Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 124: Tình cảm bộc phát (I)




Tần Lạc cũng không phải là một người tham quyền thế, đối với hắn mà nói, thứ đó có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Ban đầu hắn muốn thành lập công hội Trung y, là vì muốn tụ họp toàn bộ nhân tài Trung y của Trung Quốc, cùng hiến lực, hiến kế phát triển Trung y.

Khi hắn cho rằng, hội trưởng công hội phải trải qua công tuyển lựa chọn ra, mọi người cùng đề cử nhân vật tài đức vẹn toàn làm hội trưởng.

Thì không ngờ hội trưởng nhiệm kỳ đầu đã được "Bổ nhiệm". Chuyện đó cùng tưởng tượng ban đầu của hắn không phù hợp, cũng là nguyên nhân hắn từ chối.

Về phần hắn khiêm nhường theo lời hắn nói là "Tuổi còn quá trẻ", "Tư lịch còn nông cạn"..., cũng chẳng qua là lấy cớ từ chối mà thôi.

Trẻ tuổi là bình thường. Hơn nữa, Tần Lạc khi nào để loại tư lịch này vào trong mắt chứ?

Thấy Tần Lạc đồng ý, sắc mặt Thái Công Dân cũng giãn ra, nói: "Tần Lạc, tôi biết làm vậy có chút không nhất quán với suy nghĩ ban đầu của cậu. Nhưng mà, cậu có nghĩ tới không, nếu hội trưởng nhiệm kỳ đầu công khai tuyển chọn như cậu nói, đến lúc đó có phải lại trở thành một trò khôi hài bỏ phiếu mua chuộc để trúng cử không? Lúc trước cậu đã nói, không hy vọng chính phủ can thiệp quá nhiều vào sự vụ của công hội, Nhưng mà, nói không chừng lại có người có năng lực thông thiên (phi thường), có thể mời một vài nhân vật tai to mặt lớn của ngành chính phủ ra mặt. Lúc đó, cậu để hắn lên hay không để hắn lên? Sự tình càng không muốn phát sinh, thì càng có khả năng phát sinh".

"Hơn nữa, bây giờ công hội Trung y có bao nhiêu hội viên? Đợi tới khi triệu tập hội viên đủ nhiều mới công khai tuyển chọn, thế không phải là thời gian trễ nãi sao? Chúng ta sẽ trì hoãn không nổi đâu. Trung y đã trì trệ không tiến nhiều năm như vậy rồi, bây giờ là thời khắc mấu chốt cần người có năng lực kéo cỗ xe vỡ này xông về phía trước. Không được thả lỏng".

Thái Công Dân kéo Tần Lạc ngồi xuống bàn ăn, Minh Hạo lập tức lanh trí đi ra ngoài bảo mang thức ăn lên. Thái Công Dân nói: "Công hội Trung y sau này trên danh nghĩa sẽ trực thuộc bộ y tế, do tôi tự mình đến giám thị. Đương nhiên, đến lúc đó tôi sẽ ủy quyền hoàn toàn cho cậu. Cũng sẽ cố gắng cho các cậu quyền tự chủ lớn hơn. Tôi nghĩ như thế này, hội trưởng nhiệm kỳ đầu, tôi giao cho cậu. Tần Lạc à, tôi tin tưởng năng lực của cậu, tôi cũng kỳ vọng rất cao về cậu. Đây là tổ chức y học hoàn toàn mới, từng điểm từng điểm đều phải bắt đầu từ giai đoạn đầu. Sự việc có rất nhiều, cũng vô cùng rườm rà. Cho nên, tôi cần tìm một người có thể quản lý tốt hết thảy những thứ này. Về phần chế độ tuyển hội trưởng như cậu nói... đợi sau khi cậu tiền nhiệm, có thể tự mình thúc đẩy áp dụng chế độ này. Có được không?"

"Vâng. Tôi đã hiểu rõ". Tần Lạc gật đầu nói.

Nói như vậy, ngược lại càng khiến mình lo lắng hơn. Trong suy nghĩ của mình vẫn còn mang chút sắc thái chủ nghĩa lý tưởng, còn phó bộ trưởng Thái Công Dân lại có thể cắt nhập vấn đề vào thực tế.

