Baba Thay Thế

Chương 15




Lộc Hàm vội vàng tiến lên giữ chặt Kim Chung Đại đang nổi giận đùng đùng: “Đại Đại!”

Kim Chung Đại quay đầu lại liếc Lộc Hàm một cái, kiềm nén sự tức giận nhìn Chu Hải Vân nói: “Rốt cuộc cô dạy con như thế nào vậy hả!? Cô có biết tác phong phẩm cách ở trường của nó ra sao không? Chưa thấy qua đứa bé nào không hiểu chuyện như nó đấy!”

Chu Hải Vân: “Anh nói bậy bạ cái gì đó! Con tôi ngoan ngoãn như vậy, hôm nay ở trong trường còn bị đánh và khi dễ nữa! Da đầu tróc một mảng lớn!”

Kim Chung Đại cười lạnh, “Vậy cô có hỏi con mình vì sao mà nó bị đánh không?”

Chu Hải Vân nghẹn lời, con trẻ bị thương, cô còn tâm trí đâu mà hỏi con trai vì sao lại đánh nhau? Nhất định là bị người khác ăn hiếp, chuyện này thì chẳng có gì để nghi ngờ.

Trong đại sảnh lầu hai cũng không ít phụ huynh học sinh, Kim Chung Đại đang nóng nảy cũng không để ý nhiều như vậy, đơn giản nói thẳng: “Con tôi mới học mẫu giáo bé thôi! Còn con của cô đã học lớp lá rồi, vậy mà lại còn giựt giây xúi giục bạn bè cùng lớp khi dễ học sinh mẫu giáo bé là sao?!”

Chu Hải Vân: “...”

Một cậu bé mập mạp của lớp lá ba thấy tình thế không xong, đứng bật dậy hét lên: “Chỉ có Cao Tiền làm thôi, tụi con không có khi dễ bạn nhỏ thần đồng kia!”

Chu Hải Vân: “...”

Ben Ben cởi áo khoác trên người Nghệ Hưng xuống, tiện tay ném qua một bên: “Em ở đây chờ ba nhé, anh phải đi thôi.”

Kim Chung Đại nhờ cô giáo trông chừng hai đứa bé, còn mình thì chạy đi, tuy cuối cùng không có chuyện gì lớn xảy ra, khiến sự nặng nề trong lòng cậu cũng vơi đi phần nào.

Nghệ Hưng hiện tại cơ hồ xem Ben Ben trở thành cơm gạo cứu mạng mình, vô cùng nghe lời đứng ở một bên, nhìn Ben Ben cầm khăn tay của cô giáo đưa cho lau mặt.

Ben Ben đánh nhau rất hăng, vừa xông lên liền nhanh gọn lẹ gọt một mảng da đầu của mập mạp kia, không nương tay lấy một chút, về điểm này có vẻ giống Ngô Thế Huân, vừa kiên quyết lại không lưu tình. Nhưng trẻ con đánh nhau chung quy chiếm không được bao nhiêu thế thượng phong, Cao Tiền lại to con hơn so với Ben Ben, thừa dịp lúc đang rối loạn cắn răng từ trên mặt đất đứng lên, hét to một tiếng rồi đẩy nhóc ngã trên mặt đất. Ben Ben xui xẻo ụp mặt xuống đất, dính đầy bụi cát và đá vụn.

Nghệ Hưng bỉu môi ngẩng đầu nhìn Ben Ben: “Anh ơi, anh có sao không?”

Ben Ben mất kiên nhẫn trừng mắt nhìn bé một cái: “Ai là anh của em? Đứng qua một bên đi!”

Nghệ Hưng hừ một tiếng, cũng không tức giận, chỉ là nhìn Ben Ben thực ủy khuất, trong mắt ngập nước: “Đau không?”

Ben Ben dùng khăn lau mặt, chỉ biết cố sức chà thật mạnh, khiến cho da cũng đau rát, lại không sạch chút nào: “Có gì đâu mà đau! Không đau!”

Nghệ Hưng kiễng chân muốn lấy khăn trong tay Ben Ben: “Để em làm cho.”

Ben Ben tắc lưỡi một tiếng, không kiên nhẫn dùng ngón tay ấn lên mi tâm của bé con, đẩy bé ra xa một chút, nóng nảy nói: “Em nhiều chuyện quá à.”

