Bà Xã, Ly Hôn Đã Hết Hiệu Lực

Chương 2




Hôm nay là thứ bảy không cần phải đi làm, nhưng Lệ Mộng Hằng vẫn như cũ thức dậy lúc bảy giờ, vừa bước ra khỏi phòng, cô liền kinh ngạc thấy bạn cùng phòng với mình đang ngồi ở phòng khách uống cà phê.

Bạn cùng phòng với cô là La Trạch Hương, cô ấy có bối cảnh gần giống với cô, lúc trước cũng học ở Mỹ, cá tính độc lập, quan trọng là Trạch Hương tính tình rất tốt, mặc dù có lúc mơ hồ, có khi lại không khéo tính quái làm người ta đau đầu, nhưng có lẽ giống như người ta hay nói muốn biết tính cách của một người thì đầu tiên hãy nhìn mắt của họ, người có ánh mắt trong suốt, thì tính tình cũng rất lương thiện mà lỗi lạc, bạn cùng phòng với cô chính là một người như vậy.

"Trạch Hương, sao hôm nay cậu thức sớm vậy? Hay là vẫn chưa đi ngủ đấy?" La Trạch Hương là một người vẽ tranh minh họa có tiếng, cô cũng là một trạch nữ chính hiệu, công việc của cô thường là ngày đêm lẫn lộn, có lúc cũng bình thường một chút, nhưng tới lúc sắp nộp bản thảo thì cô ấy bận tới tối mặt tối mũi, cô ấy so với cuộc sống quy luật của cô thật là khác nhau xa.

"Không phải đâu, rạng sáng bữa trước mình vừa vẽ xong bản thảo liền lăn ra ngủ, thẳng đến sáu giờ sáng nay không chịu được nữa mới dậy kiếm đồ ăn này." Cô cười ha ha.

"Thật là, cậu cũng phải chú ý đến sức khỏe bản thân một chút chứ."

"Cũng đúng, mình đang định đi kiếm một công việc bình thường hơn, nhưng mà chuyện này phải bàn lại kỹ hơn mới được!" La Trạch Hương cầm ly cà phê cười hi hi hỏi cô, "Này, hình cưới không phải đã làm xong lâu rồi sao? Để cho mình xem một chút đi". Cô đưa tay ra đòi.

Chuyện của cô cùng với Trì Diệu Hi Trạch Hương cũng biết đến tám chính phần, cô ấy là người bạn duy nhất cô có thể tâm sự.

"Cũng mới xong gần đây thôi, tại cậu bận quá, nên mình cũng chưa đưa cậu xem được." Lệ Mộng Hằng kéo ngăn tủ lấy ra một túi giấy đưa cho cô bạn cùng phòng.

Cô cầm lên thấy hơi nặng nặng, "Không phải chỉ chụp mấy bức thôi sao? Cái này hình như là nguyên album mà phải không?" Cô lấy mấy tấm hình ra xem liền kêu lên, "Oa, Mộng Hằng tiểu thư à, cậu từ một đại mỹ nữ thằng cấp thành tiên nữ luôn rồi!" Tấm hình này thật hoa lệ, đẹp đến mức phải nói là "Đốt tiền" đó.

"Mình vốn dĩ định chọn một bộ lễ phục rồi chụp mấy tấm thôi, ai biết được........" Cô chưa bao giờ biết Trì Diệu Hi như vậy mà lại là người mê chụp hình, hơn nữa anh chỉ thay có 2 bộ trang phục, lại bắt cô thay những sáu bộ.

"Đây chính là "Diễn viên bất đắc dĩ" của cậu sao?" Thật là đẹp trai nha! Đúng là trời sinh một đôi, trong hình là một cô dâu đang cúi đầu xấu hổ, mà chú rể thì đang chân thành nhẹ nhàng cúi xuống đặt một nụ hôn thâm tình lên trán cô dâu. "Nói thật....."

"Sao vậy?"

"Nếu anh ta không phải là diễn viên trời sinh,... thì chính là....đang có tình cảm với cậu đấy." Cô tuy là về mặt tình cảm có hơi ngu ngốc một chút, nhưng bản thân là một nhà vẽ tranh minh họa, người ta hay nói họa sĩ có ánh mắt rất lợi hại, không có nhãn lực tốt cùng sự tinh ý thì làm sao có thể quan sát sự vật phải không?

"Anh ta chỉ là cấp trên của mình thôi." Lệ Mộng Hằng ngượng ngùng nói. Có tình cảm? Đó là chuyện không thể nào! Cô không khỏi nghĩ đến sự việc phát sinh trong mấy ngày trước lúc bà ngoại mình đang trong tình trạng không tốt, nhìn tay mình cô không khỏi thở dài trong lòng, lúc chuyện đó phát sinh, chắc Trì Diệu Hi cảm thấy cô thật thất lễ.

Chẳng qua là cấp trên? La Trạch Hương bổ sung một câu, "Anh ta cũng là người mà cậu thầm mến từ lâu."

"Trạch Hương!"

"Mộng Hằng tiểu thư à, mình nhớ trước kia có lần say rượu chúng ta đã thảo luận qua, khi cậu yêu một người đàn ông mà có lẽ anh ta không yêu cậu, lúc đó cậu sẽ làm sao?" La Trạch Hương cười cười nhìn cô.

"Cậu nói, mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng cậu sẽ chẳng làm gì cả, bởi vì trên đời này còn rất nhiều người tốt hơn, cậu sẽ nhìn về phía trước, nhưng mà, cậu nhất định sẽ lấy đi một thứ rất quan trọng, lấy đi những kỷ niệm mà cậu thầm mến."

"Cậu thật kỳ quái nha! Cậu đi nhớ đáp án của mình làm gì?" La Trạch Hương nổi giận trông mặt đáng yêu như búp bê.

Lệ Mộng Hằng có chút trốn tránh nói: "....Giống như lời cậu nói đó, chúng ta thảo luận lúc đang say, nên mình đã quên hết những lời mình nói rồi."

"Không sao, giống như lúc say rượu cậu nhớ rõ đáp án của mình, mình cũng giúp cậu nhớ đáp án của cậu!" Muốn làm bộ? A, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy! Cô là người thần kình có chút chậm chạp, nhưng lúc yêu cô cũng không mơ hồ đâu! "Cậu nói, Cậu nhất định sẽ liều mình đi yêu, liều mình bỏ ra, liều mình bày tỏ, cho dù người đó không chấp nhận cũng không sao, bởi vì cậu làm tất cả vì chính bản thân mình, cậu sẽ tích lũy những thứ này để làm dũng khí mà rời đi."

Phương thức tốt nhất để từ bỏ một phần ước mơ, một phần tình cảm của bản thân là phải tham gia vào nó, ước mơ thì vĩnh viễn lúc nào cũng quá tốt đẹp, tất cả những hạnh phúc đều là do mình tưởng tượng ra, còn nếu thật sự đã yêu rồi, những chuyện thất vọng sẽ ngày càng nhiều, bước chân cũng ngày càng nhẹ, cho đến khi chia tay, bản thân cũng sẽ không còn lưu luyến hay hối tiếc.