"Có điều, vẫn còn có một chuyện tương đối khó giải quyết". Thái Công Dân cau mày nói.

"Chuyện gì?" Tần Lạc hỏi.

"Bởi vì cậu đề xuất công hội tự lo lời lỗ không cần kiến nghị chính phủ chi tiền, cho nên, tôi không có cách nào ủng hộ quá lớn về mặt tài chính cho cậu. Có lẽ, tôi chỉ có thể cung cấp cho cậu một địa điểm văn phòng và một phần tài chính giai đoạn đầu". Thái Công Dân nói.

Tần Lạc suy nghĩ một chút, cười nói: "Bộ trưởng, ý tốt của ngài tôi xin nhận. Nhưng mà, tôi cảm thấy rằng, nếu sau này công hội muốn đi trên con đường độc lập tự chủ, thì phải cố gắng không nên tiếp nhận ngân sách mới tốt. Về phần địa điểm văn phòng và phần tài chính giai đoạn đầu, tôi sẽ nghĩ biện pháp gom góp vậy".

Thái Công Dân cười gật đầu, dùng sức vỗ vỗ bả vai Tần Lạc, nói: "Tôi biết cậu sẽ nói vậy mà. Tần Lạc à, tôi coi trọng cậu. Người khác lúc làm chuyện gì, đều liều mạng đòi điều kiện muốn tôi lập chính sách chi tiền, còn cậu lại có thể từ chối những thứ này... người như cậu nếu cũng không thể làm được, vậy Trung y, thực sự hết cách cứu vãn rồi".

Lúc Tần Lạc ngồi xe trở lại nhà Lâm gia, đã là hơn mười giờ tối.

Trong phòng khách đèn còn sáng, nghe tiếng động cơ xe hơi, Lý tẩu vội chạy ra, cười nói: "Tần Lạc, cậu đã về. Ăn cơm chưa? Tối nay còn chừa rất nhiều thức ăn, nếu đói bụng tôi hâm nóng lên giúp cậu".

Bởi vì Tần Lạc tướng mạo hiền lành, hơn nữa tính cách cũng rất tốt, cho nên, bình thường Lý tẩu vô cùng chiếu cố hắn. Thậm chí, bà còn thân thiết với Tần Lạc hơn Lâm Hoán Khê một chút nữa.

Không có biện pháp, Lâm Hoán Khê cả ngày lạnh như băng, ai dám tới làm thân với nàng chứ?

"Cháu ăn rồi. Cảm ơn Lý tẩu". Tần Lạc cười nói.

"Khách khí gì chứ. Thật là". Lý tẩu vừa đóng cửa, vừa nói.

"Lâm gia gia đâu rồi ạ?" Tần Lạc hỏi. Trước kia vào khoảng giờ này, Lâm Thanh Nguyên đều ở phòng khách xem báo uống trà mới đúng. Nhưng hôm nay lại không thấy bóng dáng lão đâu.

"Lão gia tử có gọi điện về, nói không về ăn cơm tối. Có thể là bệnh viện có chuyện quan trọng gì đó". Lý tẩu nói. Không đợi Tần Lạc mở miệng, lại nói nhỏ: "Tiểu thư ở trên lầu đấy. Ăn cơm xong liền đi lên lầu rồi".

"Dạ". Tần Lạc gật đầu, đi lên lầu hai. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Nhớ tới Lâm Hoán Khê vì chuyện trả thù mình, bảo Lý tẩu sáng sớm gọi mình dậy, trong lòng Tần Lạc đã cảm thấy buồn cười. Không ngờ cô gái này lại có mặt đáng yêu như thế.

Tần Lạc đi tới trước cửa phòng Lâm Hoán Khê, lúc đang định gõ cửa. Tay giơ ở giữa không trung, còn chưa kịp hạ xuống, cửa phòng đã cạch một tiếng bị người bên trong kéo ra.

Lâm Hoán Khê mặc một bộ áo ngủ cotton có in hoa văn cổ trên đó, đứng ở cửa sắc mặt hờ hững, nói: "Tôi chưa ngủ".

Hắn không ngờ, cô gái này lại đi trước hắn một bước như vậy.

Có lẽ nàng sau khi nghe được giọng mình lúc về, cũng đoán được mình sẽ tới gõ cửa phòng nàng, cho nên chuẩn bị xong sớm một bước.

