Bá Y Thiên Hạ

Chương 67: Hảo Bảo Long Tộc Đặc Thù Phích




Ba ngày sau, đoàn người Đoạn Vân vẫn đang hành quân!

"Lão Đại, ta và Đạt Nhĩ Khắc ngày hôm qua lẳng lặng bay trở lại xem qua tình hình. Tên Tạp Lỗ này thật sự là quá hung hãn a! Cơ hồ trẻ không tha già không bỏ!" Đạt Nhĩ Ba nói với Đoạn Vân với một bộ mặt vô cùng dâm đãng

"Sao, nói kỹ lại coi?" Đoạn Vân vừa nghe qua trẻ không tha già không bỏ, lập tức sinh ra hứng thú. Quả nhiên là vật dĩ loại tụ, dâm dĩ quần phân (vật cùng loại thì ở với nhau, mấy thằng dâm tặc thì tụ tập với nhau – ý nói ngưu tầm ngưu mã tầm mã)!

"Lão Đại, đáng tiếc ngươi không thấy tràng diện đó! Hơn mười đầu ma lang và một đám cự tượng đều bị hắn chụp được hành hạ đến chết đi sống lại! Chúng ta thấy hắn cưỡi lên người một con gấu cái. Lão Đại ngươi có biết hắn làm sao kiếm được không?" Đạt Nhĩ Ba hào hứng kể với vẻ mặt hưng phấn

"Nói mau, tới khúc hợp khẩu vị ta rồi!" Đoạn Vân gõ đầu Đạt Nhĩ Ba, thần sắc làm bộ giận dữ.

Còn lúc này Đạt Nhĩ Khắc tiếp lời luôn: " Lão Đại, Tạp Lỗ gia hỏa này quả là dâm đãng, đối với những con có hình dáng nhỏ bé thì hóa thành hình người, gặp phải những con có hình thể vĩ đại thì biến thành bản thể. Quả thực là quá … dâm đãng. Vì vậy cho dù gặp phải con nào dù lớn dù nhỏ hắn cũng không buông tha, trực tiếp quất sạch! Nơi đó thật sự trở thành một khoảng rừng đồi trụy, máu, tinh dịch vân vân rải rác khắp nơi!"

"Chậc chậc! Các ngươicó đếm kỹ không, tổng cộng có bao nhiêu con dã thú làm "cái đó" với Tạp Lỗ hử?" Vẻ mặt Đoạn Vân lúc này cũng trở này vô cùng dâm đãng. Còn lúc này Tiểu Bạch trong lòng cào vào hắn một chút, có vẻ kháng nghị nghiêm trọng. Bất quá Đoạn Vân không thèm để ý đến!

"Tuyệt đối không dưới một trăm!" Hai huynh đệ Đạt Nhĩ đưa mắt trao đổi một chút rồi đồng thanh nói.

Đoạn Vân nghe xong đưa ra một vẻ mặt khó tin, hồi lâu sau Đoạn Vân hít một hơi thật sâu rồi cám thán: " Quả nhiên là 'Dâm' * long trưởng lão a!! Đích xác danh bất hư truyền"

Bất quá hắn vừa cảm thán xong thì thân hình thật lớn của ngân long Tạp Lỗ đã xuất hiện trong tầm mắt Đoạn Vân.

"Đoạn Vân tế tự, ngươi định khi nào thì theo ta đi Đường Cổ Lạp Sơn đây?" Tạp Lỗ biến thành hình người trực tiếp dừng lại phía trước Đoạn Vân. Sắc mặtvừa thỏa mãn lại vừa kiệt lực!

"A? Tạp Lỗ đại nhân ngài nhanh vậy sao?" Đoạn Vân cả kinh buột miệng nói ra một câu rất không nên nói.

"Còn nhanh nữa hả? Ta sắp bị ngươi hại chết đến nơi! Thôi, bớt sàm ngôn đi, ngươi theo ta đi Đường Cổ Lạp Sơn thôi!" Cái làm cho Đoạn Vân kỳ quái làTạp Lỗ lại không hề có ý trách tội Đoạn Vân, điều này làm cho Đoạn Vân rất khó hiểu.

"Sao, xin hỏi kia vị đại nhân đó bị bệnh đã bao lâu rồi, có cần phải khẩn cấp không? Nếu không lập tức chữa trị thì có chết ngay không vậy?" Đoạn Vân hỏi.

"Long Hoàng làm sao có thể bị bệnh mà chết được! A! Ta nói cái gì thế? Không phải Long Hoàng! Là ta nói Long Tộc làm sao bị bệnh chết được chứ? Long Tộc cường đại như vậy!" Tạp Lỗ lỡ miệng nói một câu nói, bất quá lời vừa ra khỏi miệng hắn đã uốn lưỡi ngay, lập tức sửa lại lời nói.