Mắt cô giáo vẫn còn ướt, cuối cùng sợ bóng sợ gió nên cũng không có ý kiến gì. Giờ phút này cô nhìn Ben Ben và Nghệ Hưng, nhìn một hồi không biết vì sao đột nhiên ngửi thấy mùi JQ lởn vởn quanh đây — ôn nhu chỉ số thông minh cao thụ với không được tự nhiên cường thế công, cái này thật sự rất manh!!!!!!!!!

Ben Ben lau lung tung trên mặt vài cái rồi cũng hết hứng, nhóc đưa khăn cho cô giáo, rũ mắt nhìn Nghệ Hưng, sắc mặt lạnh lùng: “Em sau này đừng có chạy lung tung nữa nhé! Cách cái đám mập mạp lớp lá ba kia xa ra một chút có biết không!?”

Nghệ Hưng gật gật đầu, Ben Ben nói xong cũng không quay đầu lại, tiêu sái rời khỏi phòng học.

Hôm nay sức chịu đựng của Kim Chung Đại bị thử thách nghiêm trọng, sau khi Chu Hải Vân rời khỏi cậu mới bình tĩnh chú ý đến xung quanh.

Đại khái qua hơn mười phút Kim Chung Đại mới chậm rãi xem như thấy rõ mọi thứ, cậu nhìn Lộc Hàm, có vẻ hơi ngượng cười cười: “Vừa rồi có phải anh rất hung dữ hay không.”

Lộc Hàm nhẹ cười không nói lời nào.

Kim Chung Nhân và Ngô Thế Huân cơ hồ là đến cùng một lúc, Kim Chung Nhân nhìn thấy một cô giáo đứng ở cổng liền tiến lên hỏi thăm, cô giáo vừa định hỏi anh có phải là ba ba của Ngô Phàm hay không, thì ngay lúc đó Ngô Thế Huân vòng ra sau lưng đi vào nhà trẻ.

Ngô Thế Huân và Kim Chung Nhân, hai người chạm trán đều sửng sốt, hai khuôn mặt đàn ông lạnh lùng nhìn nhau có vẻ nghiêm trọng, không khí chung quanh lạnh thêm vài phần.

“Con trai anh học ở trường này hả?” Kim Chung Nhân phá vỡ sự trầm mặc trước.

Ngô Thế Huân gật đầu: “Con tôi học lớp lá năm.”

Kim Chung Nhân: “Mẹ kiếp, con tôi cũng lớp lá năm.”

Sau đó hai người đều không nói thêm gì nữa, đi theo giáo viên lên lầu hai, thầy giáo cũng buồn bực hai người này tới cũng đúng lúc thật, đều tan cuộc kết thúc mọi chuyện rồi mới đến là sao?

Ngô Thế Huân lên tới lầu hai thì không thấy Ben Ben, vừa nhấc mắt ngược lại trông thấy Lộc Hàm. Anh sửng sốt đứng sựng ở đầu cầu thang, theo bản năng liền nhìn chung quanh đại sảnh tìm kiếm thân ảnh của Ben Ben.

Kim Chung Đại đã phục hồi lại tinh thần, nhưng khi cậu tỉnh táo nhìn khuôn mặt trắng bạch và lạnh nhạt cùng với nốt ruồi son trên mi tâm của Lộc Hàm lại cảm thấy thật khó tin. Vừa nãy đứa bé trai kia... Tuy rằng trên mặt đều là bụi đất nhưng cũng thấy rất rõ ràng, khuôn mặt nhỏ nhắn, cái cằm còn thêm nốt ruồi son kia nữa, chính là một phiên bản thu nhỏ sống động của Lộc Hàm trước mắt này.

Kim Chung Đại thử so sánh trong lòng, càng nhớ lại càng kinh ngạc mà càng kinh ngạc thì chân lại không thể nhúc nhích.

Lộc Hàm nghi hoặc nhìn, Kim Chung Đại cười cười, trong lòng lại cân nhắc như vậy là không được, không thể để cho hai người cha và bé con gặp nhau, nếu lỡ tình huống không hay, vậy thì Lộc Hàm phải làm sao bây giờ? Cậu ấy không phải chẳng muốn tiếp tục sống trong thống khổ cùng tự trách nữa hay sao? Thật vất vả mới thoát ra được, chẳng lẽ nửa đời sau lại một lần nữa chìm trong đau khổ?

