Bà Xã Của Ảnh Đế

Chương 33: Cảm tình tốt




Trả lời điện thoại của Tiểu Trương xong, một nhà ba người không tiếp tục dạo đi nữa, đồ cần mua không sai biệt lắm đã mua đủ cả. Xem đồng hồ sắp đến mười một giờ, Hoắc Lăng đề nghị: "Chúng ta về thôi, đi đường khác vòng trở về nhà sẽ mất thêm chút thời gian. Về đến nhà đoán chừng vừa kịp bữa trưa."

Đối với đề nghị này, Tần Thi Nghi và Thịnh Dục Kiệt đều không có ý kiến. Thậm chí anh bạn nhỏ còn ước gì trở về sớm một chút, cậu nhóc tương đối quan tâm chuyện buổi trưa có thể ăn bánh kem hay không.

Tần Thi Nghi vân vê má nhỏ đầy thịt của con trai, cười nói: "Cứ tính buổi trưa không kịp nướng bánh kem, thì buổi tối chúng ta ăn. Dù sao một ngày con cũng chỉ được ăn bánh kem một lần."

Hoắc Lăng đẩy xe mua hàng chờ tính tiền, buổi sáng sắp xếp ít thu ngân thanh toán, phía trước có vài người đang xếp hàng, tạm thời chưa tới lượt bọn họ. Hoắc Lăng quay đầu nhìn về phía hai mẹ con, hiếm khi bắt gặp cảnh con trai mất đi dáng vẻ vô dục vô cầu, anh liền cong môi cười nói: "Bên cạnh siêu thị có cửa hàng bánh kem không tồi. Nếu Tiểu Kiệt muốn ăn, thì chờ lát nữa mua."

Hoắc Lăng rất ít khi ở chung với con trai, anh cứ cho rằng con trai sẽ lập tức đồng ý đề nghị của mình. Ai ngờ khuôn mặt cậu nhóc hiện lên tia chần chờ, cuối cùng mím môi nói: "Con muốn ăn bánh kem mẹ nướng."

Tần Thi Nghi nghe thấy con trai ủng hộ mình như vậy, nhiệt tình lập tức tăng vọt, ngẩng đầu ưỡn ngực, vỗ đầu con trai cam đoan: "Chờ chúng ta trở về, mẹ liền nướng bánh kem cho bảo bối."

Thịnh Dục Kiệt ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt to trong sáng hiện lên một tia vừa lòng.

Tần Thi Nghi không chú ý tới biểu tình giảo hoạt của con trai cô. Bởi vì người nào đó không cam lòng bị bỏ qua, nhướn mày, dù bận vẫn ung dung nhìn cô cười nói: "Xem ra tay nghề của Thi Nghi rất không tồi, chỉ là không biết anh có lộc ăn hay không?"

"Tay nghề với không tay nghề gì, em mới học cùng thím Lưu hai ngày, chẳng qua là Tiểu Kiệt cổ vũ mà thôi..." Tần Thi Nghi giải thích theo bản năng, nhưng nói được một nửa cô bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, ánh mắt sáng lên, chuyển luôn lời: "Nhưng nếu anh muốn ăn, mẹ con em sẽ để lại cho anh một miếng. Buổi tối về nhà đói, anh có thể ăn lót dạ."

"Bữa ăn khuya không thể ăn hàng ngày." Hoắc Lăng không biến sắc chọc thủng "Dụng tâm hiểm ác" của bà xã, thuận tiện đề nghị: "Nếu Thi Nghi có lòng, chi bằng rảnh rỗi thì đưa đến phim trường cho anh đi?"

"Ha ha." Tần Thi Nghi không ngờ ông xã miễn phí mặt dày vô sỉ như vậy, đành xấu hổ lấy lệ: "Xem tình huống đã, nếu không phiền toái..."

Sao có thể không phiền toái, tới lúc đó lại nói. Bọn họ muốn khiêm tốn, chuyện ảnh đế bí mật kết hôn hiện tại còn chưa thể bại lộ. Người trước mặt nhiều lắm là trêu đùa cô, chắc chắn anh sẽ không lấy sự nghiệp của mình ra mạo hiểm, làm gì có chuyện thật sự bảo cô chạy tới phim trường?

Tần Thi Nghi càng nghĩ càng yên tâm.

