Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 111: Cô tưởng tôi ngốc sao?




Tần Lạc mặt cười khổ. Nhìn thấy bộ dạng đầy kinh ngạc của Lệ Khuynh Thành, liền biết ngay trong đầu cô ấy đang nghĩ gì.

Người phụ nữ này, sao lại nói những lời âu yếm như vậy chứ?

"Chuyện quá đáng thế còn có thể tha thứ được", câu này không phải nghe có vẻ làm cho người ta nghĩ ngợi lung tung hay sao? Giống như mình là kẻ bội tình bạc nghĩa Trần Thế Mỹ, còn cô ấy thì như là một người vợ khoan dung độ lương không thù dai vậy.

" Chúng ta hãy cứ vào trong nhà nói đi. Đứng ở đây nói chuyện làm gì cho mệt ra." Lệ Khuynh Thành liếc Tần Lạc một cái, đưa tay ra hiệu mời Văn Nhân Mục Nguyệt.

Đây là một trong những cửa hàng làm đẹp quốc tế Khuynh Thành nằm trong khu náo nhiệt nhất của trung tâm thành phố, có 3 chiếc xe sang trọng nằm ngoài cửa, lại còn một đám vệ sỹ tháp tùng đeo kính đen, làm cho không ít người hiếu kỳ vây quanh .

Hơn nữa, trong đây có rất nhiều người đẹp, ai để người ở bên ngoài ném cục gạch vào, có lẽ cũng phải ném trúng hai người___

Văn Nhân Mục Nguyệt gật gật đầu, cất bước hướng tới cửa hiệu quốc tế Khuynh Thành.

Quốc tế Khuynh Thành do Lệ Khuynh Thành lập lên, có không ít khách đến đây làm đẹp, còn đa phần là đến để uống trà tán gẫu qua ngày. Nơi này đã trở thành một địa điểm vui chơi gặp gỡ, một nơi mà ngày nào họ cũng phải bắt buộc phải đến báo cáo có mặt, giống như hiệu sách và quán cà phê vậy.

Đối với những người phụ nữ không phải lo lắng gì về cuộc sống,thì thời gian trở nên dài lê thê và không cần thiết, họ luôn muốn tìm việc gì đó để làm mới được.

Nhìn thấy Lệ Khuynh Thành đi đến, không ít khách hàng muốn mở miệng chào và đùa với cô ấy. Nhưng sau khi nhìn thấy Văn Nhân Mục Nguyệt đi bên cạnh cô ấy, thì những lời đưa lên đến miệng chuẩn bị buột ra lại bị nuốt ngược trở lại.

Ngay cả khi cùng là phụ nữ, đứng trước mặt Văn Nhân Mục Nguyệt, cũng là một áp lực ghê ghớm.

Tuy rằng họ không thể vào cái hội đẳng cấp cao nhất của Yến Kinh, nhưng gia thế họ cũng toàn đơn vị hàng trăm triệu cả, có việc gì xảy ra, cũng có cả đống người nhảy ra đỡ thay cho họ.

Nhưng mà, theo ánh mắt sắc bén của họ, họ cũng có thể biết được, người phụ nữ trước mắt, căn bản không phải nhân vật thuộc cùng tầng lớp với họ.

Đám vệ sĩ của Văn Nhân Mục Nguyệt vẫn bị sắp xếp ngồi ở phòng khách tầng mộtuống trà, chỉ có trợ lý Mã Duyệt đi cùng lên lầu trên.

Dưới sự xếp đặt của Lệ Khuynh Thành, để phòng VIP sang trọng nhất của cửa hàng cho cô ấy lại chuẩn bị hoa quả, trà nước và điểm tâm, Lệ Khuynh Thành cười nói: " Tôi không quấy rầy thêm nữa, mọi người nói chuyện tự nhiên đi. Nếu có cần gì thì cứ nói."

Nói xong, đưa cho Tần Lạc một cái nhìn đầy âu yếm, liền đóng cửa đi ra ngoài.

Bữa sáng với bánh mỳ và trứng ốp la, tuy có uống một cốc sữa, nhưng Tần Lạc vẫn cảm thấy cái đó không thể giải hết được cơn khát của hắn.