Không được, mặc kệ như thế nào, hai người cũng không thể gặp mặt. Quá giống, thật sự giống đến không cần bàn cãi, cậu còn có thể ngay lập tức nhìn ra, huống chi là chính Lộc Hàm?

Kim Chung Đại cân nhắc trong lòng, căn bản không chú ý tới Ngô Thế Huân đang đứng ở đầu cầu thang, lấy chìa khóa xe ra, nói: “Tiểu Lộc, cậu lấy xe trước đi, anh tới chỗ cô giáo đón con đã.”

Lộc Hàm cầm chìa khóa gật gật đầu, vốn định chào Độ Khánh Tú một tiếng, thế nhưng nhìn quanh lại không thấy người đâu cả.

Kim Chung Đại đưa chìa khóa cho Lộc Hàm liền xách giỏ đi về phía hành lang dài, vừa vặn bước qua trước mặt Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân vẫn như trước đứng ở đầu cầu thang, mắt lạnh lùng nhìn Kim Chung Đại đứng cạnh Lộc Hàm, rồi lại lạnh tanh nhìn Kim Chung Đại đi qua trước mặt mình.

Lộc Hàm cầm chìa khóa đang định xuống lầu, quay người lại vừa ngước lên thì đối diện với ánh mắt sâu không thấy đáy của Ngô Thế Huân.

Tim cậu lỡ đi một nhịp, không nghĩ tới ở nhà trẻ gặp được Ngô Thế Huân, chẳng lẽ anh ta có con đã đến tuổi đi nhà trẻ? Lộc Hàm xuất phát từ thói quen nghề nghiệp bất giác đưa ra suy đoán, đầu kia Ngô Thế Huân đi tới, vẻ mặt vẫn lạnh lùng giống như thường ngày, chỉ có đôi mắt đen là sáng rực, khiến Lộc Hàm không thể nhìn thấu.

Ngô Thế Huân đi tới hai bước, hai người cách nhau rất gần, anh gật đầu: ” Chào Lộc chủ biên.”

Lộc Hàm cũng gật đầu chào lại, đối với người đàn ông ở trước mắt cậu thật sự không biết nên nói gì, vốn tính toán chạy lấy người, Ngô Thế Huân lại đột nhiên buông thêm một câu: “Con của Lộc chủ biên cũng học ở trường này sao?”

Lộc Hàm chú ý tới trọng âm nhấn ở chữ cũng, cậu ngập ngừng một chút, lắc đầu: “Không phải, là con của bạn, tôi chỉ đi nhờ xe thôi.”

Các cơ trên mặt Ngô Thế Huân giật giật, trong lòng không biết tại sao cảm thấy thoải mái không ít, gương mặt vốn lạnh lùng cũng dịu đi rất nhiều.

Hai người lớn không có giao tình gì gặp nhau tại nhà trẻ phải nói về vấn đề gì? Lộc Hàm cảm thấy tình huống này rất 囧, không tìm thấy đề tài, nhưng lại không thể trực tiếp chạy lấy người, vì thế nói: “Con của anh cũng học ở đây hả?”

Lộc Hàm âm thầm co rút khóe miệng, sao vẫn là cái từ “Cũng” này nữa?

Lời này của Lộc Hàm hoàn toàn chỉ là khách khí, không có bất luận ý nghĩa cùng dụng ý gì, thật giống như gặp mặt thì chào rồi ân cần thăm hỏi hôm nay ăn gì vậy thôi.

Ngô Thế Huân sau khi nghe xong lại đột nhiên nhướng nhướng mày, khóe môi nhếch lên một độ cong quỷ dị, nét đông cứng trên khuôn mặt trở nên sống động không ít, khiến trong lòng Lộc Hàm có cảm giác run lên vạn phần quái dị, “Đúng vậy, con tôi tên là Ngô Phàm, năm nay sáu tuổi, học nhóm lớn ở trong này, lớp lá năm.”

“...” Lộc Hàm bị câu trả lời của Ngô Thế Huân làm cho mắc nghẹn, vốn là cậu định khách khí một chút, chờ Ngô Thế Huân cũng như vậy là có thể đi rồi, không thể cứ mất tự nhiên quái dị như bây giờ được, nhưng hiện tại lời của Ngô Thế Huân vừa ra khỏi miệng Lộc Hàm hoàn toàn không biết nên trả lời như thế nào, ngược lại còn không dễ bỏ đi.