Nhìn thần sắc bà xã càng ngày càng thả lỏng, Hoắc Lăng hơi cong môi, cúi đầu móc chìa khoá từ trong túi ra, đưa về phía Tần Thi Nghi: "Đợi đến lượt chúng ta tính tiền chắc còn lâu, nếu không hai mẹ con lên xe trước chờ anh?"

Tần Thi Nghi thật sự muốn nhận chìa khóa, nhưng khi nhìn thấy con trai cô đứng dựa vào ông xã miễn phí, dáng vẻ luyến tiếc rời đi, thì cô vẫn lắc đầu, nói: "Thôi, cùng nhau đi."

Ánh mắt Hoắc Lăng chợt lóe, đôi mắt đào hoa xinh đẹp dạo qua mặt Tần Thi Nghi một vòng. Anh cười đem chìa khóa xe cất vào túi: "Cũng được, vậy cùng nhau đi."

Tia sáng mênh mông nơi đáy mắt, suýt chút nữa khiến Tần Thi Nghi choáng váng. Chờ Tần Thi Nghi phục hồi tinh thần, cũng chỉ có thể bĩu môi, che giấu tiếng chửi thầm trong lòng. Cô vừa từ chối, người nào đó liền qua loa đại khái không thèm cả giả vờ, gấp không chờ nổi đem chìa khóa cất đi, xem ra chỉ biết săn sóc ngoài miệng mà thôi.

Chẳng qua mười phút sau, Hoắc Lăng dùng năng lực bạn trai level max hung hăng đánh thẳng vào mặt Tần Thi Nghi.

Lúc đi dạo siêu thị, Tần Thi Nghi và Thịnh Dục Kiệt phút chốc không kiềm chế nổi.

Tần Thi Nghi là lần đầu tiên xuất ngoại, lần đầu tiên đi siêu thị nước ngoài, còn có cái máy ATM ở phía sau phụ trách tính tiền. Hậu tri hậu giác hưng phấn lên, liền làm càn.

Anh bạn nhỏ Thịnh Dục Kiệt là lần đầu tiên đi siêu thị cùng ba mẹ, đối với đứa trẻ năm sáu tuổi mà nói trải nghiệm như vậy đáng giá được lưu thành kỷ niệm. Trong lúc nhất thời hưng phấn quá độ, không kiềm chế nổi cũng rất bình thường.

Hai mẹ con hưng phấn ăn nhịp với nhau, kết quả liền mua một đống lớn đồ vật lung tung rối loạn, ăn uống dùng chơi, cái gì cần có đều có. Hoắc Lăng lấy hai cái túi mua hàng cực lớn, khó khăn lắm mới sắp xếp hết đồ đã mua.

Tần Thi Nghi nhìn người đàn ông mặc quần áo thì gầy (*), bởi vì động tác xách túi mua hàng, mà tay áo không tự giác bị cọ lên, lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn bóng loáng, trên làn da hiện từng đường gân xanh, hiển nhiên hai túi mua hàng lớn tràn đầy đồ khiến anh tốn không ít sức lực.

Thấy một màn này, Tần Thi Nghi khó tránh khỏi áy náy, muốn giúp người đàn ông chia sẻ một ít, cô kéo con trai đuổi theo nói: "Cái kia... Đồ quá nặng, chia một chút cho em xách đi, từ đây ra chỗ đỗ xe khá xa."

Hoắc Lăng nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tần Thi Nghi, nhẹ nhàng cười nói: "Chút đồ này, anh còn chưa đến mức xách không nổi, chẳng qua..." Khoé môi Hoắc Lăng cong lên, cười như không cười nói: "Thấy Thi Nghi quan tâm anh như vậy, cũng không phải không thể chia một nửa cho em."

Có lòng tốt đề nghị lại bị trêu chọc ngược, Tần Thi Nghi không thèm phản ứng anh, lập tức nghiêm mặt, lạnh lùng nói: "Vậy, anh vẫn nên xách một mình đi."

Hoắc Lăng chỉ khẽ mỉm cười, vẻ mặt nhẹ nhàng đuổi kịp người phụ nữ đang tốn công phí sức cố bước nhanh hơn.