Tần Lạc đi ra rút một cây tăm, chọn một miếng dưa hấu vàng không vỏ không hột để ăn.

" Tiểu thư Văn Nhân, hôm nay cô lại thấy chỗ nào không được thoải mái?" Tần Lạc cười hỏi. Lần gặp trước, hắn cố tình không biết thân phận của người phụ nữ này để đỡ gặp phiền phức. Bây giờ xem ra, chiêu này không được linh nữa rồi. Thôi thì đem chuyện này ra nói ra cho rồi.

"Lần này, tôi muốn đến để bàn với anh một cuộc giao dịch." Văn Nhân Mục Nguyệt nói. Tư thể ngồi vô cùng tao nhã của cô ấy, như rất thích thú ngắm nhìn bộ dạng của Tần Lạc khi ăn dưa hấu.

" Bàn giao dịch ? Giao dịch gì?" Tần Lạc hỏi với vẻ đầy nghi ngờ. " Tôi có gì, cô cũng có. Cái cô không có, thì tôi càng không có. Trên người tôi làm gì có thứ gì để có phải để ý chứ? "

" Có đấy." Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

" Là cái gì? "

" Thân phận chồng chưa cưới ." Văn Nhân Mục Nguyệt nói

Thật đáng kinh ngạc, một miếng dưa chưa được nhai đã bị hắn nuốt chửng vào họng, làm Tần Lạc nghẹn muốn chảy nước mắt. Sau khi hắn nắm lấy cái cốc uống một hớp nước chanh, lúc này hắn mới hỏi :" Nghĩa là gì? Tôi không hiểu."

" Ý tôi là, anh có thể dùng thân phận chồng chưa cưới của tôi ___ để tiến hành vụ giao dịch này. Về phần đầu tư học mà nói, thì có lợi hơn nhiều so với việc anh trực tiếp đến tận nhà từ hôn." Văn Nhân Mục Nguyệt nhắc lại lần nữa. Cô ấy đích thị có một bộ dạng đi bàn công việc, không nhìn thấy một tia ngượng ngùng hoặc một vẻ gì khác trên mặt cô ấy cả.

" Nhưng mà, tôi đã đi đến nhà cô từ hôn rồi. Chúng ta có lẽ không còn quan hệ gì nữa phải không? " Tần Lạc nói.

" Thế thì đã làm sao? Có ai biết chứ? " Văn Nhân Mục Nguyệt chậm rãi nói.

" Mục đích của việc này là gì? " Tần Lạc hỏi lại. Nói thực, trong long hắn vẫn vô cùng đề phòng Văn Nhân Mục Nguyệt. Hắn vẫn luôn thấy rằng người phụ nữ này quá thông minh, thông minh đến mức không ai có thể khống chế được.

Có một vị tiền bối đã nói thế này : Nếu một người phụ nữ đẹp mà vô cùng thông minh, không đi làm ni cô, thì sẽ thành tình nhân của kẻ khác.

Văn Nhân Mục Nguyệt chắc chắn là sẽ không thể trở thành tình nhân của kẻ khác được, gia thế cô ấy như thế, một người đàn ông bình thường không bao giờ có thể nuôi nổi. Nhưng tự mình cũng không thể trở thành tình nhân của cô ấy được chứ?

Với IQ này mà đi đấu với cô ấy, bị người ta bán đi rồi, mà mình vẫn còn say sưa ngồi đếm tiền ấy chứ.

Mình đúng là đẹp trai , nhưng đẹp trai cũng không đến mức trói mắt chứ.

Lòng tự tin của Tần Lạc cũng không bành trướng đến mức cho rằng người phụ nữ này đã bị hút hồn bởi vẻ đẹp tuấn tú của mình, không đến nỗi dở trò khóc lóc, rồi đến quậy phá, cuối cùng tìm đến cái chết để được mình lấy về làm vợ. Đối với hai lần chủ động đến thăm của cô ấy, hắn càng duy trì cảnh giác hơn.

" Để một lần có thể giải quyết dứt điểm cái phiền phức này." Văn Nhân Mục Nguyệt thẳng thắn trả lời.

" phiền phức gì chứ?" Tần Lạc đầy vẻ tò mò. Còn chuyện gì có thể làm cho người phụ nữ này cảm thấy phiền phức chứ ?