Con người Ngô Thế Huân bề ngoài lạnh lùng cứng rắn như thế, tự bản thân đã mang sẵn áp suất thấp, hai người cứ cái kiểu không gần không xa như vậy, giờ này Ngô Thế Huân lại đột nhiên đi hơn một ngàn bước, quanh thân đều gây sức ép lên người Lộc Hàm.

Lộc Hàm ngạc nhiên mà nhíu mày, Ngô Thế Huân quả thật rất kỳ quái, hồi trưa cậu cảm thấy người này hành vi quái dị có thể là bởi vì không thích ứng với chuyện phỏng vấn, giờ phút này cậu lại cảm thấy đủ loại hành vi của Ngô Thế Huân hình như là... Đang cố tình nhằm vào mình.

“Nếu như không có chuyện gì...”

Ngô Thế Huân lại đột nhiên cắt ngang, ngạo nghễ nhìn cậu bằng nửa con mắt, “Có muốn gặp con của tôi không?”

“...” Lộc Hàm rốt cục không giữ được kiên nhẫn nữa, cậu nhếch môi, hất cằm lên, ý cự tuyệt rõ ràng dứt khoát: “Ngô tổng nếu như không có chuyện gì tôi đi trước đây.”

Lộc Hàm nói xong không đợi Ngô Thế Huân có phản ứng gì, nâng bước lướt qua sát bên Ngô Thế Huân, lúc quay đầu đuôi mắt thoáng liếc đến chỗ giao nhau của hành lang dài và cửa thang lầu, tầm nhìn của cậu đột nhiên dừng lại, thân thể cậu cảm nhận được một sự run rẩy, cậu đứng bên cạnh Ngô Thế Huân chậm rãi quay đầu, cả quá trình đều trở nên thong thả như thế.

Lộc Hàm khiếp sợ, mọi thứ trong tầm mắt đều trở nên mơ hồ, hình ảnh dừng lại trong nháy mắt cậu quay đầu, một bé trai cao khoảng hơn một thước, mặc áo T’shirt màu vàng nhạt đứng không nhúc nhích ở nơi đó.

Trên mặt bé trai có dính bụi đất, tóc tai lộn xộn, nhưng mà hình dáng khuôn mặt, từng độ cong từ cằm đến tai, cho đến sóng mũi, cơ hồ trong một khắc kia khiến cho Lộc Hàm khiếp sợ mà lại bối rối. Trong nháy mắt đối diện với đôi mắt đen lúng liếng kia, cậu thậm chí còn có một loại xúc động tìm cách tránh né, thật giống như mình không thể đứng ở chỗ này, cũng chẳng thể lộ ra ngoài ánh sáng, hẳn là chỉ nên trốn ở một nơi nào đó mà quan sát trộm vậy.

Quá giống, thật sự quá giống nhau, trong đầu cậu đột nhiên chợt nhớ lại lúc mới tới đây, hiệu trưởng nhà trẻ giữ chặt tay mình nói — “Anh đã tới, nhanh đi nhanh đi, con của anh đánh vỡ đầu người ta rồi.” Còn Độ Khánh Tú thì vẻ mặt nghi hoặc khi nhìn mình: “Ai, tớ nói này Tiểu Lộc, khó trách hiệu trưởng nhận sai người, bộ dạng của cậu cùng với bạn của con tớ rất giống nhau đó.”

Căn bản không phải là giống, một người đã trưởng thành và một đứa bé, hai người như từ một khuôn mẫu đúc ra, một lớn một nhỏ, phải nói là giống nhau như đúc.

Đồng tử Lộc Hàm mãnh liệt co rút lại, hai tay gắt gao nắm chặt run rẩy, một khắc kia cậu hồi tưởng lại khẩu khí quái dị mới vừa rồi của Ngô Thế Huân, nội dung kì lạ một cách khó hiểu, rốt cục giờ cậu mới ý thức được thâm ý mà anh che dấu trong lời nói...

Nhưng mà Ben Ben chỉ liếc nhìn cậu một cái, ánh mắt và thái độ đều lạnh lùng, chậm rãi đi về phía bên này.

Ben Ben nắm chặt tay đến độ móng đâm vào lòng bàn tay rướm máu, giờ khắc này nhóc đã nghĩ tới trong rất nhiều năm, nhưng mà hiện thực lại tới đột nhiên như thế khiến nhóc trở tay không kịp.