Thật ra Tần Thi Nghi rất sợ, giả vờ xong liền hối hận. Bởi vì cô kéo con trai đi trước, nên không nhìn thấy biểu tình của người nào đó, cũng không nghe thấy đối phương lên tiếng. Trong lòng khó tránh khỏi hơi thấp thỏm, giờ cô đang sống dưới một mái hiên với anh, nói dễ nghe là vợ chồng, kỳ thật không khác gì người ăn nhờ ở đậu, nếu thật sự đắc tội người nào đó, ngày tháng sau này chắc sẽ không quá thoải mái?

Hơn nữa bên cạnh còn có cái tai mắt thật thật giả giả của Thịnh phu nhân là Tiểu Trương, vạn nhất chuyện cô mù mắt đắc tội ông xã miễn phí bị Tiểu Trương mật báo cho Thịnh phu nhân. Vậy sau này khi trở về, cuộc sống của cô đoán chừng cũng không quá nhẹ nhàng...

Tần Thi Nghi não bổ đến hình ảnh mình bị đuổi ra khỏi nhà, cô có tay có chân, dù bị Thịnh gia đuổi ra khỏi nhà, cũng có thể nuôi sống bản thân. Chỉ sợ Thịnh gia ỷ thế hiếp người, sau này không cho cô cơ hội gặp mặt bánh bao nhỏ nữa.

Một trận não bổ này nhanh chóng doạ Tần Thi Nghi sợ hãi, lực nắm tay anh bạn nhỏ không khỏi chặt hơn. Thịnh Dục Kiệt cảm nhận được mẹ khác lạ, theo bản năng ngẩng đầu nhìn sang, cậu nhóc liền thấy mẹ đã thả chậm bước chân, ánh mắt liếc về phía sau mấy lần, dáng vẻ muốn quay đầu nhưng không dám.

Thịnh Dục Kiệt không có gánh nặng giống mẹ, liền quay đầu, nhìn thấy ba vẻ mặt nhẹ nhàng xách đồ. Anh bạn nhỏ lập tức hiểu rõ, quả nhiên là mẹ lo lắng ba ba? Vừa mới rồi còn định giúp ba chia sẻ.

Thịnh Dục Kiệt bừng tỉnh đại ngộ, trên mặt lại không biểu hiện ra ngoài, anh bạn nhỏ cũng có ham muốn chiếm hữu. Tuy rằng cậu nhóc thích ở cạnh ba mẹ, hy vọng cảm tình của ba mẹ hòa hợp, nhưng cậu nhóc không muốn để sự quan tâm của mẹ đối với ba vượt qua cậu nhóc.

Ừm, người ba thích nhất cũng là cậu nhóc.

Anh bạn nhỏ đánh bàn tính vang dội, dứt khoát im lặng không nói, chỉ là thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn mẹ vài lần.

Tần Thi Nghi đang đắm chìm ở trong não bổ của mình, tới trước xe nhà mình rồi mà cô cũng không phát hiện. Đèn xe thình lình bật sáng và tiếng mở khoá xe truyền đến, thiếu chút nữa doạ Tần Thi Nghi nhảy dựng.

Phía sau Hoắc Lăng đã mở cốp xe ra, cất túi mua hàng, một bên nhướn mày nhìn cô, khẽ cười nói: "Xem ra Thi Nghi tương đối thích đi bộ về?"

"Ha ha." Tần Thi Nghi hơi 囧, nhưng giờ phút này cảm xúc hiện lên cư nhiên là nhẹ nhàng, khóe miệng cũng cong cong, che dấu nói: "Ban nãy có điểm không nhận ra xe."

Hoắc Lăng đóng cốp xe, vừa đi về phía trước, vừa cười nói: "Xem ra về sau còn phải đánh dấu lên xe, bằng không em mỗi ngày đều không tìm thấy xe cũng phiền toái."

Tần Thi Nghi bị nghẹn, cô tự nói với lòng mình chỉ hơi thất thần chứ không phải thiểu năng trí tuệ, sao có thể mỗi ngày đều không tìm thấy xe?

Chẳng qua Tần Thi Nghi không nói chuyện mà nhìn Hoắc Lăng tri kỷ bế con trai ngồi vào ghế sau. Trong lòng cô cân nhắc, người nào đó còn có thể nói đùa với cô như vậy, chứng tỏ anh không tức giận vì thái độ lúc nãy của cô? Thoạt nhìn bộ dạng còn khá dễ ở chung, sau này có phải cô có thể thả lỏng một chút hay không, không cần thời thời khắc khắc căng chặt tinh thần?