Dĩ nhiên, cũng có thể nhờ đó mà chiếm được tình cảm mình mong muốn, cho nên đối mặt với một phần tình cảm, vô luận là yêu đơn phương hay là cả hai đang mập mờ.... cách tốt nhất vẫn là trực tiếp bày tỏ, bất quá, chuyện yêu một người đã có bạn gái hay có vợ thì lại là chuyện khác, không cần phải bàn tới.

Thái độ đối với tình cảm của Lệ Mộng Hằng trước nay đều rất rõ ràng, lúc học trung học tình cảm rất thuần khiết, thì cô cũng rất nghiêm túc trong tình cảm của mình, nhưng bên nhà trai sau này lại xuất ngoại du học; sau khi lên đại học thì cô lại rất tán thưởng một vị học trưởng tài hoa của mình, hai người cũng có lui tới với nhau, bản thân cô rất tôn trọng mối tình này, nhưng tiếc là tên bạn trai đấy lại hoa tâm bị cô bắt gặp.

Người trước kia là do hai người cũng đã dũng cảm mà yêu nên khi kết thúc cũng chẳng đau lòng tiếc nuối, đoạn tình cảm thuần khiết đó sau này nghĩ lại cô vẫn có thể mỉm cười; còn người sau này, bỏ một người hoa tâm không quý trọng mình như vậy thì cũng chằng có gì đáng tiếc.

La Trạch Hương lại nói tiếp: "Cậu biết không, lúc trước khi nghe những lời cậu nói mình đã sùng bái cậu lắm kìa. Đó mới là tiêu chuẩn của người phụ nữ hiện đại chứ, xử lý chuyện tình cảm một cách lưu loát lại quả quyết như vậy, thì cho dù một ngày nào đó duyên tận phải chia tay thì cũng có thể ra đi một cái tự nhiên phóng khoáng, oái vệ như một chiến thần!" Khuôn mặt của cô ngẩng lên tràn ngập vẻ sùng bái, nhưng rất tiếc là chỉ kéo dài không tới hai giây kiền biến thành cau mày bỉu môi.

"Nhưng chuyện thầm mến Trì Diều Hi lần này, thật là......Chiến thần ngày nào giờ đã tróc sơn, loang lổ đến mức không nhìn ra dáng vẻ oai phong lẫm liệt của ngày nào nữa rồi!"

Có lẽ vì quá quan tâm, có lẽ vì cô luôn bỏ qua cơ hội tốt nhất để bày tỏ, hoặc có lẽ theo tuổi tác ngày càng lớn, cô càng suy nghĩ nhiều, mà cũng có lẽ là vì Trì Diệu Hi là cấp trên của cô, anh luôn có nguyên tắc không ăn cỏ gần hang, nhìn kết quả của những thư ký trước kia thì biết.

Cô cùng với Trì Diệu Hi là không thể có kết quả.

Nhưng mà, hành động của Trì Diệu Hi gần đây có chút lạ, ví dụ như, chẳng qua chỉ là chụp mấy tấm ảnh cưới "Giả", vậy tại sao còn phải tập luyện? Lại còn nói cái gì là cần phải như vậy, tuyệt đối không được làm qua loa.

Cái gì gọi là chuẩn bị? Đáp án của anh ta lại là hai chữ ăn ý.

Để tạo nên sự ăn ý tốt nhất, hai người phải tập dần từ những sinh hoạt hàng ngày, tỷ như cùng nhau ăn cơm, cùng nhau dạo phố mua đồ, lúc rãnh rỗi còn xuống bếp cùng nhau, Trì Diệu Hi thậm chí còn theo cô đến thăm bà ngoại.

Cô vốn tưởng rằng Trì Diệu Hi Cũng đã quen cuộc sống có người chăm lo không cần nhìn sắc mặt của ai, sợ rằng sẽ không hợp với bà, ai ngờ anh dỗ dành bà thật chuyên nghiệp, vốn từ một người được thông báo là bệnh tình nguy cấp như bà, vậy mà sau mấy lần thăm hỏi của Trì Diệu Hi liền tốt hẳn lên như có kỳ tích, bất quá chỉ là cô không dám ôm hy vọng quá lớn, chỉ cho rằng đây là hiện tượng hồi quang phản chiếu.

Dần dần từ trong cuộc sống hàng ngày tích lũy được ăn ý, sau hai tuần lễ, bọn họ quả nhiên có cảm giác của một cặp đôi đang yêu, lúc chụp hình cười dù không có nói gì nhiều, nhưng cho dù là liếc mắt đưa tình, hay những động tác thân mật, thì cũng không ai nghi ngờ bọn họ đang đóng kịch.

Lúc bà ngoại của Lệ Mộng Hằng thấy được mấy tấm hình, bà vui vẻ tới mức lúc ngủ cũng vẫn còn mỉm cười.

Cứ tiếp tục như vậy liệu có được hay không? Lệ Mộng Hằng rất rõ ràng trong lòng của mình đã cảnh báo là "Không tốt". Đối với người mình thích liệu cô có thể che dấu tình ý được bao lâu nữa? Càng ngày càng thích, nhưng về sau phải làm sao? Tất cả những chuyện này đều là một vở kịch mà thôi.

La Trạch Hương nhìn cô, "Chỗ nào không giống nhau? Anh ta có bạn gái?"

"Không có." Có rồi thì cũng sẽ không bị ép buộc đi xem mắt như vậy.

"Hay là anh ta là gay?"

"Không phải như vậy."

"Vậy anh ta đã từng trực tiếp dứt khoát nói cho cậu biết, thư ký lệ, cô không phải sở thích của tôi chưa?"

Cách hỏi của La Trạch Hương làm cô buồn cười, "Anh ta còn chưa có cơ hội nói những lời như vậy với mình". Cô cái gì cũng không bày tỏ, thì Trì Diệu Hi nói những thứ như vậy với cô không phải rất kì lạ sao?

"Vậy là được rồi".La Trạch Hương sau khi uống một ít cà phê sữa xong liền nói: "Cậu biết không, cậu như vậy không nói lời nào với đối phương thì cũng giống như chặn hết cơ hội của bản thân, ngay cả đến dũng khí để bày tỏ cũng không có, thì cậu sẽ vĩnh viễn không có khả năng hạnh phúc."

"Nhưng mình cảm thấy chuyện này có cơ may rất nhỏ, thật sự là trèo cao quá rồi."

"Làm sao cậu biết nó là một viên thủy tinh không có tỳ vết, đang được giảm giá năm mươi phần trăm? Hoặc biết đâu ông chủ có chuyện gì bán hàng đại phá giá thì sao!"

Lệ Mộng Hằng bật cười, Trạch Hương nói cũng đúng.

