Bạc Hà Hiệp Tấu Khúc

Chương 14




 

Tối đến Sở Tĩnh đi làm, khi đang ở trong phòng thay quần áo, thì trưởng ca bước vào. Đánh giá một chút nửa thân trên đang thay áo sơ mi của Sở Tĩnh, y cúi đầu huýt sáo một tiếng, sau đó vươn tay vỗ lên mông Sở Tĩnh. Sở Tĩnh bất ngờ không đoán được y ra tay nhanh như vậy, không khỏi khẽ kêu một tiếng.

“A.”

Thấy Sở Tĩnh đỏ mặt tránh, nhanh tay cài nút ao, trưởng ca xấu xa nói: “Sao lại thẹn thùng?”

“Tôi không thích đùa.”

“Hì hì, nghỉ ngơi được không?” Trưởng ca hỏi, sau đó lại nhìn Sở Tĩnh, “Cậu, tiểu gia hỏa này, dáng người không tồi, da dẻ cũng rất đẹp, eo thon, khuôn mặt nhỏ nhắn cùng bộ dạng không tồi. Phải nói thôi, tuy rằng đã trễ, lại không chịu làm người khác vui lòng, có chút khó coi, bất quá lại không làm chuyện thị phi. Nếu đồng ý đi làm, khách hàng vẫn có cho cậu.”

Sở Tĩnh cúi đầu: “… Anh muốn nói cái gì?”

“Thối, ít giả vờ hồ đồ. Tôi nói thẳng cho cậu biết, nếu cậu có ý này, tốt nhất là theo tôi, tôi sẽ bảo hộ cậu, giúp cậu sắp xếp gặp những khách nhân hào phóng. Cậu nếu muốn ở địa bàn của tôi kiếm ăn, thì không được quá phận, lại càng không được cướp khách nhân của huynh đệ tỷ muội, hiểu không?”

Sở Tĩnh hiểu ý của trưởng ca, cậu sẽ không làm như vậy, bởi vậy cũng không nói “Hiểu”, mím môi không nói tiếng nào, sau đó vẫn cúi đầu theo sát vách tường bước ra ngoài.

“Thật là cái hũ nút.”

Sở Tĩnh đang cầm khay đi mời bia, khi đi phía sau đồng sự hướng vào phòng trong, cánh tay đột nhiên bị một người kéo lại, cậu vội vàng đứng vững, sau đó quay đầu lại nhìn.

Một nam nhân cao lớn đứng phía sau Sở Tĩnh, tực tiếu phi tiếu nhìn cậu.

“Nam ca.”

Nam nhân được gọi là Nam ca nhếch môi cười, bỏ điếu thuốc đang hút xuống, chỉ vào Sở Tĩnh nói: “Hừ, khó thấy tiểu tử cậu vẫn còn nhớ rõ tôi.”

Sở Tĩnh cười: “Nam ca nổi danh như vậy mà.”

“Di, tiểu tử cậu sao lại làm trong này, không đánh snooker nữa sao?”

Câu hỏi của Nam ca – chủ nhân có uy tín danh dự của khu bar, dưới tay là một bang huynh đệ, quản lý vài hộp đêm và vũ trường, quán bar, vơ vét tất cả. Y là nhà cái, chủ trì ván bài, Sở Tĩnh từng ở khu của y đánh cược vài ván, kỹ thuật đánh xuất sắc của cậu khiến Nam ca nhớ rất rõ thiếu niên luôn trầm mặc này. Cũng có vài lần, Sở Tĩnh giả là thủ hạ của Nam ca đánh cược với đối thủ của y, tất cả đều thắng.

Thấy Nam ca hỏi, Sở Tĩnh biết nếu không trả lời sẽ không thể rời đi, vì thế nói: “Vẫn còn, nhưng muốn tìm một công việc nghiêm túc.”

Nam ca vừa nghe xong, phốc một tiếng cười, “Làm đương thiếu gia trong hộp đêm cũng được tính là công việc nghiêm túc.”

“Sao có thể so với anh được.”

“Nga, tiểu tử, lời của cậu có ý gì?” Nam ca vừa nghe nhất thời nhướn mày hỏi.

Sở Tĩnh cúi đầu, “Không, không có gì, anh là đại ca, không cần so đo với chúng tôi. Nam ca, anh từ từ ngoạn, tôi phải làm việc.” Sở Tĩnh vội vàng nói xong liền nhanh tránh đi.

Nhìn theo bóng của Sở Tĩnh, Nam ca hướng về mấy thủ hạ y mang theo đang ở phía sau nói: “Thú vị, tiểu tử này cư nhiên chạy đến chỗ này làm việc, hừ, thú vị.”

