Bác Sĩ Bạch, Đã Lâu Không Gặp!

Chương 40: Chân ngôn




Đối diện cửa phòng tắm đang mở rộng là cửa sổ sổ sát đất trong phòng khách, rèm cửa sổ lay động theo gió, ánh đèn trong phòng khách sáng ngời khiến An Ninh không có cảm giác an toàn, sợ người ở đối diện sẽ nhìn qua cửa sổ.

Bạch Tín Vũ nói nhỏ bên tai An Ninh: "Em vẫn luôn quay đầu lại là đang nhìn cái gì?"

"Không nên làm ở đây, em sợ bị người khác nhìn thấy..."

"Thật sao?" Bạch Tín Vũ cười nhạt một tiếng, nói nhỏ nhất có thể, "Nhưng thân thể của em lại phấn khích, giống như rất muốn anh tiến vào."

An Ninh thẹn đến mức muốn chui xuống đất, cô cũng không biết sao lại vậy, cơ thể cô hình như rất nghe theo lời của anh, nơi bị anh đùa giỡn sẽ động tình không dứt.

Thậm chí Bạch Tín Vũ không cởi quần, chỉ mở dây kéo, cọ xát vài cái rồi trực tiếp đi vào cơ thể cô từ phía sau.

An Ninh hơi nghiêng người về phía trước, vịn vào bồn rửa tay, từ góc độ của cô không nhìn thấy chỗ kết hợp của hai người, chỉ cảm thấy mỗi dây thần kinh trong cơ thể đều căng thẳng hơn theo từng cái va chạm kịch liệt của anh, cô chỉ có thể bị động thừa nhận, không hề có sức ngăn cản.

Cô phát ra từng tiếng ngân nga làm người nghe xấu hổ, vì bị anh ép tiếp nhận sự đòi hỏi vội vàng mà cô phải hít sâu từng hơi vì thiếu dưỡng khí.

Lý trí của An Ninh đã sớm bị sự vui thích thay thế, nhưng động tác của anh đột nhiên biến nhanh làm cô thanh tỉnh, nhắc nhở một câu không trọn vẹn: "Đừng ở bên trong..."

Bạch Tín Vũ thở dài một tiếng, sau khi buông thả cũng không đi ra ngoài mà ôm cô từ phía sau.

An Ninh yếu ớt nằm sấp trên bồn rửa tay, mắc cỡ đến nỗi không dám nhìn khuôn mặt đỏ bừng trong gương, nhỏ giọng trách cứ: "Đã nói không được ra ở bên trong, mặc dù là kỳ an toàn nhưng em vẫn cảm thấy ngày mai vẫn nên đi mua thuốc tránh thai uống để đảm bảo an toàn tuyệt đối.

Bạch Tín Vũ thở dài thỏa mãn, rút ra, "Sao anh có thể để em uống thuốc được chứ, mang bao rồi."

"Hả?" An Ninh theo bản năng nhìn lại, lỗ tai đỏ bừng, cái kia của anh còn chưa chưa thỏa mãn dục vọng mà đứng thẳng. Cô nhanh chóng chạy vào phòng tắm muốn đóng của lại, nhưng Bạch Tín Vũ đã chen vào.

"Cùng nhau tắm."

....

Sau khi tắm xong An Ninh vừa lau tóc vừa quay lại phòng, đi đến cửa thì bị anh ngăn lại, "Tối nay ở cùng anh."

Trái tim An Ninh vừa mới đập bình thường bây giờ lại đập cực nhanh, cô cười nhìn anh, "Bác sĩ Bạch, anh không mệt sao?"

Cánh tay Bạch Tín Vũ dời xuống nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan xen, "Em muốn đi đâu? Anh chỉ muốn ôm em chìm vào giấc ngủ."

An Ninh mím môi bật cười, "Ai biết được."

Trên miệng nói vậy thôi chứ trong lòng cô cảm thấy rất ngọt ngào chỉ vì một động tác nhỏ của anh.

Tắt đèn gian phòng hơi tối, chỉ có ánh trăng lọt qua khe cửa sổ chiếu lên bàn sách cách đó không xa.

An Ninh gối lên khuỷu tay Bạch Tín Vũ, nhìn lên trần nhà, giống như có điều suy nghĩ rồi hỏi: "Khi nào thì anh mua... Cái kia?"

"Em nói bao cao su?"

"...Ừ."

"Hôm nay khi về nhà."

