Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1183: Không có cao nhất, chỉ có rất cao




Đối với đàn ông mà nói, bọn họ không thể tách rời được mùi vị của rượu và khói thuốc.

Người phụ nữ quá keo kiệt, thậm chí không nỡ cho đi một điếu thuốc. Khi trước Bạch Phá Cục còn cho hắn hơn nửa bao thuốc, lại còn là Gấu Mèo nữa chứ.

Thế nhưng Tần Lạc hiểu mấy điếu thuốc đó có ý nghĩa đặc biệt với Quân Sư nên hắn không cố ép.

Tần Lạc liếc nhìn Quân Sư, làm ra vẻ không có chuyện gì, nói: "Thật ra tôi không hút thuốc. Tôi chỉ muốn hút cùng với cô. Chị cũng hút ít thôi, hút nhiều không có lợi. Cô biết không? Hút thuốc lá rất dễ bị ung thư, ảnh hưởng lớn đối với đường hô hấp và tim mạch. Đối với phụ nữ mà nói, hút thuốc lá càng có nguy hiểm hơn đàn ông. Phụ nữ hút thuốc lá sẽ khiến kinh nguyệt rối loạn, rất khó mang thai, có thai ngoài tử cung, hoóc môn giảm xuống, xương khớp trở nên giòn, dễ vỡ. Nhất định chị không chú ý tới những điều này."

"Nhưng nhất định có một điều chị cần phải suy nghĩ. Thuốc lá còn khiến thời kỳ tiền mãn kinh tới sớm. Nói cách khác chị sẽ mau già hơn những người khác."

Quân Sư rút hộp thuốc trong túi ra, lấy một điếu thuốc mà cô coi như báu vật, đưa cho Tần Lạc, nói: "Hút đi."

"Không hút." Tần Lạc từ chối: "Tôi biết những điếu thuốc này có ý nghĩa đặc biệt với chị. Tôi chỉ giúp chị tiết kiệm một điếu để chị lưu giữ."

Quân Sư nhét điếu thuốc vào miệng Tần Lạc, sau đó lấy bật lửa, châm lửa giúp hắn.

Trong ánh lửa lượn lờ, Tần Lạc nhìn thấy gương mặt xinh đẹp, diễm lệ của Quân Sư không mang bất kỳ một cảm xúc tốt đẹp nào.

Trước kia Quân Sư bị thương mà không buồn bã. Tất cả mọi người đều biết tâm trạng cô không tốt nhưng cô vẫn giũ vẻ lạc quan, tinh thần phấn chấn cùng với lòng nhiệt tình. Bây giờ gương mặt cô vừa bi thương vừa đau đớn, hiển hiện rõ ràng trên gương mặt. Khi nói chuyện có thể cảm nhận được, mỗi cử động đều như không còn hứng thú trong cuộc sống.

Điều này tuyệt đối không được. Cho dù đứng ở góc độ con người hay đứng trên lợi ích của quốc gia, Tần Lạc không bao giờ hy vọng Quân Sư rơi vào tình trạng này.

Chính vì vậy Tần Lạc mới cố ý dùng thuốc làm vật dẫn khiến Quân Sư có thể nói sự tình đè nặng trong lòng mình ra, giải khai khúc mắc trong lòng.

Quân Sư là người thông minh hạng nhất, sau khi nghe câu từ chối của Tần Lạc, cô nheo mắt nhìn hắn, hỏi: "Anh muốn biết gì?"

"Biết chuyện của đại ca." Tần Lạc nói.

"Không phải Ly đã nói cho anh biết sao?"

"Không." Tần Lạc xua tay nói: "Cô ấy không được sự đồng ý của chị, cô ấy không nói."

Quân Sư khẽ mỉm cười nói: "Con bé này bị anh làm tâm thần điên đảo. Tôi vốn nghĩ rằng bất kỳ chuyện bí mật nào nó cũng không giữ được. Không ngờ nó vẫn còn nghĩa khí."

Tần Lạc nghĩ tới Ly, cười nói: "Cô ấy rất tôn trọng chị."

"Chúng tôi là chị em." Quân Sư nói: "Nhưng tôi còn như mẹ của nó."

"Ly rất hạnh phúc." Tần Lạc nói. Ly có Long Vương rất yêu thương nàng, hơn nữa còn là cha nuôi có uy tín rất cao, có sư phụ Tiểu Lý Thám Hoa, kỹ thuật phi đao độc nhất thiên hạ, còn cả một đám hán tử đối xử với nàng như anh trai, Quân Sư với nàng như một người mẹ, một người chị. Trong quân đội, trong Long Tức, người có thể được hưởng đãi ngộ này, chỉ có một mình Ly mà thôi.

