Bạc Hà Hiệp Tấu Khúc

Chương 21




 

Chu Minh Nghĩa đi vào nhà bếp, còn lại một mình Sở Tĩnh trong phòng khách. Ngồi trên sofa, cậu ngây người suy nghĩ một trận. sau khi nghe Chu Minh Nghĩa kể lể một phen, Sở Tĩnh cảm thấy từ những câu chuyện nhỏ cậu đã hiểu Kim Tắc Thái hơn, so với hơn nửa tháng trời ở chung với nhau trước đó đã biết được nhiều hơn hẳn.

Nhưng là, hiểu nhau hơn thì có được gì đâu? Sở Tĩnh lộ ra một nụ cười mờ mịt.

Bữa tối được dọn lên, đều là những món ăn đơn giản, những món thường ngày, không có gì đặc biệt, càng đừng nói đến xa hoa. Đến khi ăn, trong lòng Sở Tĩnh thầm khen ngợi. Tất cả là những món ăn đơn giản thường này, mỹ vị lại có thể tuyệt như vậy, càng chứng tỏ trù nghệ tuyệt vời.

Sở Tĩnh và Duẫn An Nhiên đều ăn mấy chén cơm.

Chu Minh Nghĩa uống xong một chén canh, nói: “Uy, Tắc Thái, tôi công nhận cậu nấu ăn ngon y như tôi.”

“Cáp, tôi còn biết làm bánh, làm pizza. Cậu nên chấp nhận tôi giỏi hơn cậu đi.”

Chu Minh Nghĩa cười, “Chơi cổ phiếu và đá quý thì cậu không bằng tôi.”

Kim Tắc Thái nghe xong, hừ một tiếng nói: “Cậu đem chuyện đó ra so bì với tôi, thực không có hậu.”

Nghe hai người bạn thân đã quen nhau lâu năm cãi nhau ầm ĩ, Duẫn An Nhiên và Sở Tĩnh nhìn nhau cười.

Ăn xong cơm tối, Kim Tắc Thái pha trà, lại kéo bàn cờ ra, “Minh Nghĩa, đã lâu không chơi, đến làm một ván.”

Chu Minh Nghĩa cười, đứng lên: “Hảo, chơi thì chơi.”

Duẫn An Nhiên kéo Sở Tĩnh tán gẫu, Kim Tắc Thái và Chu Minh Nghĩa ngồi đối diện nhau, bắt đầu hạ cờ.

Sở Tĩnh nghe Duẫn An Nhiên kể lại những chuyện vui khi đi công tác, tâm tư cuối cùng cũng phiêu đến Kim Tắc Thái ở bên kia, thỉnh thoảng lặng lẽ nhướn mắt liếc qua, rõ ràng hai người kia vẻ mặt thoải mái mà đánh cờ, cậu lại có chút hâm mộ. Cậu không hề cô đơn.

Duẫn An Nhiên để ý thấy biểu tình của Sở Tĩnh, cười nói: “Tiểu Tĩnh, cậu biết chơi cờ không?”

“Không.”

Duẫn An Nhiên gãi gãi ót, cười nói: “Tôi cũng không.”

Sở Tĩnh hỏi: “Vậy bình thường khi cậu cùng Chu đại ca một chỗ, sẽ làm cái gì?”

“Ân, nếu ở nhà thì xem TV, chơi game. Anh ta nếu không đọc sách thì cũng nhìn máy tính. Nga, đúng rồi, tôi thích xem phim kinh dị, anh ta sẽ xem chung với tôi, hoặc sẽ dẫn tôi ra ngoài đi dạo.”

‘Dẫn tôi ra ngoài đi dạo’, nghe như vậy, Sở Tĩnh âm thầm hâm mộ. Quả nhiên, sống hơn một người vẫn tốt hơn.

Đến mười giờ tối, hai người khác liền cáo từ.

