Bác Sĩ, Nhất Thế Cần Gì?

Chương 30




Bà Tống đến làm Nhất Thế bối rối không biết làm sao.

Cô lúng túng đứng dậy: “Dì.”

Bà Tống sải bước lên, ngó đông ngó tây, thấy Triệu Cát Tường há hốc mồm thì tò mò: “Sao vậy? Mặt tôi dính gì à?”

Triệu Cát Tường lắc đầu lia lịa: “Bà là… Hải Khoát Thiên Không…”

Bà Tống mỉm cười gật đầu. Triệu Cát Tường hít ngược vào một hơi, ngơ ngẩn nhìn Nhất Thế, chỉ thấy Nhất Thế xấu hổ lờ Triệu Cát Tường đi. Nhất Thế biết tỏng Triệu Cát Tường, bây giờ nhất định muốn bóp cổ cô, rõ ràng quen thần tài còn làm bộ làm tịch. Nhưng thật tình Nhất Thế không biết việc bà Tống ủng hộ tiền.

“Sao dì có thời gian tới đây?”

“Muốn ghé thăm An Thần, có điều lỡ mất.” Bà Tống vểnh lông mày, cằm trễ xuống, nhún vai buông tay đeo đồng hồ xuống, tỏ vẻ bất lực.

Nhất Thế cười hi hi, nhất thời cũng không biết thế nào mới tốt, muốn mời bà Tống ngồi lại thấy đồng nghiệp đều mở to mắt ếch nhìn cô, làm như cô là người ngoài hành tinh. Nhất Thế nhìn đồng hồ, mới đi làm chưa đến vài tiếng, cách giờ nghỉ còn lâu lắm.

“Dì, dì định chờ em trai Tống à?”

“Ơ? Sao con còn gọi An Thần là em trai hả?” Bà Tống búng ngón trỏ vào đầu Nhất Thế, nửa trách mắng nửa dạy dỗ: “Hôm qua gọi điện thoại cho lão Tống, lão nói với dì, cuối tháng này hai đứa bây cưới rồi.”

“Phụt…” Lần này không phải Nhất Thế phun mà là y tá đang uống nước đằng sau, bởi vì câu nói của bà Tống.

Triệu Cát Tường vừa ngậm miệng lại há ra, bộ dạng không dám tin nhìn Nhất Thế. Nhất Thế kêu trời không thấu, cô đã biết tính bà Tống từ trước, vô tâm vô tính, ruột để ngoài da, chắc chắn sẽ có chuyện.

“Các cô quan tâm Nhất Thế nhiều một chút, con bé mang thai, có gì nhờ các cô giúp đỡ.” Bà Tống cười tươi rói, dặn nhóm y tá đang sửng sốt sau lưng. Bây giờ đã không thể diễn đạt được tâm tình phức tạp của họ bằng lời nữa rồi, nhóm y tá này đành rầu rĩ uống nước, sau đó sặc nước ho sù sụ.

Bà Tống lấy làm lạ hỏi Nhất Thế, “Hình như họ rất thích uống nước.”

Nhất Thế chỉ biết cười gượng gạo.

Triệu Cát Tường bồi thêm một câu: “Uống giấm nhiều, ê răng.”

Bà Tống đột nhiên lĩnh ngộ, tỏ vẻ tiếc nuối “ Lúc đó nên sinh thêm vài thằng An Thần nữa, ai cũng có phần.”

Bà Tống tưởng mình là Bồ Tát rải con chắc! Triệu Cát Tường nghe xong đột nhiên cảm thấy kĩ thuật làm người ta đứng hình của mình vẫn mới ở cấp nhi đồng. Nhất Thế vịn trán đau đầu. Một Tống An Thần yêu nghiệt đã đủ hại thế gian rồi, thêm vài người nữa cho ai cũng có phần, chẳng phải là tai họa nhân gian, yêu nghiệt hoành hành sao.

Bà Tống kéo tay Nhất Thế: “Vừa nãy dì mới nói với viện trưởng bọn con, sắp tới tụi con sẽ kết hôn…”

Nhất Thế có linh cảm không lành. Không có khả năng bệnh viện sẽ cho cô nghỉ phép kết hôn, nhưng là bà Tống ra mặt, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, nếu bà Tống có yêu cầu gì, vậy có lẽ viện trưởng sẽ nhả ra.

“À phải, dì nói ông ấy cho tụi con nghỉ phép đi Las Vegas hưởng tuần trăng mật, lão ấy nói gì cũng không đồng ý.”

Nhất Thế muốn khóc >__