Bá Y Thiên Hạ

Chương 41: Sủng vật tiểu bạch nghi cự long




Thấy Đoạn Vân tiện tay đưa á thần khí cho hộ vệ mình tỉnh như không, Khải Sắt Lâm có chút phẫn nộ nói với Đoạn Vân: "Đoạn Vân, ngươi làm sao mà lại làm như vậy được hả? Đây là Phụ Hoàng ban cho ngươi mà!"

Đoạn Vân vỗ vỗ vào miệng nói: "Phụ Hoàng nàng nếu thực sự muốn ban tặng cho ta thì sẽ không đưa một thanh kiếm cho một Tế tự đâu! Hắn rõ ràng chỉ làm cho qua chuyện thôi! Bất quá, hắn làm như vậy với ta thật ra có thể giải thích được, đã làm vua thì phải biết cân nhắc. Điểm ấy ta rất bội phục hắn!"

"Khả …" Khải Sắt Lâm còn muốn nói gì nữa, nhưng vừa thấy Đoạn Vân có vẻ không vui nên cũng không nói nữa. Hai người cứ trầm mặc như vậy một hồi lâu.

Một lát sau, Đoạn Vân phá vỡ sự im lặng, bật cười nói: "Thôi! Không cần như vậy nữa! Như vậy nhiều sẽ không vui đâu. Khải Sắt Lâm, ngươi có biết Tẩy Tủy Đan không?"

Khải Sắt Lâm nghi hoặc nhìn Đoạn Vân vài lần rồi nói: "Đương nhiên là biết, hôm đấu giá có cả ta và Khải Lợi tỷ tỷ cùng đi với ngươi mà. Sau đó lại cũng có không ít những việc thần kỳ liên quan tới Tẩy Tủy Đan liên tục truyền đến từ khắp nơi trong thiên hạ. Nghe nói còn có chuyện làm cho một lão thái bà biến thành một đại mỹ nữ nữa kia mà! Mà sao?"

Đoạn Vân cười cười quỷ dị, không nói gì thêm cả. Khải Sắt Lâm không ngừng đánh giá thái độ của Đoạn Vân, rồi không ngừng đoán già đoán non. Một lát sau Khải Sắt Lâm hơi giật mình dùng một ngữ khí nghi ngờ hỏi Đoạn Vân: "Đoạn Vân, ngươi không phải là muốn nói Tẩy Tủy Đan là do ngươi chế luyện ra chứ?" Vừa nói xong, Khải Sắt Lâm cố gắng hồi tưởng buổi đấu giá hôm đó, nhớ lại những phản ứng của Đoạn Vân, càng nghĩ càng cảm thấy Đoạn Vân rất khả nghi. Thần sắc hưng phấn trên mặt nàng càng lúc càng tăng.

Đoạn Vân cười hì hì rồi nói: "Nàng nói rõ xem nào? Muốn biết hả? Lại đây hôn ta một cái rồi ta sẽ nói cho nàng!"

Khải Sắt Lâm vừa nghe Đoạn Vân lại muốn mình hôn hắn, nhất thời đỏ mặt, bất quá không biết ma xui quỉ khiến thế nào mà nỗi tò mò cộng thêm niềm ao ước mãnh liệt vể Tẩy Tủy Đan đã xô đẩy nàng tiến về phía trước, đôi môi đỏ mọng quệt khẽ vào má trái của Đoạn Vân. Xong việc, Khải Sắt Lâm thẹn thùng đang muốn nới rộng khoảng cách với Đoạn Vân thì bất chợt kinh hoảng phát hiện ra hai tay tội ác của Đoạn Vân đã chẳng biết từ khi nào đã ôm chặt lấy eo của mình. Muốn mở miệng phản đối, nhưng khi nàng vừa hé hé đôi môi ra nhất thời cảm giác có một đôi môi ấm áp và hơi ẩm ướt mềm mại áp vào môi mình. Đó là môi của Đoạn Vân. Đoạn Vân lại thừa dịp Khải Sắt Lâm còn không chú ý hôn luôn Khải Sắt Lâm một nụ hôn ướt át kiểu Pháp. Khải Sắt Lâm bị Đoạn Vân đột ngột hôn một cái làm nàng gần như thở không ra hơi, muốn đẩy hắn ra, nhưng lại thấy tay chân bối rối, tìm không ra nửa điểm khí lực. Cái làm cho nàng không thể ngờ được nhất chính là nàng phát giác ra mình lại rất thích loại cảm giác này.Khi cái lưỡi đầy ma lực của Đoạn Vân đột nhập được vào thành trì của nàng, lưỡi nhỏ thơm tho của nàng chẳng biết tại sao lại hưởng ứng nhiệt tình. Đoạn Vân không ngừng hưởng thụ những mật ngọt từ cái hôn đầu đời của Khải Sắt Lâm. Hai người cứ như vậy đứng hôn nhau say đắm gần cả một phút. Rốt cục, hai đôi môi cũng phải tách ra mà quyến luyến không muốn rời. Truyện được copy tại Truyện FULL

Đoạn Vân vẫn ôm Khải Sắt Lâm như trước, hắn vuốt ve lưng nàng, nói rất ôn nhu: "Làm lão bà của ta nhé?"