Tưởng tượng như vậy, tâm tình Tần Thi Nghi không khỏi càng nhẹ nhàng hơn. Chẳng ai thích mỗi ngày gặp người khác lại căng thẳng đúng không?

Chỉ là bản thân Tần Thi Nghi không phát hiện ra, cô ở bệnh viện ở lâu như vậy, lại ở Thịnh gia hai ba ngày, cũng không nghĩ tới chuyện muốn thả lỏng. Thế mà vừa sang nước Mỹ ngày hôm sau, chính cô liền tự mình nghĩ thông suốt.

***

Cuối cùng Hoắc Lăng vẫn không ăn được bánh kem bà xã và con trai tự tay làm. Tuy rằng đã nói buổi chiều hai giờ mới phải đến phim trường, nhưng bọn họ vừa về đến nhà chưa bao lâu, thì Ngô Triết đã nhận được điện thoại của phó đạo diễn gọi tới, nói nhất thời có thay đổi, bảo Hắc Lăng mau qua bắt đầu công việc.

Tần Thi Nghi nghe Ngô Triết chuyển đạt, còn có chút kinh ngạc, từ trong phòng bếp thò đầu ra. Anh bạn nhỏ cũng học theo dánh vẻ của mẹ thò đầu ra, hai mẹ con mở to hai mắt nhìn người đàn ông trường thân ngọc lập (**) đứng ở phòng khách.

"Giờ đi luôn sao? Còn chưa ăn cơm trưa đâu."

Hoắc Lăng quay đầu nhìn sang, thấy ánh mắt hai mẹ con gắt gao nhìn mình chằm chằm, anh bỗng nhiên nhớ tới con chuột hamster anh từng nuôi khi còn nhỏ, ánh mắt dường như không có gì khác biệt.

Chỉ là bà xã anh thì không tính, hai ngày nay anh xem như có kiến thức về bản lĩnh thay đổi sắc mặt của cô, nhưng đến cả con trai do một tay anh cả dạy dỗ, ngày thường dáng vẻ đoan chính vô dục vô cầu, sao cũng trở nên sinh động hoạt bát vậy?

Tâm tư Hoắc Lăng chợt loé, mở miệng trả lời chậm nửa nhịp, liền bị người khác đoạt trước.

"Để Tiểu Trương xào hai món ăn, đợi lát nữa cất vào hộp giữ nhiệt mang lên xe ăn chút đi." Ngô Triết đứng lên, đưa mắt nhìn cách Hoắc Lăng ăn mặc, không khỏi nhíu mày, ánh mắt phóng đến chỗ Tần Thi Nghi ở cửa phòng bếp, đảo qua một lượt. Lòng thầm nói, đôi vợ chồng này thoạt nhìn xa cách lãnh đạm, không ngờ còn rất tình thú, đi dạo siêu thị cũng phải mặc đồ đôi (quần áo tình nhân). Nghệ sĩ nhà mình nhiêu năm chưa mặc qua kiểu quần áo thanh xuân dào dạt như vậy.

Chẳng qua mặc thế này đến phim trường không ổn lắm. Đạo diễn nhìn trúng nghệ sĩ nhà mình ở điểm ổn trọng, nên lúc trước mới tận lực bác bỏ đề nghị của quần chúng, nhấc nghệ sĩ nhà mình lên vị trí nam chính. Nếu ngay từ đầu đã gãi đúng chỗ ngứa, vậy tất nhiên phải duy trì từ đầu đến cuối.

Nghĩ vậy, Ngô Triết liền nói với Hoắc Lăng: "Cậu đi thay quần áo trước đi, nhanh một chút. Tôi xuống lái xe."

Hoắc Lăng cũng biết bây giờ không có thời gian để chậm trễ, lập tức gật đầu, đưa mắt nhìn bà xã và con trai mình, giọng ôn hoà nói: "Lát nữa hai mẹ con ăn cơm đi, buổi tối có khả năng anh trở về tương đối trễ, không cần chờ anh."

Nói xong, Hoắc Lăng liền tiến phòng ngủ.