Nguyên lai là Long Hoàng có bệnh, khó trách hắn muốn Tạp Lỗ phải khách khí với mình. Chữa bệnh cho Long Hoàng xem ra là một việc rất hay! Nghe nói Long Tộc cất dấu rất nhiều thần khí, nếu mình có khả năng thuận tiện chôm vài món đem về cho đám thủ hạ cũng rất tốt.

"Cái vị đại nhân kia đã không vội thì ba tháng nữa ta sẽ tới! Dù sao bây giờ ta có rất chuyện trọng yếu phải làm!" Đoạn Vân nói rất khẩn thiết . Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

"Cái gì? Ba tháng? Tuyệt đối không được! Đoạn Vân tế tự, tuy nói vị đại nhân đã bị bệnh khá lâu rồi, không trị thì cũng không có gì đáng lo ngại lắm. Nhưng nếu có thể sớm ngày khang phục thì tốt hơn nhiều! Ngài xem thử có cách nào khởi hành ngay bây giờ được không!" Tạp Lỗ hấp tấp khuyên Đoạn Vân.

"Việc này không được đâu! Nhanh nhất cũng phải ba tháng! Nói thật chứ ta bây giờ đang phải đào vong! Thân phận ta bây giờ là một tên phản quốc của Thiên Long Đế Quốc, đang dẫn một đám thủ hạ bỏ chạy đây?" Đoạn Vân sau đó nói trắng ra mọi sự.

"Đoạn Vân tế tự thật sự biết nói đùa! Với thực lực đám thủ hạ này của ngài, một Thiên Long Đế Quốc nho nhỏ làm sao dám đối nghịch với ngài chứ? Thực lực ngài bây giờ không phải sợ một quốc gia nào cả! Còn nói cái gì phản quốc với lại không phản quốc. Theo như câu nói của Long Tộc chúng ta là: "Ngã khi phụ nhĩ na thị khán đắc khởi nhĩ!" (ta giết ngươi vì ta coi trọng ngươi??) Tạp Lỗ cười nói, còn lúc này vô tình thấy Tiểu Bạch trong lòng Đoạn Vân, trên mặt hiện lên vẻ khiếp sợ.

"Đoạn Vân tế tự, sủng vật trong lòng ngươi từ đâu mà có vậy?" Thần sắc Tạp Lỗ rất kích động, hắn chỉ vào ngực Đoạn Vân lớn tiếng kêu. Thấy vẻ mặt Tạp Lỗ như vậy, Đoạn Vân mới nhớ ra có lần Phì Tử và Ngưu Ma Vương đã từng nói Tiểu Bạch là cự long. Nếu bọn chúng đều có thể thấy, thì Tạp Lỗ thân là Long Tộc trưởng lão làm sao nhìn không ra được?

Đảo con ngươi vài vòng, sắc mặt Đoạn Vân trở nên bình tĩnh nói: " Một con sủng vật mà thôi! Tạp Lỗ đại nhân đâu cần phải khiếp sợ như vậy?" Đoạn Vân quyết định có chết cũng không nhận!

"Một con sủng vật bình thường đâu đáng để cho trưởng lão Long Tộc như ta cảm thấy sợ hãi được? Vừa rồi ta khi vừa đối mắt với nó, ta đột nhiên sinh ra một cảm giác sợ hãi rất khó hiểu! Ủa, mà sao bây giờ lại hết mất rồi!" Tạp Lỗ nghi hoặc, còn Đoạn Vân lại càng nghi hoặc jhơn. Tạp Lỗ dường như không nhìn ra Tiểu Bạch là cự long sao? Việc này rốt cuộc là sao nhỉ?

Đoạn Vân vội vàng đánh trống lảng: " Vậy nhất định là ảo giác rồi! Thôi, Tạp Lỗ đại nhân, bây giờ ta thật sự không đi được đâu. Hay là ba tháng sau ngài chịu khó ghé A Nhĩ Ti Tư tìm ta? Ta cam đoan nhất định phó ước ngay lập tức." Nói xong, Đoạn Vân ngoắc quản gia Ước Hàn tới rồi rỉ tai nói nhỏ một hồi. Ước Hàn lập tức bỏ đi, chỉ chốc lát hắn đã quay lại dẫn theo hai Thú Nhân thủ hạ khiêng một cái hộp vĩ đại.

"Nhưng, Long Hoàng đại nhân có dặn ta nhất định phải đưa ngươi tới Đường Cổ Lạp Sơn gặp mặt! Ngươi nói như vậy, ta làm sao ăn nói với ngài đây?" Tạp Lỗ không chịu buông tha cho Đoạn Vân, vẫn cố gắng thuyết phục.