Quân Sư và Ly đều là phụ nữ nhưng Quân Sư phải chịu đựng sự vất vả, khổ cực hơn Ly rất nhiều. Vì thân thủ cao minh, Quân Sư luôn phải chấp hành những nhiệm vụ nguy hiểm nhất. Bởi vì năng lực xuất chúng, Quân Sư phải phụ trách đề ra kế hoạch tác chiến nên lần nào cũng phải chịu trách nhiệm trước sự thành bại của kế hoạch. Vì Quân Sư nhiều tuổi hơn một chút, từng trải hơn một chút nên cô còn phải phụ trách đời sống hàng ngày của bọn họ.

Spiderman nói: Năng lực con người càng lớn, trách nhiệm càng lớn. Mỗi lần Nhật Bản xuất hiện một con quái thú, những cảnh sát hòa bình loài người đều không dùng được, đều phải có Superman xuất trận. Ba đồ đệ của Đường Tăng, Sa Ngộ Tịnh có thể chịu cực khổ nhưng thân thủ quá kém, chỉ biết kêu: "Đại sư huynh, sư phụ bị yêu quái bắt đi rồi. Đại sư huynh, nhị sư huynh, sư phụ lại bị yêu quái bắt đi rồi. Đại sư huynh, sư phụ và nhị sư huynh đều bị yêu quái bắt đi rồi. Nhị sư đẹ Trư Bát Giới càng không thể chịu được, chỉ biết dựa vào nịnh nọt để lấy lòng của lãnh đạo, nhưng lại bỏ mặc công việc. Suốt một đoạn đường đi Tây Thiên, chỉ có một mình Tôn Ngộ Không diệt trừ yêu ma.

Nếu coi Quân Sư chính là Tôn Ngộ Không thì mấy người Tiểu Lý Thám Hoa, Hỏa Dược, Ly cũng không phải là Sa Ngộ Tịnh, Trư Ngộ Năng.

Nghĩ như vậy, Tần Lạc càng đồng cảm với Quân Sư, hắn hy vọng cô một lần có thể lấy lại sức sống cho mình.

"Đúng vậy, mọi người đều yêu quý nó." Quân Sư nói.

Tần Lạc gật đầu nói: "Ly nói chị mạo hiểm ra tay với Hoàng Thiên Trọng có thể là vì một người. Tôi cũng cảm thấy như vậy. Với trí tuệ của chị, tuyệt đối không có khả năng chị không nhận ra Hoàng Thiên Trọng đã sắp đặt ván cờ đó. Khi biết rõ âm mưu của Hoàng Thiên Trọng mà vẫn ra tay, điều này không phù hợp với tính cách của chị. Nhất định không ngoài lý do đó."

"Anh ta cần ăn đòn, tôi thỏa mãn nhu cầu của anh ta." Quân Sư nói. Cô ném đầu thuốc lá xuống ven đường rồi dùng chân giẫm một lúc.

Bọn họ là người như vậy, mỗi khi đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ đều không để lại bất kỳ dấu vết nào. Chỉ cần một đầu mẩu thuốc lá hay mùi nước hoa để lại cũng khiến đối phương phát hiện ra thân phận của bọn họ. Đức tính cẩn thận, tỉ mỉ này đã ăn vào trong xương tủy bọn họ. Trong cuộc sống, bất kỳ lúc nào nó cũng được sử dụng. Mỗi khi Tần Lạc đi xe cùng với Ly và Jesus, bọn họ thi thoảng đột nhiên lái xe nhanh hơn, luôn quan sát phía sau xem có chiếc xe nào khác bám theo hay không.

"Quả thật trong cuộc sống luôn luôn có những kẻ ngu ngốc, cần phải có người nói cho hắn biết hắn mới biết mình là đồ ngu. Hoàng Thiên Trọng là người thông minh nhưng anh ta bị sự thông minh khiến mình sai lầm." Tần Lạc gật đầu nói.

Khi Quân Sư nghe Tần Lạc nói Hoàng Thiên Trọng là một kẻ ngu, cô không khỏi nhếch miệng cười nhẹ nhàng, nói: "Nói ngu chính là không ngu."

"Chỉ có chút đáng tiếc." Tần Lạc nói: "Chị vất vả mới trở thành đội trưởng Long Tức, nay bị anh ta chơi một vố như này, có lẽ vị trí đội trưởng lại đổi. Ôi, năng lực của Thám Hoa rất được nhưng mọi người vẫn hy vọng chị làm đội trưởng Long Tức."

"Tôi không hối hận khi làm như vậy." Quân Sư nói.

"Có thể lén lút ra tay mà." Tần Lạc cười hì hì, quan sát Quân Sư và nói.

Quân Sư nhìn Tần Lạc nói: "Tôi biết anh đã suy nghĩ rất cẩn thận."

Tần Lạc cười vẻ ăn ý với Quân Sư, hắn có cảm giác như suy nghĩ của hai người linh thông với nhau.

Quả thật trong con mắt của mọi người, hành động đánh Hoàng Thiên Trọng của Quân Sư có vẻ rất ngốc. Điều này không chỉ công khai mâu thuẫn giữa hai người mà còn vứt bỏ chức vụ đội trưởng Long Tức. Theo như cách nói của Tần Lạc, đáng phải lén hạ độc thủ sau lưng Hoàng Thiên Trọng mới đúng như vậy chết không có bằng chứng hơn nữa Quân Sư vẫn có thể vững vàng ngồi trên vị trí đội trưởng Long Tức.

