Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1067: Đánh nhau các ông không phải là đối thủ của tôi




Căn phòng màu trắng, những dụng cụ mới tinh như vừa được mua.

Một người mặc áo bệnh nhân màu trắng, tóc vàng nằm ở giữa khoang dưỡng bệnh. Vẻ mặt mệt mỏi, hai mắt trợn tròn, như là khẩn trương, hoặc như là có chút ủy khuất không cam lòng.

"Vào khoang đi." Một lão nhân mặc áo dài màu trắng đứng ở dụng cụ đo trước phòng điều khiển nói.

Một người phụ nữ trẻ tuổi cũng mặc áo dài màu trắng ấn nhẹ cái nút đỏ trên dụng cụ, một tiếng máy móc chuyển động vang lên, cửa khoang thuyền liền chậm rãi nâng lên.

"Đinh."

Một tiếng vang thanh thúy truyền đến, cả khoang thuyền đã bị phong kín.

"Kiểm tra." Lão nhân lại lần nữa ra lệnh.

Người phụ nữ tuổi còn trẻ liền đi tới phía trước dụng cụ kiểm tra nhìn bề ngoài giống như là đồ chơi của trẻ em, bắt đầu sử dụng để kiểm tra.

Trên đồng hồ đo liền xuất hiện hình ảnh lục phủ ngũ tạng trong cơ thể của người phụ nữ.

Gan, thận, nhịp đập trái tim,…

Một mỗi khí quan đều xuất hiện trên màn hình, rõ ràng giống như phẫu thuật người bệnh ra xem xét.

Con người ở trên thế giới này là sinh vật có sức sáng tạo nhất. Bọn họ có thể làm cho sắt thép có thể bay lượn trên bầu trời, có thể chui vào đáy biển để tìm bảo tàng, cũng có thể không cần mổ bụng mà vẫn có thể nhìn rõ khí quan trong cơ thể.

Cũng chưa kết thúc, lão già còn ra lệnh một lần nữa: "Phân tích trạng thái lỏng."

Người phụ nữ tuổi còn trẻ khẽ đẩy nhẹ kính mắt trên mũi, sau đó lấy ra một cái cái dụng cụ giống như nắp che, ấn một cái nút màu đen bên trong.

U…

Dụng cụ phát ra một tiếng xé gió nhỏ, sau đó trên màn hình xuất hiện biến hóa. Nguyên bản là hình ảnh nội tạng thấy được rõ ràng đã trở nên mơ hồ hơn, nhưng cũng giống hình ảnh lúc trước như đúc.

Người phụ nữ chậm rãi di động cánh tay, hình ảnh biểu hiện trên màn hình cũng thay đổi liên tục.

Tiếp theo, chân mày của nàng cau lại…

Nàng di động tay qua lại trước bụng chừng hai ba lần rồi mới dừng lại.

"Đã phát hiện." Người phụ nữ nói.

Không cần nàng báo cáo, tầm mắt lão bác sĩ đã sớm chăm chú nhìn vào hình ảnh trước mặt. Hình ảnh trên dụng cụ kiểm tra chính là trạng thái lỏng của đại tràng.

Trên hình ảnh trạng thái lỏng của đại tràng, vẫn còn lưu lại hai đường nét nhỏ như hai sợi dây.

Không cần hoài nghi, đây tất nhiên là "con rắn nhỏ" theo như lời bọn hắn nói.

Ông ta nhìn chăm chú trong chốc lát rồi nói: "Có biện pháp tốt nào lấy bọn nó ra không?"

Phẫu thuật hiển nhiên là có thể lấy bọn nó ra. Nhưng nếu muốn phẫu thuật…lão tiến sĩ lại hỏi vấn đề ngu xuẩn như vậy sao?

Cho nên, người phụ nữ trẻ tuổi trầm ngâm suy nghĩ một lát, nói: "M C có thể giết bọn chúng ngay tại đó, rồi thông qua bài tiết ra ngoài cơ thể."

M C là một loại độc dược không có hại đối với cơ thể, có thể trực tiếp sử dụng bên trong khí quan.

"Dùng dược đi." Lão tiến sĩ không chút do dự nói.

"Vâng, tiến sĩ." Người phụ nữ lên tiếng. Sau đó đi đến bên cạnh, mở ra một cái tủ, bên trong chứa đầy những cái lọ chứa chất lỏng màu lam. Trực tiếp lấy ra một cái lọ.

Người phụ nữ mở cái lọ, sau đó lấy ra một cái kim tiêm, hút hết chất lỏng trong cái lọ rồi tiêm vào bụng người phụ nữ trong khoang thuyền.