Tần Thi Nghi nhìn Ngô Triết phải đi vội vội vàng vàng, lập tức cũng có tự giác của nữ chủ nhân. Cô nghĩ thầm ông xã miễn phí gọi người ta xuống dưới ăn cơm, giờ để người ta đói bụng rời đi, thì không hợp đạo đãi khách, nên vội vàng hỏi: "Ngô tiên sinh không cần vội vậy chứ? Có thể sắp xếp lái xe qua đây. Ngô tiên sinh ăn chút gì trước đã?"

"Tôi rất dễ đối phó, bên cạnh phim trường có nhà ăn. Chỉ là vị kia nhà cô mồm miệng kén chọn, cơm bình dân ở đoàn phim cậu ấy không có cách nào ăn vào miệng, nên tốt nhất giúp cậu ấy chuẩn bị chút đồ ăn mang theo."

Hiện tại sắc mặt của Ngô Triết đối với Tần Thi Nghi ôn hoà hơn rất nhiều. Thực tế ngày hôm qua hắn đã thay đổi cách nhìn rất lớn với bà xã của nghệ sĩ nhà mình, chỉ là không biết đối phương có thể tốt đẹp bao lâu, nên mới ôm thái độ xem chừng.

Giờ nhìn thấy người ta quan tâm mình, Ngô Triết cũng không thờ ơ nổi. Nói đến cùng chuyện giữa hai vợ chồng nghệ sĩ, chính là việc cá nhân của bọn họ, tuy hắn với A Lăng là cộng sự đồng thời là bạn thân, những cũng không tiện tham dự quá nhiều. Đứng ở góc độ người xem, bà xã A Lăng hiện tại thay đổi rất không tồi, không còn giống trước kia luôn tạo cảm giác không tồn tại, mà đối nhân xử thế đều có lễ, cũng quan tâm chăm sóc A Lăng và Tiểu Kiệt.

Xem cách cô đối xử với mình và Tiểu Trương, đều mang theo một tia chân thành. Chính Ngô Triết cũng cảm thấy rất kỳ quái, trong ngắn ngủi một ngày, nguyên bản ấn tượng của hắn với bà xã A Lăng liền từ số âm trở lại giá trị bình thường. Ngay cả nam thanh niên ngày hôm qua chẳng qua chỉ giúp bọn họ chuyển hành lý một lát, mà sau khi trở về cũng khen cô tốt một hồi.

Hiện tại Ngô Triết càng ngẫm kỹ, ngược lại càng cảm thấy Tần Thi Nghi không tồi. Bất luận thế nào, có thể khiến người khác dễ dàng sinh hảo cảm, liền thể hiện lực tương tác của cô rất mạnh. Trong đoàn đội yêu cầu quan trọng nhất chính là lực tác mạnh hơn người, nếu có thể nhận cô vào đoàn đội của bọn họ... Tính, lấy điều kiện nhà A Lăng, bà xã nhà cậu ấy chỉ cần □□ quan tâm xinh đẹp như hoa là được, đương nhiên không lo đảm đang nội trợ không giỏi. Dù sao có một đống người sẵn sàng vội vàng vì bọn họ lao tâm mệt nhọc.

Mặc dù là vậy, chí ít Ngô Triết không có nỗi lo về sau, bà xã A Lăng lớn lên xinh đẹp, có lực tương tác, lại không có lịch sử đen tối gì, chắc hẳn tương đối khiến fans thích. Sau này nếu công khai quan hệ, nói không chừng còn có thể giảm ảnh hưởng xấu đến mức thấp nhất.

Tất cả chỉ là ý niệm chợt loé qua đầu Ngô Triết, phục hồi tinh thần hắn liền cười nói với Tần Thi Nghi: "Vẫn luôn nghe cô gọi tôi là Ngô tiên sinh, cảm thấy có chút ngại ngùng. Về sau cứ gọi tên của tôi đi, đều là người một nhà, không cần khách khí."

Lòng Tần Thi Nghi thầm kêu, mỗi ngày cô bị người khác gọi là Tam thiếu phu nhân cũng thấy ngại ngùng y chang, nên vội cười trả lời: "Quyết định vậy, về sau anh Ngô cũng gọi tên của tôi là được."

Ngô Triết nhướn mày, tạm biệt Thịnh Dục Kiệt xong, liền mở cửa đi ra ngoài.