Đợi cho Chu Minh Nghĩa và Duẫn An Nhiên đi khuất, phát hiện trong nhà chỉ còn lại mình cậu và Kim Tắc Thái, Sở Tĩnh cảm thấy có chút không tự nhiên, vội vàng muốn quay trở về phòng, liền bị Kim Tắc Thái gọi lại.

“Minh Nghĩa không nói bậy gì đó về quan hệ của tôi đi.” Kim Tắc Thái cười cười hỏi.

Sở Tĩnh cúi đầu, không dám đối diện với Kim Tắc Thái, dùng thanh âm bình tĩnh trả lời: “Không có.”

“Ngô, vậy cậu ta có nói gì về quan hệ trước đây của tôi không?”

Nghe hỏi như vậy, Sở Tĩnh không trả lời. Đợi một lúc, thấy Sở Tĩnh không lên tiếng, Kim Tắc Thái cũng buông tha.

“Khuya rồi, cậu đi nghỉ đi.”

Ngay khi Kim Tắc Thái vừa xoay người, Sở Tĩnh ở sau lưng anh cất tiếng: “Ngày mai, tôi chuyển đi.”

“Ân, tôi đã biết.”

Không hiểu vì sao, khi nhìn dáng Kim Tắc Thái xoay người rời đi, Sở Tĩnh đột nhiên có chút thương tâm.

Đem hành lý cẩn thận kiểm tra một lần nữa, Sở Tĩnh dự định đi ngủ, lúc này, cậu mơ hồ nghe được tiếng đàn dương cầm, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, nghĩ có lẽ đây là lần cuối cùng cậu được nghe, Sở Tĩnh nhẹ nhàng mở cửa phòng bước ra.

Cửa thư phòng hé ra một chút, lộ ra ánh đèn, Sở Tĩnh lặng lẽ đứng ở cửa.

Chủ nhà đang chơi đàn, một giai điệu không tên, thanh âm uyển chuyển, dần dần lên cao, lại từ từ hạ xuống, có cảm giác như những tiếng khóc. Nghe nghe, Sở Tĩnh chậm rãi ngồi xuống dựa lưng vào tường, hai tay ôm gối, cằm gác lên trên đầu gối.

Không biết đã nghe trong bao lâu, tiếng đàn ngừng lại, Sở Tĩnh đứng lên, nhẹ nhàng quay trở về phòng. Lúc nằm trên giường, Sở Tĩnh cảm thấy giai điệu kia dường như vẫn còn vang vọng bên tai, giống như quấn chặt lấy tâm cậu, không gạt đi được.

Hôm sau, sau khi Kim Tắc Thái đi làm, Sở Tĩnh cũng chưa đi ngay. Cậu gọi điện thoại cho A Ken.

“A Ken, tôi có thể tạm thời chuyển đến chỗ anh ở được không?”

“Cái gì?” A Ken nhất thời ngạc nhiên, “Cậu không phải đang ở cùng Kim luật sư…”

“Chuyện vay nợ đã xong. Tôi đang tìm nhà trọ. Định nhờ anh một chút, có được không?”

Nghe chuyện nợ vay của Sở Tĩnh đã được giải quyết xong, A Ken cũng mừng cho Sở Tĩnh, vội vàng hỏi lại: “Thật không? Giải quyết như thế nào? Là Kim luật sư giúp cậu trả hết sao?”

“Không, là Chu tiên sinh, anh ta cho tôi mượn.”

Sở Tĩnh kể lại mọi chuyện cho A Ken, sau đó lại đề nghị một lần nữa: “Tôi đến ở nhờ chỗ anh vài bữa, hiện tại nhất thời vẫn chưa tìm được chỗ thích hợp.”

“Vài sao cậu lại chuyển đi?” A Ken không thể hiểu nổi, sau đó lại thắc mắc hỏi tiếp: “Cậu cãi nhau với Kim luật sư?”