Đoạn Vân cười cười, phất tay ra lệnh cho thủ hạ mở nắp rương, nhất thời từng luồng kim quang bắn ra. Ánh mắt Tạp Lỗ gần như đứng tròng nhìn vào rương, ánh mắt hắn không thể rời đi được, con mắt tham lam cứ gắn chặt vào ánh hào quang màu vàng kim rực rỡ! Hơn nữa ánh mắt tham lam đó không chỉ từ phía Tạp Lỗ, mà ngay cả hai huynh đệ hắc long và Tiểu Phi Hiệp cũng nhìn chăm chú với vẻ mặt đầy khát vọng. Bọn họ thậm chí còn sinh ra một nỗi xúc động nhảy chồm lên cướp ngay tại chỗ! Bất quá ngẫm lại đây là đồ của lão Đại nên chẳng ai dám lộn xộn!

"Vài món lặt vặt, quả là không có thành ý! Chỉ hy vọng Tạp Lỗ đại nhân đừng chê!" Đoạn Vân chỉ vào cái rương nói, " Còn phải nhờ ngài hỗ trợ nhiều hơn, xin ngài trước mặt Long Hoàng nói tốt hộ vài câu. Đoạn Vân thật sự không thể đi được, cả một gia tộc của ta lập tức phải tìm một chỗ cắm dùi cái đã! Do đó xin chờ chúng ta đứng ở A Nhĩ Ti Tư xong, rồi Đoạn Vân sẽ tự mình đăng môn bái tạ! Về phần chữa bệnh, nếu như vị đại nhân đó không đợi được, có thể bí mật tới tìm ta, Đoạn Vân nhất định thể hiện hết khả năng của mình!" Đoạn Vân quay về Tạp Lỗ vái một vái, thần sắc rất thành khẩn!

"Tất cả chỗ này đều cho ta hả! Cái này quá trân quý! Đoạn Vân đại nhân, ta đây sẽ trở về nói chuyện với Long Hoàng đại nhân! Xin để ngài xử lý xong những sự tình khẩn cấp trước rồi mời ngài xuất phát. Đoạn Vân tế tự thật sự là quá khách khí rồi. Ta không biết nói sao để cảm tạ hảo ý của ngài đây? Đoạn Vân huynh đệ, sau này cần hỗ trợ gì thì đừng ngại nói ra. Chỉ cần đại ca có thể giúp ngươi được, đại ca tuyệt đối sẽ giúp ngươi!" Mới có một chút mà Tạp Lỗ đã đổi phắt cách xưng hô với Đoạn Vân từ đại nhân biến ra tế tự, rồi lại từ tế tự biến thành huynh đệ! Vậy cuối cùng cái hộp kia của Đoạn Vân có là cái gì trong đó nhỉ? Cái gì mà làm Long Tộc trưởng lão cao ngạo lại khách khí với Đoạn Vân đến thế! Chút xíu nữa tôi nói cho các bạn!

"Đúng vậy, cho ngài đó!" Đoạn Vân cười cười.

"Vậy ta xin phép huynh đệ về trước nhé! Ta về gặp Long Hoàng thuật lại mọi chuyên xong, ta sẽ đến tìm ngươi sau!" Tạp Lỗ nói vẻ rất căng thẳng tay ôm lấy cái hộp chầm chập, cứ sợ có người cướp đi mất.

Đoạn Vân xuất ra một cái Không Gian Giới Tử vài lập phương đưa cho Tạp Lỗ, nói: "Tạp Lỗ đại nhân, đây là một cái Không Gian Giới Tử, ngài cứ việc nhận lấy! Coi như là phương tiện để đem món quà tặng này về nhà!"

Vẻ mặt Tạp Lỗ rất nghi hoặc nhìn Đoạn Vân, thò tay tiếp nhận giới tử ngắm nghía rồi băn khoăn: " Ủa, sao không phải cái của ta?"

Đoạn Vân nói vẻ giật mình: " Không Gian Giới Tử của ngài? Làm sao thế, nguyên lai ngài có một cái hả! Còn đánh rớt đâu đó nữa hả. Yên tâm đi, ta lập tức ra lệnh cho người đi tìm!"

Thực ra Đoạn Vân vừa thấy bên trong của không gian giới tử của Tạp Lỗ đã thích mê người, hơn nữa Lai Bố Ni Tư liếc mắt đã nhận ra đó là một cái Ách Bỉ Đa giới tử. Đồ tốt như vậy đã lạc tới tay của Đoạn Vân thì làm sao mong có ngày trở về chứ. Cho dù cần phải giết người đọat của, Đoạn Vân cũng sẽ làm ngay.