"Mình biết Lệ Mộng Hằng cậu tuyết đối sẽ không bị những chuyện khác gây khó khăn, chằng qua chỉ là một câu "Trì Diệu Hi, em thích anh" thôi mà không khó khăn tới mức không thể mở miệng nói đâu, mà cho dù anh ta có trả lời như thế nào đi nữa cũng không phải là tốt rồi sao? Cũng chỉ có ba trường hợp thôi mà:

Một là: "Em đó, tại sao lại cướp lời anh muốn nói chứ?"

Hai là: "Chuyện này coi như tôi chưa nghe thấy, cô trở về tiếp tục công việc của mình đi."

Ba là: "Xuống phòng kế toán kết toán lương tháng này của cô đi, ngày mai không cần tới làm việc nữa."

La Trạch Hương cười kết luận, "Cho dù là tình huống có tốt hay xấu đi nữa, chuyện thầm mếm trong lòng này liền như một tảng đá lớn được trút xuống, như vậy không phải tốt hơn sao?"

Lệ Mộng Hằng thở dài trong lòng! Đúng vậy, vấn đề này cũng sẽ không vô căn cứ mà biến mất, thích một người sao phải lén lén lút lút như vậy chứ? Cô cũng không phải yêu một người đàn ông đã có vợ, hoặc là bạn trai của người khác mà.

Yêu thầm cũng chỉ là tình cảm của bản thân mình, nói ra cũng chỉ để cho người khác biết trong lúc anh không tự chủ đã mang lại một ít hạnh phúc cho cô thôi mà~~~

Một ánh mắt khoái trá, một nụ cười nhẹ nơi khóe miệng, vẻ mặt lúc trầm tư, hay có lúc chẳng qua là bộ dáng ngây thơ mê ngủ lúc mới thức dậy...... Những hình ảnh đó từng chút từng chút thấm vào lòng cô, những khoảng khắc đó là của cô, của riêng cô mà thôi.

Cô chẳng qua là nói cho anh biết, thích anh khiến cho cô rất vui vẻ, còn về câu trả lời của anh, cô cũng không thể đoán trước được, biết đâu hai người có thể tay trong tay, công khai thương yêu nhau thì sao, mọi việc cũng không khó khăn lắm mà, phải không?

La Trạch Hương tiện miệng hỏi tiếp: "Bà ngoại của cậu gần đây sao rồi?"

Lệ Mộng Hằng hồi thần.

"Uhm, bây giờ tốt hơn nhiều rồi, không còn hỗn loạn như trước nữa, tinh thần cũng rất tốt."

"Có khi nào bà không cần uống thuốc mà vẫn khỏe lại không?"

"Được như vậy thì tốt quá rồi." Mặc dù biết rõ điều đó là rất khó, nhưng cứ nghĩ đến việc vẫn còn có hy vọng gương mặt cô liền nở nụ cười vui vẻ.

La Trạch Hương cười một tiếng.

"Ngoại có thể khỏe lên đương nhiên là quá tốt rồi! Nhưng mà, Mộng Hằng à....."

"Làm gì mà cười hề hề như ăn trộm vậy?"

"Cậu biết một người đại nạn không chết, trải qua kỳ tích sống lại, nhất định sẽ đem những việc trước kia chưa làm được tất cả đều làm cho xong không? Tỷ như có người vốn sẽ không cưới, nhưng sau khi sống lại liền lập tức cầu hôn bạn gái; lại tỷ như một người keo kiệt sau khi tìm được đường sống trong cái chết liền đem tài sản của mình đi tiêu xài hết; lại tỷ như......."

"Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?"

"Cậu quên rồi sao? Nguyện vọng lớn nhất của bà không phải là thấy cậu lấy chồng sao!" Gương mặt ngọt ngào của La Trạch Hương nở nụ cười ác ma, “Hình cưới hoa lệ cũng chụp rồi, cháu rể tiêu chuẩn như vậy còn thường xuyên đến chơi hỏi thăm ân cần, mọi sự đã sẵn sàng hết rồi, chỉ còn thiếu bước đi đăng kí và đại tiệc nữa thôi." Cô nhẹ nhàng ngân nga giai điệu lễ đường.

".............."

Bà ngoại của Lệ Mộng Hằng đúng là càng ngày càng khỏe hơn, Cô cũng thật sự vui vẻ, nhưng hôm nay sau khi từ bệnh viện về sắc mặt cô lại không tốt chút nào, khuôn mặt xinh đẹp của nàng mang theo chữ - Bây giờ phải làm thế nào đây?

Bạn cùng phòng của cô, người vẽ tranh minh họa như cậu ấy cũng có thể đoán trước tương lai sao?

Những lời cậu ấy nói mấy bữa trước đều toàn bộ ứng nghiệm, hôm nay lúc cô đi thăm ngoại, bà đã được chuyển từ phòng chăm sóc đặc biết ra ngoài phòng bình thường, bác sĩ còn nói với cô là các khối u ác tính di căn đều đã được khống chế, hơn nữa còn đang trong quá trình thu nhỏ lại, còn có bộ phận thậm chí còn giống như chưa bị tổn thương bao giờ.

Thật không thể không nói điều này là một kỳ tích.

Cho nên bác sĩ Phương đề nghị làm lại một lần kiểm tra tổng quát, nếu không có gì bất thường, thì có thể lấy thuốc xuất viện, sau đó định kỳ đi tái khám là được.

Mọi chuyện đang tiến triển theo hướng rất tốt, thì "Vấn đề" lại xuất hiện. Lúc cô vừa đến thì thấy bà ngoại đang cầm xem album cưới của cô, không biết tại sao, trong lòng cô lại có chút lo lắng.

Bà ngoại ngẩng đầu lên bảo cô lại, "Sau khi bà xuất viện cháu chọn ngày kết hôn đi, bà muốn tận mắt thấy bộ dáng xinh đẹp lộng lẫy khi mặc áo cưới của cháu ngoại cưng nhà mình!"

Lời bà ngoại làm cho tim cô thiếu chút nữa nhảy ra ngoài!

Xong đời rồi, chụp hình cưới còn có thể nhờ người giúp chứ kết hôn, làm thế nào bây giờ? Cô biết tới nơi nào tìm một người đàn ông để kết hôn đây? Ngay lúc đó, cô thiếu chút nữa đã đem chuyện "Kết hôn giả" nói ra luôn, rồi chợt nhớ đến lời dặn của bác sĩ, là phải làm cho bà giữ vững niềm vui trong lòng, không được kích thích bà, phải tận lực không để cho bà lo lắng hay phiền não về chuyện gì, bời vì tình trạng của bà bây giờ chỉ là đang trong giai đoạn không phải là hết bệnh hẳn, phải tịnh dưỡng khoảng một hai năm thì mới thật sự là ổn định.

Lúc này Lệ Mộng Hằng có chút mờ mịt không biết nói gì.

Hôm nay mặc dù không có lịch trình, nhưng Trì Diệu Hi vẫn muốn đi tham gia một buổi tiệc cưới, thông thường mà nói, bạn gái đi cùng anh thường là người nhà, hoặc tùy theo quan hệ xã giao mà sắp xếp, nhưng kể từ khi Lệ Mộng Hằng làm thư ký của anh, cô đôi khi sẽ theo anh đi tham dự một số buổi tiệc.