Ở phòng bếp, Tiểu Trương luống cuống tay chân. Trong nồi đang xào đồ ăn, cô ấy nhớ kỹ lời Ngô Triết dặn dò, muốn tìm hộp giữ nhiệt đựng cơm và đồ ăn cho nam thần nhà mình. Tần Thi Nghi xoay người thấy bộ dạng rối ren của Tiểu Trương, liền nói: "Tiểu Trương, em xào đồ ăn đi. Để chị xới cơm vào hộp."

Thịnh Dục Kiệt cũng buông bơ mới quấy được một nửa xuống, mắt to lấp lánh nhìn theo phía sau Tần Thi Nghi, vẻ mặt chờ mong.

Tần Thi Nghi thấy thế, chia cái hộp giữ nhiệt cho cậu nhóc, cười nói: "Thế bảo bối xếp đồ ăn vào hộp ba, để mẹ đi xới cơm được không?"

Thịnh Dục Kiệt nâng hộp cơm, ngoan ngoãn gật đầu. Cậu nhóc lập tức cầm đôi đũa và cái thìa, hai bút cùng vẽ gắp đồ ăn.

Tần Thi Nghi nhìn kỹ, động tác của con trai tuy rằng không lưu loát, nhưng mà rất nghiêm túc, nên cũng yên tâm, xoay người đi xới cơm.

Hoắc Lăng nhanh chóng thay xong quần áo bước ra, phong cách giống hệt tối qua, một thân âu phục giày da, thiếu mỗi cổ cà vạt tay xách cặp công văn là thành dân văn phòng. Tần Thi Nghi xếp gọn từng ô vuông đựng đồ ăn. Cô vừa lấy một cái bát có nắp đựng canh, vừa quay đầu nói với Hoắc Lăng: "Đợi em một phút, em múc cho anh chút canh mang đi."

Thịnh Dục Kiệt vừa mới giúp ba chuẩn bị đồ ăn, lúc này có chút nghiêm túc, ngẩng khuôn mặt nhỏ nói với Hoắc Lăng: "Con và mẹ chuẩn bị cho ba đồ ăn ba thích ăn nhất!"

Hoắc Lăng nghe vậy nhướn mày: "Tiểu Kiệt biết ba thích ăn gì sao?"

"Vâng!" Thịnh Dục Kiệt gật đầu, tự hào trả lời: "Mẹ từng hỏi bà Lưu ba lần, con đều nhớ rõ!"

Tần Thi Nghi đang múc canh bất ngờ nghe được lời này, thiếu chút nữa làm đổ hết canh lên tay mình. Trong lòng lại một lần nữa vì bản thân bi ai, con trai cô rốt cuộc là thần logic kiểu gì thế! Rõ ràng cô toàn hỏi thím Lưu anh bạn nhỏ thích ăn gì, thím Lưu toàn nói nói rồi đem đề tài kéo đến người ông xã miễn phí, cùng cô có mấy xu quan hệ chứ?

Còn nữa, bảo bối trí nhớ tốt như vậy, ngay cả số lần đều nhớ rõ, thật sự làm cô rất hoảng hốt đó!

Tần Thi Nghi bị con trai nói đến 囧 không được, động tác trên tay chậm một ít, nhưng cô cũng biết Hoắc Lăng không thể chậm trễ thời gian, nên vẫn cố căng da đầu xoay người lại, đi đến trước bàn ăn sửa sang lại hộp cơm.

Hoắc Lăng bế con trai dựa vào bàn ăn, chính diện đối mặt với Tần Thi Nghi, toàn bộ quá trình ánh mắt đều dừng ở trên người cô.

Tần Thi Nghi dù chuẩn bị tâm lý đầy đủ cũng không dám ngẩng đầu, cụp mi rũ mắt bận rộn, đậy nắp bát canh, đóng chặt hộp giữ nhiệt, rồi mới duỗi tay xách lên đưa cho người đối diện, vẫn như cũ không dám nhìn mặt anh, nhỏ giọng nói: "Xuất phát sớm một chút, đừng để chậm trễ thời gian."

Người đối diện lại không lập tức tiếp nhận hộp cơm, mà hôn lên trán Thịnh Dục Kiệt một cái, cười nói: "Tiểu Kiệt ở nhà phải nghe lời nhé, chắm sóc mẹ con thật tốt."