Vẻ mặt Tạp Lỗ nhìn Đoạn Vân một cách quái dị, cười nói: " Được rồi! Giới tử ta tặng cho ngươi đó!"

Nói xong, Tạp Lỗ kéo Đoạn Vân qua một bên vẻ mặt nở nụ cười rất gian tặc, nhỏ giọng nói: " Đoạn Vân tiểu đệ, mấy ngày hôm trước ngươi cho ta phục dụng cái thứ thuốc tên là 'Kim Thương Bất Khuất' đó, bây giờ có còn nữa không!"

Nghe thế, Đoạn Vân cũng rốt cục hiểu ngay Tạp Lỗ vì sao không trách mình hãm hại đã hắn. Ngân long quả nhiên là 'Dâm' long!

Đoạn Vân cười cười ra vẻ hiểu việc: "Có, ngươi cần bao nhiêu có bấy nhiêu! Dù sao Ách Bỉ Đa tử giới của ngươi đã mất rồi! Nói đi! Muốn bao nhiêu đây?"

"Đoạn Vân huynh đệ, cũng không cần nhiều lắm đâu, cho ta mấy trăm viên cũng tạm được rồi." Vẻ mặt Tạp Lỗ rất bỉ ổi!

"Được, đây là một ngàn viên. Mấy viên này giá trị tới mấy trăm vạn lận đó! Nể tình huynh đệ, ngươi không cần khách khí với ta đâu!" Đoạn Vân móc giớ tử xuất ra một cái hũ thuốc lớn được chế bằng pha lê!

"Oa, được chứa trong món bảo bối này thì tự nhiên giá trị không nhỏ chút nào! Đoạn Vân tiểu đệ, cám ơn ngươi nhiều lắm! Ta phải đi đây, tái kiến!" Tạp Lỗ nói xong vọt lên không bay đi!

Tạp Lỗ bay đi rồi, Đạt Nhĩ huynh đệ và Tiểu Phi Hiệp lập tức vây quanh Đoạn Vân!

"Lão Đại, ngươi không có nghĩa khí, mấy món bảo bối tốt như vậy, ngươi không cho chúng ta lấy một kiện, lại cung cúc cho cái tên dâm long đó!" Đạt Nhĩ Ba nói vẻ hơi bất mãn. Còn hai con rồng còn lại chỉ lộ ra vẻ mặt bất mãn!

"Cái gì? Cái gì chứ? Các ngươi nói ta tặng cho Tạp Lỗ một cái rương pha lên tỏa sáng lấp lánh đó hả?! Cái đó mà bảo bối gì chứ! Chỉ là thủy tinh bình thường có bỏ thêm chút bột ngân quang thôi, đúng là một lũ nhà quê! Một lũ nhà quê chưa bao giờ lên thành phố!" Đoạn Vân vừa nghe lập tức hiểu ngay. Nguyên lai Long Tộc trời sinh rất thích những món đồ trong suốt sáng lấp lánh, còn mớ thủy tinh kia thì đương nhiên khỏi phải bàn về độ trong suốt và sáng lấp lánh rồi! Hơn nữa thủy tinh có pha thêm bột ngân quang lại càng lấp lánh hơn nữa?

"Nhưng, ngươi lại không cho chúng ta, còn đưa cho cái con dâm long đó? Vậy mà còn làm lão Đại của chúng ta?" Đạt Nhĩ Khắc nói với vẻ mặt ủy khuất.

Đoạn Vân quay về ba con rồng ngu ngốc cười sặc sụa: "Được! Thôi thôi. Ta sợ các ngươi rồi! Đúng là ba con rồng không có kiến thức! Mấy món đó là do Địa Tinh công tượng trong gia tộc làm ra đó, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu! Các ngươi nếu thích, thì cứ kêu Cáp Nộ làm cho các ngươi! Một đám gia hỏa không có kiến thức! Lại đem mấy hột thủy tinh coi như là bảo vật! Ở chỗ Ước Hàn còn có mấy tá nữa? Tự mình đi lấy đi!"

Ba con ngu long vừa nghe Đoạn Vân nói vậy, cùng nhau nhảy xổ về phía Ước Hàn …….

Còn trong lòng Đoạn Vân tính toán: cả đám Long Tộc đã ngốc như vậy, thì sau này ta đem mấy chế phẩm thủy tinh tới tận Long Tộc, chẳng phải mình muốn lời bao nhiêu là có bấy nhiêu sao? Đúng đúng, cứ vậy đi!

*Chú thích: trong tiếng Hán chữ Ngân (银 ) và Dâm (淫) đều phát âm là yín