Bà Xã Ngọt Ngào: Hàng Tỉ Ấm Áp Kết Hôn Ngày Thứ 7

Chương 24: Thâm trầm bi ai




Một giờ sau, Hạ Úc Huân vẫn còn chưa ra ngoài.

Lãnh Tư Triệt buông văn kiện trong tay xuống, bất an mà nhìn thoáng qua toilet.

Lại qua hai mươi phút sau, Lãnh Tư Triệt thật sự không yên tâm đi gõ cửa phòng tắm.

“Tiểu Huân, cô đã khỏe chưa? Tiểu Huân?”

Lãnh Tư Triệt trong lòng căng thẳng, dò xét muốn xoay tròn khoá cửa một chút, cửa kẽo kẹt một tiếng mở ra, cô không có khóa trái.

Trong phòng tắm có chút mờ mịt sương mù, sau đó, anh nhìn thấy……

Nha đầu kia vần dựa vào nắp bồn cầu ngủ.

Tóc của cô một nửa khô, trên người mặc áo sơ mi trắng của anh, thậm chí còn chưa kịp cài hết nút, cứ như vậy mà treo ở trên người.

Đối với cô mà nói áo sơ mi rộng thùng thình mặc ở trên người cô, che kín tay nhỏ, cơ hồ che khuất cả đầu gối, như là đồ hóa trang.

Như vậy sẽ cảm mạo.

Nhưng, Lãnh Tư Triệt ngơ ngác đứng tại chỗ, cách xa chỉ vài bước nhưng không cách nào lấy hết can đảm đi qua.

Anh không cách nào đối mặt với Hạ Úc Huân như vậy.

Áp lực tình cảm nhiều năm như vậy, tình cảnh này đối với anh mà nói quả thực là thử thách cực hạn.

Đến khi Hạ Úc Huân hắt xì một cái, Lãnh Tư Triệt mới đột nhiên bừng tỉnh, nhất thời cũng không quan tâm chuyện khác, khẩn trương đi qua đem cô bế lên.

-

Đem cô ôm trở về giường, vừa muốn rời đi, Hạ Úc Huân đột nhiên mở to mắt.

Lãnh Tư Triệt vốn dĩ tâm thần không yên, lúc này bị cô dọa sợ, lắp bắp nói: “Tiểu Huân cô tỉnh rồi sao? Tôi, tôi thấy cô ngủ trong phòng tắm, cho nên mới…… Tôi không phải……”

Hạ Úc Huân với khí lực thật lớn đè lên bả vai Lãnh Tư Triệt, sau đó xoay người một cái đem anh đặt xuống dưới thân, đôi mắt như con ngươi sáng trong của con thú nhỏ nhìn anh.

“Tiểu Huân…… Cô……”

Hạ Úc Huân lăng lăng nhìn chằm chằm Lãnh Tư Triệt, dần dần đôi mắt đẫm lệ, sau đó tí tách một tiếng rơi xuống trên khuôn mặt anh.

Lãnh Tư Triệt tức khắc hoảng sợ, nói: “Tiểu Huân, cô làm sao vậy? Thực xin lỗi, tôi thật sự không phải cố ý, tôi cái gì cũng đều không thấy……”

Nước mắt Hạ Úc Huân lại càng thêm mãnh liệt.

“Tôi…… Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô……” Lãnh Tư Triệt thuần khiết đỏ mặt nói.

“Khốn nạn……” Bàn tay Hạ Úc Huân nắm chặt thành quyền đặt ở ngực anh, đứt quãng mà khụt khịt, nói: “Vì cái gì? Vì cái gì phải đối với tôi như vậy? Vì cái gì muốn khi dễ tôi?”

“Tôi, tôi, cô nghe tôi giải thích…… Cô đừng khóc được không……” Lãnh Tư Triệt đã hoang mang lo sợ.

Cô nắm quần áo anh, khóc đến ruột gan đứt từng khúc, nói: “A Thần, tôi thích anh như vậy, vì cái gì anh không thể thích tôi một chút, một chút, một chút cũng được…… Vì cái gì luôn phải nói tàn nhẫn như vậy với tôi……”

Lúc Hạ Úc Huân nói ra hai chữ ‘ A Thần ’, giờ phút này tâm trạng Lãnh Tư Triệt như bị một chậu nước lạnh đổ ập xuống.

“A Thần…… A Thần…… Anh đừng không để ý tới tôi…… Đừng chán ghét tôi được không? Tôi sợ…… Thật sự rất sợ hãi……”

Lãnh Tư Triệt run rẩy thân thể, giây tiếp theo, phẫn nộ xoay người đem cô đè ngược lại, đôi mắt ngập tràn đau đớn, nói: “Hạ Úc Huân, cô có biết hay không, cô mới thật sự là người tàn nhẫn! Vì cái gì trong mắt cô lúc nào cũng chỉ có anh ấy, vì cái gì trong thế giới của cô lởn vởn luôn là anh ấy, nhìn không thấy tôi sao? Cho dù tôi đã trở về, vẫn nhìn không thấy tôi sao?”

“A Thần…… A Thần……” Cô vẫn không hề có cảm giác mà lẩm bẩm,

Cuối cùng, đôi mắt Lãnh Tư Triệt chỉ còn lại tự giễu cùng thâm trầm bi ai.