Bà Xã Đừng Chạy

Chương 10




Tân Đồng khóc không ra nước mắt, rốt cuộc là mắt cô quá kém hay là anh quá mưu đồ, so tài 50 vòng......Cô chưa từng làm qua lịch sự vĩ đại như vậy.... ...

Cô ỉu xìu cúi đầu đứng trước mặt Trâu Thần, giống như một con dê để mặc con người chém giết, lúc nãy cô còn tự tin cùng người ta ra điều kiện, thiếu chút nữa đem mình góp vào.

Trâu Thần một tay cầm súng, hai mắt nhìn cái đầu nhỏ kia, khóe miệng nở nụ cười rực rỡ, anh dùng một tay khác nâng cằm cô, ép buộc cô nhìn anh.

Mặc dù đầu bị nâng lên nhưng cô vẫn cố gắng nhìn ra chỗ khác, không khuất phục, thà chết chứ không chịu nhục, cái đầu nhỏ ngay lập tức di chuyển, suy nghĩ có nên giống như người xưa đập đầu tự tử, chỉ là dường như như vậy quá bình thường nhưng đôi mắt lóe sáng của người trước đàn ông trước mặt khiến cô rất muốn trốn.

“Hôn tôi!” Giọng điệu giống như ra lệnh.

“......” Hả? Lỗ tai cô có vấn đề sao? Hay là đầu óc anh ta có vấn đề?

“Hôn tôi!”

“......” Cô vẫn đứng im bất động, xác định là não người nào đó hôm nay có vấn đề, cô không tin anh còn có thể lặp lại mệnh lệnh đó!

“Kiss me!” Đôi lông mày khẽ nhếch, anh không ngại lặp lại bằng tiếng anh.

Cô rốt cuộc giương mắt nhìn về phía anh, trong đôi mắt là bực bội cùng uất ức, sao cô lại có thể quên người đàn ông trước mặt là người phụ đạo tiếng anh cho cô chứ? Không phải chỉ là đánh cuộc sao? Nhà họ Tân cô sẽ không vong ơn bội nghĩa như nhà họ Trâu, trốn tránh trách nhiệm! Cô làm tấm gương cho anh, thì sao chứ? Hai mắt vừa nhắm, nhấc chân, ngửa đầu, hung hăng đụng vào.

Đôi môi đột nhiên có một thứ mềm mại đặt lên khiến anh sửng sốt mấy giây, thật không nghĩ tới cô nhóc này lại dám hôn anh trước mặt mọi người, chỉ là, anh mím môi vui vẻ, nhìn bộ dáng hy sinh của cô cũng không thèm quan tâm đến những người khác đang sững sờ, không nhịn được tiếp tục trêu chọc “Không tệ, chúng ta quay lại vấn đề người thua phải đáp ứng người thắng một điều kiện!” Nói xong liền xoay người tránh ánh mắt của mọi người, đỏ mặt, đầu lưỡi còn không chịu được vươn ra liếm đôi môi mình, giống như nơi đó có dính mùi của cô, mềm mại......

Anh vừa nói câu kia, cô tức giận mở mắt, mới vừa run rẩy lập tức chuyển thành cực kỳ tức giận, sao cô lại dễ dàng mắc mưu của anh như vậy, quả thật anh chưa nói điều kiện là gì, chỉ ra lệnh cho cô hôn anh, cô không từ chối mà lại mạnh mẽ hôn anh......Nhưng rõ ràng cô chỉ muốn chặm vào mặt anh, sao lại......A a a, nhìn sang mấy người bên cạnh đang sững sờ còn chưa hoàn hồn, cô xấu hổ ôm mặt chạy trốn.

Sau sự kiện ở sân bắn, Tân Đồng không có cách nào đơn độc cùng người khác ở chung, làm mặt dày ngày nào cũng về nhà ăn chực ở chùa, người trong nhà hỏi gì cũng không nói câu nào, bị hỏi nhiều liền trưng ra đôi mắt đáng thương nhìn mọi người, khiến cho mọi người hỏi không được, luôn cảm giác nếu bản thân hỏi nữa chính là tội ác tày trời. Nhưng ông cụ của hai nhà rất lo lắng, thật vất vả mới có thể để hai đứa đến gần nhau, quan hệ của hai nhà cũng thân thiết hơn, sao đột nhiên lại trở nên như vậy, kể từ sau khi Trâu Thần xuất hiện, ba Tân Đồng chỉ sợ con gái mình bị nhà họ Trâu bắt nạt, khuyến khích vợ mình nói với bố vợ tác hợp cho Tân Đồng cùng Trương Kiến Quốc, ép buộc đến nỗi ông Tân nổi giận.

“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Ông Tân ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách nhà họ Trâu, hai mắt nhìn chằm chằm cháu rể ngồi trước mặt, ông nhìn thế nào cũng không nhìn ra rốt cuộc thằng bé này làm gì đến nỗi Tân Đồng phải chạy về nhà.