" Những người theo đuổi." Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

Giờ thì Tần Lạc hiểu rồi, một người mà trở nên quá xuất sắc thì rất dễ dẫn đến sự chú ý của người khác. Ví dụ như mình này, hay như Văn Nhân Mục Nguyệt này.

Họ đều là những con người vô cùng xuất sắc, vô cùng nổi bật. Cho nên, xung quanh luôn luôn có một đám người theo đuổi cũng là lẽ đương nhiên. Họ có thể từ chối có cảm tình với người khác, nhưng, họ không thể từ chối người khác có cảm tình với họ được.

" Tôi hiểu ý cô. Cũng có thể hiểu được nỗi khổ của cô. Dù sao, tôi cũng thường phải đối mặt với những thứ như vậy." Tần Lạc gật gật đầu. " nhưng điều làm tôi không thể hiểu được là, việc như vậy tìm ai chẳng được, sao cứ phải tìm tôi chứ? Là một đại tiểu thư dòng họ Văn Nhân, muốn tìm người đàn ông thế nào chẳng được ? Đại gia công tử, ngôi sao điện ảnh, thiên tài kinh doanh, không phải là tùy cho cô chọn lự sao? Tôi cũng không thấy tôi xuất sắc đến mức đó đâu.

Tần Lạc tự giễu mà nói. Hắn luôn nghi ngờ người phụ nữ này đến để trả thù hắn. Trả thù hắn dám chủ động chạy đến nhà cô ấy từ hôn, điều này làm cho lòng kiêu hãnh trong cô ấy bị tổn thương trầm trọng.

Vì vậy, cô ấy phải đến đây trước để giả vờ mình là bạn trai cô ấy. Đợi đến khi cô ấy nghĩ cách chiếm được cơ thể mình rồi, thì sẽ đoạt nốt tâm hồn của mình, sau đó thì sẽ dùng một chân đá bay mình đi, trên phim toàn diễn như vậy cả.

Kế hoạch này không thể nói là không thâm độc, cũng không thể nói là không tuyệt được. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

" Nhưng, tôi sẽ bị cô lừa thì sao?" Tần Lạc cười nhạt. " Không bao giờ."

" Không sai. Tôi có thể tìm đại gia công tử, ngôi sao điện ảnh, thiên tài kinh doanh. Nếu tôi mà đồng ý, thì chỉ trong vòng 30 phút, là có thể chọn được một người. Đừng có bữu môi, anh nên tin ở những lời tôi nói." Đôi làn thu thủy của Văn Nhân Mục Nguyệt chớp lên chớp xuống nhìn Tần Lạc. " Nhưng, tôi không đồng ý."

" Cô thích tôi rồi sao? " Tần Lạc hỏi. Hỏi một câu hỏi thật là trơ trẽn, hắn cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng. Nhưng trong lúc này đây, hắn bắt buộc phải làm rõ mọi vấn đề mới được.

" Chỉ là không ghét mà thôi." Văn Nhân Mục Nguyệt trả lời. Nghĩ một lát, rồi lại bổ sung thêm một câu: " có những lúc không ghét."

" Nếu nói như vậy, thì việc tìm đến tôi khác gì với việc tìm đến những người khác chứ?" Tần Lạc hỏi lại.

" Bởi vì, chỉ có anh, mới có thể giúp tôi từ chối người đó." Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

Cô phải suy nghĩ nhiều lắm mới có thể ra được quyết định như vậy.

3 ngày sau, chính là vào ngày đại thọ 80 tuổi của Tần Diệp, ông Tần Tung Hoành. Mà Tần Diệp lại vô cùng quý mình, ông đã từng nói là hy vọng cháu trai Tần Tung Hoành sẽ lấy mình làm vợ.

Tần Tung Hoành vốn có tình cảm với mình, để thực hiện nguyện vọng của ông mình, chắc chắn sẽ cầu hôn với mình vào một dịp gần đây.