Thịnh Dục Kiệt ngẩng khuôn mặt nhỏ, nghiêm túc gật đầu: "Vâng ạ!"

Hoắc Lăng mới khom lưng buông con trai xuống, duỗi tay tiếp nhận hộp cơm Tần Thi Nghi đưa qua, người cũng nghiêng sang. Người đàn ông lớn lên eo rộng chân dài, cách bàn ăn vươn người, vẫn như cũ chặt chẽ đem Tần Thi Nghi che dưới bóng anh. Tần Thi Nghi theo bản năng ngẩng đầu, khóe môi bỗng rơi xuống một nụ hôn, uyển chuyển nhẹ nhàng như hoa gian thần lộ, vừa tiếp xúc liền lùi, vô ảnh vô tung (không bóng không dáng). Nhưng hai má ửng hồng của Tần Thi Nghi lại nói rõ động tác này là sự thật chứ không phải mây gió thoảng qua.

Có lẽ đối với người chủ động mà nói chẳng qua chỉ là lễ nghi, nhưng người bị động lại tay chân luống cuống, nhìn theo người đàn ông xách hộp cơm ra cửa, bóng dáng biến mất trong tầm mắt, Tần Thi Nghi vẫn như cũ chậm chạp chưa hoàn hồn.

Tần Thi Nghi hoàn hồn là do phát hiện con trai đang dựa vào chân bàn ăn, ngẩng khuôn mặt nhỏ không chớp mắt nhìn cô, trên mặt cậu nhóc rõ ràng viết chữ khó hiểu.

Thấy mẹ cúi đầu chú ý tới mình, Thịnh Dục Kiệt chăm học hỏi lập tức mở miệng: "Mẹ ơi, tại sao ba hôn trán con, nhưng lại hôn môi mẹ?"

Bởi vì ba con là sắc lang đó! Lớn lên nhân mô cẩu dạng cũng không che dấu nổi bản tính sắc lang đó!

Thịnh Dục Kiệt thật sự trăm triệu lần không nghĩ ra, không nhận được câu trả lời của mẹ, thì tiếp tục lầu bầu nói: "Đêm qua cũng thế, ba hôn trán mẹ, lại hôn môi mẹ. Vì sao lại không hôn môi Tiểu Kiệt?"

Anh bạn nhỏ nghiêng đầu, mắt to thuần khiết còn lấp la lấp lánh nhìn Tần Thi Nghi, đáng yêu ơi là đáng yêu, khiến Tần Thi Nghi càng thêm không có chỗ dung thân.

Chính Tần Thi Nghi cũng sợ anh bạn nhỏ tràn đầy lòng hiếu kỳ không nhận được đáp án, sẽ quyết tâm đập vỡ nồi đất truy vấn tới cùng, không biết phía sau còn tình cảnh quẫn bách gì đang chờ cô, nên không dám im lặng, mà vội vàng lấy cớ cho có lệ nói: "Đại khái là bởi vì... Nam nữ khác biệt."

Ánh mắt cậu nhóc chợt loé, như suy tư gì đó rồi tổng kết: "Cho nên bạn nam hôn bạn nữ phải hôn môi, không thể chỉ hôn trán?"

Tần Thi Nghi trợn mắt há hốc mồm, nhịn không được liền não bổ ra cảnh tượng con trai nghe lời cô nói xong, lúc đến trường học sẽ hôn môi các bạn nữ, lập tức nghiêm mặt, cường điệu nói: "Bảo bối, mặc kệ là trán hay môi, đều không thể tùy tiện hôn loạn, phải là mối quan hệ thân mật mới có thể, giống như..."

Tần Thi Nghi vốn tính toán lấy cậu nhóc và mọi người trong Thịnh gia làm ví dụ, kết quả con trai lại nhìn cô nghiêm trang gật đầu trước: "Con biết, giống như ba và mẹ vậy. Ba hôn mẹ, không thể hôn người khác."

"..."

Tần Thi Nghi rốt cuộc sáng tỏ một đạo lý, con trai cô không hổ danh là con ruột của Hoắc Lăng, hai ba con đều có thể đem người khác ra đùa giỡn đến mức khiến họ không nói nổi thành lời!