Trâu Thần cũng uất ức, ngày đó Tân Đồng chạy trốn hại anh rất lo lắng, vội vàng chạy về biệt thự của hai người thì lại nhận được thông báo Tân Đồng đã về nhà họ Tân, khoảng mấy ngày, anh đến trường cũng không nhìn thấy bóng dáng cô đâu, người lớn tức giận, anh cũng tức giận, anh cúi đầu “Cô ấy làm chuyện giống như lúc nhỏ, có thể cảm thấy ngại không dám gặp cháu!” Có thù không báo không phải là quân tử!

“Cái gì?” Hai ông già nghe thấy đáp án nhất thời không biết là đang mơ hay là thực.

“Cô ấy hôn cháu!” Cô nhóc chết tiệt kia! Anhcòn chưa truy cứu chuyện lúc nhỏ, cô lại dám hôn anh xong liền bỏ chạy!

“À?” Giọng nói đồng thanh truyền đến.

Bà nội Trâu kinh ngạc che miệng cười, đặt dĩa trái cây mới từ trong bếp gọt ra để trên bàn “Ông Tân, xem như Trâu Thần nhà tôi đã ở trong tay Tân Đồng nhà ông, nhưng chuyện này ông phải làm chủ cho nhà chúng tôi.”

Khuôn mặt ông Tân kìm nén đến nỗi đỏ bừng “Được! Về nhà tôi sẽ đuổi con bé không chịu trách nhiệm kia về, sao lại không biết chịu trách nhiệm như vậy chứ?”
“Như vậy đi” Ông Trâu xen vào “Trong thành phố tôi còn một căn phòng, cách trường học Tiểu Đồng cũng gần, để hai đứa chuyển đến đó đi, biệt thự quá bất lợi cho hai đứa ở chung” Bộ mặt phớt lờ giống như trong buổi tiệc đầy tháng của Tân Đồng năm nào, chỉ là trong dôi mắt bình thường đều nghiêm ngặt hôm nay lại có một chút giảo hoạt như hồ ly.

“Trâu Thần!” Tân Đồng tức giận nhìn chằm chằm người ép buộc cô quay về “Anh cố ý!” Vốn dĩ những sóng gió ở trường học đã dần dần lắng xuống nhưng buổi tự học tối nay, người này lại đường hoàng đứng ở cổng trường đưa co lên xe, hơn nữa chiếc xe lần này không phải là chiếc xe thể thao lần trước mà là cao cấp hơn......

“Đúng” Anh khoanh tay trước ngực nhà nhã tựa vào cửa, không có chút chống chế, càng không có bộ dạng muốn chuyển động “Hơn nữa nhờ phúc của cô, sau này chúng ta không phải phân chia lầu trên lầu dưới, mà là......” Dùng ánh mắt ra hiệu cô nhìn hoàn cảnh xung quanh.

Lúc này Tân Đồng mới phản ứng được, hiện tại bọn họ đang ở trong căn hộ hai phòng ngủ, sơn tường màu trắng ngà lộ ra sự ấm áp, sàn nhà bằng gỗ sáng bóng, ở trên còn phủ một tấm thảm dày màu xám nhạt, đèn trần bằng thủy tinh, chiếc TV màu trắng treo trên tường, xung quanh là các họa tiết in hoa màu vàng, đường cong màu đỏ sậm thích hợp với mỗi một chỗ trong nhà, cùng với các đồ dùng màu vàng trong nhà thỉnh thoảng xuất hiện một vài màu đỏ sậm, trắng sữa phối hợp vô cùng bắt mắt.

Được rồi, bây giờ cô đã hiểu cô lại bị bán......Vẻ mặt đưa đám nhìn anh, cô không tin đây đều là ban thưởng cho mình.

Đối với khuôn mặt đáng thương cùng với bức cung của cô, anh đứng thẳng cúi đầu sửa sang lại quần áo “Có lẽ chúng ta nên ngồi xuống thảo luận điều kiện lần trước chúng ta đánh cuộc ở sân bắn.”

“Anhthừa dịp cháy nhà hôi của!” Cô cũng biết anh ta không tốt lành gì.

“Gần đây còn thân với Lý Lâm cùng Vu Phi không?” Anh lơ đãng ngẩng đầu hỏi, trước một loạt chuyện xảy ra anh điều tra được một ít kết quả.

“A?” Cônhất thời không phản ứng kịp.

“Gần thi tốt nghiệp, cô tập trung vào học đi, bài tập tiếng anh gần đây tôi đưa cô phải luyện tập” Anh nói xong liền xắn tay áo đi vào phòng bếp, tạm thời không giày vò cô, chờ cô thi xong nợ cũ nợ mới anh nhất định tính chung một lượt!