"Ừm! Nhưng tỷ tỷ cũng thích ngươi mà!" Khải Sắt Lâm vẻ mặt nhu tình nhìn Đoạn Vân, nói rất không tình nguyện. Nghe Khải Sắt Lâm nói, Đoạn Vân có chút thương cảm. Hắn buông Khải Sắt Lâm ra, vẻ mặt hơi thất vọng, trong lòng rất mâu thuẫn. Mình chỉ có một, hơn nữa dường như còn có một tiểu lão bà Tạp Sắt Phu. Chẳng lẽ mình muốn làm một Vi Tiểu Bảo phong lưu đa tình? Nhưng ……

"Nếu không thì ta và tỷ tỷ đồng thời gả cho ngươi! Bất quá Khải Lợi tỷ tỷ đã bị Phụ Hoàng gả cho Nhị vương tử Lôi Ngạo Đế Quốc rồi. Làm sao bây giờ đây? Ta mà nói với Phụ Hoàng thì nhất định người sẽ không đồng ý. Vân ca, nếu không ngươi đi cầu Phụ Hoàng xin Người không đem Khải Lợi tỷ tỷ gả cho cái tên Nhị vương tử đó, dù sao ngươi cũng đã từng cứu Phụ Hoàng mà. Nếu tỷ tỷ không có ngươi là không có hạnh phúc đâu, nàng mấy ngày gần đây cứ ngồi một mình khóc lóc suốt." Tâm tình Khải Sắt Lâm cũng rất buồn rầu, rồi lại giở giọng rất ngây thơ nói thế với Đoạn Vân.

Đoạn Vân suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên hắn nói vẻ quyết liệt: "Nói thì nhất định phải nói rồi, chỉ cần Phụ Hoàng ngươi mà không đáp ứng, ta sẽ cướp người!" Nói xong cũng không để ý đến Khải Sắt Lâm đang giật bắn cả người, lấy ra hai lạp Tẩy Tủy Đan.

Ngẫm nghĩ một lát, Đoạn Vân tiếp tục nói: "Đây là Tẩy Tủy Đan! Một viên cho ngươi còn một viên khác, nàng ngấm ngầm đưa cho Khải Lợi."

Khải Sắt Lâm nghe xong vẻ mặt rất kinh ngạc, miệng há hốc có thể trực tiếp nhét vào đó một quả táo lớn, vẻ mặt kinh hãi nghi ngờ về hai lạp đan dược trên tay Đoạn Vân. Nàng chỉ thấy Tẩy Tủy Đan một lần tại buổi đấu giá, mặc dù chỉ là nhìn thấy một lần nhưng sức hấp dẫn không gì so sánh được của nó làm nàng không bao giờ quên được. Khải Sắt Lâm liếc mắt nhìn hai lạp đan dược này thấy không có gì khác biệt với những viên mình thấy lần trước.

Đoạn Vân lấy tay Khải Sắt Lâm áp vào người mình, ánh mắt nghiêm túc nói: "Ta hy vọng nàng hãy vì ta mà giữ bí mật này!" Khải Sắt Lâm khẽ gật đầu như người máy.

Sau khi tìm một cơ hội đuổi Khải Sắt Lâm lúc này đã có vẻ hơi si ngốc trở về, Đoạn Vân đi tới một góc của sân viện, ở đó có tên ma sủng mới của Đoạn Vân đang nằm ườn người ra - Phì Tử! Đoạn Vân đi lại đây chính là muốn làm cho Phì Tử thăng cấp. Thất cấp thôi đối với Đoạn Vân mà nói thì hơi bèo. Cứ theo Đoạn Vân tính toán: ta bây giờ chỉ có vỏn vẹn mấy con ma thú làm sủng vật, không có số lượng thì phải có chất lượng bù vào chứ!