Nếu có thể từ chối được thì không nói làm gì. Nhưng đúng vào dịp gần đây kẻ thù họ nhà Bạch của nhà Văn Nhân bắt đầu lục đục chuẩn bị tấn công. Lúc này đây, là lúc cần thắt chặt quan hệ với Tần gia, là thời khắc đồng lòng kháng địch. Mình không muốn vì tình cảm riêng của mình, mà làm cho gia đình phải chịu tổn thất to lớn như vậy. Đây cũng không phù hợp với phong cách theo đuổi sự toàn diện toàn mỹ của cô ấy.

Cùng lúc đó, Tần Lạc xuất hiện, giống như một ánh nắng rạng đông rực rỡ.

Việc hắn đến nhà mình từ hôn, ắt sẽ được truyền từ miệng tên em trai ngốc của mình đến tai Tần Tung Hoành thôi.

Chỉ cần hắn biết được là có chuyện này, chỉ cần hắn biết có một tên Tần Lạc ____ Nếu Tần Lạc đồng ý hợp tác, cô ấy sẽ dắt tay hắn đi đến bàn phía trước, và nói rằng đây chính là người đàn ông mà mình thích.

Nếu mà như thế, dù có cương ngạnh tự kiêu như Tần Tung Hoành, sợ rằng cũng không còn gì để nói nữa cả.

Dù sao, rất nhiều năm về trước họ đã kết thành hôn sự. Lẽ nào muốn gia tộc Văn Nhân chúng ta mất tín với mọi người sao ?

Còn về phần sau này quan hệ của cô ấy với Tần Lạc sẽ giải quyết thế nào, cô ấy không muốn nghĩ nhiều về chuyện này. Nghĩ nhiều thế để làm gì chứ? Nếu đến chuyện tình cảm cũng phải tính toán, thì sống cũng không còn thú vui gì nữa.

" Người đó là ai?" Tần Lạc hỏi. Người đàn ông có thể làm Văn Nhân Mục Nguyệt đau đầu, chắc chắn lai lịch không vừa .

" Có lẽ anh không biết. Anh ta tên là Tần Tung Hoành." Văn Nhân Mục Nguyệt đáp. Nếu ở trong hội thì nhắc đến tên người này như sấm bên tai. Nhưng nếu là người bình thường, thì chắc rằng đến nghe còn chưa bao giờ nghe thấy.

Anh ta thông minh, kiêu ngạo, rất biết kiểm soát. Anh ta biết cần ở những nơi nào thì nên tỏa sáng, làm cho vô số người phải chạy theo. Anh ta cũng biết ở những nơi nào thì nên cúi thấp đầu, và cúi hơn nữa, cho đến khi đầu được vùi xuống đất, không để cho những người không quan trọng hiểu được mình.

Những người mà bị giới truyền thông vạch trần, thực sự là cực kỳ ngu dốt. Súng bắn chết chim, cái đạo lý này còn không hiểu, thì làm sao có thể tung hoành bất bại cả ngàn dặm được cơ chứ?

Tần Lạc không biết, mình đã từng gặp Tần Tung Hoành ở Danh Viện hội. Hắn càng không biết, đại danh của hắn đã được treo ở chỗ Tần Tung Hoành rồi.

Hắn lắc lắc đầu, nói: " Tôi quả thật không biết anh ta. Anh ta lợi hại vậy sao? "

" Rất lợi hại." Nhân vật cầm quân đi đầu của Tần gia, biệt danh " Trí công tử", lẽ nào không xứng với hai từ "lợi hại"?

" Hậu phương rất vững mạnh?"

" Có thể nói là như thế." Tần gia " văn có ba tiến sỹ, võ có ba tướng quân".Nếu đây không được gọi là hậu phương vững chắc, thì như thế nào mới được gọi là hậu phương vững chắc chứ? Có một số gia tộc ẩn ở nước Hoa Hạ, cũng không có mấy nhà có thể vượt được.

Tần Lạc nổi giận, hắn chỉ vào mặt Văn Nhân Mục Nguyệt mà chửi: " cô nghĩ là tôi là thằng ngu à? Tên tình địch đó lợi hại như vậy, hậu phương lại vững chắc. Tôi cướp người phụ nữ của hắn, có chết cũng không biết mình chết từ lúc nào. Việc làm ngu ngốc này, ai thích làm thì làm. Dù gì thì tôi sẽ không làm đâu.