An Ninh mệt rã rời, cọ cọ vào ngực anh, nhỏ giọng nói: "Càng hiểu rõ anh thì càng thích anh, bác sĩ Bạch, cuối cùng anh đã cho em uống thuốc gì?"

Bạch Tín Vũ càng ôm cô chặt hơn, "An Ninh, nếu có một ngày em phát hiện anh không tốt giống như trong tưởng tượng của em, em còn yêu anh giống như bây giờ không?"

An Ninh nghĩ nghĩ, nghi ngờ nói: "Tại sao lại hỏi như vậy?"

"Em trả lời anh trước đi."

"Em không biết anh đang nói phương diện nào, điều đó rất khó nói sao. Nhưng mà..." An Ninh ngẩng đầu nhìn anh, cười nói: "Muốn em thay đổi tâm ý cũng không phải chuyện dễ, chỉ có một tình huống."

"Tình huống nào?"

"Trừ khi em phát hiện anh không thích em, nếu điều đó là sự thật, như vậy em sẽ không thích anh nữa." Nói đến đây giọng nói của cô rất nhỏ, "Bởi vì yêu đơn phương rất mệt mỏi."

"Theo em anh là người như thế nào?"

Hình như hôm nay Bác sĩ Bạch có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng An Ninh rất thích nói chuyện với anh giống như bây giờ.

Một vấn đề nghe rất đơn giản nhưng lại làm khó cô, cô trầm tư rất lâu, nhớ tới sự cẩn thận của anh trong cuộc sống, và sự chuyên nghiệp trong công việc, dùng giọng nói hơi bối rối trả lời: "Đương nhiên là người vô cùng tốt, cho nên em không ngừng thích anh, còn rất sùng bái anh, vẫn luôn cảm thấy anh thật vĩ đại."

Thân thể Bạch Tín Vũ cứng đờ, sau đó nhẹ nhàng nhìn tóc cô, dịu dàng nói: "An Ninh, không nên thần hóa anh (coi anh như một vị thần), anh chỉ là một người bình thường, anh có rất nhiều khuyết điểm, anh cũng sẽ làm chuyện sai..."

"Khuyết điểm?" Tuy An Ninh không mở mắt ra nổi, nhưng vẫn bị cái từ này hấp dẫn, "Vậy nói cho em nghe chút khuyết điểm của anh đi."

"Ví dụ như dục vọng, từng giây từng phút anh đều muốn tiến vào thân thể em, thấy em đi qua đi lại trước mặt liền muốn kéo em lên giường hung hăng muốn em."

"..." An Ninh vùi mình vào trong chăn, "Anh không nên nói nữa thì hơn..."

Bạch Tín Vũ khẽ cười, "Không phải em muốn nghe sao?"

Anh khẽ rũ mắt xuống, nhìn An Ninh vùi mình vào chăn, nụ cười vui vẻ bên môi tan dần, "An Ninh, em biết không người phải lo được lo mất là anh mới đúng. Có một số việc anh muốn nói với em nhưng lại sợ sau khi nói cho em biết em sẽ rời xa anh. Thật ra anh không hề vĩ đại, anh rất ích kỷ..."

Một lúc lâu cũng không thấy An Ninh trả lời, anh vén một góc chăn ra, phát hiện An Ninh đã ngủ rồi.

Anh dùng ngón tay vuốt mất sợi tóc trên mặt An Ninh, "Anh không thể giấu em cả đời, sớm muộn em cũng sẽ phát hiện ra sự thật, thay vì bị em phát hiện, anh tình nguyện chính miệng nói cho em biết. Có người nói, nếu như thật lòng yêu một người, thì hãy buông tay để cô ấy được hạnh phúc. Anh không có gì để cho em, nhưng lại ích kỷ không có cách nào buông tay. Em cảm thấy không an toàn, thật ra so với em anh càng không có cảm giác an toàn hơn..."

An Ninh bị ngón tay của anh làm ngứa, theo bản năng trở mình, đưa lưng về phía anh.

"Cho anh chút thời gian, anh sẽ tìm cơ hội thích hợp nói với em toàn bộ chuyện năm đó, chỉ cần em cho anh chút thời gian." Bạch Tín Vũ kéo chăn lên, đắp kín cho cô, sau đó nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu cô, "Ngủ ngon."

Ngay khi anh rút tay về thì An Ninh lặng lẽ mở mắt, cô chưa ngủ, vốn định chỉ trêu chọc anh, nào ngờ sẽ nghe được mấy câu này.

Nếu như không phải xoay người đưa lưng về phía anh, thì nhất định cô không thể giả bộ được nữa...