Kim tiêm đâm vào da thịt, trực tiếp đâm vào đại tràng.

Chất lỏng màu lam phun ra, tràn ra bên trong đại tràng.

Một màn làm cho người ta kinh hãi xảy ra. Hai sợi dây nhìn như an tĩnh kia…chính là hai con rắn trong bụng Ngọc Nữ cảm tưởng như đang trong trạng thái ngủ đông, bỗng nhiên liều mạng nhúc nhích.

Hơn nữa, chúng nó nhúc nhích không hề có quy tắc.

Chúng nó không có chui xuống, cũng không có chui lên, mà liều mạng đánh tới thành đại tràng, giống như một con ruồi bên trong lọ thủy tinh, muốn trực tiếp phá vong vây từ đây.

"A…a…a…"

Trong khoang thuyền vang lên tiếng thét chói tai, Ngọc Nữ liều mạng giãy dụa, hai chân đạp loạn, hai tay cào vào khoang thuyền…

Tích…tích…tích…

Thanh âm cảnh báo phát ra chói tai, tầm mắt mọi người trong phòng thí nghiệm đều bị hấp dẫn về phía này.

"Xảy ra vấn đề gì?" Lão tiến sĩ la lớn.

"Không biết…" Người nữ trợ thủ trẻ tuổi cũng bị một màn đột nhiên xuất hiện này làm cho sợ hãi.Từ khi bắt đầu nghề nghiệp này tới này, nàng chưa từng gặp qua chuyện nào lạ lùng như vậy. " Chúng nó…hình như dự cảm thấy nguy hiểm, đang muốn chui ra từ trong bụng Ngọc Nữ."

"Đáng chết." Tiến sĩ mắng. "M C đối với chúng nó không có một chút hiệu quả nào sao?"

"…ít nhất hiện tại không có tác dụng." Người phụ nữ nhìn chằm chằm vào màn hình hiển thị nói. M C là một loại gien độc có tính chất mạnh mẽ, chỉ cần hơi tiếp xúc là có thể giết chết mục tiêu.

Nhưng hai con rắn nhỏ chết tiệt này đã xảy ra chuyện gì nhỉ? Làm sao chúng nó biết được có nguy hiểm?

Một đám người bước nhanh tới, người cầm đầu lên tiếng: "Bác sĩ Douglas, xảy ra chuyện gì thế?"

"Phát hiện rắn độc." Lão tiến sĩ vẻ mặt không thể tin nổi nói: "Nhưng chúng nó lại có thể miễn dịch đối với gien độc dược."

"Hả? Điều này sao có thể?" Dường như tiểu lão đầu cũng không cách nào tiếp nhận giải thích như vậy.

"Chúng nó chỉ là rắn độc bình thường, làm sao có thể miễn dịch đối với gien độc dược. Các ông có thể chuẩn đoán sai hay không?"

"Bá Tước tiên sinh, ông nghi vấn trình độ chuyện nghiệp của chúng tôi sao?" Tiến sĩ Douglas tức giận nói. Bọn họ chỉ có quan hệ hợp tác, cũng không có chút quan hệ trực tiếp nào. Cho nên tiến sĩ Douglas là người đứng đầu phòng thí nghiệm này cũng không sợ gì Bá Tước là người bên ngoài này.

"Ha ha, tôi không có ý tứ như vậy." Tiểu lão đầu ha ha cười, thân thể hắn chỉ đứng đến bả vai của tiến sĩ Douglas, tràng cảnh nhìn như vậy có chút buồn cười. Nhưng hai người thanh niên tuổi trẻ đứng phía sau hắn, cho dù là khóe miệng hay bề ngoài khuôn mặt, căn bản là không có một cử động nào. Hoàn toàn làm như không nhìn thấy gì.

"Tôi chỉ không thể tiếp nhận chuyện này…chẳng lẽ tiến sĩ có thể tiếp nhận sao?"

"Tôi cũng không thể tiếp nhận." Tiến sĩ Douglas chăm chú nói. "Đồng bạn của ông đang rất thống khổ."

"Tôi nghĩ các ông nhất định có biện pháp trợ giúp nàng." Tiểu lão đầu đối với tiến sĩ có vẻ rất có lòng tin.

"Trước cứ đem nàng gây mê đi." Tiến sĩ Douglas nói.

"Không có vấn đề gì. Ông là chuyên gia về phương diện này." Tiểu lão đầu gật đầu đáp ứng, không chút do dự.