"Ha ha. Tôi cũng vừa vặn chưa ngủ. Chúng ta tâm sự nha". Tần Lạc cười nói.

"Tôi mệt. Tôi muốn ngủ bây giờ". Lâm Hoán Khê nói.

"Không sao. Tôi và chị nói chuyện phiếm thì sẽ không mệt nữa". Tần Lạc cam đoan giống như "bà Vương bán dưa" tự tâng bốc mình vậy.

Không đợi Lâm Hoán Khê đồng ý, hắn đã chen vào phòng nàng, hít sâu một hơi, một làn hương thơm lập tức thấm vào ruột gan tràn ngập toàn thân.

Mùi thơm trên người người nữ nhân thành thục, là động cơ ** tốt nhất của nam nhân. Loại hương vị này mê hoặc lòng người, có thể khiến người ta điên cuồng.

Lâm Hoán Khê không còn cách nào, chỉ đành đóng cửa phòng lại, đứng cách Tần Lạc rất xa, hỏi: "Muốn nói gì?"

Tần Lạc thấy bộ dạng cảnh giác của Lâm Hoán Khê, cười nói: "Sao tôi cứ cảm thấy quan hệ của chúng ta càng ngày càng bất hòa? Trước kia tôi lúc tôi vừa mới tới Yến Kinh, tối nào chúng ta cũng ngồi trên ban công uống trà nói chuyện phiếm mà".

Lâm Hoán Khê sửng sốt. Không ngờ Tần Lạc lại nói chuyện này với nàng.

Đúng vậy. Ở thời điểm mình đóng chặt tâm hồn, hắn lại xuất hiện ở thế giới của mình. Hơn nữa còn mở cửa tâm hồn vốn đã đóng kín của mình.

Nhưng lúc lòng mình dần dần mở ra, hơn nữa, còn lưu lại dấu ấn sâu đậm về hắn, hắn lại dứt khoát bỏ đi.

Một vào một ra này, khiến tình cảm của nàng lại đóng kín lần nữa.

Bọn họ, còn có thể trở về tình trạng cuộc sống như trước kia sao?

Trong lòng Lâm Hoán Khê đột nhiên có chút mềm yếu, nàng từ bên cạnh Tần Lạc đi qua, sau đó ngồi xổm xuống lấy ra một bộ trà và hộp trà ở trong tủ, đi ra ban công.

Tần Lạc cười cười, đi phía sau Lâm Hoán Khê ra ban công.

Mùa đông Yến Kinh càng tới gần, thời tiết mát mẻ càng ngày càng lạnh dần. Mặc dù bên ngoài ánh sao rực rỡ, nhưng lại không có cách nào hít thở bầu không khí mới lạ đó được.

Ban công dùng thủy tinh trong suốt bịt kín, hệ thống lò sưởi trong phòng mở vừa phải, nên dù Lâm Hoán Khê mặc áo ngủ mỏng cũng không cảm thấy lạnh.

Tư thế pha trà của Lâm Hoán Khê rất thuần thục tao nhã, trên mặt chẳng lộ vẻ vui sướng, mà có vẻ trầm mê. Không biết nàng mê luyến đạo trà nghệ này hay là mê luyến cảm giác ấm áp khi ở cùng Tần Lạc nữa.

Tần Lạc bưng chén trà do Lâm Hoán Khê đưa tới, dùng mũi ngửi ngửi, cười nói: "Thật là thơm. Đã lâu rồi không uống trà do chị Lâm pha".

Lâm Hoán Khê tự mình uống trà, cũng không mở miệng đáp lại Tần Lạc.

Tần Lạc biết đây là tính cách khiến thế, cũng không để bụng. Nam nhân có thể ngồi đối diện Lâm Hoán Khê, uống trà thơm do tự tay nàng pha, có thể có mấy người chứ?

"Vừa rồi làm gì thế?" Tần Lạc hỏi.

"Đọc sách".

"Đọc sách? Tôi cũng thích đọc sách. Chị xem sách gì?" Tần Lạc cuối cùng cũng tìm được một đề tài, tranh thủ thời gian nắm bắt ngay.