Vừa vặn ngày kế tiếp là ngày nghỉ của Sở Tĩnh, dựa theo cá tính của cậu thì nguyên bản cậu không dự định nghỉ làm, làm thêm được ngày nào sẽ thêm được tiền lương ngày đó. Nhưng lần này cậu lo lại đụng mặt Nam ca, nên tự cho mình một ngày nghỉ.

Sau khi ở trong một phòng luyện tập bi-a một phen, Sở Tĩnh chạy đến ngoạn ở quán bar nơi A Ken làm việc.

“Thế nào, gần đây khỏe không?” A Ken vừa thấy Sở Tĩnh liền quan tâm hỏi han.

“Ân, rất tốt.”

“Ở bên đó làm việc, không có ai khi dễ cậu đi.”

Sở Tĩnh lắc đầu, “Không có. Trưởng ca cũng không tệ.”

“Ngô, như vậy là tốt rồi.”

A Ken trong quầy bar tiếp khách, rót rượu, Sở Tĩnh ngồi trong một góc của quầy bar, trong tay cầm một ly bia chậm rãi uống.

Ước chừng qua chín giờ tối một chút, quán bar đón một vị khách nhân, sau khi y bước vào cửa liền nhìn nhìn xung quanh, sau đó lập tức hướng quầy bar bên kia bước đến.

A Ken thấy có người đi đến, lại thấy y nhắm thẳng hướng Sở Tĩnh bước đến, không khỏi kinh ngạc, ánh mắt đổi tới đổi lui giữa hai người họ.

Sở Tĩnh lúc này cũng để ý có người đến, muốn chào hỏi, lại thấy vẻ mặt A Ken tò mò nhìn, không khỏi có chút xấu hổ.

Sở Tĩnh gật gật đầu, sau đó ánh mắt lại hướng về A Ken đang nhìn bọn họ. Kim Tắc Thái ngồi xuống bên cạnh Sở Tĩnh, sau đó cười với A Ken, nói: “Một ly bia.” A Ken đi rót bia nhưng thỉnh thoảng vẫn quay mặt lại quan sát Kim Tắc Thái.

“Anh, anh đến chỗ này làm gì?” Sở Tĩnh hỏi.

Kim Tắc Thái híp mắt cười hất đầu về phía quầy bar ý nói, “Đến uống bia a.”

“Chỗ nào uống cũng được mà.”

“Đến thăm cậu một chút.”

Đối phương nói thẳng sự thật, thật làm cho tay chân Sở Tĩnh có chút luống cuống.

Kim Tắc Thái cười cười nói: “Nghe An Nhiên nói cậu thường đến quán bar này, hôm nay tôi vừa vặn có thời gian rảnh, đến đây nhìn cậu một chút.”

“Không, không có gì hay để nhìn cả.”

Khi A Ken đem ly bia của Kim Tắc Thái đến, rốt cục nhịn không được liền hỏi: “Các người… quen biết nhau?”

Kim Tắc Thái cười gật đầu, “Ân.” Anh cũng không giải thích gì nhiều, chỉ nhìn Sở Tĩnh.

Sở Tĩnh vội cướp lời: “Anh, anh, anh ta là chủ nhà cho tôi thuê.”

A Ken nhất thời liền hiểu, “A, Tiểu Tĩnh, nguyên lai là cậu nói phải chuyển nhà, là chuyển qua ở cùng y…” Để ý thấy ánh mắt Sở Tĩnh, nửa câu sau A ken cũng không nói ra.

Kim Tắc Thái nhìn thấy vẻ mặt có chút không hài lòng, không ngừng cười thầm. Nhưng ngoài mặt anh vẫn bình tĩnh, hướng A Ken tự giới thiệu, “Nhĩ hảo, ta là chủ nhà mới của Sở Tĩnh, tên tôi là Kim Tắc Thái, là luật sư.”

“Nga, nguyên lai là luật sư. Gọi tôi là A Ken, tôi là bằng hữu của Tiểu Tĩnh, là bartender trong quán bar này.”

Trên người Kim Tắc Thái trời sinh hòa lực mạnh mẽ khiến A Ken chỉ tán gẫu mấy câu với anh liền cảm thấy thân thiện, hai người anh một lời tôi một câu, quăng Sở Tĩnh qua một bên.

Cho đến khi Kim Tắc Thái đứng dậy đi vệ sinh, A Ken liền chụp lấy Sở Tĩnh truy vấn: “Uy, Tiểu Tĩnh, cậu khi nào thì nhận thức được một người tốt như vậy, cư nhiên lại gạt tôi.”

“Cái gì a, chẳng qua chỉ là chủ nhà tôi đang thuê mà thôi.”