Thế nhưng chuyện thật sự đơn giản như vậy sao?

Trên thế giới này tuyệt đối không có bức tường kín gió. Cho dù người ta làm bó mật tới cỡ nào đi nữa, việc tiết lộ chân tướng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Hơn nữa nếu như lén lút giải quyết sự việc, Quân Sư còn gặp phải mối nguy hiểm gấp bội bây giờ. Ám sát đồng nghiệp của mình, cái giá phải trả không chỉ mỗi chức đội trưởng Long Tức như bây giờ.

Còn nữa, Quân Sư là ai nào? Với trí tuệ của một người mới nhậm chức đội trưởng Long Tức, vì sao Quân Sư lại bất chấp mọi chuyện liều mạng ra tay hạ đọc thử với Hoàng Thiên Trọng?

Bởi vì không quan trọng. Điều quan trọng là cấp trên sẽ suy đoán vì sao cô lại hành động như vậy?

Quân Sư cho câu trả lời: vì đại ca.

Tất cả mọi người đều không ai nghi ngờ câu trả lời này, kể cả Phó Phong Tuyết. Bởi vì chỉ có người đàn ông sớm ra đi vào tuổi thanh niên kia mới có thể khiến Quân Sư kích động, mới có thể khiến cô hành động bất chấp hậu quả.

Quân Sư không chỉ báo thù giúp đại ca mà cô còn muốn lật lại vụ án của đại ca.

Cô có thể lén giết Hoàng Thiên Trọng thế nhưng như vậy thì chân tướng sự việc cái chết của đại ca sẽ không bao giờ được làm rõ.

Quân Sư ra tay trước mặt mọi người, làm lớn chuyện hơn nữa còn Quân Sư còn tương kế tựu kế, dùng kế dụ địch của Hoàng Thiên Trọng làm nền, thuận thế, dứt khoát đâm thủng tấm màng mỏng đó.

Hoàng Thiên Trọng không chỉ đáng thương mà còn rất đáng buồn.

Chân tay Hoàng Thiên Trọng bị Phó Phong Tuyết đánh tàn phế. Danh tiếng của Hoàng Thiên Trọng cũng trở nên tệ chưa từng có. Hoàng Thiên Trọng vốn tưởng kế hoạch cực kỳ hoàn hảo, không ngờ bị Quân Sư lợi dụng thành vũ khí sắc bén chọc cho một đao. Nếu như lúc này Hoàng Thiên Trọng nghe được cuộc nói chuyện giữa Quân Sư và Tần Lạc, y có thể tức giận hộc máu, có lẽ sẽ vung đao chặt đứt cái chân "cuối cùng" của mình.

"Long Chủ có biết không?" Tần Lạc hỏi nhỏ. Đương nhiên Long Chủ ở đây chính là ông. Bây giờ Phó Phong Tuyết hoàn toàn xứng đáng là ông chủ của biệt thự đó. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Bất cứ lúc nào cũng không được coi thường trí tuệ của Long Chủ." Quân Sư nói: "Hơn nữa người còn là sư phụ của tôi."

Tần Lạc kinh hãi.

Tần Lạc thật sự không biết chuyện Phó Phong Tuyết chính là sư phụ của Quân Sư. Hắn vốn tưởng bản thân mình đã trở thành một phần tử của Long Tức, đã biết được rất nhiều chuyện. Thế nhưng so với những chuyện bí mật ẩn giấu trong Long Tức, hắn còn biết quá ít.

Thế nhưng điều này không quan trọng vì có rất nhiều chuyện là bí mật quốc gia, không thuộc phạm vi mà hắn cần phải biết.

Nhưng điều càng khiến Tần Lạc kinh hãi hơn chính là nếu như Phó Phong Tuyết đã suy nghĩ nhận ra động cơ ra tay của Quân Sư mà còn chủ động đánh gãy tứ chi của Hoàng Thiên Trọng giúp cô làm lớn chuyện, không hiểu trong đầu ông đang nhĩ cái gì?

Phó Phong Tuyết, một đời cũng là một người đàn ông khiến người ta phải vô cùng kính sợ.

"Trong ba người sáng lập ra Long Tức, Long Vương giỏi thủ đoạn, Long Chủ giỏi mưu kế, còn một người giỏi chấp hành. Long Vương đưa tôi tiến vào Long Tức nhưng Long Chủ chính là sư phụ của tôi, một thân sở học này của tôi đều học của sư phụ." Quân Sư nhìn ánh mắt nghi ngờ của Tần Lạc, lên tiếng giải thích.

Khi biết mối quan hệ của Phó Phong Tuyết và Quân Sư, Tần Lạc rất muốn hỏi Quân Sư nguyên nhân Phó Phong Tuyết sa sút tinh thần trong bao năm, trở thành người canh cửa thế nhưng câu nói này rốt cuộc không nói được.