“Không phải!” Sở Tĩnh gục đầu, “… Mọi chuyện đã giải quyết xong, dĩ nhiên phải chuyển đi thôi.”

“Ở thì cũng đã ở chung rồi, còn gì mà phải chuyển đi.”

Sở Tĩnh giải thích không được, có chút luống cuống.

“Rốt cuộc làm tại sao vậy, nếu là cãi nhau thì để An Nhiên giúp hai người hòa giải, nếu không, để tôi giúp cậu? Cậu thấy, là hẹn anh ta đến quán bar hay để tôi đến gặp anh ta?”

“Không cần!”

Trong lòng càng sốt ruột, Sở Tĩnh càng không thể nói rõ được.

“Hai người rất tốt đẹp, vì cái gì lại cãi nhau? Cậu chọc Kim luật sư sinh khí? Cũng không giống a, Kim luật sư đó là người tốt tính. Ai nha, tôi nói cậu nha, tuy rằng nhỏ tuổi hơn người ta, cũng không nên một mực làm nũng, cậu cũng phải nhường nhịn anh ta một chút, cùng nam nhân của mình thì so đo làm gì.”

“Không phải như vậy mà!”

“Cậu nhìn cậu đi, khi nóng nảy lên sẽ có lúc không phải, phải thay đổi đi. Học tập Kim luật sư kìa.”

Sở Tĩnh im lặng. Đến khi A Ken kể lể dông dài một trận, thấy Sở Tĩnh không nói gì, A Ken hỏi: “Uy, uy, Sở Tĩnh, cậu còn đó không?”

“Còn đó sao không nói câu nào?”

“Anh có để cho tôi được lời nào đâu?”

“A, được, cậu nói đi.”

Sở Tĩnh nghiêm túc giải thích quan hệ giữa cậu và Kim Tắc Thái, cuối cùng cậu nói: “… Cũng chỉ có vậy, Chu tiên sinh nhờ Kim luật sư giải quyết giúp tôi chuyện nợ vay, vì là người ủy thác nên tôi phải chuyển đến đó. Bây giờ mọi chuyện đã giải quyết xong hết rồi, tôi đương nhiên phải chuyển đi. Sau này, tôi còn phải cố gắng kiếm tiền trả lại cho Chu tiên sinh.”

A Ken nghe xong, có chút thất vọng, im lặng một lúc mới nói: “Nguyên lai không phải a…”

“Không phải!.”

“Nhìn ta anh đối với cậu như vậy, như là anh ta thích cậu vậy.”

Nhớ đến câu nói ‘Tôi theo đuổi cậu, được không?’ của Kim Tắc Thái ngày hôm đó, Sở Tĩnh thầm nói trong lòng ‘Không được’ một lần nữa, sau đó, cậu tự nói trong lòng thêm một câu ‘Anh không biết gì về tôi’. Câu nói cũ rích như vậy, cũng khiến Sở Tĩnh cảm thấy mình thật buồn cười.

“Không phải, anh hiểu lầm rồi, anh ta được Chu tiên sinh và An Nhiên nhờ, tạm thời chiếu cố tôi. Chỉ có như vậy.” Những lời này, Sở Tĩnh nói với A Ken, kỳ thật cũng tự nói với chính mình.

Hiển nhiên A Ken không nghĩ như vậy, “Nhưng anh ta rõ ràng…”, nói nửa chừng, A Ken liền ngưng. Sở Tĩnh nghĩ A Ken có lẽ vẫn còn hiểu lầm, những gì cần giải thích cậu cũng đã nói hết với A ken, vì thế không để trong lòng câu nói nửa chừng đó, cũng không để ý đến nữa.

“… Được không a?” Sở Tĩnh hỏi.

“Được, được, sao lại không được. Cậu cứ đến đây.”

“Chỗ của anh… có gì bất tiện không?” Sở Tĩnh nhỏ giọng hỏi.