“... ...” Hôm nay là diễn tuông sao?

Sau bữa tối, trên ghế sa lon trong phòng khách, Tân Đồng ngồi xếp bằng uống trà Bách Hợp tẩm bổ giảm sức ép của Trâu Thần đưa cho cô, hai mắt nhìn bóng dáng dọn dẹp trong bếp, hoàn toàn không hiểu hôm nay Trâu Thần bị cái gì kích thích, chẳng lẽ do đổi chỗ ở mới nên người này cũng đổi hồn rồi sao?

Trâu Thần ở trong bếp dọn dẹp xong, quay về phòng tắm rửa sau đó đi ra, nhìn thấy Tân Đồng vẫn giữ trạng thái như lúc nãy, không có một chút dấu hiệu cử động nào, chân mày bất giác nhíu lại, ôm một đống sách cùng bài thi mẫu đi tới ghế sa lon, cô vẫn ngơ ngác nhìn anh, anh thật vất vả muốn làm chuyện tốt, cuối cùng tâm tình vẫn bị cô phá hư, giơ chân đá vào chân cô “Giả bộ ngây ngốc làm gì, dịch sang bên kia!”

Nói xong muốn đem đồ trong tay để lên người người cô, Tân Đồng bị dọa sợ vội vàng để ly xuống lăn một vòng chuyển sang ghế sa lon bên kia, chỉ là cô ôm hai chân mình nhìn người đàn ông ngồi đối diện đang sắp xếp tài liệu, nhìn thế nào cũng cảm thấy bây giờ mới là tình trạng bình thường nhất trong ngày hôm nay? Chẳng lẽ cô có bệnh tưởng tượng sao?

“Chạy xa như thế làm gì? Cô như cục u, cô nghĩ rằng tôi có thể ăn cô sao?”Anh nổi giận nhìn chằm chằm cô đang ngồi cuộn trọn ở phía ghế sa lon đối diện.

Cục u? Cô cúi đầu nhìn mình, mặc dù vóc dáng không nổi trội nhưngthế nào cũng không liên quan đến cục u chứ? Giương mắt bực tức nhìn anh “Nếu anh giống như bình thường thì tôi có thể bị dọa sợ như vậy sao?”

Liếc xéo nhìn cô, căn bản không muốn tính toán với cô, tùy ý đưa tay vẫy cô lại, giống nhứ con sói lớn mà lúc trước bọ họ nuôi nấng.

Cô quay đầu không để ý tới anh, anh cho anh là ai chứ?

Chờ một lúc lâu không thấy cô phản ứng, anh ngẩng đầu nhìn về phía cô, mang theo cảm giác áp bức, khiến cô không tự chủ từ từ nhích lại gần tay vịnh, thế nhưng anh không cho cô cơ hội đầu hàng, chậm rãi đứng lên đi tới trước mặt cô, đôi tay đỡ cái đầu đang dựa vào tay vịnh của ghế sa lon, anh còn nhớ rõ đôi môi mềm mại cùng ngọt ngào của cô, đôi mắt chăm chú nhìn cô cắn chặt môi dưới, trên người không tự chủ được từ từ hướng về phía cô “Khi nào thì tôi được xem là bình thường? Hả?” Tốc độ nói thật chậm, giọng điệu giống như đang tán tỉnh người tình, mang theo chút cảm giác làm cho người ta đỏ mặt “Như thế này phải không?” Anh cố ý thổi khí nóng bên tai cô.

Trong nháy mắt khuôn mặt cô trở nên đỏ bừng, ngay cả cổ cũng biến thành màu hồng, từ nhỏ cô đã được che chở, sau một thời gian qua lại với Vu Phi, bọn họ cũng chỉ dừng lại ở nắm tay, ôm một cái ôm thuần khiết, cô làm gì trải qua trận chiến thế này chứ? Trong khoảng thời gian ngắn cô không biết phải phản ứng thế nào.......

“.......Đôi tay thành kính dâng hương, thắp sáng ánh nến tạo một vầng sáng.......”

Cũng may lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên triệu hồi hồn phách của cô quay về, theo bản năng giơ tay chống đỡ trước ngực anh “Tôi nghe điện thoại.” Hai mắt long lanh nhìn về phía anh, một tay khác cầm điện thoai đang nhấp nháy.

Chiếc điện thoại nhấp nháy kia không khiến anh gấp gáp, ngược lại làm cho anh nhìn rõ ràng bức hình trên điện thoại, rất ngây ngô cũng sáng như ánh mặt trời, anh đứng thẳng người, hai tay khoanh trước ngực, gật đầu ý bảo cô nghe điện thoại, nhưng đôi mắt thâm thúy lại chứa đựng sự bất mãn cùng tức giận thêm vào đó là sự xấu bụngđang rục rich ngóc đầu dậy......