“Chủ nhà mới tốt, chứng tỏ y có nhà để ở. Uy, Tiểu Tĩnh, tôi phải nói, người này thật không tệ, cậu không phải vẫn luôn muốn tìm một người… Y không phải tốt sao, vì sao lại không cùng với y?”

A Ken nói như vậy bởi vì y hiểu cá tính của Sở Tĩnh. Cá tính của Sở Tĩnh điển hình là sinh ra không thân cận với ai, hiện tại, cậu ta có thể chuyển đến ở chung, đã chứng tỏ cậu ta tín nhiệm đối phương, giữa hai người đã hình thành mối quan hệ thân thiết. Sở Tĩnh vẫn cô đơn, A Ken thực sự hy vọng cậu ta có thể có người bạn thân, quan tâm cậu ta chiếu cố cậu ta. Mà người xa lạ trước mắt này, A Ken dự cảm sẽ đối tốt với Sở Tĩnh.

Sở Tĩnh liếc nhìn A Ken một cái, “Anh muốn nói cái gì?”

“Ồn ào, mặc kệ bên ngoài hay bên trong đều không tệ, một nam nhân như vậy hiện tại rất khó tìm.”

Sở Tĩnh nhịn không được: “Uy, anh mới nói với anh ta có mấy câu, như thế nào lại biết anh ta bên trong hay bên ngoài đều không tệ, vạn nhất nếu người ta là người xấu thì sao.”

“Như thế nào có thể.” A Ken hơi vội vàng nói: “Tiểu Tĩnh, cậu cũng đừng có ngốc, cơ hội như vậy không có nhiều…”

Sở Tĩnh mặt không chút thay đổi lắc đầu nói, nhếch khóe miệng nói: “Người ta là đại luật sư.”

“Đại luật sư cũng là người.”

Sở Tĩnh vẫn lắc đầu, sau đó nói với A Ken, “Hảo, ngươi không cần nói nữa.”

Kim Tắc Thái quay trở lại, vẫn ngồi bên cạnh Sở Tĩnh. Nhìn nhìn xung quanh một chút, Kim Tắc Thái hỏi A Ken: “Hôm nay nơi này không náo nhiệt lắm a.”

A Ken một bên lau ly một bên đáp: “Nhạc công ban nhạc của quán bar gần đây bị bệnh, thiếu người chủ âm, không khí rất kém.”

Kim Tắc Thái cười hỏi: “Có cần ta giúp một chút hay không a?”

“Anh?” A Ken bất ngời hỏi, y không rõ Kim Tắc Thái có thể giúp được gì.

Kim Tắc Thái đứng dậy, hướng Sở Tĩnh cười cười, sau đó liền hướng ban nhạc bước đến. Sở Tĩnh ngồi ngay cạnh quầy bar, thấy Kim Tắc Thái vui vẻ hòa nhã nói với người ta cái gì đó, không bao lâu cả đám người liền cười rộ lên, giống như nói chuyện rất vui, tiếp sau đó Kim Tắc Thái lại an vị cạnh cây đàn điện của ban nhạc, bắt đầu đàn.

“Nga! Anh ta biết đánh đàn!” A Ken kêu lên giống như phát hiện được một hòn đảo mới, Sở Tĩnh nhịn không được nhìn y một cái.

Nhớ lại căn phòng có cây đàn dương cầm lộng lẫy của Kim Tắc Thái, Sở Tĩnh nhất thời hiểu ra.

Kim Tắc Thái đàn thử một đoạn nhạc, sau khi đàn thử lại hỏi ý kiến nên đàn khúc nào, anh chỉ đàn một ca khúc thịnh hành có tiết tấu vui vẻ, ba người của ban nhạc cũng bắt đầu phối hợp. Bởi vì chưa tập luyện qua, sự ăn ý của bốn người vẫn chưa đủ, vẫn có những âm sai, bất quá khách nhân đang ở đó cũng không bắt bẻ. Từ khi ban nhạc bắt đầu chơi, không khí trong quán bar cũng dần nóng lên, có người bắt đầu theo nhịp nhạc bước ra nhảy.

Sở Tĩnh ngồi ở quầy bar, xuyên qua đám đông nhìn Kim Tắc Thái chơi đàn. Nghe một lúc cậu phát hiện Kim Tắc Thái đàn không tồi, một ca khúc đang thịnh hành khi được anh đàn trở nên thập phần thú vị. Người kia có những ngón tay thon dài, điểm này từ khi quen biết Sở Tĩnh đã chú ý, khi đó là lúc anh đưa cho cậu một chai nước mát. Hai bàn tay này biết nấu cơm, biết sửa chữa bồn cầu bị hư, còn biết chơi đàn. Còn cái gì vị luật sư biết nữa hay không?