Nàng không mê minh tinh, cũng không chú ý model, sẽ không mua túi xách LV mới nhất, ngoại trừ chăm sóc hoa ra, cũng không có sở thích gì đặc biệt... muốn bắt chuyện với nàng, thật đúng là một việc không đơn giản.

Lâm Hoán Khê lại im lặng. Hiển nhiên, nàng cũng không có ý nói cho Tần Lạc biết mình đọc sách gì.

Tần Lạc liếc quanh, thoáng cái đã phát hiện cuốn sách đang mở ở trên tủ đầu giường nàng. Đứng lên, bước vội tới cầm nó qua.

"Không ngờ là tập thơ". Tần Lạc cười nói. Bây giờ chỉ còn rất ít người đọc thơ. Đặc biệt là đọc tác phẩm của nhà thơ nước ngoài.

Tần Lạc mở tới trang được gấp, chỗ này chính là chỗ Lâm Hoán Khê đang đọc.

Định *** mở miệng đọc thật diễn cảm, nhưng khi nhìn thấy văn tự phía trên liền há hốc mồm.

Tất cả đều là tiếng Anh!

Tần Lạc cười xấu hổ, nói: "Chị thật có học vấn. Toàn xem những cuốn sách mà người khác xem không hiểu".

Lâm Hoán Khê ngẩng đầu liếc nhìn Tần Lạc một cái, nói: "Phía sau có văn dịch". Nàng biết rõ Tần Lạc không biết tiếng Anh.

Tần Lạc lật đến tờ phía sau, quả nhiên được phiên dịch tiếng Trung.

Tần Lạc xem lướt qua một lần trước, sau khi thấy không có chữ nào mà mình chẳng nhận ra, lúc này mới lên tiếng đọc:

"Năm đó hoa đã trôi, nàng hai nhành tóc mai đã hoa râm, cơn ngủ nặng trĩu, ngồi ở cạnh lò từ từ lim dim, xin lấy tập thơ này của ta, xin chậm rãi đọc lấy, giống như mộng, nàng sẽ nhớ lại sóng mắt đưa tình, thâm tình và ôn nhu của nàng".

"Đừng đọc nữa". Lâm Hoán Khê nói.

"Tôi thấy rất hay mà". Tần Lạc cười nói. Lúc trước hắn chỉ định khoe khoang một phen, nhưng đợi tới khi hắn chân chính đọc bài thơ này, lại phát hiện ý cảnh ưu mỹ vô cùng.

"Bao nhiêu người từng yêu nét mặt mị lực ngời ngời của nàng, yêu dung nhan khuynh thành của nàng, có người thật lòng, có người diễn trò.

Nhưng chỉ có một người! Cái hắn yêu chính là tâm thành kính thánh khiết của nàng!

Cho dù nàng nét hoa tàn úa, đau buồn sự già héo của hồng nhan, hắn vẫn yêu nàng như cũ!"

"Đừng đọc nữa". Lâm Hoán Khê lại nói. Thanh âm hơi lớn.

"Ngọn lửa trong lò ấm áp sáng ngời, nàng nhẹ nhàng cúi đầu, mang theo nét buồn nhàn nhạt, vì tình yêu khô héo đã tắt, khe khẽ thì thầm, lúc này hắn đang một mình du đãng ở vạn khe Thiên Sơn, đưa mắt nhìn phía sau bầu trời đầy sao kia ẩn như hiện lên khuôn mặt của nàng".

Sau khi đọc xong, Tần Lạc nhập thần một lúc, nói: "Viết hay thật. Đáng tiếc, tôi lại không biết làm thơ".

Sau đó lại cười nói: "Chị Lâm, chờ chị già rồi, tôi chắc chắn sẽ không làm thơ cho chị, nhưng tôi sẽ trị bệnh cho chị. Thân thể của người già không được tốt, nhưng tôi bảo đảm sẽ chiếu cố để chị mặt mày hồng hào, khỏe mạnh an khang".

Tình cảm bị đè nén lâu nay của Lâm Hoán Khê rốt cục bộc phát. Nàng nện chén trà trong tay xuống bàn trà, ánh mắt nhìn chằm chằm Tần Lạc phẫn nộ, gào khàn cả giọng: "Sao anh luôn vậy? Sao anh luôn vậy chứ?"