưng nhìn bộ dáng của hai người kia, hắn cũng hiểu được đã xảy ra chuyện gì. Thụ Thanh cúi đầu, muốn đem mảng ý thức hỗn độn của mình sắp xếp lại cho rõ, nhưng mớ bòng bong trong đầu quả thực khiến hắn cứ mãi ngẩn ngơ.

Nhìn ba người vừa mới được ăn giải dược, không quen với không khí tĩnh lặng như vậy, Mục Ngữ lớn tiếng mở miệng: “Haiz! Uổng phí ta đã mất bao công sức mới năn nỉ Mục Ngôn đồng ý cho ta đến xem, kết quả không thấy được trò hay, ngược lại còn phải nhặt thêm hai bệnh nhân nữa.” Bà có chút mất hứng giương mắt nhìn Mộ Hàm cùng Hoằng Nhưng đang khoanh chân vận công: “Đúng là loại bệnh nhân thần kinh, ta thực không hiểu các ngươi nghĩ gì, rõ ràng yêu người ta đến đòi chết đòi sống, còn không dám thừa nhận, cũng không biết tận dụng cơ hội này cho tốt.”

Tuy rằng tất cả những chuyện này đều do Mục Ngữ tiền bối gây ra, nhưng Thụ Thanh đã dần dần thanh tỉnh vẫn là mở miệng nói lời cảm tạ: “Cám ơn tiền bối đã cứu giúp.”

Nhìn vẻ mặt ảm đạm của Thụ Thanh, Mục Ngữ phiền muộn gãi gãi đầu: “Ai nha, chuyện của các ngươi rõ ràng đơn giản như vậy, tại sao cứ phải làm cho nó phức tạp lên thế, yêu chính là yêu, sao lại không dám thừa nhận, thật phiền phức.”

Lời của Mục Ngữ đã tác động đến tâm của cả ba người, nâng tay thu hồi thực khí đang chạy quanh cơ thể, Mộ Hàm cùng Hoằng Nhưng đồng thời mở hai mắt, nhất tề nhìn về phía Thụ Thanh đang tựa vào trên thạch bích nhắm mắt trầm tư, không khí cứng ngắc mà mờ mịt lượn lờ trong sơn động nho nhỏ. Đang muốn mở miệng, Mục Ngữ bị Mục Ngôn đứng phía sau ôm vào trong ngực, lắc lắc đầu ra hiệu im lặng, loại vấn đề về tình cảm này, người ngoài dù là ai đều không thể giúp gì được, chỉ có tự mình vượt qua mới có thể tỉnh ngộ mà thôi...

“Haiz!” Gật đầu với Mục Ngôn một cái, Mục Ngữ bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhưng như nghĩ tới cái gì, y lại xoay người lo lắng dặn một tiếng: “Khi nào ngươi cảm thấy đã hoàn toàn thanh tỉnh, thì đến y thất tìm ta.” Y quay đầu chuyển hướng về phía Mộ Hàm cùng Hoằng Nhưng: “Dược hiệu trong người các ngươi còn chưa có hết hẳn, cho nên phải đến chỗ ta trước buổi trưa đấy.” Sợ hai tên tiểu tử ngốc này không đến, Mục Ngữ đem chữ ‘phải’ nhấn mạnh rõ ràng.

“Được.”

Liếc nhìn Thụ Thanh là người duy nhất đáp lại y, Mục Ngữ cũng không nói thêm gì nữa, xoay người liền cùng Mục Ngôn rời khỏi cái hang đang tràn ngập không khí ngưng đọng này.

Hơi thở lưu động trong không gian vẫn cứng ngắc. Đã khôi phục một chút thể lực, Thụ Thanh đơn giản chỉnh lại lớp quần áo có chút hỗn độn của mình, liền đứng thẳng dậy, nhìn về phía Hoằng Nhưng cùng Mộ Hàm đang ngồi đối diện: “Ta...” Mới chỉ thốt lên một tiếng, lại khiến cả hai người nhất tề mở mắt ra nhìn về phía mình, Thụ Thanh cúi đầu: “Chúng ta cùng nhau tới y thất đi, sắp đến trưa rồi.” Dứt lời liền bước ra cửa động trước, ở bên ngoài chờ đợi hai người.

Mộ Hàm cùng Hoằng Nhưng nhìn bóng dáng Thụ Thanh sau một lúc lâu, mới đứng dậy, đi theo bên cạnh hắn, ba người suốt dọc đường không nói gì.

Khi sắp tới y thất, Hoằng Nhưng đột nhiên giữ chặt cổ tay Thụ Thanh, kéo về phía sau. Thuận thế ngã vào lòng Hoằng Nhưng, mặt Thụ Thanh cũng chôn sâu trong lồng ngực rộng lớn. Nghe thấy tiếng động, Mộ Hàm quay đầu liếc nhìn một cái, trong mắt lóe lên một tia gì đó khiến Thụ Thanh đau xót, hắn muốn nói chút gì, nhưng lời lại nghẹn ở cổ, không biết mở miệng như thế nào, khi không khí dần dần lại ngưng đọng tại đây, Mộ Hàm đột nhiên thu hồi tầm mắt, vẻ như chưa nhìn thấy gì cả, tiếp tục đi về phía trước.