Hôm qua anh có nói với cô, muốn cô sau khi đi thăm bà ngoại xong thì trực tiếp đi tới đây.

Sau khi đến hội trường Lệ Mộng Hằng nhìn quanh một vòng, cô không thấy Trì Diệu Hi đâu cả, nhưng lại thấy thư ký Trì Phức Văn của tập đoàn Hồng Lực, cô ấy đang đứng nói chuyện với một phu nhân.

Nghe nói hôm nay chú rể là người thân của Trì Diệu Hi, mà Trì Phức Văn là cô cô của Trì Diệu Hi, có lẽ cũng là người thân của chú rễ.

Trì Phức văn đối với cô có ơn tri ngộ, lúc trước cô học lớp thư ký cô ấy cũng chiếu cố rất nhiều, đúng lý ra cô nên đến chào hỏi. Nhưng khi cô đang bước lại gần, lại nghe thấy giọng nói kinh ngạc của Trì Phức Văn: “Cái gì? Vịnh Ân đã về? Diệu Hi biết chưa?"

Lệ Mộng Hằng nghe đến đó thì bước chân có hơi ngừng một chút, Vịnh Ân? Cái tên này hình như có chút quen tai, cô nghe qua ở đâu rồi nhỉ?

"Bây giờ còn chưa biết, chứ nếu biết được, tôi cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa. Cô đó cái gì tôi không dám nói, chứ tâm cơ thì quá nặng không mấy ai có thể sánh bằng cô ta, chuyện lộn xộn do cô ta gây nên năm đó chúng ta cũng không dễ quên như vậy! Ách! Cái loại con gái đó ngay cả con nít cũng có thể lấy ra để lợi dụng thật là đáng sợ!" Câu cuối cùng cô giận dữ bao nhiêu thì lại nói nhỏ bấy nhiêu.

Lệ Mộng Hằng mơ hồ nghe được mấy từ "Con", "Lợi dụng", không tự chủ được, làm chân mày của cô cau lại

"Đây không phải là lý do mà người lớn trong nhà bắt nó đi xem mắt, mong rằng nó mau chóng kết hôn sao?" một đoạn ký ức ùa về trong đầu Lệ Mộng Hằng, cô nhớ lại, năm cô mới lên làm thư ký cho Trì Diệu Hi, trong tiệc rượu cuối năm Trì Diệu Hi say đến không còn biết gì, chỉ luôn miệng kêu "Vịnh Ân", khi đó cô liền nghĩ, Vịnh Ân có lẽ là một người quan trọng trong lòng anh.

"Như vậy không sai đúng không? Gia quy ba mươi tuổi kết hôn rõ ràng như vậy, vậy mà nó vẫn cứ làm bộ làm tịch, bất quá cô gái đó..... Chỉ nghe tên thôi cũng làm cho người ta không thoải mái rồi."

"Tóm lại là, chỉ cần gia thế trong sạch thì là ai cũng tốt, Diệu Hi kết hôn càng sớm, tảng đá trong lòng chúng ta càng sớm được bỏ xuống."

"Vị kia đó, haiz, không phải chỉ mình tôi nói, chứ sao lại cuồng công việc đến vậy chứ, tính tình thì ngang ngạnh, cũng khó trách người lớn trong nhà đều vì chuyện hôn sự của nó mà đau đầu nhức óc. Mấy vị tiểu thư đi xem mắt với nó lúc trước có năm, sau người bề ngoài từ chối nó, chứ thật ra tất cả đều do nó dở trò, tiểu tử thúi này!"

"Nghe nói gần đây cậu ấy hình như hay đi chung với vị tiểu thư nào sao?"

"Chắc là tin đồn rồi, nó từ nhỏ đến lớn tính tình rất xấu, thứ duy nhất có thể ở cùng, hoặc có thể nói đến việc kết hôn chắc cũng chỉ có công việc của nó thôi, những thứ khác đều là giả đó, trừ phi ngày nào đó, nó tự động đem người đến giới thiệu, hơn nữa còn phải tận mắt thấy tên vợ nó trên tờ hôn thú thì mới có thể tin được, chứ không thì những thứ khác là không thể tin được đâu."

Người ta đang bàn về chuyện nhà của họ, Lệ Mộng Hằng cảm thấy lúc này mà đến chào hỏi thì thật không đúng, đang muốn rời đi, thì một phía của hội trường truyền đến tiếng kêu hưng phấn thích thú của phái nữ, sau đó hình như có đồ vật gì đó bị ném ra ngoài, lúc Lệ Mộng Hằng chú ý đến, thì một thứ gì đó trắng trắng sáng sáng đang hướng phía cô bay tới, cô nghiêng người một chút muốn tránh, thì vừa đúng lúc có người hầu bưng một khay bò bít tết nóng hổi đi ngang qua cô, tay trái cô vừa vặn đụng trúng, là trong lúc nhất thời mọi người đều hỗn loạn, khách khứa đều kêu lên không ngừng.

"Sao vậy, sao vậy? Chuyện gì mà ồn ào như vậy?"

"Có người bị thương rồi!"

"Người nào? Có sao không?"

Vết phỏng đau đớn giống như có người cầm đuốc đốt tay của cô, Lệ Mộng Hằng chịu đựng cơn đau, trong lúc nhất thời không nói ra được lời nào, chợt, có người kéo tay cô về phía bể rượu cưới, sau đó liền đem tay cô để vào khối băng nổi lên trên bể rượu.

"Anh, anh à, đó là rượu cưới...." Người bồi bàn lại gần nhắc nhở.

Trì Diệu Hi lạnh lùng trừng anh, ánh mắt hàm chứa ngọn lửa, nếu như nói lúc này anh đang muốn động thủ đánh người thì cũng không ai hoài nghi, "Vậy thì sao? Vị tiểu thư này bị phỏng quan trọng, hay cái bể rượu cưới này quan trọng hơn hả?"

Trì Phức Văn nhận ra người bị thương là Lệ Mộng Hằng, mà ở bên cạnh cô ấy lại là cháu mình. Liền vội vàng đi tới, "Thư ký Lệ có sao không? Hay là đi bệnh viện coi sao đi?"

Bộ dạng mất khống chế như vậy của Trì Diệu Hi thì Lệ Mộng Hằng mới thấy lần đầu tiên, mặc dù Trì Diệu Hi được kêu là "Bãi thuốc nổ", nhưng chẳng qua là anh không chịu được việc nhân viên của mình mắc sai lầm, vì yêu cầu của anh rất nghiêm cẩn, cũng không thể chịu được cấp dưới của mình qua loa, chiếu lệ, nên anh sẽ không để ý sắc mặt ai mà chỉ trích thẳng thừng sai lầm của mọi người.

Nhưng lúc này vẻ mặt cùng cử chỉ của anh đều lộ rõ lửa giận, trong con người hiện lên ngọn lửa ngùn ngụt, đây thật đúng là cô mới thấy lần đầu tiên.