Lúc này, Tiểu Trương cũng không thể chú ý xào rau, mà tắt bếp thò đầu ra, vô cùng bát quái nhìn vẻ mặt Tần Thi Nghi không có chỗ dung thân, không biết trong lòng đang não bổ cái gì, xem mãi liền không nhịn được cười gian ra tiếng.

Tần Thi Nghi không có biện pháp đối phó với con trai, chẳng lẽ không có biện pháp đối phó với Tiểu Trương sao?

Nghe được tiếng cười Tần Thi Nghi lập tức quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tiểu Trương: "Cẩn thận nấu cơm của em đi, đừng lười biếng!"

Tiểu Trương biết Tần Thi Nghi nhà mình thẹn quá hoá giận, giọng điệu miệng cọp gan thỏ như vậy, Tiểu Trương còn lâu mới sợ hãi, cười hì hì nói: "Chị Tần, em nấu cơm xong. Nhưng bánh kem của chị, bơ mới đánh được một nửa thôi đó, không phải là Tam thiếu gia không ở nhà ăn cơm, nên bánh kem chị cũng không định nướng nữa chứ?"

Tần Thi Nghi hung tợn trừng mắt lườm Tiểu Trương: "Anh ấy có ở đây hay không cùng với chuyện chị nướng bánh kem có quan hệ gì? Hôm nay chúng ta phải nướng cái bánh lớn!"

Nói xong, Tần Thi Nghi thuận thế lôi kéo Thịnh Dục Kiệt trở về phòng bếp, tiếp tục chuẩn bị làm bánh kem.

Tiểu Trương dọn dẹp bát đũa nồi chảo xong, rồi cũng qua giúp đỡ. Thấy Tần Thi Nghi nhanh chóng xử lý tốt nguyên liệu, đổ một tầng hỗn hợp bánh kem vào khuôn bánh, chỉ chờ bỏ vào lò nướng nướng. Tiểu Trương thả lỏng, suy nghĩ bắt đầu bay cao, đứng ở bên cạnh như suy tư gì đó nói: "Tam thiếu gia và đoàn đội thật đúng là vất vả, một cuộc điện thoại gọi qua, cơm cũng chẳng kịp ăn, làm công việc giống như bọn họ toàn tùy kêu tùy đến vậy sao? Xem ra diễn viên cũng không phải dễ làm, không biết Tam thiếu gia ăn có kịp tiêu hoá không nữa."

Kỳ thật Tiểu Trương cảm thán, chỉ do xuất phát từ sự đau lòng cho nam thần nhà mình, đồng thời vỗ mông ngựa (nịnh nọt) chị Tần. Chứ bản thân Tiểu Trương cô đang là bảo mẫu đây, không phải tùy kêu tùy đến sao? Chẳng qua cô chủ tâm địa tốt, trả tiền lương cao, còn săn sóc. Lúc thời gian không khéo, chị Tần tình nguyện tự mình bận rộn, cũng không gọi mình xuống dưới, cô chủ tốt bụng săn sóc như vậy đi nơi nào để tìm?

Chỉ là Tần Thi Nghi hiểu nhầm ý tứ của Tiểu Trương, vừa nghe vậy động tác trên tay cô liền cứng đờ, nghĩ thầm chẳng lẽ Tiểu Trương đang ám chỉ mình, muốn mình quan tâm cơ thể của ông xã miễn phí nhiều hơn?

Nghĩ đến Thịnh phu nhân sau lưng Tiểu Trương, Tần Thi Nghi không khỏi mấp máy môi, chần chờ nói: "Vậy nếu không... Buổi tối em ninh chút canh ăn lót dạ bồi bổ cơ thể đi, anh ấy trở về cũng có thể uống một bát."

"Được ạ." Tiểu Trương cười tủm tỉm gật đầu, cảm khái nói: "Vẫn là chị Tần cùng Tam thiếu gia cảm tình tốt. Trước kia, em không dám tưởng ttượng dáng vẻ Tam thiếu gia kết hôn sinh con. Chẳng qua khi nhìn thấy hình thức sống chung của chị với Tam thiếu gia, em bỗng nhiên cảm thấy rất tốt đẹp, tin tưởng sau này công khai quan hệ, các fans đều sẽ hâm mộ chị Tần và Tam thiếu gia."