Theo quy củ cũ, trực tiếp cho mười viên Tẩy Tủy Đan uống vào. Sau khi một lần nữa hao phí mười lạp Tẩy Tủy Đan, xem ra bao nhiêu đồ dự trữ của Đoạn Vân đã dốc sạch túi rồi. Do đó Đoạn Vân định sau khi quyết đấu sẽ phải bế quan vài ngày. Một là để củng cố thực lực của mình, từ khi chân khí đột phá đến tầng thứ hai tới nay lực lượng của Đoạn Vân đã tương đương với một kiếm sĩ cấp năm, hơn nữa khi vận hành khinh công, tốc độ lại có thể vượt qua cả Kiếm Thánh, nếu phối hợp với Thái Cực quyền và Thái Cực kiếm thì quả là tuyệt diệu. Đoạn Vân cơ bản có thể chống lại thất cấp kiếm sĩ mà vẫn không thất bại. Sau đó Đoạn Vân định luyện thêm vài viên Tẩy Tủy Đan, chủ yếu để cho Thú Nhân hộ vệ của mình phục dụng. Tới nay Đoạn Vân có một trăm hai mươi con Thú Nhân võ sĩ đang chịu sự huấn luyện ma quỷ của Đoạn Vân rốt cục đã đột phá tới lục cấp rồi, hơn nữa còn có không ít tên đã đạt tới thất cấp, điều càng làm cho Đoạn Vân hưng phấn hơn nữa chính là đã có năm con đột phá tới bát cấp. Nói đến điều này, không thể không nhắc đến một chút về Miêu nữ thích khách La Lị, nàng cũng đã đạt tới bát cấp. Miêu nữ thích khách bát cấp chứ đùa sao, loại này đâu phải dễ dàng thấy được!

Một vài giờ sau, Phì Tử vốn từ là Đại địa chi hùng cao năm sáu thước đã biến thành một tiểu nam hài mập mạp sáu bảy tuổi. Kết quả như vậy làm cho Đoạn Vân rất giật mình, Ngưu Ma Vương còn không thể trực tiếp hóa thành hình người mà? Làm sao mà Phì Tử lại trực tiếp biến thân như vậy được? Sau khi hỏi lại Ngưu Ma Vương và Phì Tử, Đoạn Vân mới hiểu được bí ẩn trong đó. Nguyên lai Đại địa chi hùng một khi trưởng thành sẽ là Cửu cấp ma thú, còn Cuồng bạo dã ngưu cho dù trưởng thành, tối đa cũng chỉ là thất, bát cấp. Ngưu Ma Vương có thể là Cửu cấp Cuồng bạo dã ngưu duy nhất. Hơn nữa Phì Tử tuổi còn nhỏ, hiệu quả thay đổi hình dáng của tẩy cân phiệt tủy cũng rất mạnh. Dược lực của mười lạp Tẩy Tủy Đan đối với hắn mà nói thì cũng có hơi quá liều. Do đó Phì Tử có thể trực tiếp hóa thành hình người.

Nhìn Phì Tử hồng hào mập mạp, Đoạn Vân cười cười nói: " Không thể tưởng tượng được cả người của ngươi đã thành hình tròn như thế nào, tiểu hài tử cần phải giảm béo phì thôi. Như vậy đi, vì tương lai của ngươi, sau này ta giảm phân nửa thức ăn của ngươi, thế nào?"

Phì Tử đáng yêu vừa nghe đã hơi nóng nảy, cả người dựng lên, quay tròn nhiều vòng trong không trung rồi rơi phịch xuống đất trực tiếp nói: " Chủ nhân, có thể không làm được không, ta đây bây giờ còn nhỏ, đang cần phát triển thân thể, ăn không no thì sẽ không đủ sức lực để dậy thì. Chủ nhân ca ca, van cầu ngươi đó, cầu xin ngươi mà!"

Theo Đoạn Vân thì Phì Tử hôm nay tựa như một tiểu hài tử cứ nắm lấy chéo áo của hắn mà cầu xin không ngừng: "Ba ba, ta muốn món đồ chơi kia!"

Cười to một hồi, Đoạn Vân mới nói: "Được, bất quá ngươi phải ngoan ngoãn cơ!"

"Ta đây nhất định sẽ ngoan, nhất định sẽ ngoan! Chủ nhân ngươi yên tâm đi, ta đây nhất định sẽ biểu hiện ra rất ngoan ngoãn! Ta đây là một đứa trẻ dễ dạy đáng yêu mà!" Phì Tử vừa nghe Đoạn Vân hứa xong, lập tức nhảy dựng lên chạy lung tung khắp nơi. Còn lúc này Tiểu Bạch lại nhảy vào ngực Đoạn Vân, rất ôn thuận nằm gọn trong lòng Đoạn Vân, dùng ánh mắt sắc bén nhìn Phì Tử.

Tiểu Bạch vừa hiện ra, Phì Tử đang một bên nhảy nhót vui như hội, đột nhiên chú ý tới ánh mắt của Tiểu Bạch, hắn lập tức ngừng lại, chỉ thấy cả người hắn có chút khẩn trương, thân thể hơi run rẩy nói: "Cự, Cự long!"