Thế nhưng trong ánh mắt ngùn ngụt lửa giận của anh, còn có một chút tâm tình khác, dường như là đau lòng, còn có.....

Coi như hết! Còn có thể có gì nữa chứ! Đừng luôn để bản thân mình vọng tưởng nhiều quá, sẽ bị thương mất, cô còn chờ mong như vậy thì chắc chắn cuối cùng sẽ tổn thương nặng nề mà thôi.

Sau khi than nhẹ trong lòng, Lệ Mộng Hằng liền tự nói với bản thân, đây là tiệc cưới của người ta, cô làm cho mọi chuyện hỗn loạn như vậy cũng đủ ngượng lắm rồi, không nên để chuyện gì khác xảy ra nữa.

"Còn, còn tốt lắm, tôi không sao, chờ một lát tôi đi mua một ít thuốc trị bỏng là được rồi."

"Cái gì gọi là không sao...." Một bàn tay ấm áp lay nhẹ anh, anh nhìn chủ nhân của bàn tay kia - Lệ Mộng Hằng hướng anh lắc nhẹ đầu một cái.

"Ngại quá, tôi đi trước nha". Cô đi ra khỏi nhà hàng, vốn định đi lấy xe về, nhưng tay đau đến mức toát mồ hôi lạnh, cô không thể làm gì khác hơn là bỏ ý định đó, chuẩn bị kêu một chiếc taxi.

Đang muốn đi tới đầu đường để kêu xe, phía sau liền truyền đến tiếng kêu của Trì Diệu Hi, sau đó anh bước nhanh đến.

"Thư ký Lệ".

"Sao anh lại ra đây?"

Trì Diệu Hi không để ý đến câu hỏi của cô, liền phân phó nhân viên bãi đỗ xe của nhà hàng đi lấy xe, một lát sau xe liền được đưa tới, Trì Diệu Hi mở cửa xe, "Lên xe đi, tôi đưa cô đi bệnh viện.

Lệ Mộng Hằng ngẩn ra, anh đuổi theo chỉ để đưa cô đến bệnh viện?

"Không cần đâu, cũng không nghiêm trọng lắm."

"Cô nghĩ tại sao tôi lại phải đuổi theo? Vốn biết cô là người không muốn làm khó người khác." Thấy cô vẫn không nhúc nhích, anh liền nói: "Cô muốn tự mình lên xe hay là để tôi khiêng cô lên, cô chọn đi."

Lệ Mộng Hằng cau mày, chần chờ một giây liền ngoan ngoãn lên xe, ở nơi đông người như vậy, cô cũng không muốn mình bị mất mặt.

"Tôi không biết anh là người thừa nước đục thả câu như vậy đấy."

Lệ Mộng Hằng khẽ thở dài một cái, "Tôi thật sự không muốn đến bệnh viện mà, chỉ có chút đau, cũng không nghiêm trọng lắm, đi mua thuốc trị phỏng bôi lên là được rồi."

"Cô chắc chắn?"

Trì Diệu Hi giúp cô thắt dây an toàn, đóng cửa xe, rồi mới đi vòng qua ngồi vào chỗ lái, "Sau này cô còn nhiều cơ hội thấy lắm, yên tâm đi."

Lệ Mộng Hằng gật đầu một cái, thật không ngờ do cái gật đầu này mà nửa giờ sau cô phải đến nhà của Trì Diệu Hi.

"Đưa tay đây". Trì Diệu Hi ngồi trên ghế sa lon làm bằng da thật, bệnh cạnh để một hộp cứu thương thật to.

Lệ Mộng Hằng còn đang quan sát căn phòng xa lạ.

"Tổng giám đốc, ở đây là........" Kết cấu ngôi nhà có trần đặc biệt cao, lấy tông màu đậm làm chủ đạo, khiến cho người khác có cảm giác nó thật tao nhã, dứt khoát, nhưng lại lạnh lùng như băng. Không gian này thay vì nói là nhà, thì không bằng nói nó là nơi tiếp khách của một tập đoàn lớn đi, bất quá, nơi này có một quầy bar thật đẹp mắt nha.

"Nhà tôi."

Quả nhiên! Ngay cả đến chỗ ở cũng mang đậm phong cách "Trì Diệu Hi".

Mấy ngày trước, vì bồi dưỡng tình cảm để chụp hình cưới, hai người cũng có thêm nhiều thời gian ở cùng nhau lúc không cần làm việc, khi đó thật ra cô có chút mong chờ anh sẽ mang cô về thăm nhà, nhưng sau đó cô cũng thất vọng.

Còn nhớ trước đây thật lâu cô có nghe một quản lý cấp cao nói qua, hai cha con Trì Chí Nhân tính tình không giống nhau, đặc biệt có thể nhìn ra từ cách ăn ở của hai người.

Trì Chí Nhân thì cho rằng nhà cũng là nơi để xã giao bàn việc, ông ấy sẽ mang những người bạn hay khách hàng quan trọng về nhà làm khách; nhưng Trì Diệu Hi lại không giống như vậy, anh làm việc rất khiêm tốn, chú trọng việc riêng tư, anh cho rằng nhà là nơi chỉ thuộc về bản thân cùng người thân của mình, cho nên, để được anh mời đến nhà chơi là chuyện thật không dễ dàng gì.

Lúc trước khi nghĩ đến chuyện này, tâm tình của Lệ Mộng Hằng không khỏi có chút thất vọng và buồn rầu, nhưng cũng chính vì điều đó mà cô luôn tự nhắc nhở mình, Trì Diệu Hi có đối xử tốt với cô như vậy cũng chỉ vì bệnh tình của bà ngoại, không được suy nghĩ quá nhiều nữa.

Nhưng tại sao lúc này anh lại chịu đưa cô đến nhà?

"Như vậy giống như...." Không tốt lắm.

Sau khi mua thuốc xong, đáng lý ra anh nên đưa cô về nhà mới phải. Thế nào lại ngược lại không nói lời nào liền mang cô đến nới này?

Cô và Trì Diệu Hi đều có quan điểm giống nhau, đối với cô mà nói, nhà là một nơi thiêng liêng ấm áp, chỉ thuộc về những người có mối quan hệ thân thiết với mình.

"Không có gì là không tốt cả, tôi là một người cô đơn, đang bị gia đình xa lánh. Dĩ nhiên nếu như cô là phóng viên do mấy tạp chí lá cải đưa tới nằm vùng, thì cô phải thất vọng rồi, bởi vì ở đây sẽ không đột ngột xuất hiện "A Kiều, A Mĩ" gì đâu."

Lệ Mộng Hằng nhìn Trì Diệu Hi như quái vật.

Bị cô nhìn chằm chằm dần dần anh cảm thấy có chút chật vật, liền ão não nói: "Cô đừng làm vẻ mặt như thấy quỷ vậy được không? Tôi đã cố gắng pha trò lắm rồi, mặc dù hình như không có hiệu quả lắm thì phải!" Kỳ quái, lúc trước vì chụp hình cưới bọn họ cũng thân nhau lắm mà, anh cho là sau khi hai người chụp hình cưới xong, sẽ không còn xa lạ như trước, ai ngờ, vừa chụp hình xong, cô ấy lại y như xưa rồi.