Nghĩ đến đây, khóe miệng Sở Tĩnh bất giác lộ ra một nụ cười. Cậu nghĩ: không nghĩ đến tuổi của vị luật sư này cũng không còn nhỏ, cư nhiên bài hát vui nhộn như vậy cũng biết.

Sau mấy bản nhạc, có một thanh niên bước đến ban nhạc. Sở Tĩnh thấy, không biết người kia muốn gì, liền ngưng thần chú ý. Người thanh niên kia cúi người sát vào Kim Tắc Thái, không biết nói với anh chuyện gì, chỉ thấy Kim Tắc Thái liên tục gật đầu, sau đó hòa nhã vui vẻ nói chuyện với mấy người trong ban nhạc. Hình như sau khi bàn bạc hảo, người thanh niên quay trở lại đám đông.

Không lâu sau ban nhạc liền tấu một khúc, bản nhạc này Sở Tĩnh đã từng nghe qua, mơ hồ nhớ tên của nó hình như là ‘Nam Dong’, là một bài có tiết tấu nhẹ nhàng vui vẻ, mang theo một chút nhịp điệu của nhạc jazz, khiến người nghe xong chân ngứa nhịn không được, có cảm giác muốn nhảy.

“… Anh là nam dong của em, suốt ngày làm việc, để em càng ngày càng hạnh phúc, mặc kệ em ngủ hay thức anh sẽ luôn ở bên cạnh em… Anh là nam dong của em, suốt cả năm không nhàn rỗi…”

Bên cạnh, có người bắt đầu hát theo, bộ dáng thực sự vui vẻ. Sở Tĩnh nhịn không được cũng thầm ngâm nga vài câu.

Thấy người thanh niên vừa rồi vui vẻ nói chuyện với người trong ban nhạc bây giờ đang ôm một nữ hài tử ngồi bên cạnh y một chỗ, Sở Tĩnh liền hiểu ra đó là đôi tình nhân. Là muốn nhờ ca khúc này biểu đạt tâm ý với bạn gái đi.

Sau đó không ít người chi tiền boa chỉ định những ca khúc thỉnh ban nhạc tấu, không khí trong quán bar thập phần high.

“Wow, thật là lợi hại.” A Ken nói với Sở Tĩnh, “Y thật sự là luật sư sao?”

“Chắc là vậy. Bất quá tôi chưa từng nghe anh ta phải lên tòa thượng đình gì đó.” Sở Tĩnh thầm nghĩ, Kim Tắc Thái là bằng hữu Chu Minh Nghĩa, nghề nghiệp và mấy thứ nữa hẳn sẽ không phải là giả dối.

Kim Tắc Thái cùng mấy người trong ban nhạc ngoạn thẳng đến đêm khuya, đến khi quán bar sắp đóng cửa mới dừng lại.

Thấy Kim Tắc Thái nhiệt tình nói chuyện với ba người kia, thậm chí sau khi ôm nhau còn hướng về phía mình đi đến, Sở Tĩnh không khỏi cúi đầu. Đôi mắt đen của người kia sáng rực rỡ, cậu không dám nhìn thẳng.

“A, anh đàn thật không tồi.” A Ken vừa thấy Kim Tắc Thái đến gần, liền lớn tiếng khen, sau đó âm thầm đẩy Sở Tĩnh đang đem mặt giấu trong quầy bar ra.

“Ân, từ nhỏ đã học, học rất nhiều năm.”

“Thật không tệ a.”

Cảm thấy Kim Tắc Thái vẫn đang nhìn mình không chớp mắt, Sở Tĩnh có chút không tự nhiên, cậu liếc mắt nhìn Kim Tắc Thái một cái, dùng mắt hỏi đối phương nhìn cậu như vậy có ý gì.

Vẻ mặt Kim Tắc Thái tươi cười, vẫy vẫy một tờ giấy bạc trong tay, nói với Sỡ Tĩnh, “Nga, đây là tiền tip ban nhạc chia cho ta. Đi, tôi mời cậu đi ăn, được không?”

Tờ bạc kia thoạt nhìn ước chừng khoảng mấy chục đồng. Mấy chục đồng mời ăn đủ sao? Sở Tĩnh không biết là cái gì. Nếu giống như trước, cậu nhất định sẽ từ chối, nhưng bây giờ thì khác, nam nhân trước mắt này còn đang cười đến hài lòng mang theo chút đắc ý nho nhỏ, anh thoạt nhìn vui vẻ, thần thái phi dương, lại mang theo một chút khờ dại của trẻ con, niềm vui của anh thật sự lây sang Sở Tĩnh, Sở Tĩnh bất giác gật đầu: “Ân.”