"Thực hiện trình tự gây mê." Tiến sĩ Douglas ra lệnh. Nguồn: http://truyenfull.vn

Nữ trợ thủ đáp ứng một tiếng, lập tức hướng về phía bên trong khoang nghỉ dưỡng bắn ra một đám sương.

Đợi sau khi sương mù tan hết, người phụ nữ tóc vàng đã đình chỉ nhúc nhích.

Mà trên đồng hồ đo trạng thái lỏng, hai con rắn nhỏ trong đại

tràng vẫn còn cử động nhẹ.

"Thật sự đáng chết." Tiến sĩ Douglas lại mắng lần nữa. Ông cũng chưa bao giờ gặp phải chuyện kỳ quái như vậy. "Tiêm thêm một dòng M J. Hai đơn vị."

"Vâng, tiến sĩ." Nữ trợ thủ đáp ứng.

Tiểu lão đầu nhìn thoáng qua dụng cụ trên bàn, sau đó nói với hai người trẻ tuổi phía sau: "Các anh theo tôi ra đây."

Hai người liếc nhau một cái, một trước một sau đi theo tiểu lão đầu ra ngoài.

"Thấy không? Đây là hậu quả do các anh thi hành nhiệm vụ thất bại." Tiểu lão đầu ha ha cười nhìn hai người trước mắt, như đang nói chuyện bình thường trong nhà.

"Thực xin lỗi." Hai người đồng thời lắc đầu xin lỗi, giống như đã diễn tập qua vô số lần.

Mặc dù tiểu lão đầu cười rộ lên rất hòa ái, nhưng bọn họ cũng không cảm thấy dễ dàng gì, ngược lại cảm giác như có một cỗ khí lạnh chạy dọc sống lưng.

"Tôi biết các anh đã cố hết sức, nhưng tôi thật sự rất ghét cảm giác thất bại." Khuôn mặt tươi cười của tiểu lão đầu bỗng nhiên biến mất, dường như chưa từng xuất hiện qua. Vẻ mặt hắn trở nên ngưng trọng, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng. "Jesus cùng với tiểu nữ hài kia hạ độc, cũng sẽ không bị FBI đụng đến. Các anh hãy chuẩn bị cho thật tốt, bất luận là sống hay chết cũng phải đem hắn về đây."

"Vâng." Hai người đáp ứng.

Ánh mắt của tiểu lão đầu giống như cá chết, quét tới quét lui trên mặt hai người, nói: "Tôi nghĩ không cần nói lại cho các anh nữa. Tôi ghét nhất là thất bại, bất luận là thất bại của tôi hay của các anh."

"Chúng tôi biết phải làm như thế nào." Người có hai tròng mắt màu xanh nhìn qua cửa sổ thủy tinh trong suốt về phía phòng thí nghiệm, nói dứt khoát.

Nơi ấy, là em gái hắn đang nằm.

……………….……………….

Nghe được câu hỏi của hai người đàn ông FBI, lông mi Ly lại lần nữa cau lại, hừ lạnh nói: "Không phải quân nhân, cũng không phải sát thủ, chỉ là chút yêu thích nghiệp dư mà thôi."

"Có đúng không? Chỉ là yêu thích nghiệp dư mà có thể lợi hại như vậy. Công phu Trung Quốc thật là thần kỳ hả." Người đàn ông tóc quăn vừa cười vừa nói.

"Chỉ mạnh hơn đám phế vật các ông một chút thôi." Ly thừa nhận không chút khách khí.

"Cô…" ánh mắt dò xét của người đàn ông tóc quăn trở nên tàn nhẫn. "Tôi mặc kệ cô là ai, mặc kệ cô có phải là quân nhân hay là sát thủ…bây giờ, hai người phải theo chúng tôi đi một chuyến."

"Không đi." Ly cự tuyệt dứt khoát.

"Sợ rằng không phải do cô quyết định." Người kia cười lạnh, nói.

Ly quét mắt nhìn hai người nói: "Càng không phải do các ông."

"Nơi này là nước Mỹ, không phải là Trung Quốc các người…" Người đàn ông tóc quăn tức giận quát. Bọn họ tại nước Mỹ có địa vị cực cao, bất cứ ai nhìn thấy cũng phải có bộ dáng cẩn thận. Không nghĩ tới hai người tới từ Trung Quốc lạc hậu này lại dám nhiều lần khiêu khích sự kiêu ngạo cùng tự tôn trong lòng họ.

"Tôi biết." Ly nói với vẻ đương nhiên. "Nhưng nếu đánh nhau, các ông không phải đối thủ của tôi."