Cô cứ như vậy, hại anh muốn tự nhiên một chút cũng không được.

Lệ Mộng Hằng lúc nãy còn đang ngẩn ra bây giờ mới bậc cười.

"Tôi vẫn còn bị ảnh hưởng bởi vị tổng giám đốc lạnh lùng nói năng không lưu tình kia mà." Sau khi chụp hình cưới xong, mọi chuyện đều đã hoàn thành, cô liền cố gắng giữ khoảng cách với Trì Diệu Hi, cô sự nếu mình quá thân cận, cô sẽ quên mất mối nguy hiểm, để cho bản thân mình ngày càng lún sâu hơn.

Trì Diệu Hi nhìn cô một cái, "Tay đâu, đưa ra đây."

"Tổng giám đốc à, tự tôi làm được rồi".

Trì Diệu Hi tự mình kéo tay của cô qua, không để cho cô nói thêm cái gì nữa, nhưng khi vừa nhìn thấy vết bỏng sưng đỏ cả một vùng da của cô, anh liền chau mày, như vậy mà còn nói không đau sao? Lúc nãy thấy cô trả lời bằng giọng bình tĩnh như vậy, xém chút xíu nữa làm anh lại bị lừa rồi!

Khoảng cách của hai người gần lại, anh mới phát hiện vành mắt của cô có chút hồng, chóp mũi cũng giống như vậy, dáng vẻ giống như mới khóc xong.

Cô gái này, rốt cuộc muốn cậy mạnh đến mức nào? Anh nhớ khoảng một năm trước, cô không biết tại sao lại vắp ngã bị thương, đầu gối sưng rất to, nếu không phải lúc nghỉ trưa cô quây về chỗ ngồi thay thuốc, vừa đúng lúc anh quên đồ quay lại lấy thấy được, thì anh cũng không biết cô đang bị thương.

Cô giống như có thói quen tự mình chịu đau, chịu thương, ở trước mặt người khác, cô vĩnh viễn là một hình tượng hoàn mỹ, là một cái "Thư ký Lệ" hoàn mỹ trong mắt mọi người. Anh từng nghe nhân viên cấp dưới mình nói về cô, cô ấy là người vạn năng đó, đúng là nữ siêu nhân mà!

Trong lúc này, trong lòng Trì Diệu Hi bỗng nhiên xuất hiện một cảm giác rất kì lạ. Người như vậy không muốn tìm một nơi để dựa vào sao? Trong lúc đau lòng không hy vọng sẽ có người khác bên cạnh, lúc mệt thì có người để dựa vào hay sao?

Lúc bà ngoại cô xảy ra tình trạng không tốt, anh từng thấy cô hơn một lần không có dáng vẻ của người "Vạn năng", nhưng trước mặt anh cô còn cố tỏ ra cứng rắn.

Còn có một lần bác sĩ nói cho cô biết, nếu như tình hình của bà vẫn không chuyển biển tốt lên, thì bà có lẽ sẽ không qua khỏi một hai ngày tới.

Lúc đó sắc mặt của cô tái nhợt, hít thở sâu nhiều lần, cố gắng làm cho bản thân khôi phục lại bộ dáng một nữ siêu nhân, cho đến khi hai người lên xe, cô mới cứng rắn nói: "Có thể cho tôi mượn tay anh một chút có được không?"

Khi anh đưa tay ra, cô như người chết đuối níu được một cành cây, sức lực to lớn ấy, anh vĩnh viễn không thể nào quên được! Bởi vì cho đến bây giờ hình như chưa có ai từng dùng hết sức lực nắm lấy tay anh như vậy, cảm giác giống như anh là người duy nhất cô có thể dựa vào, cô chỉ có thể hướng về phía anh mà cầu cứu.

Mà xuyên qua tay cô, sự run rẩy truyền qua nơi tiếp xúc giữa hai người mà truyển thẳng vào sự bình tĩnh trong tâm trí anh, làm cho nó cũng nổi lên run động.

Cô gái ngu ngốc này, tính tình thật là! Anh thật sự hoài nghi cô có luyện qua Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam trong truyền thuyết, cô chỉ để lộ ra mấy phút yếu ớt ngắn ngủi đó, còn phần lớn thời gian cô đều là khối thiết ngàn năm! Vừa đúng, tính tình anh cũng giống như vậy, thật là đúng lúc, cô cứ như vậy đánh vào nội tâm của anh, là cho anh ngoài ý muốn để ý đến cô.

"Cô không cần phải luôn tỏ ra mình là người vạn năng, thỉnh thoảng cũng nên dựa vào người khác một chút. Còn nữa, ở đây cũng không phải là công ty, cô không cần cứ gọi tôi là tổng giám đốc, cô cứ gọi tên tôi đi, nêu không, lúc cô nói chuyện tôi cũng không biết là cô nói chuyện với tôi."

Kêu tên của anh sao? Trì Diệu Hi, Diệu Hi, cách kêu như vậy không biết là trong lòng cô đã luyện qua bao nhiêu lần rồi, nhưng bây giờ có thể kêu thật thì cô lại không mở miệng được.

"Nếu cô vẫn cảm thấy không quen, vậy cứ thử tưởng tượng, hôm nay chúng ta là bạn chứ không phải là quan hệ cấp trên cấp dưới như bình thường, giao tình của chúng ta cũng không kém tình bạn mà, như vậy việc gọi tên tôi cũng không khó lắm phải không?" Anh chưa từng nói với cô rằng hôm chụp hình cưới ấy, anh thật sự nghĩ rằng cô là vợ sắp cưới của mình, anh có thể dùng ánh mắt thâm tình nhìn cô, ôm cô vào ngực, nhìn bộ dáng thẹn thùng của cô làm tâm anh cũng rung động, cảm giác kia rất chân thật, ngày đó anh cảm thấy nếu như cứ đùa thành thật luôn thì tốt quá rồi.

Vì người đó là Lệ Mộng Hằng, vì hai ngưởi đã đủ quen thuộc với nhau, nên anh có thể dễ dàng tưởng tượng ra hình ảnh gia đình hạnh phúc của hai người, mà những hình ảnh như vậy ngoại trừ Lệ Mộng Hằng ra anh không thể thay thế bằng người nào khác cả!

Quả nhiên, cuộc đời của anh không có chuyện tình yêu sét đánh, hình thức của anh chỉ có thể là lâu ngày sinh tình mà thôi.

Mình thích Lệ Mộng Hằng sao? Chuyện này anh cũng không biết được, nhưng có một điều chắc chắc, là đối tượng anh muốn kết hôn chỉ có thể là Lệ Mộng Hằng, lí do không chỉ đơn giản, là anh muốn tìm một người con gái mà bản thân không cảm thấy chán ghét mà thôi.