"Cái gì? Long? Ở đâu có Cự long?" Đoạn Vân tay ôm Tiểu Bạch dáo dác nhìn chung quanh. Nói thật, Đoạn Vân vốn là "truyền nhân của rồng " lại hoàn toàn mù tịt về rồng ở cõi dị giới này.

Thần sắc Phì Tử hơi khẩn trương, cánh tay nhỏ bé mập ú chỉ chỉ vào ngực của Đoạn Vân, Đoạn Vân lập tức hiểu ngay hắn muốn nói gì. Hắn giơ Tiểu Bạch lên đánh giá trong ngoài, nhìn tới nhìn lui cũng không thể thấy được sự liên lạc giữa Tiểu Bạch không có chút lực sát thương nào với một đại long thực lực cường hãn. Nhưng cửu cấp ma thú mà làm sao nhìn sai được? Vì vậy Đoạn Vân hỏi lại Ngưu Ma Vương, Ngưu Ma Vương cũng hơi khẩn trương nói: " Chủ nhân, kỳ thật một tháng trước ngươi kêu ta đây bế Tiểu Bạch, ta đây đã phát hiện ra rồi. Bất quá con rồng của Ngài uy hiếp ta bảo ta không được nói. Ta đây vì vậy mới không dám nói cho ngươi biết."

Đoạn Vân một lần nữa đánh giá Tiểu Bạch, nhìn qua nhìn lại, lật tới lật lui mấy lần mà vẫn không phát hiện ra cái gì cả. Vì vậy Đoạn Vân trực tiếp hỏi Tiểu Bạch: " Tiểu Bạch, ngươi nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc có phải là Cự long không?" Còn Tiểu Bạch lúc này lại giả ngu, nó căn bản không thèm để ý tới Đoạn Vân, một mực ngó ngoáy loạn xạ trong ngực Đoạn Vân, trừ việc này không tỏ vẻ gì khác.

Đoạn Vân tìm mọi biện pháp cũng không moi ra được từ Tiểu Bạch nửa điểm tin tức gì. Đoạn Vân bất lực đành phải buông tha cho nó. Đoạn Vân cho rằng, mặc kệ Tiểu Bạch có phải là rồng không, nó cũng là sủng vật của mình. Người thứ nhất mà hắn gặp được khi đi tới dị giới chính là Tiểu Bạch, trải qua thời gian ở chung với nhau, Đoạn Vân hoàn toàn coi Tiểu Bạch như một hạt minh châu quý báu. Duyên phận giữa một người một thú làm hắn không hề đề phòng gì cả. Tiểu Bạch còn chưa nói ra tự nhiên phải có đạo lý của nó, mình hà tất ép nó làm gì!

Hôm nay, Đoạn Vân một lần nữa đem Tiểu Bạch lật qua lật lại nhìn khắp nơi, rồi hỏi: "Tiểu Bạch a, Tiểu Bạch, ngươi rốt cuộc có phải là Cự long không?"

Tiểu Bạch cười nói: "Muốn biết hả, cho ta năm mươi phiếu đề cử, rồi ta nói cho ngươi!"

Đoạn Vân vẻ mặt đau khổ nói: "Phiếu hôm nay đã làm cho lão bản Độc Cô Lãnh Giả muốn chết rồi, làm gì còn có nữa!"

Tiểu Bạch trợn trắng mắt: "Ngươi không cần nữa sao? Chân bổn!"

Đoạn Vân lập tức nặn ra vẻ tươi cười: " Các Đại ca Đại tỷ, hôm nay mọi người khỏe không, ăn có ngon miệng không?"

Còn lúc này Tiểu Bạch vỗ đầu của Đoạn Vân một cái: "Đồ tham ăn, ta là muốn có đề cử!"

"Không phải là bắt buộc phải thiết lập quan hệ trước sao?" Đoạn Vân vẻ mặt ủy khuất, rốt cuộc ai là chủ nhân đây?

Tiểu Bạch cả giận nói: "Phế vật! Chủ nhân như ngươi quả thực làm ta mất mặt! Nhìn đây này!"

Chỉ thấy Tiểu Bạch gỡ từ trên vai xuống một khẩu tiểu liên AK47, quay về các vị độc giả điên cuồng hét lên: " Bây giờ bắt đầu đả kiếp, đem phiếu đề cử mau giao ra đây cho ta!"

(Workman: Tôi dịch luôn cả những đoạn này vì thấy đây là một phần gắn liền với tính hài hước của tác giả Độc Cô Lãnh Giả.)