Khoảnh khắc nhìn thấy Lộc Hàm nhóc thật sự rất xúc động, nhưng lại nhịn không được cúi đầu nhìn nhìn chính mình, quần áo giầy vớ, rồi tay chân đều bẩn muốn chết. Giây phút đó, ý nghĩ của nhóc hoàn toàn là theo bản năng của một đứa bé: Mình bẩn như vậy, người kia có thể chẳng thích mình hay không, cảm thấy mình rất đáng ghét?

Trong lòng Ben Ben đột nhiên nhảy ra một người bé xíu, tựa như ác ma, lộ đầy răng nanh: “Đúng vậy, mày xem hiện tại mày bẩn như thế, lại còn đánh nhau làm chuyện xấu, chẳng có ai thích một đứa bé không biết nghe lời đâu! Khẳng định là người kia rất ghét ngươi!”

Bình thường Ben Ben là một đứa bé tác phong vững vàng lòng dạ lại cao ngạo, nhóc chưa bao giờ cảm thấy thất bại đến thế, nhưng nhóc và Ngô Thế Huân đều là một dạng người, sẽ giả vờ, nhóc học Ngô Thế Huân gần như toàn bộ, rất nên hình nên vẻ.

Trên mặt nhóc lúc này thản nhiên và bình tĩnh, mắt nhìn lướt Lộc Hàm một cái rồi đi về phía Ngô Thế Huân.

Khi Ngô Thế Huân nhìn thấy nỗi khiếp sợ của Lộc Hàm, khóe miệng nhếch lên, ý cười trong ánh mắt chợt lóe.

Ben Ben giống như một con mèo con đi lạc, bẩn thỉu lem luốc nhưng lại đầy kiêu ngạo đi đến trước mặt anh, Ngô Thế Huân ngồi xổm xuống, ôm con trai, ôn nhu (?) vươn tay xoa xoa đầu Ben Ben: “Lại đây, chào chú đi.”

Lộc Hàm: “...”

Ben Ben: “...”

Lộc Hàm xoay người, tư thế cứng ngắc, sắc mặt càng thêm trắng, cậu quả thực không thể tin được, nhưng đáp án trong lòng lại rõ ràng minh xác như thế.

Ben Ben vùi trong ngực Ngô Thế Huân, bàn tay ngắc nhẹ anh một cái, tư thế quay đầu vô cùng kỳ quái, trong cổ họng nghẹn mãi mới thốt lên một tiếng nhỏ xíu: “Chào chú ” tiếp đó bật người quay đầu ghé vào vai Ngô Thế Huân, nắm chặt tay, nhe răng cắn lên vai Ngô Thế Huân — 【 Đi khỏi đây nhanh lên a, cả người con rất bẩn còn bắt chào chú cái gì chứ, ông già thúi tha, nhất định là ba cố ý, sao ba không chết đi a, sau này ba già con sẽ không nuôi ba đâu a!!!!!!!! 】

Lộc Hàm đứng đờ một chỗ, không biết nên phản ứng như thế nào, Ngô Thế Huân nhìn biểu tình của Lộc Hàm, cảm thấy thực vừa lòng, đương nhiên xem nhẹ âm thanh nghiến răng trên vai, nói: “Đoán chừng là mới đánh nhau, tôi đưa nó đến bệnh viện xem thế nào, đi trước nhé.”

Nói xong cũng không chờ Lộc Hàm có bất cứ phản ứng gì, giống như ra đòn phủ đầu xong liền xoay người rời đi.

Ben Ben gặm bả vai Ngô Thế Huân càng lúc càng dùng sức, quai hàm của nhóc đau muốn chết, Ngô Thế Huân xoay người xuống lầu nháy mắt nhóc đã nhanh chóng nhả ra cúi đầu, đem khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trên vai Ngô Thế Huân, không dám nhìn Lộc Hàm.

Tầm mắt Lộc Hàm vô cùng lo lắng nhìn theo thân ảnh Ngô Thế Huân, dừng lại ở hình ảnh của đứa bé kia, không chú ý tới tất cả mọi việc vừa mới phát sinh cũng như những người khác, có ai đó đứng bên cạnh cậu, nhẹ giọng nói cảm phiền nhường đường, Lộc Hàm nghiêng người tránh ra, ánh mắt lại hoàn toàn không có tiêu cự.

Cậu nhắm mắt rồi lại mở ra, tròng mắt đỏ rực lên.