"Làm bạn trong một ngày?"

"Bạn tốt."

Lệ Mộng Hằng cười.

"Là bạn tốt thì có thể nói bất cứ chuyện gì, không cần né tránh vấn đề nào phải không?"

Lúc này Trì Diệu Hi đã bôi thuốc xong cho cô, anh đang dùng băng gạc tỉ mỉ bó lại vết thương.

Lệ Mộng Hằng không khỏi nghĩ đến những lời La Trạch Hương từng nói.

Chuyện gì cũng không nói cho đối phương biết thì có khác gì không cho bản thân mình bất cứ cơ hội nào, giống như bản thân mình thích một món đồ, nhưng trực giác lại nói món đồ đó rất mắc mình không thể mua nổi đâu, vì vậy ngay cả đến dũng khí hỏi giá mà mình cũng không có, thì nói chi đến việc mua được nó, như vậy vĩnh viễn không thể sở hữu được món đồ xinh đẹp đó rồi.

Không biết tâm tư cô đang hỗn loạn, Trì Diệu Hi nhướng mày nói: "Tôi cũng rất tò mò, bình thường cô với bạn bè sẽ nói những vấn đề gì?"

Lệ Mộng hắng giọng nói: "Hì, nghe nói gần đây anh bị người nhà an bài một đống cuộc xem mắt, mà mỗi người đều là người đẹp phải không, vậy anh có chọn được ai chưa?"

Chuyện này là chuyện riêng tư, nhưng Trì Diệu Hi không nói thì mọi việc cũng bị moi ra ngoài, đây chính là chỗ xấu của một tập đoàn gia tộc. Cô biết anh không chọn người nào cả, nhưng vẫn cố ý hỏi, bởi vì cô tò mò, vì sao anh lại cự tuyệt hết những người kia vậy?

Cô có cảm giác như một người đang sắp chết đói, lại vớ được sơn trân mỹ vị nhưng lại từ chối như anh, thì chuyện này không hợp với lẽ thường tí nào!

Trì Diệu Hi ngẩn ra, vẻ mặt lộ ra vẻ không cho là đúng, "Ách, tám chuyện sao?"

"Bình thường người ta chỉ có tám chuyện cùng bạn tốt, chẳng lẽ anh nghĩ rằng khi ở bên cạnh bạn tốt của mình lại đi nói về những chuyện sách vở, thiên hạ hay bàn chuyện làm ăn sao?

Trì Diệu Hi nhướng mày.

Đàn ông ngoại trừ bàn về sự nghiệp, chính trị, thì cô nghĩ rằng họ cũng có thể nói những đề tài liên quan đến con gái sao, cô chắc chứ?"

"Tôi hỏi chuyện anh đi xem mắt thì sao chứ? Đây cũng là đề tài của con gái, chứ chẳng lẽ anh đi xem mắt với con trai sao?"

"Lời như vậy cũng chỉ có cô mới dám nói!"

"Đây là lợi ích của một ngày làm bạn nha, loại ưu đãi này chỉ sợ không có lần sau." Cô nhìn anh, "Tôi còn đang chờ câu trả lời của anh đó."

".........Đều bị người ta từ chối hết rồi."

"Đều bị từ chối sao? Không phải là anh từ chối người ta sao? Thật không hiểu nha, mấy vị tiểu thư đó rốt cuộc có điều gì không hài lòng về anh chứ?" Trong đó còn có một người được truyền thông nói là "Đệ nhất mỹ nhân" nữa đó.

"Cũng không có gì, chỉ là lần đầu tiên đi xem mắt, vì biết bản thân mình luôn luôn làm việc vất vả, nên tôi có nói trước một số việc để tránh việc sau khi kết hôn tôi trở thành túi tiền cho người khác! Mấy cô tiểu thư nhà giàu đó có lúc tiêu xài rất lãng phí, cho nên tôi liền đề nghị họ đến công ty chúng ta làm thư ký riêng cho tôi giống như là "sống thử", để có thể tận mắt thấy tại sao tôi lại bị gọi "Bãi thuốc nổ".

Người này quả nhiên là cố ý! Bình thường người ta chỉ bộc lộ cái tốt của bản thân mình ra. Làm gì có ai như anh ấy trong hoàn cảnh ấy lại tự mói móc thói xấu của bản thân chứ?

"Gia quy Ba mươi tuổi kết hôn của Trì gia sẽ không dễ bỏ qua cho anh như vậy chứ?"

"Đúng vậy đó, nhưng tôi cũng có dự tính của mình rồi", Trì Diệu Hi hỏi ngược lại cô, "Nói tôi, vậy cô thì sao? Cô cùng với Tằng Đức Huân tới đâu rồi?" Anh tự cho rằng giọng nói của mình rất bình thản, nào biết rằng trong đó cũng đã có xen vào một ít ghen tức rồi đâu.

"Anh ấy?" Tại sao lại muốn nhắc tới anh ấy chứ? Lệ Mộng Hằng cười cười.

"Tôi cũng anh ấy là chuyện không thể nào."

"Tại sao lại không thể?" Đúng rồi, hình như bà của Tằng Đức Huân nổi tiếng là người hung ác mắt cao hơn đỉnh đầu!

Lệ Mộng Hằng không giải thích gì thêm. Cô cùng Tằng Đức Huân chỉ là bạn thân, trừ cái này ra, thì có còn cái gì để giải thích nữa đâu chứ?

Trì Diệu Hi thử dò xét hỏi: "Cô cũng đến lúc nên có bạn trai rồi mà phải không? Đừng nói với tôi, thật ra cô không thích con trai nha!"

"Không phải vậy!"

"Vậy....."

Trong lòng Lệ Mộng Hằng giãy giụa liên tục, cuối cùng cô cũng thuyết phục chính mình, cơ hội tốt như vậy sau này sẽ không bao giờ.... lại có nữa, dù sao cũng chỉ có một ngày, cứ thành thực đối mặt với thực tế, đối mặt với tình cảm của bản thân mình đi, bây giờ cô phải tỏ tình!

"Tôi, thật ra tôi cũng có để ý một người!" Cô thật sự không thể nói được câu "Tôi thích anh", quả nhiên cô không phù hợp để nói chuyện yêu đương, vì cô cố kỵ quá nhiều thứ mà. Cô đang thẳng thẳng bày tỏ thì lại không nhịn được nghĩ đến việc, liệu mình nhất thời "vui sướng" như vậy liệu có làm cho Trì Diệu Hi khó xử không? Cô còn nghĩ đến việc, anh rõ ràng là đang phải gấp gáp tìm người kết hôn như vậy, lại đi từ chối hết những cuộc xem mắt kia chứ? Chẳng lẽ.....

Cô nghĩ đến lời của Trì Phức Văn lúc nãy. Hay là bởi vì có liên quan đến vị "Vịnh Ân tiểu thư" kia sao? Anh đã biết cô ấy trở về chưa?

Nếu quả thật như thế, việc cô tỏ tình nhất định là không có kết quả. Càng nghĩ dũng khí của cô càng ngày càng yếu đi, cuối cùng liền giống như cái cây thiếu nước khô héo.

Người quá cẩn thận như cô, mỗi lần muốn làm chuyện gì đều cần có dũng khí rất lớn, hiện giờ cô thật sự rất muốn lật lọng không thừa nhận, bởi vì cô thật sự không thể tiếp tục tỏ tình được nữa, nếu không thể dứt khoát thừa nhận thì tốt nhất là quên đi!

Trì Diệu Hi giật mình, "Cô có để ý đến người khác rồi?"

".........." Chết, anh quả nhiên tai thính mắt tinh nghe thật rõ ràng, không biết bây giờ cô lật lọng có kịp không nữa?

"Cái đó......"

"Ai, đúng là quan hệ bạn tốt hai mươi bốn giờ của chúng ta không thực hiện được mà, chẳng lẽ bình thường cô nói chuyện với bạn tốt cũng suy nghĩ đắn đo lâu như vậy sao? Làm tôi còn đang muốn nghiêm túc đây!" Cô có biết hành động của cô làm tâm trạng anh hiện giờ giống như đang treo ngược cành cây không hả? Nhưng kỳ quái, rốt cuộc thì anh đang gấp gáp cái gì chứ?

Lệ Mộng Hằng chỉ đành phải nói: "Thật ra thì chỉ có tôi để ý người ta, chứ người ta cũng không biết."

Vậy là chuyện của cô, đối phương cũng không biết sao? Nếu hiện tại anh phá đoạn tình cảm này, thì cũng không bị người ta nói là chia uyên xẻ thúy đúng không, chẳng qua là chỉ làm cho Lệ Mộng Hằng "Đổi hướng" thôi nhỉ? Ừ.... Rất tốt, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, anh muốn hỏi cho kỹ, "Không thể nói với người đó, vậy có thể kể với bạn tốt phải không?"

Lời anh vừa nói ra làm Lệ Mộng Hằng lặng đi một lúc lâu mới nói tiếp: "Liền lấy một ngày làm thời hạn, qua ngày hôm nay, coi như những chuyện này chưa từng xảy ra nha."

Trì Diệu Hi không có phản đối. Bất quá là, tại sao phải quên chứ? Chỉ cần anh không nói ra là được rồi mà, người như anh rất kín tiếng nha, hơn nữa bình thường anh làm gì có ai để nhiều chuyện chứ?

"Tôi với người đó đã quen nhau hai năm, bởi vì liên quan đến nhiệm vụ của công việc nên tôi biết rất rõ mọi nhu cầu của anh ấy, cho đến nay tôi đều cho chuyện đó là nhiệm vụ của mình, sau này mới phát hiện ra, thật ra là mình rất vui khi làm những việc đó."

Trì Diệu Hi ngẩn ra, nhịp tim cũng bắt đầu tăng nhanh.

"Anh ấy rất khó phục vụ, không uống cà phê có vị chua, cà phê không được thêm đường chỉ có thể cho thêm sữa tươi, mà còn phải là sữa tươi thượng hạng; về mặt ăn uống cũng rất xoi mói, ăn mì thì không chịu ăn nước, chỉ ăn mì khô, rồi gọi thêm một chén nước súp riêng, hơn nữa nước súp phải nêm nhạt vừa đủ; anh ấy cũng rất có ý thức bảo vệ môi trường, không sử dụng những dụng cụ đựng đồ ăn sử dụng một lần, vì vậy anh ấy thường mang theo hộp đựng đồ ăn."

"Tính tình anh ấy cũng rất kém, ở công ty thì yêu cầu mọi thứ phải hoàn hảo, đối với bản thân thì khắc nghiệt, đối với cấp dưới thì yêu cầu quá nhiều. Khi anh ấy đang bực mình thì không cần ai đi an ủi, vì anh cũng chẳng nghe lọt tai lời nào, chỉ cần cho anh ấy một ly sữa tươi nóng, kéo rèm cửa sổ ra, mở một bản nhạc nhẹ, thì anh ấy sẽ bình tĩnh lại rất nhanh; mà gần đây anh ấy đi xem mắt luôn không thuận lợi, anh nghĩ...."

Không biết trong lòng mình đang có cảm giác gì, nhưng trong ngực ấm áp làm cho Trì Diệu Hi không tự chủ được miệng khẽ cười, anh nhìn cô, khích lệ để cô nói tiếp, "Muốn cái gì?"

"Muốn tự để cử mình anh nghĩ có được không?"

"Tôi ủng hộ cô hai trăm phần trăm luôn, cô nói cho anh ta biết đi!"

Lệ Mộng Hằng kinh ngạc nhìn anh, thật lâu không nói được câu nào.

"Anh........"

"Thế nào, cô đang lo lắng lúc thấy người đó sẽ không nói ra được những lời trong lòng phải không? Vậy cũng tốt! Có bạn tốt để làm gì chứ? Cô có thể xem tôi như đối tượng để luyện tập, tưởng tượng người đó đang đứng trước mặt cô, cô muốn nói gì với anh ta?"

Vì bản tính luôn suy nghĩ cẩn thận, có một số việc cô luôn suy nghĩ rất nhiều, bình thường kết quả luôn nghiêng về phía tiêu cực và phải bỏ qua, về sau cô luôn hối hận vì bản thân lúc đó suy nghĩ quá tiêu cực, vậy tại sao lại không tranh thủ, dũng cảm một lần chứ?

Tình huống trước mắt, cô có thể lựa chọn làm anh hùng, vì bản thân muốn bước về hạnh phúc ở phía trước, dĩ nhiên cô cũng có thể tiếp tục trốn tránh, tiếp tục yêu đơn phương!

Lệ Mộng Hằng đấu tranh trong đầu, cúi đầu nhìn xuống tay mình.

Đôi tay này từng nằm trong một bàn tay ấm áp lúc cô bất lực nhất, cảm giác ấm áp cùng an tâm đó cô vẫn còn nhớ rất rõ!

Ngẩng đầu lên, cô nhìn thẳng vào mắt Trì Diệu Hi, cô - Lệ Mộng Hằng, lựa chọn nghe theo tiếng lòng của mình, cô muốn đưa tay ra bắt lấy hạnh phúc, cứ coi như Trì Diệu Hi đang nói giỡn, coi như hạnh phúc này chỉ có tác dụng trong vòng hai mưới bốn giờ thì cô vẫn muốn nắm lấy nó một lần.

Sau khi hít sâu Lệ Mộng Hằng liền nói, "Trì Diệu Hi, chúng ta kết hôn đi!"

Trì Diệu Hi cười.

"Tốt, cô đừng đổi ý đó!"

Lệ Mộng Hằng sửng sốt một chút.Câu trả lời của anh cũng nằm trong thời gian giới hạn sao? Lấy hôm nay làm giới hạn, qua hôm nay toàn bộ đều quên hết? Nếu không sao anh lại đáp ứng dứt khoát như vậy chứ?

Cô đang nằm mơ sao?